Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 138: Anh và Hạ Hiểu Thần

Hạ Vãn Lộ cũng không cho rằng cô và anh còn chuyện gì để nói, sau khi Thư Khai đi ra ngoài, cô cũng chuẩn bị rời đi.
“Hạ Vãn Lộ, em không cần trẻ con như thế có được không?” Ngay sau đó giọng nói của anh vang lên.


Trẻ con?! Anh dám nói cô trẻ con? Là ai trẻ con từ Bắc Kinh chạy tới ÔTrấn, còn trẻ con tự thuyết tự thoại, mặt dày mày dạn gọi cha mẹ cô là“Ba mẹ”? Còn có mặt mũi nói cô trẻ con?
Cô không có ý định đôi co, mặt lạnh tiếp tục đi, thậm chí một cái chân đã bước ra khỏi cửa.


“Hạ Vãn Lộ!” Anh đẩy xe lăn thật nhanh tiến lên, bắt lại cổ tay cô.
“Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Cô để mặc anh nắm, sắc mặt càng lạnh lùng.


“Hạ Vãn lộ, em có thể đem tình cảm riêng tư và tiền đồ em trai em gái phântách rõ ràng được không? Thư Khai rất tốt, em không thể chỉ vì nhất thời tức giận mà đem tiền đồ của bọn chúng như chuyện đùa!”


Cô quay đầu lại, nhìn thẳng vào anh, “Em không có đùa giỡn! Đùa giỡn chính làanh! Dung túng Thư Khai tiếp tục chơi trong ban nhạc mới chính là pháhủy tiền đồ của nó, anh không thể vì muốn đạt tới mục đích của mình màcố tình hướng nó hãm càng sâu hơn, nó đã hai mươi bốn tuổi rồi, nên họcnhư thế nào là một nam nhân đội trời đạp đất, như thế nào mới có thể gây dựng sự nghiệp cho gia đình, mà không phải cả ngày cứ mê muội mất cả ýchí!”


Anh nhíu chặt lông mày, “Thì ra là, em nghĩ âm nhạc là như vậy……”
Cô mới giật mình, nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, quên mất anh cũng là làm âm nhạc……


“Tả Thần An, chúng tôi không thể sánh cùng với anh. Nhất là con trai trongnhà chúng tôi. Anh có bối cảnh ưu việt, có thể dung túng anh ở trong bầu trời bao la của âm nhạc mà tùy ý bay lượn, coi như không có thành tựugì cũng không làm gia đình buồn phiền, bạn đang xem tại diễn đàn lê quýđôn, nhưng nhà chúng tôi thì không được, ba mẹ chúng tôi sắp già cả rồi, những người con như chúng tôi, nhất là con trai phải học cách trưởngthành, phải biết lập nghiệp, phải học những cái cụ thể, học cách gánhvác trách nhiệm chăm sóc cha mẹ, mà không phải là chơi những trò biểudiễn không thiết thực này, cho nên, điều Thư Khai cần làm nhất, là tìmkiếm một công việc, đàng hoàng kiếm tiền!”


Anh nhìn cô, hơi giễu cợt mà khẽ gật đầu, “Thì ra là, anh ở trong lòng em vẫn là đại thiếugia làm cái gì cũng sai…… Tốt, nếu như vậy, anh cũng có thể nói cho embiết, miệng em nói ra nhiều tiếng gọi là trưởng thành, lập nghiệp, phảicụ thể, gánh chịu trách nhiệm, không phải là muốn Thư Khai vứt bỏ âmnhạc đi kiếm tiền thôi sao? Điểm này đại khái em có thể yên tâm, Tả Thần An anh không thiếu nhất chính là tiền! Có lẽ em rất thanh cao, anh đưaem tiền em một cắc cũng không đụng đến, vậy thì, hãy để anh và Thư Khaicùng nhau kiếm tiền đi, anh đã cùng Thư Khai nói qua, sau khi đi xembiểu diễn của bọn nó, nếu như thấy không tệ, anh sẽ chú tâm bồi dưỡng!”


Cô đau khổ cau chặt lông mày, anh tại sao vẫn không hiểu chứ? Cô là muốncùng anh không có bất kỳ liên hệ nào! Làm sao sẽ nguyện ý cho Thư Khainhờ vả vào anh? Có một Hiểu Thần ở trong tay anh đã đủ rối ren, bây giờcòn thêm một Thư Khai nữa sao? Cô tại sao lại không biết nhà cô toànnhững kỳ tài âm nhạc đây?


Anh cười lạnh, tựa như nhìn thấu tâmtư của cô, “Tâm tư của em anh hiểu, chính là muốn phủi sạch quan hệ vớianh! Không muốn Thư Khai và anh có bất kỳ dính líu nào với nhau đúngkhông? Cho nên anh mới nói em thật trẻ con, bởi vì em không cần vì tiềnđồ của Thư Khai mà lo lắng. Em yên tâm đi, Tả Thần An anh chơi thanhcao, chơi âm nhạc, nhưng xét đến cùng vẫn là người làm ăn, buôn bán lỗvốn anh tuyệt đối không làm, cho nên nếu Thư Khai không có năng lực, anh cũng sẽ không bỏ tiền hoang phí còn làm cho giới âm nhạc chê cười! Cònchuyện của em, muốn phủi sạch quan hệ với anh không thể dễ dàng như vậy, Hạ Vãn Lộ, không nên ép anh, anh nói rồi, đối với em, anh tình thế bắtbuộc!”


