Vương Liên Hoa nhìn chằm chằm bức họa trong tay đến thất thần.
Đó là thứ y mới đoạt từ một kẻ đưa tin hô ” Tám dặm khẩn cấp, người không phận sự tránh ra “
Đương nhiên, y vốn không phải muốn cướp hai tờ giấy này, mà là chán ghét vó ngựa kia khiến y một thân đầy bụi, kết quả rất không khách khí đem người đưa tin kia cả người lẫn ngựa té xuống hôn mê.
Tờ giấy này liền rơi xuống trong bụi cỏ, mở ra, bay ra, bay tới dưới chân y.
Hoạ công thực không đáng khen tặng, mấy cái nét vẽ liền vẽ ra cái mặt thực thô, làm cho Vương Liên Hoa luôn coi trọng ngoại hình rất tức, rất muốn tìm họa công kia tính sổ.
Thẩm Lãng trầm tư nói:” Xem ra hán tử trung niên kia giết cả một nhà cũng vì bản đồ này.”
Vương Liên Hoa thân thủ sờ sờ tấm da dê giấu ở trong ngực, nói:” Chẳng lẽ thật ẩn dấu cái gì hi thế chi bảo?”
Thẩm Lãng lắc đầu nói:” Nói vậy nhưng không người nào biết được.”
Vương Liên Hoa im lặng sau một lúc lâu, nói:” Hán tử kia xuất hiện kỳ quái, chỉ sợ không phải một người, phía sau màn vẫn có độc thủ.”
Thẩm Lãng nhíu mày nói:” Nhưng chủ mưu chưa bao giờ xuất hiện quá.”
Vương Liên Hoa cười lạnh một tiếng:” Bản đồ ở tay ngươi và ta, hắn định sẽ không đứng nhìn bàng quan, tổng sẽ có lúc lộ ra dấu vết.” Suy tư một lát, đột nhiên kêu lên:” Giang hồ hiện tại chỉ sợ đã muốn loạn thành một đoàn.”
Thẩm Lãng biết hàm nghĩa của y, thực tự nhiên nói:” Người nọ tất nhiên đã muốn thả ra tin đồn, nói ngươi với ta cầm bảo vật trong tay. Trong chốn giang hồ, hạng người duy lợi là có khối người, sao lại buông tha cơ hội này?”
Vương Liên Hoa vỗ tay cười to:” Cái này thật thú vị.”
Thẩm Lãng thở dài một tiếng, lời nói lộ vẻ tiêu điều:” Vương công tử, ngươi với ta hiện tại chẳng những là địch của cả võ lâm, còn tội phạm quan trọng bậc nhất của triều đình đó.”
Vương Liên Hoa lại cười thoải mái:” Thẩm đại hiệp hối hận?”
Thẩm Lãng lắc đầu, thở dài:”Đã đáp ứng ngươi phải tìm ra chân tướng, liền sẽ không đổi ý.”
Vương Liên Hoa hiện lên một tia kì quái trên mặt, đảo mắt liền nói:” Nếu Trầm phu nhân cũng không hiểu thì sao?”
Nhớ tới Thất Thất, ánh mắt Thẩm Lãng nhất thời mềm xuống:” Dù người trong thiên hạ đều oan uổng ta, Thất Thất nàng cũng sẽ tin tưởng ta.”
Vương Liên Hoa cười lạnh, cũng không thèm nói.
Thẩm Lãng trong lòng biết hắn đối việc năm đó vẫn đang có khúc mắc, cũng khó trách y bày ra vẻ mặt như thế, nhẹ nhàng cười, cũng liền đi theo.
Hai người yên lặng đi được một đoạn đường, chỉ thấy vài nông trang xanh biếc, bao quanh là tre trúc, ngẫu nhiên có thể nghe gà gáy chó sủa, một dòng suối nhỏ trong vắt chảy qua, tiếng nước róc rách dễ nghe, tràn ngập hơi thở tươi mát.
Vương Liên Hoa giữ chặt ngựa, quay đầu nói:” Ngươi với ta đã bị thông tập ( bị người biết hết), sợ là không thể tái lưu bộ dáng thế này mà đi nữa.”
Thấy thần sắc y giảo hoạt, trong lòng Thẩm Lãng ứa ra hàn khí:” Vương công tử lại có chủ ý gì?”
Vương Liên Hoa từ trong bao quần áo lấy ra một cái hộp gỗ bẹp, ở trước mặt Thẩm Lãng lắc lắc, nói:” Dịch dung.”
