Lớp 11, quãng thời gian vẫn chưa kịp hết mình tận hưởng, đã đi đến những ngày tháng cuối cùng.
Triển Nhược Lăng lên lớp 12, bắt đầu giai đoạn học tập đầy căng thẳng.
“Cao khảo” hai chữ giống như một lưỡi đao treo lơ lửng trên đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể giáng xuống, không lúc nào không nhắc nhở học sinh phải học tập, học, học nữa, học mãi.
Với Triển Nhược Lăng mà nói, lớp 12 cũng có nghĩa là cuối cùng đã thoát được bàn tay ma quỷ của Chung Khi. Tỉnh Quảng Đông tổ chức thi Cao khảo theo mô hình “3 + X + tổng hợp”[1]. Triển Nhược Lăng lựa chọn môn Lịch sử, được phân vào học ở lớp Lịch sử, còn Chung Khi chọn Hóa học, đương nhiên học ở lớp Hóa học.
Trình Tư Dao cũng chọn Hóa học, vì vậy cùng với Chung Khi, Liêu Nhất Phàm học chung một lớp.
Phòng học của lớp Lịch sử và của lớp Hóa học được bố trí ở hai tòa nhà khác nhau, bình thường cơ hội gặp gỡ cũng gần như không có.
Điểm chung duy nhất chính là giáo viên Số học – môn Số học của cả hai lớp đều do cùng một giáo viên dạy.
Lịch sử vốn là khoa Văn, học sinh lớp Lịch sử không có tư duy học toán tốt như học sinh lớp Hóa học, giáo viên Số học khi lên lớp thỉnh thoảng sẽ mang hai lớp ra so sánh với nhau.
Học sinh lớp Lịch sử không chỉ một lần nghe giáo viên Số học nhận xét như thế này khi trả bài kiểm tra: “Đề bài này lớp chúng ta không ai làm được, chỉ có Chung Khi lớp 7 giải ra.”
Khi đó, Triển Nhược Lăng ngồi trong lớp, đưa mắt nhìn đề bài cuối cùng trong đề thi, suy nghĩ trôi dạt về một nơi rất xa.
Những lời như vậy, từ hai năm trước cô đã nghe đến quen tai, nhưng không giống nhau ở chỗ, khi ấy cô và Chung Khi cùng học chung một lớp, còn bây giờ, cô ở một tòa nhà, cậu ấy lại ở một tòa nhà khác.
Đột nhiên cảm thấy, một lớp học mặc dù không lớn, nhưng lại có sức ảnh hưởng thật kỳ diệu.
Trước đây, cô và Chung Khi là bạn học chung lớp, ít ra vẫn có cơ hội nói vài câu với nhau, bây giờ bị phân đến hai khu khác nhau, cơ hội để nói chuyện cũng trực tiếp rơi thẳng về mức bằng không.
Khoảng cách giữa hai người chợt trở nên xa xôi.
Thi thoảng trong trường cô vẫn bắt gặp Chung Khi cùng với mấy người Ngôn Dật Khải, trên gương mặt cậu ấy vẫn là nụ cười cởi mở trong veo, thuần khiết như một đứa trẻ, ấm áp như ánh mặt trời.
Có vài lần ánh mắt cậu ấy lướt qua, dừng lại trên người cô chừng vài giây rồi gật đầu xem như chào hỏi. Mỗi lần như vậy, Triển Nhược Lăng đều không cách nào khống chế được tâm tình vui vẻ của mình, sau đó cũng gật đầu lại với cậu ấy.
Hôm sinh nhật Trình Tư Dao, Triển Nhược Lăng cùng cô ấy đi ăn McDonald chúc mừng.
Hai nữ sinh thoải mái tán gẫu về tình hình gần đây của mình, Trình Tư Dao than thở về bài kiểm tra Số học sáng hôm nay, không ngừng oán giận nói: “Chung Khi giải đề nhanh lắm, mình còn chưa làm xong bài tập lớn thứ hai, cậu ấy đã làm đề trắc nghiệm đang ngồi kiểm tra lại rồi, ngồi cùng bàn với cậu ấy áp lực chết đi được…”
Triển Nhược Lăng ngồi bên cạnh cô ấy, vừa lắng tai nghe vừa ăn khoai tây chiên.
