Bệnh viện Nhân Ái chỉ cách khách sạn Thánh Đình Holiday hai con đường, chiếc xe con màu đen ngoặt qua một khúc rẽ, sau đó chậm rãi dừng lại trước cổng bệnh viện.
Triển Nhược Lăng cầm lấy túi xách, mở cửa xe bước xuống, Triển Cảnh Việt gọi cô lại: “A Lăng, trước khi về em gọi điện thoại cho bọn anh nhé, để xem đến lúc đó nếu tiện đường sẽ đưa em về luôn.”
“Dạ biết rồi.” Triển Nhược Lăng xoay người lại, vẫy tay với Triển Cảnh Việt và Thái Ân Kỳ đang ngồi trong xe.
Gió đông lạnh từng đợt thổi qua, Triển Nhược Lăng kéo khóa áo khoác, đi vào bên trong.
Xe hơi màu đen không lái đi ngay lập tức mà dừng lại bên ngoài bệnh viện.
Triển Cảnh Việt thu lại ánh mắt đang nhìn vào bóng lưng mảnh khảnh dần khuất sau cổng chính bệnh viện, nhìn sang Thái Ân Kỳ: “A Kỳ, đứa em gái này của anh trước đây tính tình hoạt bát cởi mở lắm, nhưng sau khi em trai anh qua đời, con bé ngày càng ít nói, từ khi ở Tây Ban Nha về lại càng kiệm lời hơn, trong nhà còn được, ra ngoài xã hội cơ bản không biết nói năng gì cả. Con bé trở về lâu như vậy rồi, cũng chẳng ra ngoài được mấy lần…”
Anh vừa nói vừa lắc đầu: “Mấy ngày trước mẹ gọi điện thoại cho anh, hỏi anh con bé đã yêu đương gì chưa…”
Thái Ân Kỳ nắm lấy tay anh, dịu dàng lên tiếng: “Một mình em ấy ở Tây Ban Nha lâu như vậy, chúng ta cũng phải dành thời gian để em ấy từ từ thích ứng.”
“Bỏ đi, em ấy cũng lớn rồi, tự mình có tính toán riêng…” Triển Cảnh Việt lật tay, nắm lấy bàn tay vợ, giọng nói thay đổi, “được rồi, chúng ta đến nhà chị họ em nào.”
Vạt nắng cuối cùng của ngày xuyên qua những tòa nhà cao tầng, mềm mại chiếu xuống mặt đất, cả không gian như bừng lên trong một vầng sáng nhạt màu.
Triển Nhược Lăng vừa vào đến cổng chính bệnh viện Nhân Ái, điện thoại bỗng nhiên vang lên. Màn hình hiển thị người gọi đến là Dư Tri Hàng, cô bắt máy lên tiếng: “A lô, xin chào.”
Giọng nói trầm thấp từ điện thoại truyền vào tai: “Triển Nhược Lăng, tôi là Dư Tri Hàng. Tối nay cô có rảnh không, cùng nhau ăn bữa cơm nhé?”
Triển Nhược Lăng đang lo lắng cho Lâm Vi Lan, vì vậy không suy nghĩ nhiều liền trả lời: “Vô cùng xin lỗi! Hôm nay tôi có việc, bạn tôi nhập viện, tôi phải đến bệnh viện thăm cô ấy.”
Dư Tri Hàng khẽ cân nhắc, “nhập viện? Ở bệnh viện nào? Tôi có quen biết vài vị bác sĩ, có thể giới thiệu giúp cô.”
Triển Nhược Lăng theo phản xạ trả lời: “À, cảm ơn anh! Vết thương của cô ấy không nặng lắm, có lẽ sẽ được ra viện sớm thôi.”
Dư Tri Hàng nghe được tiếng nói chuyện của nhân viên bệnh viện và người nhà từ bên kia điện thoại truyền đến, anh mỉm cười, lên tiếng: “Triển Nhược Lăng, vậy cô đi thăm bạn mình đi nhé, khi nào cô có thời gian chúng ta lại hẹn sau.”
