Khi Thẩm Lãng tỉnh lại đã là chuyện của hai ngày sau.
Thứ đầu tiên hắn thấy sau khi tỉnh dậy chính là Chu Thất Thất đang nằm sấp bên cạnh mình.
Chân mày nhíu chặt, tựa hồ cả trong lúc ngủ cũng chưa từng dãn ra.
Nàng gầy hơn.
Khuôn mặt nguyên bản thủy nhuận, hiện tại thế nhưng trở nên tái nhợt.
Đưa tay đỡ thân mình ngồi dậy, lấy mền đắp lên người nàng, dời chân nhẹ nhàng đi ra khỏi doanh trướng.
Gió đêm lạnh thuấu xương, ánh trăng thanh minh.
Hùng Miêu Nhi đang ôm vò rượu ngồi trên xe ngựa, nhìn thấy Thẩm Lãng đi ra liền bị dọa ngồi thẳng dậy.
” Thẩm Lãng, ngươi tỉnh rồi!”
Thẩm Lãng một bên đi tới chỗ hắn, một bên vừa cười vừa nói: “Làm Miêu Nhi ngươi lo lắng rồi.”
Hùng Miêu Nhi làm bộ như muốn đấm hắn một cái, chợt nhớ tới thương thế tại ngực của hắn, nhanh chóng thu tay lại, rống lên: “Ngươi đã gây sức ép cho chúng ta hai ngày rồi, nếu cứ tiếp tục bất tỉnh như thế, phỏng chừng Chu Thất Thất sẽ khóc tới mù luôn.”
Thẩm Lãng cúi đầu nói: “Hai ngày? Nguyên lai đã hai ngày …”
Hùng Miêu Nhi đáp: “Đúng vậy a, ban đầu là một đám người cùng ở đây chờ ngươi tỉnh, nhưng hiện tại chỉ còn lại ba chúng ta.”
Thẩm Lãng nhìn nhìn khắp nơi, hơi: “Giả Thích đại sư đi rồi?”
Hùng Miêu Nhi gật đầu nói: “Hắn lo lắng Vương Liên Hoa cùng Đường Thiên Hàng liên thủ gây họa cho Trung Nguyên, nên vội vàng chạy về.”
Thẩm Lãng lẩm bẩm nói: “VIệc này cũng không thể trách hắn... “
Hùng Miêu Nhi nghi hoặc nói: “Ai? Vương Liên Hoa?”
Thẩm Lãng cười cười, không lên tiếng, chậm rãi ngồi xuống bên đống lửa.
Cùng là ánh trăng thanh lương này, cũng là một bầu trời đêm yên lặng như vậy, người thiếu niên cao ngạo kia đứng đó, bạch y phiêu phù trong gió, tựa như ánh trăng chiếu vào mặt cát, lạnh lẽo tới cực điểm.
Chỉ là nhẹ nhàng tựa vào trong lòng hắn, bả vai gầy nhỏ như vậy, làm cho hắn sao cũng thể nhẫn được.
Y luôn luôn cao ngạo, cao ngạo tới cực hạn, một mực muốn bảo hộ tính mạng của hắn, cam nguyện chịu sự vũ nhục của Đường Thiên Hàng.
Tâm như bị bóp chặt, đau.
Một đường liều mạng che chở cho y, đến tột cùng là vì cái gì? (Liên: chỗ này chữ ‘hắn’ ta không biết là nói tới ai, có ai biết chỉ ta với)
Vì sao vừa nghĩ tới ánh mắt trước khi y rời đi, tâm liền đau giống như bị người đập vỡ vụn.
Thật sự có thể mặc kệ y sao?
Thẩm Lãng cúi đầu nhìn tay mình, nắm chặt, lại duỗi ra.
Kiếm không có.
Vết thương chưa lành.
Chân mày của hắn dần dần nhăn lại.
Nếu…
Nếu có thể…
” Thẩm Lãng, ngươi làm sao vậy?”
Hùng Miêu Nhi đưa hũ rượu đến trước mặt hắn, “Muốn uống một chút không?”
Rượu a, rượu là thứ tốt.
Một đường đi chỉ lo tìm đường sống trong chỗ chết, ngay cả tư vị của rượu cũng đã quên mất.
Thẩm Lãng đưa tay đón, ngửa đầu uống, bụng trống rỗng bỗng chốc tràn ngập chất lỏng cay độc, lập tức dâng lên cảm giác thiêu đốt kịch liệt, khiến hắn phải ho khụ khụ vài tiếng.
Hùng Miêu Nhi thấy hắn như thế, liền đọt về, hô: “Thương trên người ngươi không nhẹ, nếu uống như vậy, Chu Thất Thất nhất định sẽ làm thịt ta.”
Thẩm Lãng nhếch miệng nhìn hắn, nằm ngửa ra mặt đất đầy cát.
Bầu trời đêm rộng lớn, chỉ có một vòng trăng sáng.
Ánh sáng trắng trong trẻo chói lòa, thế nhưng khiến nhân gian càng thêm cảm giác tịch mịch?
Hơi hơi liếc mắt nhìn thoáng qua Hùng Miêu Nhi, hắn ngồi bên đốm lửa một mình uống rượu.
“Miêu Nhi, cám ơn ngươi.”
Hùng Miêu Nhi sửng sốt, tay nâng bình rượu ngừng lại, ngạc nhiên nói: “Không đầu không đuôi, cảm tạ ta làm chi?”
Thẩm Lãng cười nói: “Một đường này, ít nhiều có ngươi làm bạn cùng Thất Thất.”