Bỗng dưng nhớ đến một chuyện đã ấp ủ trong lòng từ rất lâu, Trình Tư Dao bèn lên tiếng hỏi: “Triển Nhược Lăng, vì sao mỗi lần Chung Khi bắt nạt cậu, cậu không phản kháng lại?” Đây hình như cũng là vấn đề mà toàn bộ học sinh lớp 6 lúc trước đều tò mò không thôi.
Triển Nhược Lăng sửng người một lát, liền mỉm cười: “Bởi vì có những lúc cảm thấy cậu ấy rất giống một người.”
Trình Tư Dao càng tò mò hơn: “Ai vậy?”
“Cậu không biết đâu.”
Triển Nhược Lăng đặt Coca trong tay xuống bàn, ánh mắt không có tiêu cự nhìn ra ngoài cửa sổ, dừng lại ở một điểm mơ hồ nào đó, qua rất lâu lại bổ sung thêm một câu nữa: “Hơn nữa, người đó đã rời xa thế giới này rồi.”
“À, xin lỗi nhé!”
“Không có gì.” Triển Nhược Lăng lắc đầu, tiếp tục cúi đầu uống nước ngọt.
Mặc dù Trình Tư Dao rất muốn hỏi người đó và cậu rốt cuộc có quan hệ thế nào, có điều nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của cô, cuối cùng vẫn là im lặng không hỏi nữa.
Tháng 3, Triển Nhược Lăng đến Trường Sa Hồ Nam tham gia kỳ thi chiêu sinh do trường đại học ở phía bắc tổ chức, sau đó được một học viện ngoại ngữ có tiếng trong cả nước nhận vào học.
Chính vì vậy, nửa thời gian còn lại của lớp 12 liền trở nên vô cùng nhẹ nhàng.
Mỗi ngày Triển Nhược Lăng vẫn đi học, nhưng không cần phải vùi đầu giải đề thi nữa, việc cô cần làm bây giờ là đến lớp ngoại ngữ học tiếng Tây Ban Nha cơ bản.
Thời gian theo những ngày mùa hè ôn tập từ từ đến gần, cuối cùng toàn bộ học sinh lớp 12 cùng chào đón ngày 7 tháng 6 đã đến – ngày diễn ra kỳ thi Cao khảo.
Sau khi có điểm thi Cao khảo, học sinh quay về trường nhận phiếu thành tích.
Tuy Triển Nhược Lăng đã được trường đại học chấp nhận, nhưng vẫn tham gia kỳ thi Cao khảo. Hôm lấy phiếu thành tích, cô ra khỏi lớp Lịch sử, đứng dưới chân cầu thang tầng một tòa nhà khoa Hóa đợi Trình Tư Dao – Trình Tư Dao đã hẹn với cô cùng nhau đi dạo phố.
Trình Tư Dao từ trên cầu thang bước xuống, thở hổn hển chạy đến cạnh cô: “Xin lỗi nha, vừa nãy mình nói chuyện với mấy bạn trong lớp, bây giờ bọn mình đi nha.”
Triển Nhược Lăng thuận miệng hỏi: “Các bạn lớp cậu thi thế nào?”
“Có nhiều bạn làm bài không tốt. Năm nay đề thi môn Hóa biến thái vô cùng, đề bài trước nay chưa từng thấy bao giờ luôn, cũng chỉ có mấy người như Chung Khi mới được điểm cao như vậy thôi.” Trình Tư Dao là học sinh lớp Hóa học, tự nhiên sẽ quan tâm đến điểm của môn Hóa nhất.
Triển Nhược Lăng cũng nghe nói đến đề thi Cao khảo môn Hóa học năm nay đặc biệt kỳ quái, cô nhớ lại câu nói cuối cùng vừa nãy của Trình Tư Dao, trong lòng cảm thấy dễ chịu vô cùng: cho dù đề bài có biến đổi ra sao, cậu ấy vẫn thi rất tốt.
