Chẳng bao lâu hai người xuống đến chân núi Mạc Can, lúc này trời đã rất khuya, bốn bề tĩnh lặng.
Bạch Hà Thanh chau chặt mặt mày nói :
- Đinh muội, chúng ta đi tìm ai?
Đinh Tiểu Lăng thở dài :
- Lúc đầu thì tiểu muội định đi tìm gia sư...
Bạch Hà Thanh vui mừng :
- Lệnh sư Thiên Sơn lão nhân thần công cái thế, được sự giúp đỡ của lão nhân gia ấy, hẳn nhiên là sẽ cứu được Đinh tướng công, không biết lão nhân gia ấy có ở gần đây chăng?
Đinh Tiểu Lăng khẽ thở dài :
- Gia sư tuy không ở gần đây, song cũng chẳng xa lắm, rất dễ tìm gặp, nhưng có điều dù có tìm gặp lão nhân gia ấy e rằng cũng chỉ vô ích, chưa chắc đã cứu được gia huynh!
Bạch Hà Thanh luống cuống :
- Vậy thì phải làm sao?
- Dĩ nhiên là phải tìm người khác rồi!
Bạch Hà Thanh thở dài :
- Biết tìm ai đây? Ai có thể chế ngự được Kim Xà phu nhân?
- Không sai, vấn đề chính là ở đó, ai có thể chế ngự được Kim Xà phu nhân? Theo tiểu muội biết thì chỉ có một người, đó là Độc Cô Khách!
Bạch Hà Thanh nhíu mày :
- Ông ấy không có nơi trú nhất định biết đâu mà tìm? Hơn nữa, nghe đâu ông ấy đã thề là không bao giờ gặp mặt Kim Xà phu nhân nữa, chỉ sợ dù có tìm gặp ông ấy cũng chỉ vô ích thôi!
Đinh Tiểu Lăng cười :
- Ít ra chúng ta cũng phải thử xem sao, trước hết chúng ta cần phải tìm gặp ông ấy... Tuy chúng ta chẳng dễ gì tìm gặp ông ấy, nhưng có người có thể làm được việc này.
Vừa nói vừa tiếp tục bước đi. Bạch Hà Thanh cũng cất bước theo sau, sốt ruột nói :
- Người nào vậy chứ?
- Hảo hán trong giới lục lâm, gia huynh là anh em kết nghĩa với Minh chủ của họ, nếu sử dụng lực lượng của họ nhất định sẽ dễ dàng tìm được Độc Cô Khách.
Bạch Hà Thanh rầu rĩ :
- Nếu khi tìm gặp mà ông ấy không bằng lòng thì sao?
Đinh Tiểu Lăng cười gượng :
- Nếu vậy thì phải dùng đến cách mà tiểu muội đã đề nghị với tẩu tẩu, bảo tẩu tẩu đã thành thân với gia huynh và đã có mang, có thể ông ấy sẽ bằng lòng.
Bạch Hà Thanh lắc đầu thở dài :
- Tôi thấy cách đó hy vọng rất là mong manh!
- Dù thế nào thì chúng ta cũng phải thử xem!
Đoạn thả bước phóng nhanh đi. Chẳng bao lâu hai người đã đến một thị trấn, vào một cửa hàng mua hai bộ quần áo may sẵn, rồi mua thêm một cái túi to và một con lừa, bỏ đầy đá vào trong túi để trên lưng lừa, nhìn qua nặng trình trịch như là vàng bạc vậy.
Hai người giả dạng thành người thành thị về quê thăm thân nhân, kéo theo chú lừa đi về miền quê hoang vắng.
Khi hai người đi ngang qua một khu rừng, bỗng trong rừng bay lên một mũi tên to, một hán tử khinh trang tay cầm đoản đao đột nhiên từ trong rừng phóng ra, đứng cản trước mặt hai người và quát lớn :
- Hãy dừng ngay lại!
Đinh Tiểu Lẳng nhoẻn miệng cười :
- Có việc gì thế?
Hán tử nọ ngạc nhiên quét mắt nhìn hai người mắng :
- Việc gì hả? Chả lẽ các ngươi không biết địa gia đây làm nghề gì sao? Ủa, tại sao các ngươi không chút sợ hãi, thật là hiếm thấy!
