Andre cười, “Vì sao?”
Bởi vì trên đường về khách sạn, Hoài Chân cứ nghĩ mãi về vấn đề này.
Nếu nói cảm xúc căm ghét người Hoa của Ceasar là một thành kiến, thì có lẽ Hồng Lương Sinh là một loại khác.
Cô nhớ trước đây hắn từng nói, “Nếu gặp lại tên da trắng kia, nhất định sẽ cho hắn nếm khổ”, không ngờ hắn nhớ Ceasar thật.
Song cô không cảm thấy bản tính bất hảo kia có gì là quá đáng, Tiểu Lục gia chỉ có duyên gặp mình một hai lần đâu có vẻ gì là hứng thú đặc biệt đến mình. Nói không chừng hắn có thể nói câu “cô thú vị hơn cô ta nhiều” với mười nghìn cô gái rồi cũng nên.
Cô không biết ánh mắt kia có ý gì, nhưng thật sự không quá thân thiện. Có lẽ Ceasar không nhớ mấy cây gậy đập xuống lưng anh là do ai làm, nên bây giờ mới không chút cảnh giác, vì thế cô cũng không biết phải nhắc nhở anh thế nào.
Bữa ăn tối chuẩn bị dựa theo thực đơn đồ Quảng do Hoài Chân giới thiệu. Mấy người cũng mời cô ăn tối, nhưng Hoài Chân đều từ chối với cùng một lý do. Lúc Daisy và Catherine ở Hương Cảng hay trên du thuyền Santa Maria cũng đã hiểu chút về thức ăn Trung, mới đầu chỉ thỉnh thoảng hỏi cô mấy câu. Cho đến khi bữa ăn chính thức bắt đầu, thỉnh thoảng có người tới giới thiệu mình là một trong những giám khảo cuộc thi Miss Chinatown đến nói chuyện với Andre, Hoài Chân thức thời lùi ra sau, giữ khoảng cách nhất định với bọn họ.
Chốc chốc quản lý lại gọi cô đi giúp các nhân viên phục vụ khác giới thiệu về các món ăn mà thực khách chưa thấy trên báo chí tiếng Anh lần nào, lúc một hai lần đi ngang qua, cô đều nghe thấy Catherine thấp giọng đàm luận với Daisy về mình: “Thật ra cậu cũng thừa nhận là nhìn cô bé kia rất có tu dưỡng, có đúng không? Cậu đừng có thành kiến như vậy.”
Cô nghe Daisy nói: “Thế thì sao hả, chúng ta cũng không quen thân gì cô ta. Cô ta mãi mãi không thể thành người quen của chúng ta được. Đâu phải chúng ta ai cũng được như Andre, tự nhiên giới thiệu một cô gái gốc châu Á ‘có thể diện’ ‘có tu dưỡng’ trong ánh mắt khác thường của bạn bè? Giáo viên trong trường đã nói rồi, bọn họ có xuất sắc tới mấy cũng không thể gia nhập vào xã hội chúng ta được, ngay cả làm lái xe cũng không.”
Ande ngồi cạnh Catherine, thỉnh thoảng có người đến làm gián đoạn chuyện ăn uống. Nhưng anh cũng không tức giận, còn lịch thiệp nho nhã đáp lại từng người một; Ceasar thì xa cách các cô gái hơn, căn bản không biết và cũng không quan tâm rốt cuộc các cô ấy đang nói chuyện gì.
Hiển nhiên Ceasar và Daisy không thích chỗ này cho lắm. Ăn tối xong, thương nhân dầu hỏa Mexico kia đến mời Andre tối mai đến rạp hát Đại Trung Hoa xem “Tư Phàm”, mà lời mời này còn do Diệp Thùy Hồng “bạn gái” của thương nhân mời – là người đẹp nổi bật nhất ngoài các quý cô Chinatown – với thân phận là nhân vật chính trong vở kịch, giọng Oxford lưu loát.
Trong quá trình Diệp Thùy Hồng nói chuyện với Andre, Hoài Chân đẩy xe thức ăn đi qua cũng từ xa đưa mắt nhìn. Có thể nhận ra Andre đánh giá cao cô ấy ở trên mọi phương diện, trong đó giọng Oxford chỉ là một phần nhỏ.
Hoài Chân không thích con gái người Trung ăn mặc như người da trắng, sau đó lại còn bắt chước nhấn nhá luyến láy lúc nói tiếng Anh. Rất nhiều người đều không thích như vậy. Nhưng cách đơn giản nhất để đến gần một nền văn hóa lại bắt đầu từ việc bắt chước. Diệp Thùy Hồng thì lại khác. Từ đầu đến chân cô toát lên khí chất con gái phương Đông chính gốc, lúc nói tiếng Anh lại không để đối phương có cảm giác hời hợt, đây mới là điểm Hoài Chân bội phục cô ấy nhất.
Nhưng dĩ nhiên không chỉ có mình Hoài Chân bội phục. Càng về sau, Hoài Chân cảm giác rõ ràng Catherine không vui —— có lẽ giận vì mình không có giọng Oxford, hoặc có lẽ chỉ là ghen.
Sau đó thì Hoài Chân bận rộn nên không có cơ hội chú ý Ceasar và bạn mình đang làm gì.
Vì lại không thấy Trần Bối Đế đâu, đôi vợ chồng thương nhân kia lại tìm quản lý oán trách mấy lần, quản lý tức giận, đành phải nhờ Hoài Chân cùng một cô gái khác thay thế công việc của cô ta.
Luống cuống một hồi, cho đến khi Hoài Chân một mình đem khay bẩn đến sau bếp trống rỗng, rốt cuộc cũng phát hiện Trần Bối Đế mất tích đang ở đâu.
