Thì ra trên trần nhà bóng loáng có vẻ rất nhiều ô vuông, trong mỗi ô vuông đều có hình vẽ rất đẹp nào hoa, bảo tháp, mỹ nữ và các loài cầm thú... Nhưng ô vuông chính giữa lại là một con kim xà, mà con kim xà ấy không phải là vẽ mà là khắc chạm, ánh vàng lấp lánh rất là sinh động, nổi bật hẳn trong số các hình vẽ khác.
Có lẽ vì con kim xà ấy hình dạng hung tợn, như trực ăn tươi nuốt sống ai đó, hoặc có lẽ vì Đinh Tiểu Nam vốn sợ rắn, nên khi trông thấy liền đâm ra khiếp hãi.
Đang khi điếng hồn đứng thừ ra, bỗng nghe có tiếng gõ cửa khe khẽ, Đinh Tiểu Nam liền bừng tỉnh hỏi :
- Ai đó?
Bên ngoài vang lên tiếng cười rộ, chỉ nghe vị thị tỳ lớn tuổi cất tiếng :
- Sao công tử chưa chịu tắm đi?
Đinh Tiểu Nam luống cuống đáp :
- Tôi đang tắm đây...
Bên ngoài có tiếng bật cười :
- Tắm sao không nghe tiếng nước, công tử tắm bằng cách nào vậy?
Đinh Tiểu Nam vội thò tay vào trong bồn khuấy cho nước vang động, một mặt lật đà lật đật cởi bỏ bộ đồ rách rưới, đoạn thật sự bước vào trong bồn tắm.
Vội vã tắm xong, thay bộ quần áo mới do các thị tỳ kia đưa cho, lập tức người như sáng rực hẳn lên, so với lúc nãy tựa hồ như hai người khác nhau.
Hình ảnh con kim xà kia tuy hãy còn khiến Đinh Tiểu Nam phập phồng lo sợ, song lúc này không còn rảnh rang để bận tâm đến nữa, cậu xô cửa đi trở ra ngoài khách sảnh.
Bốn thị tỳ đều đang đứng hầu nơi cửa, vừa trông thấy Đinh Tiểu Nam, tám con mắt liền chòng chọc nhìn vào mặt cậu, đôi ngươi đảo tròn lia lịa.
Đinh Tiểu Nam ngượng ngùng nói :
- Các vị nhìn gì thế? Tôi có gì kỳ cục sao?
Ả thị tỳ lớn tuổi hơn cười :
- Không phải kỳ cục mà công tử đã đổi khác, đẹp ghê đi!
Đoạn quay sang ba thị tỳ kia nói tiếp :
- Xem này, hệt như là Thiên Tài đồng tử hầu bên Quan Âm...
Ba thị tỳ đồng thanh nói :
- Thật, quả giống hệt!
Đinh Tiểu Nam đỏ mặt tía tai, ngượng ngùng nói :
- Đã tắm xong rồi, giờ phải làm gì đây?
Thị tỳ lớn tuổi hơn cười nói :
- Dĩ nhiên là đến lượt ăn uống...
Đoạn nở một nụ cười thật ngọt rồi tiếp :
- Đúng rồi, tôi chưa giới thiệu, tôi là Xuân Hồng, còn đây là Hạ Lục, Thu Cúc, Đông Mai. Giờ chúng tôi xin tùy công tử sai bảo.
Đinh Tiểu Nam bối rối :
- Tôi chẳng dám đâu.
Xuân Hồng cười khúc khích, quay sang Hạ Lục nói :
- Còn đứng thừ ra đó, đi dọn bữa mau lên!
Ba thị tỳ kia liền vâng dạ rồi bỏ đi lo phận sự.
Trong sảnh đã có sẵn một cái bàn vuông, một cái ghế dựa to, chỉ có một chỗ ngồi.
Đinh Tiểu Nam ngạc nhiên, chưa kịp nghỉ ngơi gì thì bị Xuân Hồng kéo đi và ấn ngồi xuống ghế. Lát sau, ba thị tỳ kia đã bưng thức ăn lên bày la liệt trên bàn, đầy đủ các món sơn hào hải vị rất là thịnh soạn.
Xuân Hồng rót đầy một ly rượu đưa tới trước mặt Đinh Tiểu Nam và nói :
- Mời công tử!
Đinh Tiểu Nam nhìn ly rượu màu hồng nhạt, lắc đầu :
- Tôi không biết uống rượu.
