Kinh Niên Lưu Ảnh

Chương 18

Vừa đặt chân xuống sân bay, chào đón cô là bầu không khí ẩm ướt đặc thù của khí hậu vùng duyên hải phương nam, trong cái lạnh giá của ngày đông có cả cảm giác quen thuộc đã lâu mới tìm lại được, theo từng lần hít thở không khí ấm áp của quê nhà căng đầy toàn thân cô.

Trước khi về nước, nghe theo đề nghị của Triển Cảnh Việt, Triển Nhược Lăng đã gửi toàn bộ đồ đạc ở Tây Ban Nha về trước, vừa giảm được số hành lý phải mang về, vừa không vượt quá khối lượng cho phép.

Xuống máy bay, Triển Nhược Lăng đến băng chuyền hành lý lấy túi xách của mình sau đó đi thẳng ra cửa sân bay. Nhìn thấy trước mặt có một cô gái trẻ tóc ngắn đang ngồi xổm trên mặt đất, đồ đạc vương vãi khắp nơi. Cô lập tức thả xe đẩy hành lý đang giữ trong tay, bước đến nhặt đồ giúp cô ấy.

“Cảm ơn, thật cảm ơn cô quá!” Cô gái trẻ tóc ngắn liên tục lên tiếng.

“Không cần đâu.” Triển Nhược Lăng xếp báo và tạp chí lại thành một xấp, đưa cho cô gái.

Cô gái ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Triển Nhược Lăng nét mặt cô ấy liền sững lại.

Ánh mắt cô ấy chăm chú dừng lại trên người Triển Nhược Lăng, đôi mắt tròn to mở lớn, chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, đôi đồng tử màu nâu đậm sáng lên, đủ loại tâm tình lướt qua đáy mắt, đầu tiên là giật mình, tiếp sau là kinh ngạc, lại giống như cuối cùng đã hiểu ra điều bí mật to lớn gì đấy, mang theo vẻ sáng tỏ và tỉnh ngộ, trong ánh mắt hàm chứa ý nghĩa sâu xa khó nói rõ.

Triển Nhược Lăng dừng tay lại giữa chừng, cau mày, không nói gì nhìn cô ấy.

Dưới ánh mắt thiện chí của cô, cuối cùng cô gái tóc ngắn cũng khôi phục nét mặt bình thường, cô ấy đưa tay nhận lại đồ, lần nữa nói tiếng cảm ơn: “Cảm ơn.”

“Không cần khách sáo.”

Triển Nhược Lăng đứng dậy, đẩy hành lý bước tiếp, vừa đi được vài bước lại nghe thấy giọng nói dứt khoát của cô gái lúc nãy từ phía sau truyền đến: “Xin chào…”

Cô dừng chân, lúc quay người lại đã bắt gặp ánh mắt hòa nhã và thân thiện của cô gái tóc ngắn.

Cô gái tóc ngắn mang theo hành lý tiến lại gần cô, giống như thăm dò lên tiếng hỏi: “Xin lỗi, xin hỏi có thể cho tôi biết tên cô được không?”


Triển Nhược Lăng bèn mỉm cười, trả lời: “Triển Nhược Lăng, tên tôi là Triển Nhược Lăng.”

“Triển Nhược Lăng – à, tôi nhớ rồi.”

Cô gái tóc ngắn bước đến sóng vai với cô, lại hỏi: “Cô Triển, có phải cô học Cao trung ở trường N không?” Mặc dù cô ấy đang lên tiếng hỏi, nhưng giọng nói vô cùng chắc chắn như thể đã biết trước câu trả lời.

“Làm sao cô biết?” Triển Nhược Lăng vô cùng kinh ngạc.

Nhìn thấy nụ cười có phần đắc ý của đối phương, Triển Nhược Lăng không khỏi cảm thấy kỳ lạ hỏi tiếp: “Trước đây cô cũng học ở trường N à?”

“Không phải.” Cô gái tóc ngắn giảo hoạt chớp chớp mắt, “bởi vì tôi từng nhìn thấy ảnh chụp của cô.”