Đinh Tiểu Lăng cười :
- Cùng là người với nhau, có gì mà phải sợ chứ?
Hán tử nọ cười gằn :
- Khỏi nói nhiều, hãy để lại lừa và vật trên lưng nó, tha cho các ngươi đi, bằng không... hừ hừ...
Đinh Tiểu Lăng thản nhiên cười :
- Bằng không thì sao hử?
Hán tử nọ tức giận :
- Sao thì các ngươi cũng biết đấy, đó là giữ luôn cả người lại.
Đinh Tiểu Lăng vẫn thản nhiên cười :
- Vậy ra các vị là bằng hữu trong giới lục lâm chứ gì?
Hán tử nọ quát :
- Khỏi nói chuyện tình cảm, cứ gọi đại gia là cường đạo hay thổ phỉ cũng được, hôm nay các ngươi kể như đã bị sao hung chiếu mạng, đến hồi mạt vận rồi!
Đinh Tiểu Lăng vỗ tay cười :
- Hoàn toàn tương phản, chính chúng tôi đang định đi tìm cường đạo thổ phỉ đây!
Hán tử nọ chưng hửng :
- Con nhãi này dường như bị loạn thần kinh rồi!
Đinh Tiểu Lăng cười :
- Thần kinh của tôi hoàn toàn bình thường, các hạ chỉ cần nhìn xem cái túi kia đựng vật gì thì rõ ngay!
Hán tử nọ vô cùng thắc mắc, song chẳng chút chần chừ vung đao phạt ngang, nhưng nghe tiếng lộp độp liên hồi, một đống đá rơi ra.
Hán tử nọ điên tiết :
- Hay nhỉ, các ngươi giở trò quái quỷ gì thế? Có lẽ đã chán sông nên mới đến đây để trêu ghẹo đạ gia, hôm nay nhất định đại gia phải lấy mạng các ngươi.
Vung vẩy đoản đao, nhắm vào Đinh Tiểu Lăng bổ tới.
Đinh Tiểu Lăng tức giận nạt :
- Ngươi quả là quân chó má đui mù, lại dám động thủ với bổn cô nương.
Tung chân phóng ra một cước, đá vào cổ tay phải cầm đao của hán tử nọ.
Những nghe “keng” một tiếng, đoản đao của hán tử nọ đã vuột khỏi tay bay đi, rơi xuống ngoài xa mấy trượng, còn hán tử nọ thì ôm lấy cánh tay phải bặm môi đau đớn.
Đinh Tiểu Lăng quát :
- Giờ ngươi còn hung hăng nữa chăng?
Hán tử nọ tái mặt :
- Nhị vị cô nương... định tâm đến đây gây sự phải không?
Đinh Tiểu Lăng phì cười :
- Đúng vậy, bổn cô nương chính là đến đây gây sự đấy, nhưng không phải là gây sự với ngươi...
Hán tử nọ ngẩn người :
- Chẳng hay cô nương định gây sự với ai?
Đinh Tiểu Lăng nghiêm giọng :
- Gây sự với Minh chủ của các ngươi, Đại Lực Ôn Thần Quách Bá Thiên!
Hán tử nọ thè lưỡi :
- Cô nương đừng nói khoác, tại hạ tuy bại trong tay cô nương, nhưng đối với Minh chủ Lục lâm bọn này, cô nương hãy còn kém xa.
Đinh Tiểu Lăng đanh mặt :
- Minh chủ của các ngươi có chăng đã truyền lệnh dụ, cho các ngươi biết có một người tên là Đinh Tiểu Nam...
Hán tử nọ liền tiếp lời :
- Đinh thiếu hiệp là anh em kết nghĩa với Minh chủ chúng tôi, và cũng là nhị gia của chúng tôi, cô nương hỏi để làm gì?
Đinh Tiểu Lăng cười nhạt :
- Để làm gì hả? Cho ngươi biết, Đinh Tiểu Nam chính là gia huynh...
Đoạn chỉ vào Bạch Hà Thanh nói tiếp :
- Còn đây là tẩu tẩu tôi!
Hán tử nọ sững người :
- Ồ... có thật vậy chăng?