Triển Nhược Lăng cúp máy, tìm tên của Lâm Vi Lan trong nhật ký cuộc gọi, gọi cho cô ấy: “Mình đến bệnh viện rồi, cậu ở phòng mấy?”
Lâm Vi Lan trả lời: “Mình ở phòng 317.”
“317? Rẽ phải à?”
“Ừ, phòng ở phía cuối ấy. Triển Nhược Lăng cậu đến đây nhanh lên, có một điều bất ngờ đang chờ cậu này!” Thực ra, Lâm Vi Lan cũng không chắc đây có được xem là điều bất ngờ với Triển Nhược Lăng không – sếp lớn của công ty cô là bạn học Cao trung với cô ấy, chỉ là theo suy đoán của Lâm Vi Lan việc này cũng hợp tình hợp lý lắm chứ.
Triển Nhược Lăng chau mày: “Lâm Vi Lan, cậu nằm ở đây cũng đủ khiến mình kinh ngạc lắm rồi, còn muốn mình chịu thêm kích thích nào nữa?” Nghe giọng điệu của cô ấy, bị xe tông nhập viện cứ như tham dự lễ trao giải Oscar vậy, hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Cô đi đến phòng bệnh ở cuối hành lang, đúng là phòng 317, sau đó đẩy cánh cửa màu trắng bước vào.
Khóa kéo của đôi giày theo từng bước chân gõ nhẹ vào lớp da giày, phát ra tiếng động rất khẽ, vui tai rất dễ nghe.
Phòng bệnh sơn trắng vô cùng rộng rãi, Triển Nhược Lăng vừa nhìn đã thấy Lâm Vi Lan đang ngồi trên giường bệnh, vội bước đến chỗ cô ấy, “sao cậu không cẩn thận thế, bị sái chân nào vậy?”
“Chân trái, không sao, không nghiêm trọng gì cả.” Lâm Vi Lan cam đoan chắc chắn.
Triển Nhược Lăng cúi đầu cẩn thận xem xét chân trái của cô ấy, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: “May mà chỉ bị thương ngoài da… Cậu báo cho Từ Tấn Kiệt chưa?”
“Báo rồi mà.” Khuôn mặt Lâm Vi Lan hơi ửng đỏ, thỏ thẻ lên tiếng, “tối nay anh ấy đến.”
“Vậy được, trước khi anh ấy đến có mình ở đây với cậu. Cậu ăn cơm chưa, hay là có muốn ăn gì không? Mình đi mua nhé.”
“Cậu nói cơm trưa hả? Bây giờ đã là bốn giờ chiều, đương nhiên là mình ăn rồi. Cơm tối thì vẫn còn sớm lắm.”
Lâm Vi Lan ngồi thẳng người, đưa tay chỉ người đang đứng cạnh cửa sổ, “à, đúng rồi, giới thiệu với cậu chút nhé, đây là sếp của mình… Chung tổng, đây là người bạn vừa nãy tôi nói với anh, cô ấy tên là Triển Nhược Lăng, lúc trước cũng học Cao trung ở trường N.”
Triển Nhược Lăng sực nhớ ra trong phòng vẫn còn một người nữa, vừa nãy đi vào vội vội vàng vàng không để ý kỹ, nghe Lâm Vi Lan nói, cô mới quay người lại.
Người đàn ông mặc tây trang màu đen đứng cạnh cửa sổ, thân hình cao ráo thẳng tắp chìm trong ánh chiều tà nhạt màu, những tia nắng vàng dịu nhẹ nhảy múa trên mái tóc đen cắt ngắn, ánh mắt đen cuốn hút như vực sâu không đáy, im lặng dùng ánh mắt chăm chú nhìn vào cô.
Giây phút này, cả người cô như thể bị đính chặt trên mặt đất, không thể cử động dù chỉ một chút.
Cô chỉ cảm thấy khóe mắt nóng lên, tựa như cả hốc mắt đều bị nước mắt chiếm đóng, sắp sửa trào ra ngoài.
Chung Khi!
Đúng là anh rồi.
Mặc dù đã nhiều năm không gặp, cô vẫn có thể nhận ra ngay chính là anh.