Cô mơ hồ cảm thấy một cỗ khí lạnh đang phả sau lưng, “Anh…… Muốn thế nào?”


Anh còn tỏ ra dáng vẻ thanh cao như vậy, anh giống như là một người khác,“Muốn như thế nào? Em cho là thế nào? Nếu như mà anh cao hứng, có thểthành toàn cho tất cả, nếu như mà anh mất hứng, cũng có thể phá hủy tấtcả…… Người đó thông minh mà, sẽ hiểu thôi!”


Cô thật sự chưa từng thấy qua bộ dáng này của anh, xa lạ đến mức cô cảm thấy sợ hãi…… Chẳnglẽ đây mới thực sự là anh sao? Vậy thì sự dịu dàng và nhu tình trước mặt cô là mặt nạ của anh thôi sao?
Cô tỉ mỉ suy nghĩ……, vô thức lùi lại hai bước……


Thành toàn tất cả? Là chỉ thành toàn cho Thư Khai sao? Hủy diệt tất cả? Là chỉ…… Phá hủy Hiểu Thần?
Cô cả kinh mở to hai mắt, trong mắt toàn là khủng hoảng, “Anh……”


“Đừng có anh anh em em, Hạ Vãn Lộ, em, và anh, nhất định sẽ dây dưa đến cùng! Muốn trách, chỉ trách em năm năm trước đã chọc lấy anh! Cho nên, emkhông có lựa chọn, trước làm xong hai chuyện thôi. Bạn. Đang. Xem. Diễn. Đàn. Lê. Quý. Đôn. Thứ nhất, Ô Trấn mặc dù lúc trước cũng đã đến, nhưng mà không có em bên cạnh, không có tâm tình nào mà du ngoạn, hai ngàynay cùng anh đi du ngoạn đi; thứ hai, ở Ô Trấn vài ngày là được rồi,xong rồi theo anh về Bắc Kinh, nếu như ba mẹ muốn, cũng có thể cùng theo đến Bắc Kinh chơi một chút, dĩ nhiên nếu bọn họ muốn định cư lâu dài ởBắc Kinh cũng được, chỉ cần mọi người muốn.” Sắc mặt anh nặng nề.


Chưa từng nghĩ muốn dùng phương pháp này giam cầm cô ở bên người, nhưng mà,có ai nói cho anh biết, còn có thể có phương pháp khác sao? Anh cơ hồ đã vô phương hết cách rồi……


Nhưng mà, nếu để cô rời khỏi mình, anh lại ngàn ngàn không muốn! Cho nên, chỉ có thể như vậy thôi…… Tạm thờiđem cô buộc bên cạnh mình, chuyện sau này, từ từ cố gắng bồi dưỡng đi……


Hạ Vãn Lộ cứ như vậy mà bị anh khống chế, người trước mắt này, là sự dịudàng của anh đó sao? Là thâm tình của anh đó sao? Tại sao cô nhìn thấytrong mắt anh chỉ có sự tranh đoạt và cố chấp? Cô cảm thấy có một cỗthống khổ muốn hít thở cũng không thông, giống như chim bị nhốt tronglòng son……


“Tả Thần An…… Anh đã đáp ứng để em ra đi…… Anh đãnói, sẽ thực hiện bất kỳ nguyện vọng nào của em, bao gồm để cho em rờiđi……” Cô nhớ Sa Lâm đã nói như vậy, không phải sao?


Anh khôngnói lời nào, cô lại nhìn thấy trong con ngươi của anh có một tia giảohoạt chỉ có thợ săn mới có, vờ thả để bắt thật……
Thợ săn luôngiở thủ đoạn, không phải sao? Giả vờ cho cô đi, sau đó đi theo, một lầnbắt được trọn ổ, cả nhà lớn nhỏ đều diệt sạch……


Tả Thần An, anh rất lợi hại……
Cô cắn môi, nước mắt đảo quanh hốc mắt……


Dáng vẻ cô nuốt lệ vào lòng, anh nhìn thấy lòng càng trỗi lên thương yêu vôhạn, trước khi đến rốt cuộc cũng biết được điểm mấu chốt, lại không biết nên làm gì cho phải, cuối cùng than nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng kéo cô vào ngực, để cho cô ngồi lên đầu gối mình, khẽ hôn gương mặt của cô, “Đượcrồi, đừng đau buồn nữa, anh và Hạ Hiểu Thần cái gì cũng không có, thật,em đã đồng ý với anh, tin tưởng anh, quên rồi sao? Trên thực tế, ngoạitrừ em, anh thật không có cô gái nào khác, anh đã nói rồi, cả đời này,là em, hả?”