Muốn nói thuật dịch dung, Vương Liên Hoa nếu nói mình thứ hai, thiên hạ sẽ không ai dám nói mình thứ nhất. Thẩm Lãng kiến thức qua bản lĩnh này của y rồi, xuất thần nhập hóa lấy giả đánh tráo, dù là người tối thân cận, cũng không nhất định có thể nhận ra được. Hiện giờ bốn bề đều là địch, người trên giang hồ nhận được mặt bọn họ cũng thực không ít, bộ dáng như thế mà hành tẩu xác thực không dễ, dịch dung thật vẫn có thể xem là một cái hảo biện pháp, liền gật đầu đáp ứng.
Vương Liên Hoa kéo hắn tới bên dòng suối ngồi xuống, trêu ghẹo sau một lúc lâu, mới đưa một mảnh lạnh lẽo dị thường mà mỏng manh phủ lên mặt hắn.
” Tốt lắm, nhìn xem.”
Vương Liên Hoa vỗ vỗ tay, rất là đắc ý.
Nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong nước, Thẩm Lãng suýt bị hù dọa.
Chỉ thấy một kẻ thần tình dữ tợn, một vết sẹo lớn kéo dài từ miệng tới tận mang tai, lệ khí mười phần, nhìn kiểu gì cũng là 1 tên côn đồ.
Vương Liên Hoa niết cằm hắn, ngữ khí ngả ngớn:” Thẩm đại hiệp không hài lòng sao?”
Thẩm Lãng đành phải cười khổ nói:” Ta thực vừa lòng.”
Vương Liên Hoa cười ha ha vài tiếng, vùi đầu làm cho mình. Không quá một nén hương công phu, tên côn đồ thứ hai xuất hiện
” Chúng ta một bộ thế này, nếu làm cho người ta nhìn thấy, còn không phải là nhượng bộ đối phương sao, thoát đến vô tung vô ảnh?” Nhìn y đối dòng nước nhìn quanh, một bộ cực kỳ vừa lòng, Thẩm Lãng không khỏi bật cười.
Vương Liên Hoa cười nhạo nói:” Cái này chẳng phải đúng lúc sao?”
Biết y làm việc cổ quái, cũng không ấn lẽ thường mà làm, Thẩm Lãng cũng tập mãi thành thói quen, nhân tiện nói:” Dọc đường này không có mai phục, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút cho thỏa đáng.”
Vương Liên Hoa nhìn hắn:” Thẩm đại hiệp không phải đã nói phải bảo hộ ta chu toàn sao?”
Thẩm Lãng nói:” Nếu ta sống, tất nhiên sẽ che chở ngươi.”
Vương Liên Hoa ghé thân tới gần hắn, một đôi mắt phượng sóng mắt lưu chuyển, nhưng khuôn mặt lại côn đồ, nhìn cũng thật quỷ dị. Chính là ánh mắt kia mang mỉm cười, phong tình dưới mi mắt ẩn hiện, không khỏi làm cho tim Thẩm Lãng đập nhanh.
” Có những lời này của Thẩm đại hiệp, còn có cái gì để lo lắng.”
Thẩm Lãng thầm than một tiếng, nhìn tới người này thì thật sự hồn xiêu phách lạc, thật sự là ác ma đầu thai sao?
Vương Liên Hoa đột nhiên nhíu mi, nhìn xung quanh:” Thẩm Lãng, ngươi có cảm thấy rất quái lạ hay không?”
Thẩm Lãng sửng sốt, theo ánh mắt hắn nhìn lại.
Thôn trang thực tĩnh, tĩnh đến kì lạ.
Đang là thời gian buổi trưa, không phải nên có nông phu về ăn cơm sao? Sao lạnh lẽo như thế? Ngay cả nửa điểm khói bếp cũng không gặp.
Vương Liên Hoa nhìn hắn cười:” Ngươi nói trong thôn này còn người sống không?”
Trong thôn không có người sống.
Thi thể bốn nằm tám đứng ở khắp mọi nơi, có hán tử đang cần cái cuốc chuẩn bị về nhà, có nông phu đang chọn đồ ăn, có phụ nhân mang theo giỏ trúc, thậm chí có hài đồng đang vui chạy trốn tìm, bọn họ cứng còng nằm trên mặt đất, vẻ mặt trên mặt chưa sửa, nhưng lại giống như đột nhiên dừng lại ở khoảng khắc gặp tử thần.
Vương Liên Hoa cúi người đi kiểm tra một trận, nói:” Là trúng độc mà chết, sau khi cứng còng, cứng như gỗ khô, chắc chắn trúng ‘ thất ***’.”
Y nhấc lên ống tay áo của một người trong đó, trên cánh tay rõ ràng có bảy điểm đen:” Xem, đó là dấu hiệu lưu lại của ‘ thất ***’ chi độc.”
” Thất ***……” Thẩm Lãng thì thào lặp lại một lần, đột nhiên đề cao âm lượng ” Đó không phải độc môn bí dược của Tây Vực độc tiên tử Thủy Linh Lung sao?”
