Nhiều lần như vậy, Hạ Vãn Lộ liền hiểu rõ, không thể tin lời nói của ba, đối với Hiểu Thần càng thêm quan tâm.
Mà mẹ một lần nữa có gia đình mới, thêm cô đã là việc rất khó khăn, với lại cô và dượng thu nhập cũng không nhiều, dượng lại còn có một người con trai, cho nên, cũng không có dư giả cũng như không có năng lực bận tâm đến Hiểu Thần quá nhiều, trừ vụng trộm cho Hiểu Thần một chút tiền tiêu vặt, điều có thể làm, cũng không còn cái gì nữa.
Khi đó, Hạ Vãn Lộ cũng còn nhỏ, chỉ có thể tích góp tiền tiêu vặt của mình một xu cũng không nỡ dùng, đều dùng để cho Hiểu Thần mua đồ ăn, mua đồ dùng học tập; ở nhà dượng có thức an ngon, cô càng sẽ nghĩ tới Hiểu Thần, len lén giấu đi một phần của mình, đưa cho Hiểu Thần ăn.
Nghỉ hè năm ấy, cô cùng bạn học đi ra ngoài làm thực nghiệm xã hội, ở trên đường ôtô chạy đứng bán báo, thế nhưng cũng kiếm được một khoản tiền không nhỏ, cô hào hứng, việc đầu tiên nghĩ tới chính là có thể mua cho Hiểu Thần một vài thứ. Cô nhớ Hiểu Thần đã từng nhìn chằm chằm quần áo xinh đẹp của người khác lộ ra ánh mắt hâm mộ, nhớ Hiểu Thần từ sau khi ba mẹ ly hôn cũng không có đi ra ngoài ăn cơm, vì vậy, mang theo Hiểu Thần đi ăn một bữa thật ngon, còn gần như là thỏa mãn Hiểu Thần ngày thường cho là hy vọng xa vời, mua rất nhiều đồ vật xinh đẹp.
Cho nên, khi còn bé Hiểu Thần luôn luôn xem, chị gái là vạn năng, là chỗ dựa của cô, là nơi sưởi ấm cô khi cô bị uất ức, chị giống như ông già Noel, chỉ cần cô có muốn, chị sẽ mua cho cô. . . . . .
Nhưng bây giờ thì sao? Cô còn có thể cho Hiểu Thần thứ cô ấy muốn sao?
Lần này, Hiểu Thần muốn là Thần An. . . . . .
Nghĩ đến đây, nước mắt của cô giống như chuỗi ngọc bị đứt, rơi xuống liên tục. . . . . . Đây là cô muốn cho cũng không cho nổi được rồi, Thần An vốn dĩ cũng không thuộc về cô. . . . . .
Bên ngoài cửa phòng ngủ đóng chặt, anh đang gõ cửa, giọng nói lo lắng vang lên, "Heo Con! Em có khỏe không? Nói một câu thôi! Để anh biết em không có việc gì!"
Vào giờ phút này, người cô không nghĩ muốn nhìn thấy nhất chính là anh, giọng nói không muốn nghe nhất cũng là giọng nói của anh, cô dùng sức che lỗ tai, vùi đầu vào giữa đầu gối, để cho tiếng gõ cửa ầm ầm kia che đậy lấy chính mình, nhưng là giọng nói của anh vẫn như hình với bóng lọt vào, như hình với bóng mà kêu cô "Heo Con. . . . . . Heo Con. . . . . ."
"Heo Con! Anh cầu xin em! Nói một câu được không?"
"Heo Con! Ngoan, nói một câu, anh cái gì cũng đều đáp ứng em!"
"Heo Con! Nếu em còn không lên tiếng anh liền xông vào!"
"Heo Con! Anh muốn phá cửa!"
Cô không hy vọng anh xông vào, không hy vọng nhìn thấy anh, nghe lời của anh tiếng giọng nói mang theo nức nở nói, "Anh để cho em đi, để cho em đi!" Anh không phải nói chỉ cần cô nói một câu, cái gì cũng đáp ứng sao?
Sự thật chứng minh, lời nói của anh sẽ không có mấy câu có thể tin! Anh làm sao có thể để cô đi?
Rốt cuộc nghe được giọng nói của cô, chắc chắn cô vẫn bình yên vô sự, anh thoáng thở phào một cái, "Heo Con, em hãy nghe anh nói, anh chỉ có em, chưa từng có người nào khác nữa. . . . . ."
"Im miệng! Em không muốn nghe! Không muốn nghe giọng nói của anh! Anh đi đi! Đi đi!" Đến lúc này, anh lại còn có thể nói ra những lời như thế, vậy anh xem Hiểu Thần là cái gì? Hiểu Thần, Hiểu Thần đáng thương, Hiểu Thần vô tội. . . . . . Cô nghe vào trong tai, trong lòng như bị xé rách. . . . . .