Triển Nhược Lăng ngẩn người, sự tò mò lập tức ngẩng đầu dậy: “Cô nhìn thấy ảnh chụp của tôi ở đâu?”

“Quý Tấn!”

Ngay đúng lúc này, giọng của một người đàn ông đột ngột vang lên, làm gián đoạn cuộc nói chuyện giữa hai cô gái.

Quý Tấn nhìn ra cửa sân bay, đưa tay lên vẫy vẫy. Sau đó cô ấy đứng tại chỗ, suy nghĩ mất mấy giây, mới đột nhiên xoay người cười nói với Triển Nhược Lăng: “Cô Triển, mạo muội hỏi một câu, tôi có thể chụp một tấm ảnh với cô được không?”

Triển Nhược Lăng lưỡng lự một lát sau đó gật đầu: “Đương nhiên có thể.”

“Cảm ơn cô nhé!” Quý Tấn lấy máy ảnh kỹ thuật số trong túi xách ra, nhờ một người qua đường chụp giúp hai người một tấm ảnh.

Chụp xong, Quý Tấn cất máy ảnh vào túi, cười nói: “Tôi là Quý Tấn – chữ Quý trong thời tiết, chữ Tấn ấy à, chính là chữ Vương bên cạnh có thêm chữ Tấn của ‘tiến bộ’. Về việc tôi từng nhìn thấy ảnh chụp của cô ở đâu, lần sau nếu chúng ta có cơ hội gặp mặt, tôi nhất định sẽ nói cho cô biết. Vậy thôi, cứ thế này đã nhé, tạm biệt!”

Nói xong, chưa đợi Triển Nhược Lăng trả lời đã vội đẩy hành lý bước đi, đến cửa sân bay, một người đàn ông bước lại gần, nhận lấy hành lý trong tay cô ấy, cùng cô ấy thân thiết sóng đôi rời khỏi sân bay.

Thật là một người con gái phóng khoáng, tự nhiên.

Triển Nhược Lăng đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng hai người khuất dần, chỉ biết bất lực nở nụ cười.

Sau khi trở về thành phố N, bố mẹ Triển Nhược Lăng bảo cô cứ nghỉ ngơi một thời gian rồi hãy tìm việc, mà cô cũng rất vui vẻ tận hưởng quãng thời gian nhàn rỗi, ở nhà mấy ngày, sau đó lại đến nhà hai vợ chồng anh trai Triển Cảnh Việt và Thái Ân Kỳ ở lại cuối tuần.


Lúc Triển Nhược Lăng ra khỏi cửa đã hơn bốn giờ chiều. Hôm nay là thứ sáu, giờ này Triển Cảnh Việt và Thái Ân Kỳ vẫn đang làm việc.

Xe hơi chạy rất nhanh, Triển Nhược Lăng đưa mắt nhìn bảng tên một trường Cao trung nào đấy lướt ngang cửa xe, trong lòng chợt nhói lên, dứt khoát xuống xe ở trạm kế tiếp, sau đó bắt xe về trường Cao trung N.

Trường Cao trung N so với ký ức của cô chẳng thay đổi gì nhiều, vẫn là bố cục như trước đây, từ cổng trường đi vào chính là khu phòng học rộng rãi có lầu, bên trái là sân vận động. Mặt ngoài của khu nhà khoa Toán đã được phủ lên một lớp sơn mới, mang theo vài phần hơi thở hiện đại và tươi trẻ. Phía sau khu phòng học là khu sinh hoạt, xa xa còn có thể nhìn thấy ký túc xá mới xây bên cạnh khu nhà trước đây cô từng ở. 

Cô đứng dưới lầu khu phòng học, đưa mắt tìm kiếm một phòng học nằm trên tầng ba tòa nhà – đó là phòng học năm lớp 11 của cô.

Trong sân trường trồng mấy hàng cây dương tử kinh[1], theo gió thổi qua, những chiếc lá cây trên cành khẽ động mình kêu xào xạc.