Xuân Hồng lại bật cười khúc khích :
- Công tử còn nhỏ tuổi không nên uống rượu là phải. Vậy công tử hãy dùng cơm đi!
Ba thị tỳ kia không chờ dặn bảo, lại mang lên một đĩa mì và một đĩa cơm trắng thơm phức khiến Đinh Tiểu Nam nghe bụng cồn cào, chẳng chút đắn đo thò tay chộp lấy ngay một cái bánh bao.
Bốn thị tỳ thấy vậy liền bụm miệng cười. Đinh Tiểu Nam đỏ mặt hỏi :
- Các vị không ăn sao?
Xuân Hồng cười :
- Lão phu nhân đã căn dặn là dành riêng cho công tử, chúng tôi làm sao dám ăn?
Đinh Tiểu Nam không khách sáo nữa, lập tức ăn ngấu nghiến như con sói bị bỏ đói lâu ngày. Sau cùng cậu đưa tay lên lau miệng, đứng lên nói :
- No rồi!
Xuân Hồng cười :
- Cơm nước xong nên dùng ly trà thơm, mời công tử qua đây ngồi.
Bên góc khách sảnh đã bày sẵn một cái bàn thấp, trên có một tách trà thơm, bên cạnh có một cái lư nhỏ nghi ngút đàn hương. Sau bàn trà là khung cửa sổ tròn, gió từ ngoài thổi vào mát rượi.
Đinh Tiểu Nam không rụt rè khiêm tốn nữa liền ngồi xuống cạnh bàn trà, nâng tách trà thơm lên uống một hớp rồi nói :
- Chúng ta khi nào thì đi gặp lão phu nhân?
Xuân Hồng nghiêm giọng đáp :
- Phải chờ lệnh gọi của lão phu nhân, chúng ta cứ việc chờ ở đây.
Đinh Tiểu Nam đảo tròn mắt nhìn dáo dác, rất muốn hỏi Xuân Hồng về con kim xà kia, song lời đã đến cửa miệng lại đổi ý nói :
- Lão phu nhân cần gặp tôi làm gì vậy?
Xuân Hồng vẻ nghiêm nghị :
- Chúng tôi không được biết.
Mắt đảo tròn, đoạn lại cười nói tiếp :
- Với cái tuổi của công tử thì có gì để mà làm, hơn nữa, lão phu nhân đã truyền dụ là phải tiếp đãi công tử chu đáo, có lẽ chỉ là điều tốt chứ không xấu đâu.
Đinh Tiểu Nam ngẫm nghĩ một hồi, lại hỏi :
- Lão phu nhân lợi hại lắm phải không?
Xuân Hồng thoáng ngẩn người :
- Cũng rất khó nói, lão phu nhân có lúc quả là lợi hại, nhưng khi thì cũng rất hòa nhã.
Đinh Tiểu Nam lắc đầu :
- Ý tôi muốn nói về mặt võ công kia?
- Võ công?
Xuân Hồng sau giây lát ngạc nhiên, đoạn cười kiêu hãnh nói :
- Trong khắp thiên hạ ngoại trừ Kim Xà cung, ai còn hơn được lão phu nhân nữa, tất nhiên là lợi hại rồi.
- Kim Xà cung ở đâu? Chả lẽ người của Kim Xà cung còn lợi hại hơn lão phu nhân.
Xuân Hồng chau mày :
- Kim Xà cung kỳ thực chẳng qua chỉ là truyền thuyết, trên cõi đời có nơi ấy hay không thì chẳng dám khẳng định, tất nhiên là không biết ở đâu?
Đinh Tiểu Nam có vẻ thất vọng, ngẫm nghĩ giây lát hỏi :
- Xuân Hồng tỷ, tôi có thể hỏi thêm điều này nữa chăng?
Xuân Hồng mắt đảo tròn đáp :
- Tất nhiên là được, công tử cứ hỏi!
- Vừa rồi khi tôi tắm đã trông thấy trên trần nhà có khắc một con kim xà, không biết... có chăng liên quan đến Kim Xà cung...
Xuân Hồng thoáng biến sắc mặt lắc đầu :
- Công tử muốn hỏi thì hãy hỏi về việc khác, việc này tôi không được rõ.
Đinh Tiểu Nam lòng càng thêm nghi hoặc, song Xuân Hồng không chịu tiết lộ thì mình cũng chẳng tiện gạn hỏi, bèn giả vờ giận dỗi nói :
- Tôi chẳng còn gì để hỏi nữa cả.
Đoạn vươn vai nói tiếp :
- Giờ đã khuya lắm rồi, tôi muốn ngủ một giấc.
