Trong khoảnh khắc chạm vào môi anh, trong đầu cô thoáng qua hình ảnh xinh đẹp của Kiều Á, hiện lên trong suy nghĩ lại là hình dáng Khả Tâm, nghĩ tới tối hôm qua anh đọc được tin nhắn, một chút đau đớn lướt qua đáy lòng, nhưng cô vẫn quyết định hôn, kiên định, mềm mại, dũng cảm, hôn xuống, cũng như năm đó cô dắt tay anh, trước cửa giáo đường hôn lên môi anh. . . . . .
Cô thừa nhận, có lúc mình rất mềm yếu nhưng cũng có lúc rất dũng cảm.
Cho dù là mềm yếu hay dũng cảm của cô, đều do anh tạo nên. . . . . .
Lần gặp lại này, cô cũng từng trốn tránh qua, từng phủ nhận, từng lưỡng lự, nhưng cuối cùng đối với anh thỏa hiệp cô không chê quân (vua) không rời lời thề, lời thề đã nói ra, cô cũng không nghĩ lại phản bội một lần nữa, năm năm trước, cô đã từng làm sai, lần này, cô sẽ không. . . . . .
Huống chi, trong lòng cô luôn tự hỏi, cô lưu luyến thành phố Bắc Kinh này như vậy, chẳng lẽ không phải vì anh?
Cho nên, nghe theo tim của mình thôi. . . . . .
Cô cô đơn một mình, cô muốn, cũng không nhiều lắm. . . . . .
Không cầu cả đời, không cầu toàn bộ, chỉ như vậy là tốt rồi. . . . . .
Vào ban đêm như thế này, có anh ôm, cô không còn gì hối tiếc. . . . . . .
Khi nào thì, cô ở bên cạnh anh trở thành gánh nặng rồi, cô sẽ mang theo đoạn ký ức này, lẳng lặng rời đi, cũng coi như chính mình một thời từng yêu say đắm. . . . . .
Thần An, em yêu anh, yêu ích kỷ như thế, anh biết không? Nếu như rất nhiều năm sau này, khi anh con cháu đầy đàn, ngẫu nhiên nhớ về những năm tháng thiếu niên, hãy nhớ có một đóa hoa lài nhi vì anh mà lẳng lặng nở ra, như vậy em đã thỏa mãn. . . . . .
Cô nhắm mắt lại, đầu lưỡi khẽ dò xét ra ngoài, từng chút từng chút miêu tả, phác thảo môi anh.
Đã từng, đây là điều anh thích. . . . . .
Bởi vì anh không nhìn thấy, cho nên, anh luôn lấy tay phác họa hình dáng của cô, trong khi hôn cô, cũng luôn thích dùng đầu lưỡi miêu tả môi cô, một lần, lại một lần, giống như muốn khắc cô vào lòng anh. . . . . .
Hôm nay, cô cũng học dáng vẻ của anh, một lần lại một lần quét qua môi anh.
Nhưng mà, đã quá quen thuộc, hoàn toàn không cần miêu tả, lông mày của anh, mắt của anh, môi của anh, mỗi một nếp nhăn của anh, cũng đều khắc sâu trong lòng cô, không thể phai mờ. . . . . .
Lúc đầu, anh để tùy ý cô chơi đùa, khẽ nhắm mắt, hưởng thụ đôi môi ấm áp của cô, hương thơm của cô giống như đưa anh vào một mảnh vườn Molly thơm ngát. Nhưng cứ hôn như vậy, đối với anh như gãi ngứa không đúng chỗ, làm cho sâu trong thân thể anh nổi lên gợn sóng, không cách nào hồi phục được, cứ hôn như vậy, tựa như hành hạ. . . . . .
Anh khẽ hừ một tiếng, ôm cô vào trong ngực càng sâu vân vê, cánh tay mang theo dục vọng, kẹp càng chặt hơn.
Rõ ràng cố chịu đụng phải cô có chút đau, xem ra là không thể tiếp tục nữa, nếu không lại châm lên một cuộc lửa nóng, vậy chân anh. . . . . .
Anh hiểu cô còn chần chờ, vòng tay qua cổ cô, giọng buồn buồn "Không sao, anh có thể. . . . . ." Đây đã là giới hạn cuối cùng của anh, không để cô có cơ hội cự tuyệt, kéo cổ cô xuống, vội vàng hôn lên.