Hùng Miêu Nhi vỗ cát la lên: “Thẩm Lãng, ngươi sao lại khách khí thế, Thất Thất là muội tử ta, ngươi là huynh đệ ta, người trong nhà sao lại dùng cái từ cảm tạ này.”
Thẩm Lãng nóiL:Mấy ngày nay làm khổ các ngươi rồi.”
Hùng Miêu Nhi thở dài: “Khổ chính là Thất Thất, nàng vì ngươi lo lắng sợ hãi, ăn không ngon ngủ không yên, mới mấy ngày đã ôm đi vài vòng.”
Thẩm Lãng cúi đầu nói: “Ta biết.”
Hùng Miêu Nhi quan sát hắn nói: “Thẩm Lãng, ngươi không thể lại rời đi nàng.”
Thẩm Lãng trầm mặc, không nói gì.
Đây là giang hồ.
Có một chút chuyện, không nên làm, lại không thể không làm.
Sinh lộ là sống, tử lộ là chết.
Thẩm Lãng nghĩ, nếu như mình rời đi, có lẽ chính là một tử lộ.
Tiếp qua mấy ngày, thương thế của Thẩm Lãng dần dần khôi phục.
Chu Thất Thất có vẻ đặc biệt cao hứng, càng tiếp cận trấn nhỏ, tươi cười của nàng lại càng long lanh.
Nơi sa mạc ăn tươi nuốt sống này, nặng nề tói nỡi làm nàng muốn nổi điên.
Nước cùng lương thực đều đủ, cứ cái đà này, ngày mai là có thể tới được nơi có người sống.
Buổi tối, khi hạ trại, nàng mừng rỡ như đứa nhỏ được mặc đồ mới vào dịp lễ mừng năm mới.
” Thẩm Lãng, chờ khi chúng ta về Nhân Nghĩa sơn trang, liền mang theo Thanh Nhi rời đi trung nguyên, được không?”
Thẩm Lãng bị lời của nàng làm cho kinh ngạc: “Rời đi Trung Nguyên?”
Chu Thất Thất mãnh liệt gật đầu nói: “Rời đi Trung Nguyên, không bao giờ quan tâm ân oán trên giang hồ nữa, chỉ một nhà chúng ta, vĩnh viễn cùng một chỗ.”
Hùng Miêu Nhi bất mãn nói: “Uy uy, các ngươi đều đi rồi, để lại một mình ta sao.”
Chu Thất Thất cười khẽ nhì hắn, nháy mắt vài cái: “Đại ca đương nhiên phải đi cùng chúng ta. Không có ngươi, ai chọc cười Thanh Nhi đây a.”
Hùng Miêu Nhi cười to: “Hảo hảo hảo, chủ ý này không tồi. Mọi người đều nói hải ngoại có tiên sơn, trên núi có tiên nhân trường sinh bất lão, chuyến này chúng ta đi không chừng còn có thể ăn được tiên quả của tiên nhân, có khi còn được trường sinh bất lão ni.”
Chu Thất Thất cười duyên nói: “Đại ca nghĩ thật hảo. Bất quá tìm một hải đảo sống tiêu dao qua ngày, chẳng phải cũng như thần tiên sao?”
Hùng Miêu Nhi lớn tiếng hùa theo: “Đúng vậy đúng vậy.”
Chu Thất Thất nhìn Thẩm Lãng bằng ánh mắt chờ mong: “Thẩm Lãng, ngươi thấy được không?”
Thẩm Lãng chỉ cười, không nói gì.
Chu Thất Thất nghĩ rằng hắn chấp nhận, vui vẻ nói: “Chờ chúng ta trở lại Nhân Nghĩa sơn trang, để cha giúp chúng ta tìm mua một chiếc thuyền, chuẩn bĩ tốt xong liền lập tức rời bến, đem giang hồ thị thị phi phi đều ném đi, về sau vĩnh viễn không trở lại!”
Nàng vừa nói, vừa hoa chân múa tay, thần tình hưng phấn.
Thẩm Lãng nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu, giống như ánh trăng, lại mạt lộ ra một tia lạc tịch. (lạc: thất lạc, tịch: tịch mịch)
Trừ bỏ trầm mặc, hắn không biết còn có thể làm cái gì.
Đêm dài.
Không trăng.
Thẩm Lãng chui ra doanh trướng.
Gió rất nhẹ, cước bộ hắn càng nhẹ hơn.
Hùng Miêu Nhi dựa vào xe ngựa vù vù ngủ, trong lúc ngủ mơ còn không quên chép chép miệng. (giống như ngủ mơ thấy mình đang ăn)
Thẩm Lãng bật cười, thay hắn đắp hảo chăn.
Xoay người nhìn màn trướng.
Chu Thất Thất ở bên trong.
Nàng ngủ rất say, có lẽ là đang mộng đẹp, khóe miệng còn mang theo tia cười yếu ớt.
Thẩm Lãng đứng trước mặt nàng hồi lâu.
Nàng đích thực gầy đi nhiều, mấy ngày đường bôn ba, làm cho mi mục của nàng đều lộ vẻ mệt mỏi.
Sẽ trách hắn đi?
Không cáo biệt một câu liền rời đi.
Hắn cười, nụ cười đầy bất đắc dĩ, cúi người đem tờ giấy đặt bên giường.
Thất Thất, thực xin lỗi...
Nếu ta có thể sống, ta nhất định sẽ quay về tìm ngươi, đến lúc đó ta liền cùng người rời đi trung nguyên, mặc kệ là đi đâu, đều sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Nắm chặt kiếm trong tay, xoay người rời đi.
—— nếu.
—— nếu có thể, hy vọng có thể dùng hai tay này, bảo hộ y thêm lần cuối cùng.