"Được được được! Anh đi ngay, em đừng khóc. . . . . . Đừng khóc. . . . . ." Sau một lúc dừng lại, giọng nói của anh lại truyền tới, "Heo Con, em trước bình tĩnh một chút, rửa mặt, ngủ một giấc thật tốt, đừng nghĩ nhiều, có chuyện gì chúng ta ngày mai lại nói. . . . . ."
"Anh đi đi!"
Cuối cùng, tất ca âm thanh bên ngoài cũng dừng lại, cô ngồi ở trong phòng ngủ, để cho bóng tối làm bạn với cô.
Cô không biết mình nên làm gì tiếp theo, chẳng qua là đột nhiên, rất nhớ mẹ, nhớ nhà, nhớ quê nhà không khí ẩm ướt, giống như năm năm qua rất nhiều lúc khó khăn, cho là mình sẽ có lúc không vượt qua được, đối với nhà nảy sinh khát vọng không chừng mực.
Đó mới chân chính là nhà của cô. . . . . .
Không giống thành phố Bắc Kinh này, trong bất kỳ chỗ nào của căn phòng cũng khoác lên vẻ ngoài hoa lệ, trừ mang cho cô thống khổ cùng tuyệt vọng, còn có thể mang cho cô cái gì?
Có lẽ, cô thật nên trở về nhà. . . . . . Trong thành phố Bắc Kinh này, cũng không còn lý do để cô lưu lại nữa, không phải sao?
Đã nhiều năm chưa có về nhà rồi. . . . . . Mẹ có khỏe không? Đã có thêm bao nhiêu sợi tóc bạc? Em trai có bạn gái chưa? Cũng nên kết hôn rồi chứ? Dượng như thế nào? Thân thể có khỏe không? Còn có người ba bài bạc, bây giờ vẫn còn như vậy sao? Trong lòng cô đau đớn ê ẩm, ở nơi này trong tình huống này, ngay cả những thứ đã từng khắc sâu tổn thương trong tâm của cô, cũng trở nên thân thiết, bởi vì đó là thân tình máu mủ không thể chia lìa, dù sao, trong trí nhớ ít ỏi cô, số lần ông đánh bài cũng không nhiều lắm, ông cũng là thương yêu hai chị em cô, cô cũng giống như các bạn nhỏ khác, ngồi ở trên vai ông coi ông là ngựa cưỡi. . . . . .
Cái ý nghĩ này vừa xuất hiện, liền như dây leo sinh trưởng tốt không ngừng lớn lên trong lòng cô, giống như có một giọng nói đang nói: tôi muốn về nhà! Tôi muốn về nhà! Phải về nhà. . . . . .
Toàn bộ một buổi tối, cô không có ngủ, vẫn ngồi ở phía sau cửa trên sàn nhà, trong lòng ngập tràn hai chữ "Về nhà". Cô cố gắng suy nghĩ, muốn nhớ lại toàn bộ quê nhà, sương mù mưa bụi, không khí ẩm ướt, nước chảy qua cây cầu nhỏ, một con thuyền nhỏ lảo đảo lắc lư từ sau nhà dưới cửa qua, còn có mẹ tự tay bao hoành thánh nấu, hương thơm vừa bước vào cửa nhà là có thể ngửi thấy. . . . . .
Cô là thật cố gắng, mới có thể nhớ lại những hình ảnh đã ngủ quên này. Bởi vì luôn có bóng dáng của một người sẽ ở lúc lơ đãng giữa những hình ảnh hiện ra, sau đó liên quan toàn bộ trí nhớ của cô cũng bắt đầu đau đớn, mà muốn dùng ký ức ấm áp quê nhà che lên bóng dáng này, là khổ cực như thế, khó khăn như thế. . . . . .
Nhưng, đau khổ làm sao chỉ có một mình cô?
Ngoài phòng ngủ, Tả Thần An chờ đợi thật lâu, suy tư đến nửa đêm, tìm giấy bút, ngay tại cửa ra vào viết một bức thư thật dài, từ phía dưới khe cửa nhét vào, sau đó, một mực chờ ngoài cửa không có rời đi, cho đến sau khi bác sĩ tới, xử lý vết thương đang chảy máu cho anh, anh cũng nhất quyết đứng ở cửa không chịu đi, thật sự rất sợ, sơ ý một chút, cô sẽ từ trong thế giới của anh biến mất. . . . . .
Khi anh đưa tờ giấy vào, cô là có cảm giác, mặc dù không có mở đèn, nhưng cô là mượn ánh trăng nhàn nhạt thấy rõ anh đưa vào là cái gì, chỉ là, cô ngay cả mong muốn mở ra xem cũng không có.