Có điều, câu nói tiếp theo của Trình Tư Dao lại giống như sấm sét giữa trời quang.
“Nhưng mà…” Trình Tư Dao nhỏ giọng lẩm bẩm, “mình nghe nói hình như môn Ngữ văn Chung Khi thi hỏng rồi, chỉ được hơn chín mươi điểm.”
Triển Nhược Lăng ngẩn ra, qua rất lâu sau mới khó khăn phát ra âm thanh: “Sao lại như vậy được?”
“Hình như tập làm văn bị đánh giá lạc đề, chỉ được hơn hai mươi điểm.” Trình Tư Dao thở dài, lắc đầu đầy tiếc nuối, “Mình nghe mấy cậu ấy nói hôm thi Chung Khi bị cảm nặng lại còn phát sốt nữa, sốt dữ lắm luôn, làm ảnh hưởng đến phát huy phong độ thường ngày.”
Cậu ấy phát sốt? Hơn nữa, lại còn phát sốt đúng vào hôm diễn ra kỳ thi Cao khảo?
Lòng Triển Nhược Lăng rối bời, giống như ai đó vừa buộc chúng dính lại với nhau, ngay cả hô hấp cũng trở nên thật khổ sở. Khó khăn lắm Triển Nhược Lăng mới khắc chế được tâm tình đang quay cuồng của mình, giả vờ bình tĩnh lên tiếng hỏi: “Vậy tổng điểm cậu ấy được bao nhiêu?”
Trình Tư Dao cho cô biết điểm số, sau đó cảm khái không thôi nói: “Đây chính là chỗ khiến mình thấy phục cậu ấy đấy, rõ ràng đã bị môn Ngữ văn kéo lại không biết bao nhiêu điểm, thế mà cuối cùng điểm tổng vẫn cao hơn bọn mình một bậc, cậu ấy đúng là làm cho người khác phải sa mạc lời mà…”
Trước đây Triển Nhược Lăng từng nghe Trình Tư Dao nói qua Chung Khi đăng ký chuyên nghành Quản trị kinh doanh của Bắc Đại. Nhưng phần tập làm văn môn Ngữ văn bị lạc đề, chỉ được hơn chín mươi điểm, về cơ bản điều này cũng đồng nghĩa với việc cậu ấy đã vô duyên với Bắc Đại rồi.
“Mặc dù điểm số của cậu ấy vẫn rất cao, có điều chắc không vào được Bắc Đại.” Trình Tư Dao nói tiếp, “nhưng mà, với điểm số này thì thừa sức vào được Trung Đại.”
Rõ ràng đang giữa ngày hè nóng ngột ngạt bức người, thế mà cô lại cảm giác như mình đang đứng giữa một vùng băng tuyết lạnh lẽo.
Cậu ấy không vào được Bắc Đại.
Không vào được Bắc Đại…
Cả thế giới dường như chỉ còn lại câu nói này không ngừng vang vọng.
Cũng có nghĩa là, cậu ấy không đến Bắc Kinh học đại học.
Mà trường đại học của cô, ở Bắc Kinh.
Thời điểm phân khoa năm lớp 11, mặc dù đắn đo giữa khoa Hóa học và khoa Lịch sử, cuối cùng cô vẫn chọn môn học bản thân có ưu thế hơn là Lịch sử.
Cô từng nghĩ rằng chỉ xa cách một năm lớp 12, sau này ít nhất có thể cùng học đại học ở chung một thành phố.
Nhưng thì ra, một trận sốt cao bất ngờ vào ngày thi Cao khảo cũng đồng thời định ra, bốn năm đại học cậu ấy sẽ bước đến một thành phố không phải là nơi cô đến.
Từ nay về sau, hoàn toàn là hai phương hướng khác nhau.
Đi qua Văn phòng, Trình Tư Dao nhắn lại với cô: “Mình vào trong nộp bảng điểm, cậu đứng đây đợi mình chút nhé.”