Vương Liên Hoa nói:” Đúng vậy, người hạ độc đúng là Thủy Linh Lung.”
Sắc mặt Thẩm Lãng hơi đổi:” Không nghĩ tới, ngay cả nàng ta cũng đến đây.”
Vương Liên Hoa nhìn mọi nơi:” Xem ra Thủy Linh Lung không lưu người sống.”
Thẩm Lãng cả giận nói:” Dân chúng vô tội, nàng vì sao phải lấy tánh mạng bọn họ?”
Vương Liên Hoa thở dài:” Tự nhiên là muốn nói cho chúng ta, nàng đã đến đây.”
Thẩm Lãng ôm lấy một hài đồng chưa đến sáu tuổi, bi thương nói:” Là ta hại bọn họ.”
Mặc dù không hy vọng xa vời dọc đường có thể thuận buồm xuôi gió, lại không nghĩ rằng sẽ có động tĩnh lớn như vậy. Lúc trước ở trong Hồng Diệp trấn, Triệu Nguyên chết chưa hết tội, nhưng dân chúng hương dã nào có tội gì, lại cũng vì bọn họ không duyên cớ mất tánh mạng, Thẩm Lãng chỉ cảm thấy ngực dâng lê một cỗ tức giận kích động, thẳng hướng ót, cơ hồ làm cho hắn không thể khống chế, bi thống đến nước mắt chảy xuống. Thấy hắn như thế, Vương Liên Hoa thầm than một tiếng, đè lại cánh tay hắn nói:” Ngươi chớ bi thương, cừu này chúng ta hướng Thủy Linh Lung đòi lại là được.”
” Các ngươi đang làm cái gì!”
Một tiếng quát chói tai đột ngột vang lên.
Hai người đưa mắt nhìn lại, bất giác sửng sốt.
Tăng y, lí hài, tay cầm trường côn, đúng là mười tăng nhân của Thiếu Lâm.Lão tăng cầm đầu thân hình cao lớn, vẻ mặt uy nghiêm chính phái chi cùng, đang giận dữ trừng mắt bọn họ.
Thẩm Lãng trong lòng cả kinh, đây chẳng phải là Đạt Ma đường thủ tọa Giả Thích đại sư sao?
Giả Thích hai tay tạo thành chữ thập, niệm phật hiệu, nói:” Đây bất quá là dân chúng tầm thường, các ngươi lại giết bọn họ không còn một mạng, hai vị thí chủ không khỏi rất tàn nhẫn đi?”
Thanh âm hắn không lớn, lại trung khí hùng hậu, nói năng có khí phách, nghe vào trong tai như cổ lôi. Thẩm Lãng kính nể nhất là thái độ làm người của Gia thích, biết hắn cũng không phải hạng người giả nhân giả nghĩa, lập tức tiến lên:” Đại sư minh giám, người trong thôn này cũng không phải ta giết.”
Một tiểu tăng vội vàng chạy tới nói:” Sư phó, những người này đều là trúng độc mà chết.”
Giả Thích tức giận, kêu lên:” Phạm vi trăm dặm trừ hai ngươi ra, không có người khác, nhìn các ngươi diện mạo như thé, cũng không chính phái nhân sĩ!”
Vương Liên Hoa cười lạnh nói:” Thích già ma ni tổ sư cũng diện mạo hung ác, chẳng lẽ hắn cũng là ác nhân sao? Đại sư trông mặt mà bắt hình dong như thế, uổng tu vi.”
Giả Thích có thái độ làm người chính phái cực kỳ, tính cách lại chịu không nổi bị chọc giận, giờ phút này nghe y khiêu khích như thế, làm sao có thể chịu được, lập tức quát:” Ngươi là hung thủ giết người, cũng xứng cùng Phật tổ đánh đồng! Để ta tróc các ngươi trở về Thiếu Lâm,để cho phương trượng đại sư định đoạt.”
Dứt lời, một chưởng đã bổ ra, thẳng bức Vương Liên Hoa mà đến.
Kim cương chưởng mạnh mẽ, một trong thất thập nhị tuyệt kĩ Thiếu Lâm.
Một chưởng đá vụn, nhị chưởng đoạn nham.
Giả Thích hơn mười năm tu vi nội lực, chưởng này xuất ra, quả nhiên là như tia chớp. Thẩm Lãng vọt đến trước người Vương Liên Hoa, theo bản năng nhấc tay tương đối, ngạnh sinh sinh thay y đỡ một chưởng này, tay phải nháy mắt bị tê liệt. Một chưởng này của Giả Thích tuy chưa dụng hết toàn lực, nhưng là dùng tới thất phân công lực, không nghĩ tới được người diện mạo thô lậu như thế tiếp được, sắc mặt không khỏi rùng mình nói:” Các hạ nội lực kinh người, không biết là cao thủ môn phái nào?”