Tầm nhìn chuyển xuống dưới, bãi cỏ phía trước khu nhà đập vào mắt. Bụi cây được chăm sóc cắt tỉa chu đáo, vô cùng tươi tốt, bề mặt và góc cạnh đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Năm ấy, anh khom người trong bụi cây này giúp cô tìm điện thoại.

Vừa chớp mắt, vậy mà đã bao nhiêu năm qua đi.

Triển Cảnh Việt và Thái Ân Kỳ sống trong một tiểu khu gần trung tâm thành phố, tầm nhìn rất thoáng đãng, đứng từ ban công phóng tầm mắt ra xa có thể nhìn thấy thư viện thành phố to lớn, đồ sộ.

Lúc ăn cơm tối, Triển Nhược Lăng đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, nói: “Ở đây gần thư viện như vậy, em có thể đến thư viện đọc sách rồi.”

Triển Cảnh Việt gật đầu: “Đúng thế, chỉ cách hai con đường, đến thư viện rất thuận tiện.”

Anh ăn được vài đũa cơm lại lên tiếng hỏi: “A Lăng, mấy hôm nay em về, không liên lạc gì với bạn bè trước đây à?”

“Vẫn chưa. Em chỉ nói với bạn Sơ trung trước đây thôi. Hiện giờ em vẫn còn dùng số điện thoại khi ở Tây Ban Nha, liên lạc cũng không tiện, hơn nữa bây giờ đang là cuối năm, có lẽ bọn họ đang bận bịu lắm, đợi sau tết hãy nói vậy.” Thông tin về nước, Triển Nhược Lăng cố ý không nói với bất cứ bạn học Cao trung nào, chỉ nói với Lâm Vi Lan.

Triển Cảnh Việt xoay đầu nói chuyện với Thái Ân Kỳ: “A Kỳ, ngày mai hai người đến trung tâm thương mại mua đồ phải không? Mua xong em cùng con bé đi xem điện thoại luôn nhé – đã về nước rồi, cũng không cần dùng số điện thoại ở Tây Ban nha nữa.”

Thái Ân Kỳ ừ một tiếng.

Thứ năm vừa rồi, Triển Nhược Lăng hẹn Lâm Vi Lan cùng nhau đi ăn cơm. Hai người hẹn trước cửa trung tâm thương mại, Lâm Vi Lan vừa nhìn thấy cô liền ào đến: “Triển Nhược Lăng, nhớ cậu thật đấy!”

Triển Nhược Lăng để mặc cho cô ấy ôm, mãi đến gần mười giây sau, mới vỗ vỗ vai cô ấy: “Được rồi, mình đã sâu sắc cảm nhận được cái ôm xuất phát từ trái tim này của cậu rồi.”

Lâm Vi Lan kéo cô đến một quán cà phê ở gần đấy, vừa đi được vài bước, đột nhiên cô ấy ‘á’ lên một tiếng, bước chân cũng dừng lại.


“Sao vậy?” Triển Nhược Lăng cũng đứng lại.

“Hình như mình nhìn thấy sếp mình.” Lâm Vi Lan lắc lắc cánh tay cô, ra hiệu cho cô nhìn về phía tòa nhà trung tâm đối diện trung tâm thương mại.

Xuyên qua cảnh đêm mờ tối, Triển Nhược Lăng miễn cưỡng nhìn ra được một người đàn ông đang đi vào một tòa nhà trung tâm tên là LANDSCAPE. Người đàn ông mặc tây trang màu đen, bóng lưng cao ráo, bờ vai rộng, bởi vì cách rất xa, căn bản không thể nhìn rõ dáng vẻ của anh ta, nhưng điều kỳ lạ là, từ hơi thở toát ra trên người anh ta, cô có thể nhận ra đây chắc hẳn là một người đàn ông điển trai.

Cô không kiềm được nói với bạn thân suy nghĩ trong đầu: “Sếp của các cậu tướng mạo đẹp thật đấy.”