Cô có thể đoán được trên thư của anh sẽ viết những thứ gì, không có gì khác chính là người anh yêu chỉ có cô, năm năm qua chưa từng thay đổi, sau đó giải thích với cô những thứ xì căng đan bạn gái kia, cuối cùng, lại nói một ít chuyện về tương lai tốt đẹp của bọn họ. . . . . .
Thật ra thì cô tin tưởng, anh yêu cho tới bây giờ chính là cô, từ trước đến nay chưa từng thay đổi, chính là bởi vì như vậy, cho nên mới đối với mấy cái xì căng đan kia của anh cũng không mấy quan tâm, đúng như lời đồn đãi, Tả Tam Thiếu hồng nhan tri kỷ đều là những cô gái Giang Chiết, đều có mái tóc dài đen nhánh, cô biết, có lẽ những thứ kia đều là thế thân của cô, nhưng là, anh làm sao có thể nói không xa không rời đúng lý hợp tình như vậy đây? Chẳng lẽ anh không biết, từ khi anh bắt đầu tìm thế thân, kỳ thực đã đại biểu cho việc anh buông tha cô rồi sao? Huống chi, thế thân này lại còn là Hiểu Thần. . . . . .
Không được! Cô không thể còn nghĩ cái vấn đề này thêm nữa! Chỉ cần vừa nghĩ tới Hiểu Thần, đầu của cô liền bắt đầu muốn nứt ra đau đớn. . . . . .
Cô đấm đấm đầu, đem tin vò thành một cục, ném phải xa xa, xa ra bản thân tầm mắt!
Như vậy một đêm rối rắm, đối với hai người mà nói đều là đau khổ, chưa bao giờ cảm thấy đêm dài như thế. . . . . .
Thật vất vả đợi đến lúc mặt trời mọc, những tia nắng nhỏ từ bên ngoài xuyên qua cửa sổ thủy tinh sát đất rơi vào trong phòng, dì bảo mẫu tới, trong phòng vanh lên tiếng động, không bao giờ còn là một loại yên tĩnh đến đáng sợ, tất cả sự vật đều có sinh mạng, giống như cũng hồi phục, cô đây? Cũng thức tỉnh sao?
Đợi bảo mẫu chuẩn bị điểm tâm, anh nhẹ nhàng gõ cửa, "Heo Con, tỉnh chưa? Còn muốn ngủ thêm một lát sao?"
Không có ai trả lời. . . . . .
Vì vậy anh không quấy rầy cô, lại thêm 10 phút sau gõ cửa lại lần nữa, "Heo Con, thời gian không còn sớm, nếu không rời giường đi làm sẽ tới trễ, hôm nay em làm ca sáng. . . . . ."
Vẫn không có động tĩnh. . . . . .
"Heo Con, dậy ăn điểm tâm, không phải cháo gan heo, là hoành thánh mà em thích ăn!"
Hoành thánh. . . . . .
Không cần nói hoành thánh. . . . . .
Ngồi cả đêm, cô toàn thân cứng ngắc mà chết lặng, cả người chỉ có nước mắt là vẫn còn rơi, ở trên mặt cô tuôn rơi không ngừng. . . . . .
Ngoài cửa giọng nói vẫn đang tiếp tục: "Heo Con, ra ngoài được không?"
"Heo Con, anh biết rõ em đã tỉnh, mở cửa! Em biết, nếu như anh quyết tâm muốn vào, cánh cửa này tuyệt không ngăn được anh!"
Những lời này ngược lại là sự thật. . . . . . Cô thừa nhận. . . . . .
Đứng lên, thẩn thờ ra mở cửa phòng, sau khi hai người tự hành hạ chính mình cả một buổi tối, trái ngược nhau, trong phòng ngủ ánh sáng ấm áp còn cô trước mặt anh lại một bộ dạng u tối, nhéo đau tim của anh.
Đây là cô sao? Là cô gái thanh thuần tốt đẹp, mềm mại hoạt bát Heo Con Tiểu Lộ của anh sao?
Không, Heo Con Tiểu Lộ của anh không phải như thế!
Cô có là da trắng nõn mềm mại, ánh mắt luôn là sáng lóng lánh, tóc mềm mại mà thẳng bóng, nắm ở trong tay như gấm vóc thượng hạng. . . . . .
Ai có thể nói cho anh tình hình trước mắt là như thế nào? Đầu tóc rối bời, ánh mắt ảm đạm, trên mặt trắng nõn loang lổ nước mắt. . . . . .
"Heo Con. . . . . ." Anh gọi cô một tiếng, khó chịu không nói ra lời, tim đau như bị kim châm.