Ánh mắt của Chung Khi không hề kiêng dè đặt lên người cô, đôi mày kiếm kín đáo nhíu lại, một nụ cười nhàn nhạt hiện ra trên môi: “Triển Nhược Lăng.”
Phòng bệnh rộng rãi, chỉ còn lại giọng nói của anh vọng lại bên tai cô.
Triển Nhược Lăng.
Ba chữ không nặng không nhẹ, tựa như trải qua sự đợi chờ vô tận, chất chứa sự quyết tâm bền bỉ.
Giọng nói không cao không thấp, chậm rãi thong dong, cô nghe hết sức rõ ràng.
Từng chữ, từng chữ một.
Hết sức rõ ràng.
Tám năm rồi, giọng nói của anh đã không còn như thời kỳ thiếu niên vỡ giọng nữa, đã trở thành âm thanh trầm thấp từ tính của một người đàn ông trưởng thành.
Hoàn toàn thay đổi rồi.
Anh vẫn còn nhớ cô – hai người đã tám năm dài không gặp nhau.
Triển Nhược Lăng ngỡ ngàng đứng lặng trong phòng bệnh, cổ họng không tài nào phát ra nổi âm thanh, khóe mắt vừa chua vừa cay, tầm mắt cũng đột nhiên trở nên thật mờ mịt.
Cảm giác thế này, rất đỗi quen thuộc – dường như cô đang quay ngược thời gian trở lại buổi họp lớp tám năm trước, nghe Ngôn Dật Khải nói anh không bao giờ trở về nữa.
Phòng bệnh hoàn toàn tĩnh lặng, không chút âm thanh.
Trong đầu đã từng vô số lần mường tượng ra khung cảnh khi gặp lại anh.
Năm năm ở Tây Ban Nha, cô đều không ngừng nghĩ, anh chỉ làm sinh viên trao đổi, có lẽ sau này sẽ trở về, dù gì hai người cũng là bạn học Cao trung, sau này vẫn có thể gặp được nhau. Chỉ cần anh trở về, chỉ cần hai người tham gia họp lớp, cô sẽ có thể gặp được anh.
Nhưng trước giờ chưa từng nghĩ đến sẽ gặp lại nhau trong tình huống thế này.
Người mà cô ngày nhớ đêm mong, đột ngột không chút báo trước xuất hiện trước mặt cô, tự nhiên đến thế gọi tên cô – vào lúc cô không chuẩn bị nhất, thậm chí còn chưa kịp ngụy trang chính mình.
Tám năm trôi qua, vài lần mộng mị, hy vọng được gặp lại anh, năm năm một mình trên bán đảo Iberia, bầu bạn cùng nỗi tịch mịch cô đơn. Đã bao nhiêu đêm từ trong giấc mơ giật mình tỉnh dậy, chỉ có câu nói “anh không bao giờ quay về nữa” không ngừng quấn lấy, vang vọng trong đầu.
Nếu không có năm năm đó, có lẽ cô có thể mỉm cười nói với anh: “Hi, Chung Khi, đã lâu không gặp.”
Chỉ là, tính cả năm năm ở Tây Ban Nha đã là tám năm rồi, những năm tháng đó dù thế nào cũng đã để lại dấu tích trong cô.
Cô chẳng có cách nào giống như thời niên thiếu bình tĩnh chào hỏi anh.
Rất lâu rất lâu, cô chỉ đứng đó, không nói nổi nên lời.
Còn anh, lại rất nhẫn nại, ánh mắt đen chiếu thẳng vào người cô, im lặng nhìn, tựa như mong chờ có thể tìm ra điều gì đấy từ trên gương mặt cô.
Dưới âm thanh huyên náo của tiếng bước chân vội vã cùng tiếng nói chuyện vang lên bên ngoài hành lang, cuối cùng Triển Nhược Lăng cũng tìm thấy được giọng nói của chính mình.
Cô hấp háy mắt, dùng sức mở miệng, khó khăn nói ra được một câu: “Chung Khi… hi.”
Chỉ có bản thân cô biết, chỉ một câu chào hỏi ngắn ngủi đó, dường như đã tiêu tốn hết toàn bộ sức lực của cô.