Lâm Vi Lan gật đầu phụ họa theo: “Đúng vậy, mình cũng thấy thế. Hôm anh ta vừa đến khách sạn đã mê hoặc toàn bộ nhân viên nữ rồi mà, để hôm khác mình cho cậu xem ảnh chụp lén của anh ta.”

Triển Nhược Lăng bật cười nhìn cô ấy, “bộ dạng này của cậu nếu bị Từ Tấn Kiệt nhìn thấy, không biết anh ấy sẽ nói gì nhỉ.”

Lâm Vi Lan âm thầm bật cười mấy tiếng, sau đó ra vẻ chán nản đáp lại: “Sự thực không thể chối cãi mà, anh ấy đã nhìn thấy rồi – khi ấy anh ấy rất yên tâm nói với mình ‘- vừa nhìn đã biết ngay người ta sẽ không thích em’…”

Triển Nhược Lăng cười hì hì, “không nhìn ra đấy, anh ấy cũng có óc hài hước như vậy nữa.”

“Đúng thế. Thực ra, anh ấy hài hước lắm đấy, sau này cậu nói chuyện nhiều với anh ấy thì biết thôi.” Lâm Vi Lan vừa nói vừa đẩy cánh cửa kính, cùng cô bước vào quán cà phê.

“Được, đợi lần sau cùng nhau ăn cơm, mình quan sát tỉ mỉ lần nữa xem.”

Sau khi hai người tìm được chỗ ngồi, Triển Nhược Lăng đưa mắt đánh giá cô ấy mấy lượt mới nói: “Sao mình cứ thấy cậu có bộ dạng của người thiếu ngủ trầm trọng vậy nhỉ?”

“Tiêu rồi, tiêu rồi, ngay cả người không chú trọng hình thức như cậu cũng nhìn ra được. Anh ấy nhất định đã phát hiện ra từ sớm rồi.” Lâm Vi Lan khóc lóc lên tiếng.

Triển Nhược Lăng cũng có chút lo lắng cho cô ấy: “Ngủ không đủ giấc à?”

Lâm Vi Lan sầu não trả lời: “Không ngủ ngon… sắp tới khách sạn của bọn mình phải tổ chức một hoạt động lớn, bộ phận của mình phụ trách lên kế hoạch hoạt động. Công việc nhiều kinh khủng, mình thấy đầu mình sắp bạc trắng luôn rồi.”

Triển Nhược Lăng ‘à’ một tiếng, “khổ cực vậy à, bảo sếp tăng lương cho các cậu nhé.” Lâm Vi Lan đã từng nói với cô một khi phải tổ chức hoạt động quan trọng nào đó, bộ phận kế hoạch của cô ấy đều vô cùng bận rộn.

Cô và Lâm Vi Lan đều thuộc kiểu tính cách có phần độc lập, thích tự xử lý vấn đề của mình, hai người gặp nhau rất ít khi nhắc đến chuyện công việc. Cô biết Lâm Vi Lan làm việc tại một khách sạn, nhưng trước giờ chưa từng hỏi khách sạn đó tên là gì.

Lâm Vi Lan làu bàu một mình: “Nhưng mà, theo quan sát của mình, hình như mấy hôm nay tâm trạng của sếp mình rất tốt, hình như đang vui vẻ lắm. Chắc là hoạt động lần này sẽ thành công thôi.”


Gọi món xong, đợi phục vụ rời đi, Lâm Vi Lan rất không thục nữ nằm dài ra bàn: “Vẫn là ở cùng cậu thoải mái, Tiểu Triển, cậu không biết đấy, cả ngày ở văn phòng phải làm ra vẻ chính chắn trưởng thành mệt mỏi biết bao nhiêu…”

“Đúng thế, mình thấy bây giờ cậu không có dáng vẻ của một giám đốc gì cả.” Triển Nhược Lăng rót cho cô ấy một ly nước.