Đinh Tiểu Lăng cười khẩy :
- Ngươi là cái thá gì mà hỏi như vậy? Hẳn là gần đây các ngươi có Phân đà, sao còn chưa chịu đi bẩm báo?
Hán tử nọ như sực tỉnh, vỗ lên trán nói :
- Đúng, đúng... Tiểu nhân xin dẫn đường...
Đoạn rảo bước phóng đi trước. Đinh Tiểu Lăng và Bạch Hà Thanh theo sau, chẳng bao lâu đã đến trước một sơn trại giản dị. Hán tử nọ chững bước, hổn hển nói :
- Nơi đây chính là Phân đà Thiên Mục, để tiểu nhân...
Đinh Tiểu Lăng khoát tay cười :
- Thôi được rồi, ngươi hãy mau vào bẩm báo, gọi dương gia của Phân đà các ngươi ra đây chúng tôi ở đây chờ!
Hán tử nọ gật đầu lia lịa, đoạn chạy nhanh vào sơn trại.
Lát sau, những thấy một đại hán tuổi trạc ngũ tuần sải bước từ trong sơn trại đi ra.
Đại hán nọ thân hình vạm vỡ, theo sau có mười mấy hán tử khinh trang, thoáng chốc đã đi đến trước mặt, chỉ thấy đại hán nọ ra chiều xúc động nói :
- Xin hỏi vị nào là phu nhân của nhị gia?
Đinh Tiểu Lăng cười khúc khích :
- Người này đây!
Vừa nói vừa chỉ Bạch Hà Thanh.
Bạch Hà Thanh không tiện thừa nhận, song lại chẳng thể phủ nhận, nhất thời đỏ mặt tía tai cúi gầm mặt xuống.
Đại hán nọ vội cung kính thi lễ :
- Đầu lĩnh Phân đà Thiên Mục giới lục lâm, Cử Trảo Phi Long Tôn Hạ Vũ xin tham kiến Nhị phu nhân!
Bạch Hà Thanh bẽn lẽn :
- Tôn dương gia miễn lễ!
Cửu Trảo Phi Long Tôn Hạ Vũ lại quay sang Đinh Tiểu Lăng cũng cung kính thi lễ và nói :
- Tham kiến Đinh cô nương!
Đinh Tiểu Lăng cười khúc khích, đáp lễ và nói :
- Hôm nay đã phải làm phiền đến Tôn dương gia, quả thực...
Không chờ nàng dứt lời, Tôn Hạ Vũ hai vội xua lia lịa và nói :
- Đinh cô nương nói chi lạ, Minh chủ chúng tôi đã có truyền dụ cho toàn thể giới lục lâm, chỉ cần Nhị gia có điều chi dặn bảo, dù phải dấn thân vào dầu sôi lửa bỏng, muốn thác cũng không từ nan. Nhị vị là một nhị gia phu nhân, một là em gái của nhị gia, đương nhiên cũng như nhị gia thân hành đến đây, bất luận có việc gì xin cứ việc dặn bảo!
Đinh Tiểu Lăng thở dài :
- Thật quý hóa, các vị đã đầy nghĩa khí như vậy, tiểu nữ xin đa tạ trước... Tôn dương gia có biết Minh chủ của các vị hiện ở đâu chăng?
Tôn Hạ Vũ kinh ngạc :
- Đinh cô nương định tìm Minh chủ chúng tôi, hẳn là đã có xảy ra việc trọng đại?
Đinh Tiểu Lăng đảo mắt nhìn quanh, đoạn nói :
- Việc này cũng không cần giấu diếm Tôn dương gia, gia huynh đã bị Kim Xà phu nhân bắt mang đi rồi!
Tôn Hạ Vũ suýt nữa đã nhảy dựng lên :
- Ồ? Thật vậy ư? Nhị gia đã gặp nạn rồi sao?
Đinh Tiểu Lăng nghiêm chỉnh :
- Nếu không thì chúng tôi đâu có đến đây tìm Tôn dương gia!
Tôn Hạ Vũ gãi đầu :
- Nếu nhị gia quả thực đã bị Kim Xà phu nhân bắt đi, chỉ e Minh chủ chúng tôi cũng đành chịu bó tay!
