Trường An, hoàng cung, chính đại quang minh.
Tám chữ.
Hơn mười mạng người.
Thẩm Lãng ngây ngốc đứng ở vách đá.
Từ sinh đến tử, chỉ có một bước.
Chân hắn bước một nửa ra ngoài nhai, nếu có người ở sau lưng đẩy nhẹ hắn một cái thôi, hắn sẽ tan xương nát thịt.
Gió đang thổi.
Hắn đứng yên lặng thật lâu, thẳng đến khi hắc ám nuốt hết chút ánh sáng cuối cùng nơi chân trời, Vương Liên Hoa rốt cục hỏi hắn:” Ngươi tính làm sao bây giờ?”
Là lựa chọn tiếp tục truy tìm hung thủ, mau chóng rửa sạch oan khuất? Hay là truy tra bí mật sau lưng loạt chuyện này?
Khi hỏi ra câu này, kỳ thật Vương Liên Hoa đã đoán được đáp án.
Cái trước, đơn giản.
Cái sau, gian nguy.
Hắn lẳng lặng nhìn Thẩm Lãng, nhìn cái bóng của hắn chiếu vào trên mặt đất, nhìn bóng dáng hắn dưới ánh trăng lược hiển thê lương.
” Đi Trường An.” Thẩm Lãng từ vách đá lui về, một bên ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt vận khí, một bên vừa nói.
Vương Liên Hoa đi lên hỏi:” Thương thế của ngươi như thế nào rồi?”
Thẩm Lãng nói:” Đừng lo, chỉ trúng có một chưởng, khí huyết có chút rối loạn mà thôi.”
Vương Liên Hoa nói:” Có nhìn ra hắn là người phái nào không?”
Thẩm Lãng lắc đầu nói:” Nội lực mạnh mẽ, nhưng không giống võ học Trung Nguyên.”
Vừa mới dứt lời, chợt thấy một cỗ xúc cảm ấm áp nhẵn nhụi hoạt tiến y nội, đứng ở bụng.
” Ngươi làm cái gì!” Thẩm Lãng túm lấy tay y, sắc mặt hơi hơi phiếm hồng, giương mắt lại đối mặt với gương mặt tuấn mỹ đến mức khiến hô hấp của kẻ khác bị đình trệ.
Vương Liên Hoa cười đến sáng lạn:” Đương nhiên là giúp ngươi chữa thương.”
Quả nhiên, ở trên tay y có một cỗ nội lực chậm rãi đẩy mạnh trong cơ thể Thẩm Lãng, khí huyết Thẩm Lãng nhất thời THUẬN không ít.
Một lát sau, y buông tay ra, nhìn chằm chằm khuôn mặt Thẩm Lãng phiếm hồng, cười nói:” Trầm huynh đỏ mặt thật đáng yêu hơn so với bình thường.”
Y khẽ cười khiêu khích, Thẩm Lãng lại càng dam giới (1), đơn giản bỏ qua một bên, không nhìn y nữa.
(1): Dam giới: Dam giới 尲尬 đi khập khễnh. Sự gì sinh lắm cái lôi thôi khó biện cho rành lẽ được, tục gọi là dam giới.
Vương Liên Hoa cũng không tái đùa hắn nữa, nghiêm mặt nói:” Trường An, hoàng cung, chính đại quang minh, chớ không phải là chỉ tấm biển chính đại quang minh ở chính điện chứ?”
Thẩm Lãng đáp:” Phải làm.”
Vương Liên Hoa nhíu mi:” Cái này cũng không dễ làm.”
Thẩm Lãng cười nói:” Không nghĩ tới trên đời còn có việc mà Vương công tử cho rằng‘ không dễ làm’.”
Vương Liên Hoa trừng mắt với hắn:” Đường đường trang chủ ‘ Nhân Nghĩa sơn trang’ lại cùng vương đại ma đầu ta vào cung ăn trộm, chỉ sợ chỉ cần quá hai ngày, giang hồ sẽ bùng nổ tin đồn, nói Vương Liên Hoa ta lừa gạt Thẩm Lãng ngươi, đến lúc đó chẳng phải là đem mũi nhọn chĩa về hướng ta?”
Thẩm Lãng cười, nói: ” Nếu đúng như thế, Thẩm Lãng tất nhiên sẽ không để cho bọn họ tổn thương ngươi.”
Vương Liên Hoa nhìn hắn:” Thật sao?”