Triển Nhược Lăng đứng bên ngoài Văn phòng, âm thanh huyên náo không ngừng truyền vào tai.
Cánh cửa Văn phòng mở rộng, cảnh tượng bên trong hiện ra rõ ràng trong tầm mắt.
Triển Nhược Lăng nhìn thoáng qua, chỉ thấy một nhóm học sinh đang đứng xếp hàng bên trong, chuẩn bị điền vào bảng kê xác nhận kết quả Cao khảo. Văn phòng vốn rộng rãi là thế, vào lúc này chợt trở nên chật chội khác thường.
Chung Khi và Liêu Nhất Phàm cũng có mặt trong đám đông. Chung Khi mặc một chiếc áo thun màu đen, thân hình thon dài thẳng tắp đứng giữa nhóm người rất nổi bật, tựa như hạc đứng giữa bầy gà. Cậu ấy nghiêng đầu, nói gì đó với Liêu Nhất Phàm đứng bên cạnh, khóe miệng còn mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Nụ cười này, quen thuộc biết bao, nhưng cũng xa lạ biết bao.
Trong chớp mắt, trái tim như bị thực tế phũ phàng xé rách toạc.
Trước giờ cậu ấy luôn là niềm tự hào của các giáo viên, hầu như các lần thi thử đều chưa từng rời khỏi vị trí trong top 10 toàn trường, điểm số này với cậu ấy mà nói, chỉ sợ rất khó có thể tiếp nhận nổi.
Có phải trong lòng cậu ấy đang rơi nước mắt không? Cho dù có là người thoải mái hơn nữa, đối mặt với kết quả thi Cao khảo bất lợi, làm sao có thể mỉm cười nhẹ nhàng xem như không có việc gì?
Có một câu nói, bình thường càng là người thoải mái bao nhiêu, khi đối diện với thất bại, lòng tự tôn lại càng lớn bấy nhiêu.
Cậu ấy đứng trong Văn phòng, còn cô đứng ngay ngoài cửa, hai người chỉ cách nhau vỏn vẹn mười mét.
Thế nhưng, cô chỉ có thể đứng tại chỗ xa xa nhìn theo, không thể bước thêm một bước đến an ủi cậu ấy.
Mười mét ngắn ngủi lại giống như khoảng cách trăm núi vạn sông đang chắn giữa hai người.
Cô chỉ có thể đứng ở nơi này, xa xa dõi theo cậu ấy.
Vừa nãy nghe Trình Tư Dao nói, các môn thi khác cậu ấy đều phát huy theo năng lực thường ngày, chỉ hỏng một môn Ngữ văn.
Nhưng mà, cho dù chỉ có một môn không được như bình thường, đối với ngôi trường danh tiếng như Bắc Đại mà nói, cũng là điểm chí mạng rồi.
“Nộp xong rồi!” Trình Tư Dao nộp xong bảng điểm, như trút được gánh nặng bước ra khỏi Văn phòng, kéo cánh tay cô bước đi: “Đi, bọn mình đi xem phim!”
Triển Nhược Lăng máy móc bước theo cô ấy, vội vội vàng vàng quay đầu nhìn thêm lần nữa, Chung Khi và Liêu Nhất Phàm đang cùng nhau đứng trước bàn của giáo viên Ngữ văn.
Khoảng cách hơi xa, cái quay đầu ấy chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi vội vàng, mọi thứ mơ hồ giống như đang ngắm hoa giữa biển sương mù.
Thân ảnh bên trong Văn phòng, là ký ức cuối cùng của cậu ấy trong suốt ba tháng hè dài đằng đẵng của lớp 12.
Và cũng là ký ức khắc sâu nhất.
[1]: Mô hình “3 + X + Tổng hợp”: 3 môn cố định bắt buộc phải thi là Ngữ văn, Số học và Anh văn. Thời điểm phân khoa, học sinh được lựa chọn một trong 6 khoa Vật lý, Hóa học, Sinh vật, Chính trị, Lịch sử và Địa lý. Đây là môn X. Các môn còn lại không được chọn sẽ làm bài thi đánh giá năng lực Tổng hợp.