Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn chỉ đành lấy Khả Tâm ra, mặc dù lời nói vẫn có chútnghiêm khắc, nhưng hy vọng có thể thức tỉnh Hiểu Thần.
Chỉ là, Hiểu Thần ngoan cố như thế nào?
"Chị! Đó cũng không nói lên điều gì! Nhà quyền thế bây giờ, vợ chưa cưới làliên hôn của gia tộc có rất nhiều, nếu như anh ấy thật sự yêu vợ chưacưới của mình, tại sao lại trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài? Về phần chị nói anh ấy luôn yêu thích những cô gái Chiết Giang, cái này không phảilà ưu thế của em sao? Em chính là cô gái Chiết Giang! Hơn nữa, em muốnlàm người con gái Chiết Giang cuối cùng của anh ấy!"
Đây là câu trả lời Hiểu Thần cho cô . . . . . .
A, đầu năm nay con gái đều bị sao vậy? Đều cho rằng mình là người cuối cùng của những người đẹp trai giàu có sao?
Sau lưng của sự tự tin quá mức là cái gì? Là tình yêu chân thật, hay là hư vinh và công danh lợi lộc?
"Hiểu Thần! Em xác định em là yêu anh ta, mà không phải yêu tiền, yêu gia tộc của anh ta? Yêu tiền đồ mà anh ta có thể cho em? Nếu như anh ta rút đihào quang là tổng giám đốc công ty Tế Hạ, là kỳ tài âm nhạc, là Tamthiếu gia của nhà họ Tả, em còn có thể yêu anh ta không?" Cô cảm thấyđau lòng, cô giống như chưa từng hiểu rõ em gái mình, đánh giá đối vớiem gái mình vẫn còn dừng lại ở thời điểm mười tuổi. . . . . .
Ánh mắt Hiểu Thần không hiểu ra sao cả nhìn chằm chằm cô, "Chị! Chị nói lời này rất kỳ lạ, yêu một người đương nhiên là yêu toàn bộ của người đó,nếu như rút đi những thứ này, anh ấy còn là Tế Hạ sao? Đều không phải là anh ấy chứ sao. . . . . ."
Hạ Vãn Lộ cười khổ.
Vậy sao?Rút bỏ những thứ này thì anh ta không phải là anh ta sao? Vậy người màcô yêu năm năm trước là ai? Một người mù, một người mù bình thường tínhtình rất thối. . . . . .
"Hiểu Thần. . . . . . em căn bản cũng không hiểu rõ anh ta, nói gì đến yêu anh ta?" Cô sâu kín nói, buồn bã, vô lực.
"Chị, quan điểm của chị không đúng! Ai nói nhất định phải hiểu rõ mới yêu?Thời đại ông bà nội ba mẹ chúng ta đối với một nửa của mình trước khikết hôn hiểu được bao nhiêu? Còn không phải là xem gia thế môn đệ thíchhợp liền nhờ mai mối sao? Họ như thế vẫn sống tốt, tỉ lệ ly hôn có caonhư hiện tại? Lại nói, xã hội bây giờ có vài người chính là ác tâm, bảnthân mình ăn không được nho thì nói nho xanh, chẳng lẽ yêu người đẹptrai giàu có thì nhất định là nhìn trúng tiền của anh ta? Nói như vậyngười đẹp trai giàu có có tiền cũng là một loại sai lầm rồi? Nam sợ đisai đường nữ sợ gả sai chồng, con gái chúng ta khi suy nghĩ lập gia đình tại sao không thể đem gia đình tài sản của anh ta làm một trong nhữngđiều kiện tất yếu? Chẳng lẽ em không lấy một người có tiền, đi chọn mộtngười không tiền để gả mới gọi là tình yêu chân thật sao? Thật hoangđường! Huống chi, chị, em thật sự yêu anh ấy, có một loại cảm giác gọitim đập thình thịch, lần đầu tiên em nhìn thấy anh ấy, em liền hiểu loại cảm giác này, cảm giác này trong bốn năm em ở chung với Hải Khang cũngkhông có được. . . . . ."
Hạ Vãn Lộ bị lời nói của Hiểu Thần làmquay vòng như rơi vào trong sương mù, chỉ theo lời của cô lầm bầm hỏi,"Ý của em là nói chị ác tâm?"
Hiểu Thần ngừng nói, le lưỡi mộtcái, đổi thành giọng làm nũng, "Không phải. . . . . . em là nói có vàingười mà. . . . . . không nói chị. . . . . . chị, chị là người em yêuquý nhất, em làm sao sẽ nói chị ác tâm. . . . . . Em yêu chị còn khôngkịp đấy. . . . . ."
Hạ Vãn Lộ ngửa đầu, thở ra một hơi, "HiểuThần, em cũng nên biết, chị cũng yêu em, không có ai càng hy vọng emhạnh phúc hơn chị. . . . . ."