Đinh Tiểu Lăng gật đầu :
- Cái đó tôi biết, tôi tìm Minh chủ các vị không phải là nhờ ông ấy giải cứu cho gia huynh...
Tôn Hạ Vũ hơi ngạc nhiên :
- Vậy Đinh cô nương định...
- Chỉ cần ông ấy sử dụng tất cả bằng hữu trong giới lục lâm điều tra tung tích của một người.
Tôn Hạ Vũ sốt sắng :
- Vậy thì dễ dàng thôi! Chẳng giấu gì cô nương, kể chi là điều tra một người, dù là một con kiến ở tận chân trời thì cũng tìm ra được... Mà Đinh cô nương tìm kiếm người đó thì có ích lợi gì?
Đinh Tiểu Lăng mỉm cười :
- Dĩ nhiên là người đó có thể cứu được gia huynh!
- Người đó là ai vậy?
- Có thể Tôn dương gia cũng không biết người này, ông ấy tên là Độc Cô Vân, người gọi là Độc Cô Khách.
- Ông ấy quả có thể cứu được nhị gia thật ư? Nghe đâu Kim Xà phu nhân là người có võ công lợi hại nhất hiện nay mà!
Đinh Tiểu Lăng không muốn giải thích, bèn trầm giọng nói :
- Tôn giá khỏi phải lo, chỉ cần cho biết bằng cách nào tìm được Minh chủ các vị thôi!
Tôn Hạ Vũ vỗ trán :
- Đúng rồi, tại hạ thật đáng chết...
Đoạn lại thi lễ với Đinh Tiểu Lăng và nói tiếp :
- Dễ lắm, chỉ cần sử dụng phi vũ truyền thư thì sẽ tìm được Minh chủ một cách nhanh chóng, nhưng có điều không biết ông ấy ở cách đây xa hay gần, nếu xa thì trong nhất thời không thể đến ngay được.
Đinh Tiểu Lăng trầm ngâm :
- Không sao, chỉ cần viết rõ trên vũ thư, nhờ ông ấy tức khắc điều tra tông tích của Độc Cô Khách, khi nào có tin tức hãy dùng phương pháp nhanh nhất thông tri chúng tôi là được rồi.
- Vậy thì dễ thôi, tại hạ lập tức đi ngay...
Tôn Hạ Vũ gãi đầu nói tiếp :
- Còn nhị phu nhân và Đinh cô nương...
Đinh Tiểu Lăng cười gượng :
- Xem ra đành phải làm phiền Tôn dương gia, chúng tôi ở tạm đây vài hôm vậy!
Tôn Hạ Vũ sốt sắng :
- Nhị phu nhân và Đinh cô nương ở lại tiểu trại, đó là niềm vinh hạnh cho tại hạ, có điều tiểu trại quá đơn sơ, chỉ sợ nhị phu nhân và Đinh cô nương không quen.
Đinh Tiểu Lăng cười khẳng khái :
- Chúng tôi cũng là người lăn lộn trên chốn giang hồ, dãi gió dầm sương là lẽ thường, có được nơi tránh gió che mưa là khá lắm rồi!
Tôn Hạ Vũ mừng rỡ :
- Xin mời nhị phu nhân và Đinh cô nương!
Thế là Đinh Tiểu Lăng và Bạch Hà Thanh đi vào Phân đà Thiên Mục.
Cửu Trảo Phi Long Tôn Hạ Vũ vội vàng sai người quét dọn sạch sẽ thượng phòng, mời hai người trú lại, rồi còn mướn thêm vài bộc phụ nha hoàn đè phục hầu. Đồng thời, viết rõ việc Đinh Tiểu Nam bị bắt giữ và Đinh Tiểu Lăng cần tìm Độc Cô Khách, rồi dùng phi vũ truyền đi.
Qua hôm sau thì nhận được thư trả lời của Đại Lực Ôn Thần Quách Bá Thiên, trong thư viết hết sức xúc động, đã dùng phi vũ truyền thư thông tri cho khắp thiên hạ lục lâm, động viên hết toàn lực ngày đêm không ngừng tìm kiếm tông tích của Độc Cô Khách. Đồng thời còn nói rõ trong vòng ba hôm sẽ đến Phân đà Thiên Mục để gặp Đinh Tiểu Lăng và Bạch Hà Thanh.