Thẩm Lãng gật đầu nói:” Thật.”
Nguyệt ẩn vào tầng mây, bốn phía bỗng nhiên minh ám không ít, duy độc ánh mắt Vương Liên Hoa là phi thường sáng ngời, lóe quang mang phức tạp.
Từ từ thở dài một tiếng, ngồi xuống một bên, nhắm mắt, không nói.
Kinh đô Trường An.
Đế vương chi đô, dưới chân thiên tử, phồn hoa này sao có địa phương nào sánh bằng, tiểu thương, thương nhân, đại nhân, tiểu đồng, chính xác là người đi như nước, rất náo nhiệt.
Nếu không phải người bên cạnh quá mức nổi bật, Thẩm Lãng thật muốn du lịch một phen.
Y khẽ lay động quạt giấy, vẻ mặt thản nhiên, bất giác khiến các cô nương các tiểu thư chú ý, thản nhiên nói:” Nữ tử ở Trường An quả thực diễm lệ.”
Thẩm Lãng đành phải nói:” Sắc trời không còn sớm, chúng ta vẫn nên tìm gian khách *** rồi nghỉ ngơi thôi.”
Vương Liên Hoa thấy hắn một bộ quẫn bách, cười trêu nói:” Thẩm đại hiệp khẩn trương như vậy, chớ không phải là sợ bị người nhận ra?”
Bị y đoán trúng tâm tư, Thẩm Lãng chỉ đành nhếch miệng cười khổ. Năm đó võ lâm đại hội, quần hùng lập hắn làm võ lâm minh chủ, tiếc rằng hắn không còn lòng dạ nào với giang hồ, cũng không muốn để Thất Thất đi theo mình quá lo lắng đề phòng từng ngày, cố ý từ chối, liền nói từ nay về sau phong kiếm quy ẩn, không hỏi đến việc giang hồ. Hiện giờ tự hủy lời thề, chỉ ngóng trông sự tình có thể sớm ngày chấm dứt, có thể tránh người hữu tâm cũng tránh tai mắt giang hồ.
Vừa vào An Lai khách sạn, *** tiểu nhị thấy bọn họ quần áo bất phàm, vẻ mặt tươi cười chào đón:” Nhị vị khách quan là ở trọ hay là ăn cơm?”
Vương Liên Hoa nhìn thoáng qua mọi nơi, sáng sủa sạch sẽ, nước sơn hồng đồ cũng tỏa sáng, cũng là sạch sẽ lộng lẫy, nhân tiện nói:” Chuẩn bị cho chúng ta hai gian phòng hảo hạng tốt nhất.”
Điếm tiểu nhị lộ vẻ mặt khó xử nói:” Vị công tử này, ngài tới không khéo, khách *** chỉ còn một gian phòng hảo hạng.”
Thẩm Lãng đang muốn nói đổi gian khách *** nhỏ một chút cũng được, đã thấy Vương Liên Hoa tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn một cái, đối *** tiểu nhị nói:” Vậy một gian cũng được.”
” Hảo, ta xin đi chuẩn bị phòng cho hai vị, bên này, thỉnh.” Điếm tiểu nhị bật người đáp, nghênh bọn họ lên lầu.
Thẩm Lãng chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo sau.
Phòng cũng rất rộng, đẩy ra cửa sổ có thể nhìn ra đường cái. Điếm tiểu nhị đem rượu và thức ăn đưa lên sau thì liền lui xuống, hai người vây quanh cái bàn đối ẩm. Rượu là hảo tửu, nữ nhi hồng lâu năm, ngửi hương rượu thôi cũng đủ say lòng người. Thẩm Lãng một ly tiếp một ly, uống vừa vội lại mau. Vương Liên Hoa cười nói:” Chớ không phải là Trầm phu nhân ở nhà không cho ngươi uống rượu chứ?”
Thẩm Lãng nói:” Ta cần thêm can đảm.”
Vương Liên Hoa ngạc nhiên nói:” Thêm can đảm? Chẳng lẽ một hồi có hổ báo sài lang muốn tới sao?”
Thẩm Lãng nói:” Nếu thật sự là hổ báo sài lang, ta sẽ không lo lắng.”
Vương Liên Hoa nói:” Ta thật ra muốn biết chuyện gì có thể làm cho trang chủ Nhân Nghĩa sơn trang ‘ thêm can đảm’ đó.”
Thẩm Lãng ngẩng đầu nhìn hắn:” Hoàng cung.”