Nụ hôn của anh, nhanh chóng nhưng mãnh liệt rất nhiều so với cô, giống như gió táp mưa rào công phá môi cô, vòng quanh lưỡi của cô xoay tròn dây dưa.
Cô giống như bị cuốn vào một cơn lốc xoáy, không thể kháng cự lại chỉ có thể rơi thẳng xuống, rơi xuống càng sâu, giống như không thể dừng lại, cả linh hồn cũng như bị hút vào vậy . . . . . .
Tay của anh, như lửa nóng, lướt qua cổ của cô, vai của cô, cách áo ngủ cầm lấy mềm mại của cô, cô không nhịn được hừ nhẹ một tiếng, động tác của anh liền càng thêm dùng sức, nhưng cách quần áo vuốt ve như vậy là không đủ, tay anh thăm dò vào bên trong áo ngủ của cô.
Cô không mặc áo lót, nên hai ngọn tuyết phong dễ dàng bị anh công chiếm, nụ hoa, dưới đầu ngón tay anh lặng lẽ nở rộ, cô ưỡn ngực, càng muốn gần anh hơn, tầng tầng mồ hôi từ trong mỗi một lỗ chân lông chảy ra. . . . . .
"Thần An. . . . . ." Cô kêu tên của anh, cô cũng muốn anh, cho dù tương lai ra sao. . . . . .
"Bảo bối, anh ở đây. . . . . ." Anh cắn cổ của cô, cởi bỏ áo ngủ của cô.
"Anh. . . . . . Thật sự có thể?" Cô vẫn còn lo lắng chân của anh. . . . . .
Vào lúc này, mà cô còn nghi ngờ anh không thể, thật là một sự sỉ nhục ghê gớm. . . . . .
Anh quả nhiên không vui, "Hoài nghi năng lực của ông xã em sao?"
"Không phải. . . . . ."
Cô còn chưa nói xong, quần ngủ cũng như qυầи ɭót đồng thời bị xé rách, anh tách hai chân của cô ra, để cho chân cô vắt ngang qua người mình.
Anh cười, "Độ khó lần này so với lần trước ở bệnh viện nhỏ hơn nhiều. . . . . ."
Rõ ràng là một câu chuyện cười, nhưng cô lại cười không nổi, kinh ngạc nhìn lại anh, trong lòng bắt đầu nổi lên những gợn sóng, cô biết, nó gọi là yêu, cũng gọi là. . . . . . Đau lòng. . . . . .
"Thần An. . . . . . Em yêu anh." Nếu như có thể, em hi vọng anh nhớ, em cho anh là yêu, chứ không phải thương tổn. . . . . .
Anh lộ vẻ xúc động thật sâu, "Anh hiểu rõ, anh cũng yêu em, bé con ngốc nghếch. . . . . . Để cho anh yêu em. . . . . ."
Anh ngậm lấy nhụy hoa của cô, nắm tay nhỏ bé của cô đặt ở chân của mình, che lại khát vọng của anh. . . . . .
Tê dại
Từ nụ hoa tràn ra mật ngọt, cô ngâm nga, khẽ run, cô biết mình khát vọng càng nhiều hơn. . . . . .
"Thần An, Thần An. . . . . ." Cô nhếch nhác không chịu nổi kêu tên anh, mắt khép hờ, thần trí không rõ ràng, con ngươi như bao phủ trong sương.
"Tới đây, ngoan, làm cho nó thoải mái. . . . . ." Anh cũng đã chịu đựng tới cực hạn, dắt tay cô, chỉ đạo cô giúp mình cởi ra trói buộc.
Rốt cuộc, dung hợp. . . . . .
Tư thế như vậy, sâu như vậy, để cho cô thiếu chút nữa không chịu nổi. Cô nghĩ, nhất định đội lên chỗ sâu nhất rồi, giống như xuyên qua cả linh hồn vậy, thậm chí làm cô cảm thấy đau, nhưng, sau khi đau đớn qua đi, nhiều hơn là thoải mái. . . . . .
Nếu như, yêu là thống khổ cùng hạnh phúc kết hợp như vậy, cô cũng vui vẻ chịu đựng. . . . . . .