Đinh Tiểu Lăng cảm thấy nhẹ người, đoạn yên tâm ở lại trong sơn trại vài hôm.
Qua hai hôm nữa, Quách Bá Thiên quả nhiên dẫn theo bốn tùy tùng đến Phân đà Thiên Mục, chỉ thấy ông ta bụi bám đầy mặt, hao gầy đi khá nhiều, chứng tỏ đã phải đi đường suốt ngày lẫn đêm.
Đinh Tiểu Lăng cảm kích nói :
- Quách đại ca nhiệt tâm thế này, chúng tiểu muội...
Quách Bá Thiên la lớn :
- Nói vậy khác nào là mắng chửi Quách mỗ, việc của bái đệ Quách mỗ cũng chính là việc của Quách mỗ, nếu không cứu được về thì Quách Bá Thiên này sẽ rút đao tự vẫn.
Đoạn quay sang Bạch Hà Thanh cười ngượng nghịu nói tiếp :
- Bái đệ của Quách mỗ cũng tệ thật, việc hôn nhân đại sự tại sao lại không tin cho Quách mỗ hay biết?
Nhưng do bởi việc Đinh Tiểu Nam bị bắt nên Quách Bá Thiên cũng chỉ hỏi vậy rồi bỏ qua.
Đinh Tiểu Lăng nôn nóng hỏi :
- Quách đại ca đã có tin tức gì về Độc Cô Khách chưa?
Quách Bá Thiên lắc đầu nhưng có vẻ quả quyết :
- Bây giờ thì chưa, nhưng Quách mỗ đã động viên toàn bộ giới lục lâm tìm kiếm Độc Cô Khách, có lẽ nội trong một hai hôm nhất định sẽ có tin tức.
Đinh Tiểu Lăng vui mừng :
- Vậy thì xin đa tạ Quách đại ca!
Quách Bá Thiên lắc đầu nguây nguẩy :
- Nhớ từ nay đừng nói đến tiếng cảm tạ nữa, không thì Quách mỗ buồn đấy!
Đinh Tiểu Lăng cười :
- Được rồi, từ này tiểu muội sẽ không nói nữa đâu!
Thế là, Quách Bá Thiên cũng ở lại trong Phân đà Thiên Mục chờ đợi tin tức.
Liên tiếp mười mấy ngày qua đi, vũ thư của các Phân đà khắp nơi tới tấp bay đến Phân đà Thiên Mục, song ngoài việc báo cáo tình hình tìm kiếm, vẫn chẳng có tin gì về Độc Cô Khách cả.
Quách Bá Thiên vô cùng sốt ruột, hôm nào cũng giậm chân chửi mắng Kim Xà phu nhân và những thủ hạ vô dụng, mấy phen định truyền thư huy động toàn bộ hào kiệt giới lục lâm kéo đến đòi Kim Xà phu nhân thả Đinh Tiểu Nam ra, song lần nào cũng bị Đinh Tiểu Lăng khuyên ngăn, bởi làm như vậy chỉ có chuốc lấy cái chết chứ chẳng ích lợi gì cả.
Đinh Tiểu Lăng và Bạch Hà Thanh càng nẫu cả ruột gan, song hai người suy đi nghĩ lại, ngoại trừ tiếp tục chờ đợi, chẳng có cách nào hơn nữa.
Ngày trôi qua thật nhanh, thấm thoát hai mươi mấy ngày nữa lại qua đi. Các Phân đà khắp nơi hằng ngày đều có vu thư truyền tới, song vẫn chưa có tin tức gì về Độc Cô Khách.
Hôm ấy, đã là một tháng sau, Bạch Hà Thanh và Đinh Tiểu Lăng cứ đi loanh quanh trong phòng, trời đã về khuya, trong sơn trại im phăng phắc bỗng có một giọng nói thấp trầm vang lên :
- Lăng nhi, con có ở đây không?
Đinh Tiểu Lăng nghe tiếng mừng rỡ, vội xô cửa phòng ra cất tiếng nói :
- Sư phụ, đồ nhi có đây!