"Em đương nhiên biết, chị, emtrưởng thành rồi, biết mình đang làm gì, yên tâm đi, em sẽ hạnh phúc, em hiểu biết rõ mình muốn cái gì, sau đó sẽ không ngừng cố gắng, cho dù là sự nghiệp hay tình yêu, chị, tin tưởng em, em sẽ đạt được cả hai!"
Hạ Vãn Lộ ngầm nghe ra chút gì đó, Hiểu Thần của hiện tại và Hiểu Thầntrong tưởng tượng của cô kém quá xa, luôn cảm giác cô mỗi khi làm mộtviệc đều gì đó đều có mục tiêu, vốn là có mục tiêu là một chuyện tốt,nhưng nếu như quá thiên về công danh lợi lộc. . . . . .
Cô nhănnhăn mày, hỏi, "Hiểu Thần, đừng nói với chị, em rõ ràng không yêu HảiKhang, nhưng vẫn vì gia cảnh của anh ta không tệ cho nên vẫn đối với anh ta như gần như xa?" Hải Khang theo đuổi Hiểu Thần bốn năm, Hiểu Thầnkhông đáp lại, cũng không cự tuyệt, cứ như vậy buộc Hải Khang bên ngườibốn năm, cho đến gặp Tả Thần An. . . . . .
"Em lại không bảo anhta theo đuổi em. . . . . ." Hiểu Thần nhún vai một cái, "Yên tâm đi, bây giờ anh ta có bạn gái rồi, không biết sống vui vẻ như thế nào kìa !"
"Hiểu Thần. . . . . . em thật làm cho chị rất thất vọng. . . . . ." Cô khôngbiết nên làm sao để thuyết phục Hiểu Thần rồi, bởi vì cách nhìn giá trịvà tình yêu thậm chí cả thế giới quan có lẽ đều hoàn toàn bất đồng, cólẽ cô già rồi, thật đúng là lạc hậu rồi. . . . . .
Hiểu Thần vộivàng đi vòng qua bên người cô, ôm cô, tựa đầu trên vai cô, "Chị, đừngnhư vậy mà! Em gái của chị cũng chỉ muốn tìm hạnh phúc chân chính, lúccòn trẻ ai không muốn cho mình nhiều thêm mấy lựa chọn chứ? Không đếncuối cùng làm sao biết ai là người chân chính thích hợp với mình chứ?Yên tâm nha, chị, bây giờ em tìm được rồi, sẽ toàn tâm toàn ý, không bao giờ càn quấy nữa. . . . . ."
Ai, cái toàn tâm toàn ý này. . . . . . Chính là em gái cô muốn cô từ bỏ. . . . . .
"Nhưng mà Hiểu Thần, anh ta chưa chắc yêu em. . . . . . Nếu như anh ta yêu em, tại sao rất lâu không tới tìm em?" Cô nhớ đêm đó khi Hiểu Thần ôm hìnhanh ta khóc đã nói như vậy.
"Chị, anh ấy yêu em, anh ấy từng nóianh ấy yêu! Nếu không, tại sao sẽ mua nhà cho em? Lại nói, thật ra thìcũng không phải rất lâu không đến tìm em! Là em quá nhớ anh ấy thôi! Hơn nữa chân anh ấy bị thương, cũng không thể tới tìm em. . . . . ."
Nên nói như thế nào? Cô còn có thể nói thế nào?
Điện thoại của Hiểu Thần lúc này chợt vang lên, sau khi cô nói mấy câu, liền nói với Hạ Vãn Lộ, "Chị, công ty tìm em có việc, em phải đi rồi, chị ăn no chưa? Nếu chưa ăn no thì tiếp tục ăn đi, em đi tính tiền!"
"Ăn no rồi. . . . . ." Cô còn có thể ăn được sao?
Lấy hai vạn đồng trên bàn nhét vào trong túi xách Hiểu Thần, "Em tự mình giữđi, em ở Bắc Kinh nơi cần xài tiền rất nhiều . . . . . chị thật sựkhông cần. . . . . . hóa đơn, cũng để chị trả, em có chuyện thì đi trước đi!"
"Như vậy sao được? Chị, từ nhỏ đến lớn đều là chị mua đồcho em, lần này nhất định phải để em tính tiền! Đi thôi, chúng ta cùngđi ra ngoài!"
Hạ Vãn Lộ không kiên trì nữa, sau khi chờ cô thanhtoán xong, hai người nắm tay nhau đi ra ngoài, mới đi hai bước, liềngiật mình ngay tại chỗ, trước mặt đi tới ại là Kiều Á phong tình vạnchủng, còn đẩy anh ta ngồi xe lăn. . . . . .
Đây cũng quá trùng hợp. . . . . .
A, có cảnh tượng đáng buồn cười hơn so với cái này không? Ba người phụ nữtập hợp đủ? Đều nói ba người phụ nữ một sân khấu, không biết sẽ lêntrình diễn như thế nào?