Thời điểm anh phóng thích toàn bộ nóng ấm trong cơ thể cô, cô giống như nghe thấy âm thanh pháo hoa nở rộ, nhưng âm thanh vừa vang lên, hàng ngàn bông pháo hoa nở rộ trong đêm tối, cứ hết bông này rơi xuống thì lại có một bông mới thay thế, liên tiếp, đủ mọi màu sắc. . . . . .
Nhưng, pháo hoa cũng có thời điểm chiếu sáng nhất định, sau khi rực rỡ qua đi, còn lại vẫn là một mảnh yên tĩnh. . . . . .
Cô nằm trên bả vai anh, cùng nhau thở dốc, chứng kiến kịch liệt vừa rồi, cô tin chắc, mình nhìn thấy pháo hoa đẹp nhất. . . . . .
Thần trí cô vẫn dừng lại thời điểm pháo hoa nở rộ huy hoàng trong cơ thể, nửa mê nửa tỉnh, "Thần An. . . . . ." Cô híp mắt, cả người ướt đẫm mồ hôi, kêu tên anh.
"Hả?" Anh cúi đầu đáp lại, ôm lấy cô khẽ hôn tai gáy của cô.
"Thần An. . . . . . Nếu như, có một ngày anh muốn em rời đi, nhất định phải nói cho em biết, đừng sợ em khổ sở. . . . . ." Cô không biết tại sao mình muốn nói ra những lời này, đây là nỗi đau lớn nhất trong lòng cô, cô không buông được muốn nói cho anh nghe, có lẽ, tối nay anh cho cô quá nhiều hư ảo đẹp đẽ. . . . . .
Cánh tay của anh chợt ôm cô chặt hơn, hôn cũng biến thành cắn, ở trên cổ cô cắn một cái sau đó lộ ra bộ mặt mất hứng, "Anh như thế nào sẽ để cho em rời đi? Có phải chính em lại muốn bỏ đi? Hạ Vãn Lộ, anh cảnh cáo em một lần cuối cùng, đừng khiêu chiến nhẫn nại của anh, cho nên, coi như em có suy nghĩ rời đi, anh cũng không cho phép!"
Cô trầm mặc không nói.
"Tại sao không nói chuyện?" Anh vẫn còn tức giận.
"Không có. . . . . ." Cô có kích động muốn khóc, "Em chỉ là cảm thấy quá hạnh phúc, cho nên sợ mất đi. . . . . ."
Tính tình của anh, từ trước đến giờ tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nghe xong lời này, trời quang mây tạnh, ở môi cô cắn xuống một cái, "Nhóc con lo được lo mất! Muốn như thế nào mới có thể tin tưởng anh tuyệt đối sẽ không buông tay em?" Tay của anh ở trên thân thể cô dao động qua lại, ánh mắt chợt sáng lên, "Có. . . . . ."
Cô kêu lên.
Anh thế nhưng. . . . . . Thế nhưng lại tiến vào một lần nữa. . . . . .
"Thần An. . . . . . Dừng lại!" Thân thể anh mới vừa kỏe lại, tại sao có thể túng dục vô độ như vậy?
Thế nhưng anh lại xấu xa cười một tiếng, "Anh đang cố gắng! Cố gắng gieo một hạt giống trong thân thể em, gieo xuống một cục cưng nhỏ, như vậy em sẽ yên tâm, anh cũng không cần lo lắng em sẽ chạy trốn nữa. . . . . . Heo con, cố gắng lên, sinh cho anh một heo con nhỏ khả ái đáng yêu như em vậy . . . . . ."
Một nhóc heo con sao?
Trong mắt cô ưu thương càng sâu hơn. . . . . .
Cô nhớ tới trong hai lần này, anh đều không dùng bất kỳ biện pháp an toàn nào, lần đầu tiên ở bệnh viện là vì ham muốn nhất thời, không có chuẩn bị cô cũng không có nghi ngờ, nhưng hôm nay, anh là cố ý muốn cô mang thai. . . . . .
Cứ như bọn anh thiếu gia giàu có, không sợ phiền toái mà muốn phụ nữ của mình sinh cho đứa nhỏ, phải là tình yêu chân thật rồi, cô tin tưởng. . . . . . Ít nhất, mấy năm này dù xì căng đan của anh không ngừng, nhưng mà cho tới bây giờ chưa hề lưu lại đại họa.