Vương Liên Hoa sửng sốt, hỏi:” Đêm nay?”
Thẩm Lãng gật đầu:” Đêm dài lắm mộng, không bằng sớm đi làm việc.”
Vương Liên Hoa cầm chén rượu rót đầy cho mình, ngửa đầu uống hết.
” Ta đây cần phải uống nhiều một chút.”
Tấm biển chính đại quang minh kia chính là nơi để di chiếu truyền ngôi của Lịch Đại hoàng đế, nghĩ thôi cũng đều biết thủ vệ có bao nhiêu sâm nghiêm. Xem ra rượu này uống là đúng rồi, đêm nay không thể không “ Kinh động ”. Vương Liên Hoa thẳng ngoắc ngoắc nhìn hắn:” Ngươi cũng biết lần này nếu đi, ngươi không thể có đường rút lui chứ “
Thẩm Lãng thở dài nói:” Phải điều tra rõ chân tướng, núi đao biển lửa cũng chỉ là điều phải vượt thôi.”
Vương Liên Hoa cười ha ha vài tiếng, nói:” Có Trầm huynh cùng bồi, thiên hạ còn có địa phương đi không được sao? Tại hạ kính ngươi một ly.”
Hai người nâng chén, uống một hơi cạn sạch.
Vào đêm.
Hai bóng đen quỷ mị phi trên tường cao, giống như hai phiến lá bị gió thổi, không hề gây tiếng động. Hai thủ vệ đã cầm đèn ***g đi qua, hai người nhanh chóng ẩn đến trong rừng cây, nhìn thủ vệ đi xa mới hai chân tiếp đất, nhảy lên nóc nhà.
Ngói lưu ly bóng loáng như gương, người bình thường ngay cả đứng cũng không vững, bọn họ lại chạy như trên đất bằng, đi như bay nhanh, trong nháy mắt liền lướt qua vài tòa cung điện. Bốn phía chính điện có tầm hơn mười người canh giữ nghiêm cẩn.
Thẩm Lãng hạ giọng nói:” Ta dẫn dắt thủ vệ rời đi, ngươi đi lấy đồ vật.” Đang muốn nhảy xuống, bị Vương Liên Hoa một phen giữ chặt.
” Cẩn thận một chút.” Trong bóng đêm, đôi mắt y sáng như ánh sao, làm cho trong lòng Thẩm Lãng động đậy khó hiểu. Hắn khẽ gật đầu, nhảy xuống nóc nhà, cố ý làm ra tiếng vang rất lớn, lập tức đưa tới phần lớn thủ vệ chú ý.
Mắt thấy một bóng đen bay qua, bọn thị vệ nào dám chậm trễ, một bên hô to” Có thích khách”, một bên đuổi theo.
Những người này đều chỉ là làm phận sự của mình, tức là vô thâm cừu cũng vô đại hận, Thẩm Lãng tự nhiên không muốn đả thương, ỷ vào khinh công trác tuyệt ở đình thai lầu các nhảy qua nhảy lại như khiêu vũ, nghĩ thầm rằng, giờ phút này Vương Liên Hoa hẳn đã vào chính điện, thủ vệ tuy nhiều, nhưng mình cũng có thể ứng phó. Đang cân nhắc, chợt thấy một cỗ gió mạnh màu xanh đánh úp từ phía sau, không khỏi chấn động, người tới nội lực không phải là nhỏ! Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hắn sửng sốt một cái liền xoay người tránh đi, dừng ở một tòa núi giả trên trong ao, người nọ cũng dừng lại.
Cạnh bờ đã bị thị vệ vây quanh ba tầng ba lớp, đèn ***g đem bốn phía chiếu sáng như bàn ngày.
Chờ thấy rõ ràng bộ dáng người nọ, Thẩm Lãng kinh hãi, sao lại là hắn?
” Phích lịch thủ ” Lôi Cương.
Vài năm trước mình cũng từng cùng hắn có duyên gặp mặt, người này cũng là một trang hảo hán, một đôi thiết xanh đi khắp thiên hạ, nghĩa danh uyên bác. Hai năm trước nghe nói hắn gặp được kỳ ngộ, đột nhiên quy ẩn giang hồ, vì thế chính mình còn tiếc hận hồi lâu. Hiện giờ tái kiến, lại là ở nơi thâm cung đại viện nội, một thân quan phục, bộ dáng phúc hậu, khí phách năm đó lại vẫn không giảm.