Xuân Hồng lưỡng lự nói :
- Muốn ngủ thì cũng chỉ có thể ngủ trên chiếc ghế này, chứ không được lên giường ngủ, vì lão phu nhân đã căn dặn có thể cho lệnh gọi bất kỳ lúc nào.
Thế là Đinh Tiểu Nam đành ngả người dựa vào ghế giả vờ ngủ.
Mặc dù Đinh Tiểu Nam đã trải qua bao nhiêu biến cố, giờ lại lâm vào hoàn cảnh thần bí thế này, song dẫu sao cậu cũng vẫn là một đứa trẻ con, chỉ chốc lát đã ngủ say.
Gần đến canh năm, Đinh Tiểu Nam bỗng bị Xuân Hồng lay dậy, cậu nhướng đôi mắt hấp him lên hồi lâu mới tỉnh táo, chỉ nghe Xuân Hồng hối hả nói :
- Mau lên, mau lên... lão phu nhân có lệnh gọi!
Hạ Lục đã mang đến một chiếc khăn long nóng và nói :
- Công tử hãy lau mặt đi!
Đinh Tiểu Nam liền đón lấy khăn nóng lau mặt, đoạn sửa lại áo xong đi theo bốn ả thị tỳ.
Trên đường đi, các hành lang, nhà cửa lâu đài đều đèn đóm sáng choang, vô số võ sĩ cầm kích đứng gác, tỳ bộc lui tới như thoi đưa, đến mức khiến Đinh Tiểu Nam hoa cả mắt.
Lát sau, bốn thị tỳ dừng lại trước một tòa trang viện cây hoa thưa thớt, Xuân Hồng khẽ nói :
- Lão phu nhân chính là ở trong viện Thúy Âm này triệu kiến công tử, khi nói chuyện ứng đối phải thận trọng một chút.
Nói đoạn nhẹ nhàng đi vào trong viện.
Viện Thúy Âm quả là danh phù kỳ thực, chỉ thấy bốn bề đều là thúy trúc đung đưa, hoa thơm ngào ngạt, gây cảm giác lâng lâng ngây ngất.
Bốn thị tỳ vẫn đều đặn cất bước, song thấy đều ra chiều hết sức nghiêm nghị, mỗi bước chân đều thận trọng đến mức không hề gây ra tiếng động.
Băng qua một lối đi lát đá dài hơn năm trượng thì đến phòng chính của viện Thúy Âm, những thấy bên trong đèn đuốc rực rỡ, hai lão bà ăn vận sang trọng đang đứng đón nơi cửa.
Đinh Tiểu Nam thấy hai lão bà ăn vận sang trọng quý phái, tướng mạo đoan nghiêm, bèn thi lễ hỏi :
- Vị nào là lão phu nhân?
Hai lão bà cùng nhìn nhau cười, một trong số vội hạ thấp giọng nói :
- Lão phu nhân đang chờ công tử trong nội thất, công tử mau vào đó đi!
Đinh Tiểu Nam mới biết hai lão bà này chỉ là người hầu trong Hồng Thái cung, bất giác thoáng đỏ mặt ngượng ngùng đi vào.
Hai lão bà sóng vai đi đến bên trái cạnh cửa nội thất, đồng thanh cung kính nói :
- Khởi bẩm phu nhân, Đinh công tử đã đến!
Chỉ nghe trong nội thất vọng ra một giọng nói già nua thấp trầm :
- Hãy để cho hắn vào!
Hai lão bà quay sang Đinh Tiểu Nam ngoắc tay gọi :
- Mau lại đây tham kiến lão phu nhân!
Đinh Tiểu Nam vội ứng tiếng bước tới, đi vào nội thất, bất giác ngẩn người, thì ra trong nội thất bài trí rất đơn sơ, chỉ có mỗi một chiếc giường đệm, một lão phu tóc bạc da mồi nửa nằm nửa ngồi trên ấy, mình phủ lên một tấm chăn bông.
Cạnh giường có một chiếc bàn vuông nhỏ, trên bàn là một tách trà có nắp đậy, hai tiểu tỳ áo xanh một tả một hữu đang khẽ khàng đấm lưng cho lão phụ nọ.
Đinh Tiểu Nam biết phen này thì chẳng thề lầm lẫn được nữa, vội vàng tiến tới khom mình chắp xá :
- Vãn bối là Đinh Tiểu Nam kính chào lão phu nhân.
Lão phụ nọ tươi cười :
- Hãy ngồi xuống đây...