Cô cảm nhận được, Hiểu Thần nắm tay cô rất chặt, thậm chí khẽ run, Hiểu Thần rất khẩn trương . . . . .
Thật hoang đường! Rốt cuộc là nghiệt của ai? Ngực Hạ Vãn Lộ đau đón khóchịu, giống như miếng bông đã thấm nước, bành trướng nhanh hơn muốn nổtung rồi. . . . . .
Ngược lại Kiều Á, một dáng vẻ thản nhiên, nhoẻn miệng cười yêu kiều, "Chào cô Hạ Hiểu Thần!"
"Kiều . . . . . chị Kiều Á. . . . . ." Hiểu Thần không thích Kiều Á, tuy nhiên lại hâm mộ cô ấy.
"Hai người cũng ăn cơm?" Câu này của Kiều Á là hỏi Hạ Vãn Lộ, nụ cười thảnnhiên, giống như biết được tất cả, có thể nhìn thấu tất cả.
Phi tần trong hậu cung cổ đại gặp nhau chính là cảnh tượng như thế này sao?
Hạ Vãn Lộ không dám trả lời, cũng không phải sợ Kiều Á hay anh ta, chỉ bởi vì cô chỉ là một người dân bình thường, theo lý không nên quen biết đại minh tinh Kiều Á lớn như vậy, cô sợ Hiểu Thần sinh nghi, cho nên khônglên tiếng, chỉ làm như không nghe thấy, Hiểu Thần lại cho rằng Kiều Á là hỏi mình, tiếp miệng trả lời, "Đúng vậy, chị Kiều Á, chúng tôi đitrước. . . . . . tạm biệt . . . . ." Cuối cùng, gật đầu với Tả Thần Anngồi trên xe lăn, "Tổng giám đốc, chúng tôi. . . . . . đi trước. . . . . ."
Từ đầu đến cuối, chỉ có Hạ Vãn Lộ và Tả Thần An không lêntiếng, mặc dù Hiểu Thần chào hỏi anh, anh vẫn không lên tiếng. . . . . .
Hiểu Thần liền lôi kéo Hạ Vãn Lộ vội vã rời đi, khi ở cửa nhà hàng Hiểu Thần nháy mắt với Hạ Vãn Lộ, "Kiều Á này, không phải là một người có xì căng đan với anh ấy nhiều nhất sao? Hiện tại cũng sắp lập gia đình, cho nên, em mới không để cô ta trong mắt! Hừ! Chị, em đi đây, chị thì sao? Cùngđi chung với em không?"
"Không được! Chị muốn đi đến quán của Tiểu Soái, em tự đi đi!"
"Được, chị, bái bai!" Hiểu Thần đeo kính mác lớn lên, chặn chiếc taxi, chui vào, rất nhanh, taxi biến mất ở Xa Hải.
Hiểu Thần vừa đi, một chiếc xe chậm rãi ngừng trước mặt cô, Sa Lâm tới đón cô. . . . . .
A, cô cười khổ, ngày cuối cùng làm tù nhân. . . . . . Lập tức, sẽ phải kết thúc. . . . . .
Cô lên xe, nói với Sa Lâm đi Ám Hương, sau khi Sa Lâm hơi do dự, vẫn lái xe, đi theo chỉ thị của cô.
Hạ Vãn Lộ ở trên xe vẫn hồi tưởng lại một màn mới vừa rồi cùng Kiều Á vàanh vô tình gặp được, nhìn tình hình mới rồi, Thần An giống như không để ý Hiểu Thần nhiều. Tả Thần An yêu một người, sẽ yêu đến như thế nào, cô lại không rõ lắm, anh ta có thể dung túng cô cưỡi trên bả vai anh làmmưa làm gió, chỉ cần cô có sắc mặt không tốt một chút, anh sẽ đứng ngồikhông yên, làm sao sẽ biểu hiện lạnh lùng được như thế?
HiểuThần, Hiểu Thần. . . . . . Cô đối với em gái mình càng thêm không yênlòng rồi, đồng thời, càng thêm căm hận bản thân mình, nếu như không phải bởi vì cô, Tả Thần An làm sao sẽ có dây dưa với Hiểu Thần?
Trước mặt cô có hai con đường, một là muốn Hiểu Thần từ bỏ, nhưng cái này mới vừa rồi đã không thành, cô không thuyết phục được Hiểu Thần; một cáikhác còn lại là khiến Tả Thần An yêu Hiểu Thần, làm cho Hiểu Thần đạtđược hạnh phúc chân chính, nhưng, cái này gần như so với điều thứ nhấtcàng khó hơn. . . . . .
Người đàn ông như Tả Thần An, lại tùy ý bị người định đoạt hay sao?
Cô đau lòng như cắt, nếu như đem cô róc xương lóc thịt, có thể đổi lấy một con đường hay không? Nếu như có thể, cô nguyện ý chịu nỗi khổ lăng trì