“Có điều, chỉ cần lương cao, mệt mỏi một chút không đáng kể.” Vừa nói Lâm Vi Lan vừa phấn khởi trở lại, “bây giờ mỗi ngày mình đều mong cho mau đến tết. Ngày tết có thời gian rảnh chúng ta cùng đi chơi nhé?”

“Xá mệnh tòng quân tử.”[2]

Triển Nhược Lan nhìn thấy bánh bông lan trong menu, hào hứng nói: “Mấy hôm trước chị dâu bảo mình mua bơ về, nói thứ bảy này sẽ dạy mình làm bánh bông lan.”

Lâm Vi Lan vô cùng hâm mộ: “aizz, làm bánh bông lan à, mình cũng muốn học! Cậu học hành cho bài bản vào, đến lúc đó đến lượt mình bái sư học nghệ.”

“Sau này làm cho anh ấy ăn à?” Triển Nhược Lăng nói đùa, nhướng nhướng đôi chân mày.

Lâm Vi Lan đỏ mặt, sau đó bắt đầu khoác lác: “Đợi đến sinh nhật cậu mình làm tặng cậu một cái, thấy thế nào?”

Triển Nhược Lăng cũng hùa theo, ra vẻ rất hài lòng gật đầu: “Đặc biệt vừa lòng.”

Dựa vào ưu thế ngoại ngữ và kinh nghiệm ba năm làm việc ở nước ngoài, Triển Nhược Lăng rất nhanh tìm được một công việc vừa ý ở một công ty ngoại thương. 

Bước ra khỏi tòa cao ốc, cô không kiềm được dừng bước, đứng tại chỗ nhắn tin cho Lâm Vi Lan: Mình tìm được công việc rồi, khi nào cậu có thời gian rảnh? Mời cậu ăn cơm.

Chúc mừng, chúc mừng!! Nhưng mà mấy ngày nay mình đều không rảnh, Tiểu Triển, cậu đợi mình hai tuần nhé.

Được, không thành vấn đề. Mình đợi cậu.

Bên ngoài cao ốc có một sạp báo, cô bước lại đấy mua cho Triển Cảnh Việt một tờ báo kinh tế, nhìn thấy tiêu đề của báo thể thao hàng tuần ngay bên cạnh, cũng tiện tay mua luôn một tờ.

Trả tiền xong, Triển Nhược Lăng cầm theo hai tờ báo chuẩn bị sang bên kia đường đợi xe, vừa mới nhấc chân bước, liền có một chiếc Audi màu đen chạy đến gần rồi từ từ dừng lại bên cạnh cô.

Cô vội vàng thu chân bước lùi lại một bước.

Đúng lúc này, cửa xe bên phía tay lái mở ra.


Dư Tri Hàng bước xuống xe, “cô Triển, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Một nụ cười nhạt hiện ra trên khuôn mặt anh tuấn của anh, giống như ánh mặt trời nhẹ nhàng của ngày đầu xuân, ấm áp dịu nhẹ chiếu xuống mặt đất.

Triển Nhược Lăng cũng mỉm cười, “trùng hợp thật đấy.”

[1]: Hoa dương tử kinh: Hoa dương tử kinh là loại cây thân gỗ thường xanh, thuộc chi hoa Ban, với các lá to và dày cùng loài hoa đỏ có ánh màu tía nổi bật. Hoa tương tự như hoa phong lan, có mùi thơm, có kích thước cỡ 10–15 cm, nở từ khoảng đầu tháng 11 năm trước đến cuối tháng 3 năm sau. Đôi khi còn được gọi là hoa lan Hong Kong. Hình dáng của lá tương tự như hình trái tim hoặc cánh bướm, với kẽ nứt phân chia phần đỉnh phiến lá. Người Hong Kong gọi nó là ‘lá thông minh’ và coi nó như là biểu tượng của sự thông minh. Hoa dương tử kinh là biểu tượng in trên cờ của đặc khu Hong Kong. 

[2]: Xá mệnh tòng quân tử: thành ngữ ý chỉ không tiếc bất kỳ thứ gì để đồng hành, bầu bạn với đối phương.