Anh lại biến trở về dáng vẻ dịu dàng, chỉ là, anhchưa nói dứt lời, vừa nhắc đến tên Hiểu Thần, cô liền nhớ đến tấm hìnhkia, cùng hiện tại góc độ lại giống nhau như đúc, đầu anh cũng cúi thấpnhư vậy, hôn vào gò má Hiểu Thần!


Nhất thời, cảm thấy đôi môicủa anh dị thường làm cho người ta ghê tởm, mà anh còn có thể nói dốikhông chớp mắt càng làm cho cô muốn nôn, sự thật đã bày ra trước mắt,mua nhà cho Hiểu Thần, cùng em ấy ở chung, như vậy mà nói cái gì cũngkhông có? Hay là bởi vì cô xuất hiện, anh liền đá Hiểu Thần đi, chuyệnnày gọi là không có gì cả sao?


Cô vừa định đẩy anh ra, lại nghe giọng nói của mẹ vang lên, “Lộ Lộ, buổi tối……”
Giọng nói bỗng ngưng bặt.
Cô vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy mẹ đang đứng ở cửa, nhìn chằm chằm vào cô và Tả Thần An mặt lộ vẻ lúng túng.


Cô càng lúng túng hơn, bị anh ôm còn bị hôn, còn bị mẹ bắt quả tang……
“Buông ra……” Mặt cô đỏ hồng đến cả cổ.


Anh ngược lại rất nhàn nhã, cười ha ha, buông lỏng cô, nói với Chu Lan,“Mẹ, chúng con đang định đi chơi một chuyến! Thư Khai đâu ạ? Đã nói sẽlàm hướng dẫn viên du lịch cho con mà!”


“Nó…… Nó đang ở bên ngoài, để ta đi gọi nó……” Chu Lan cũng đang luống cuống, tìm được cớ, lập tức ra ngoài.
Anh khẽ cười, nắm tay cô, “Đi thôi……”


Thân thể cô cứng đờ đi theo anh, trong đầu một mảnh hỗn độn, tựa hồ hoàntoàn trống rỗng, vừa tựa hồ ngập tràn nghi ngờ, tất cả đều là xua đuổikhông được hàng ngàn dấu chấm hỏi ở trong đầu. Kinh thành Tam Thiếu Diễn đàn Lê Quý Đôn. Cô phải làm gì đây? Rốt cuộc nên phải làm sao? Nếu nhưcô không chịu nghe theo anh, Hiểu Thần sẽ như thế nào? Tiền đồ bị hủysao? Chuyện này là chuyện nhỏ sao! Hiểu Thần yêu anh như vậy, nếu nhưanh thật muốn phá hủy Hiểu Thần như đã nói, chính là hủy mạng sống củaHiểu Thần……


Anh sẽ làm như vậy sao? Có thật không?
Trước mắt cô là một mảnh mờ mịt……


“A____” tinh thần cô có chút không tập trung, chỉ là bản năng bước chân theo sự di chuyển của anh, căn bản không nhìn thấy phía trước là cái gì, thẳngtắp đụng phải cằm Thư Khai, đụng phải trên trán làm cô đau, suýt chútnữa phải rơi lệ. Nhìn thấy rõ là Thư Khai liền giận dữ mắng mỏ, “Đi đứng như vậy đấy!”


Tả Thần An lại nhẹ nhàng cười một tiếng, kéo côlại gần mình, lấy tay nhẹ nhàng vân vê lên cái trán của cô, “Chính mìnhđi đứng không để ý, còn trách Thư Khai!”


“Thật tốt! Còn có anhrể nói lời công bằng!” Thư Khai đã hoàn toàn đem Tả Thần An xem là thầntượng, còn giơ ra một cây đàn mới khoe khoang với cô, “Nhìn xem, chị,anh rể cho em đó! Chất không? Tốt hơn nhiều so với cái trước của em!”


Hạ Vãn Lộ đối với cái này không có hứng thú, cũng không để ý, bộ dạng chẳng qua là mặt ủ mày chau.


“Thư Khai, làm sao con có thể lấy cái gì đó của Tả tiên sinh!” Ngược lại Chu Lan ra ngoài nhìn thấy một màn này liền phê bình con trai. Bà biết congái và Tả Thần An xấu hổ, cho nên không hy vọng mình nợ Tả Thần An quánhiều.


Tả Thần An cười nói, “Không sao, sáng sớm Sa Lâm đến nhà con đem đến, con không chơi cái này, để lại cũng lãng phí!”
Thì ra, sáng sớm cô không thấy Sa Lâm, là do chạy đi Hàng Châu lấy cái này……
“Cám ơn anh rể! Cám ơn anh Sa Lâm!” Thư Khai vui sướng hài lòng ôm đàn điện.


“Còn không chịu đi sao? Làm hướng dẫn viên cho chúng ta! Thuận đường đi xemxem cái ban nhạc rách nát của em rốt cuộc có tài nghệ như thế nào!” SaLâm vỗ vỗ vai của Thư Khai, cười nói.