Cô ta đang bận tán tỉnh.
Chính xác mà nói thì đây đã là giai đoạn tiến xa hơn tán tỉnh.
Trần Bối Đế mặc sườn xám màu xanh lá đứng bên bể nước, người đàn ông mặc áo sơ mi đen tóc xoăn màu nâu ôm chặt cô ta từ phía sau, bàn tay không yên liên tục xoa nắn bên ngoài, khó nhịn thấp giọng mắng, “Fuck, bảo bối, ngực em mềm quá…”
Trần Bối Đế quở mắng, “John đáng chết, anh nói cho em biết đã, em và Hueng anh thích ai hơn…”
Hoài Chân đứng sau kệ tủ, lập tức kinh hãi.
Hai giây sau, cô nhẹ nhàng đặt đĩa thức ăn lên bàn, im lặng lui ra hành lang, sải bước lớn rời đi.
Đoàn kịch đã đến, tiếng nhạc ở bên trong cũng đã vang lên. Tuy đã rời xa căn bếp, Hoài Chân vẫn còn thấy buồn nôn kinh tởm.
Cho đến khi sau lưng có người huýt gió, một giọng nam cười khẽ vang lên trên hành lang, hỏi, “Thấy cái gì không nên nhìn à?”
Hoài Chân thả chậm bước chân, quay đầu lại.
Cô thấy Hồng Lương Sinh mặt người dạ chó đang mặc âu phục màu xám, ôm eo cô gái Latin tóc đen mặc lễ phục lộ lưng có vóc dáng đẹp, dần dần đi ra chỗ sáng.
Hoài Chân nhìn cô gái kia, hỏi Hồng Lương Sinh, “Đây là bạn gái anh?”
Hắn búng vào đôi hoa tai dài nhỏ của cô gái nước ngoài, hỏi bằng tiếng Anh, “Có phải không?”
Người phụ nữ nước ngoài thở dài.
Hắn cười nói, “Có phải không? Buổi chiều tôi mới đánh cho tên ngu xuẩn không trả tiền còn ức hiếp em đến mẹ cũng không nhận ra, giờ không thừa nhận hả?”
Người phụ nữ thẹn thùng cúi đầu, “… Phải?”
“Em đúng là tin thật nhỉ,” Hồng Lương Sinh thấp giọng bật cười, càng khiến cô gái kia đỏ mặt tợn. Một lát sau hắn còn nói, “Nếu hôm nay em làm chuyện tốt, tôi sẽ khen em thật tốt.”
Một đôi mắt nhìn cô chằm chằm, bước chân không dừng lại mà đi thẳng lướt qua Hoài Chân, rồi hắn ngoảnh đầu lại, nở nụ cười như cảnh cáo lại như uy hiếp: “Đến ban đêm, trên phố người Hoa có rất nhiều chuyện bẩn thỉu. Không có việc gì thì đừng dẫn người da trắng đến, đã dẫn tới rồi thì bảo hắn cẩn thận vào, đừng có gây họa.”
Hồng Lương Sinh ôm cô gái người nước ngoài đi xa.
Không biết vì sao trong đầu Hoài Chân lại nhảy ra bốn chữ “dùng sắc lừa gạt”.
Nghĩ đến đây, cô sải bước đi đến ngoài phòng khiêu vũ, đi vòng hành lang và bên ngoài sàn khiêu vũ tìm kiếm một lúc, nhưng không tìm thấy nhóm Ceasar đâu.
Cuống cuồng va phải quản lý, quản lý tóm lấy cô, suýt nữa mắng một trận, “Ngài Andre tìm cô nhiều lần, rốt cuộc cô làm biếng ở đâu hả?”
Hoài Chân vội hỏi, “Bọn họ ở đâu ạ?”
“Ngoài cửa, sắp đi rồi, còn không mau đi xin lỗi đi!”
Hoài Chân chạy nhanh ra cửa khách sạn.
Màn đêm đã buông, bóng người lác đác, một vài cỗ xe kiệu đã có thể chạy vào. Từ đằng xa Hoài Chân đã thấy chiếc Ford lần đầu chở cô đến phố Lombard kia, cùng với người mặc áo đỏ tím quần đỏ đứng bên ngoài xe đưa tiễn người bên trong, Hoài Chân thở phào một hơi.
Đi lại gần, cô nghe thấy Ceasar đan an ủi Catherine tủi thân, “Giọng Oxford thì có gì hay mà nghe?” Sau đó còn bắt chước như thật đổi sang giọng Oxford đáng yêu, “Do you love this... this British accent?”
Catherine lại phá lên cười, “Dừng lại!” Từ xa nhìn thấy Hoài Chân, “Hi, ừm…”
Hoài Chân cười nói, “Cô có thể gọi tôi là Sophie hoặc Ana, hoặc muốn thì gọi tên nào đó khác cũng được.” Thấy Ceasar quay đầu nhìn mình, cô lại dò hỏi, “Anh có đề nghị gì hay không?”
Anh đút tay trong túi quần đánh giá cô, không lên tiếng.
Hoài Chân khá ngạc nhiên, nở nụ cười bước đến.
“Thế thì, Sophie…”
Ceasar lặp lại, “Cô ấy tên Hoài Chân.”
Catherine phất tay, vẻ mặt áy náy, “Mai gặp nhé.”
Hoài Chân cười tạm biệt cô ấy.
Đợi xe rời xa, Hoài Chân hỏi Ceasar, “Anh không về à?”
Ceasar hỏi, “Cô đang đuổi khách đấy hả?”