Đoạn quay sang hai lão bà kia nói tiếp :
- Cậu bé này thật là khôn ngoan!
Một trong hai lão bà vội giả lả :
- Phải đấy, cốt cách thanh kỳ, tư chất thật tốt, lão phu nhân chọn lựa quả là thích đáng.
Vừa nói vừa kéo một chiếc ghế thấp đến trước mặt Đinh Tiểu Nam. Lúc này Đinh Tiểu Nam lại càng nảy sinh nhiều điều thắc mắc, tần ngần ngồi xuống nhưng đầu óc cứ mải mê nghĩ ngợi.
Qua khí phái của Hồng Thái cung cùng với thái độ kính nể của mọi người đối với lão phu nhân, lẽ ra lão phu nhân phải là hết sức oai vũ thần khí mới đúng, sao lại có bộ dạng như thế này?
Sự bài trí đơn sơ trong nội thất, dáng vẻ bệnh hoạn của lão phu nhân, tất cả lại là bình phàm thế này, không khỏi khiến Đinh Tiểu Nam hết sức ngạc nhiên.
Một lão bà bệnh hoạn đến liệt giường thế này mà lại là một cao thủ chấn động võ lâm ư?
Song võ công của “Túy Cái” Hà Bất Phương thì cậu đã trông thấy rồi, với tài cán của Túy Cái mà còn tự xưng thần bộc kính cẩn trước Nhị công chúa, mà lão phu nhân này hẳn là mẫu thân của Nhị công chúa, nhất định võ công lại càng cao hơn, thế sao bà ta lại có bộ dạng như thế này?
Đang suy nghĩ, chỉ nghe lão phu nhân tủm tỉm cười nói :
- Ngươi là Đinh Tiểu Nam?
Đinh Tiểu Nam vội khom mình đáp :
- Chính là vãn bối!
Lão phu nhân cười hiền lành :
- Lão thân là chủ nhân của Hồng Thái cung này, và cũng chính là Hồng Thái phu nhân, song những người hầu trong cung tôn kính lão thân, đều gọi lão thân là lão phu nhân, ngươi cứ gọi ta như vậy đi.
Đinh Tiểu Nam lại khom mình nói :
- Thưa vâng!
Hồng Thái phu nhân đảo mắt, bỗng khoát tay nói :
- Các ngươi hãy tạm lui, ta cần nói chuyện nhiều với cậu bé này.
Hai lão bà với hai tiểu tỳ áo xanh đồng thanh khẽ đáp :
- Dạ!
Đoạn lẳng lặng lần lượt đi ra ngoài. Thế là trong nội thất chỉ còn lại Đinh Tiểu Nam và Hồng Thái phu nhân.
Đinh Tiểu Nam thắc mắc hỏi :
- Lão phu nhân cho gọi vãn bối đến đây, chẳng hay có điều chi dạy bảo?
Hồng Thái phu nhân khẽ thở hắt ra một hơi dài :
- Nghe nói cả gia đình ngươi thảy đều bị tàn sát, chỉ còn lại mỗi mình ngươi đơn chiếc, có thật thế chăng?
Lời nói của Hồng Thái phu nhân lập tức khơi dậy niềm đau trong lòng.
Đinh Tiểu Nam nước mắt cậu liền tuôn rơi lã chã, nghẹn ngào đáp :
- Thưa vâng!
Hồng Thái phu nhân vẻ thương hại an ủi :
- Thôi đừng buồn nữa, việc đã xảy ra rồi, dù đau khổ khóc lóc cũng vô ích. Vả lại, ngươi nên nhớ lấy câu “anh hùng lưu huyết bất lưu lệ”, ngươi là bậc nam nhi thì phải dũng cảm lên.
Lời lẽ ấy quả nhiên hữu hiệu, Đinh Tiểu Nam có vẻ hổ thẹn đưa tay lên lau khô nước mắt, hiên ngang ngẩng cao đầu lên.
Hồng Thái phu nhân hài lòng :
- Ngươi được bao nhiêu tuổi rồi?
- Vãn bối mười hai tuổi!
Hồng Thái phu nhân cảm khái :
- Mười hai tuổi chỉ là một đứa bé, vậy mà gia đình gặp tai biến phải trôi dạt tha phương, thật đau thương...
Ngưng giây lát, bỗng nói :
- Ngươi có muốn báo thù chăng?
Đinh Tiểu Nam liền kiên quyết đáp :
- Vãn bối đã thề với trời đất, nếu không báo thù thề quyết chẳng làm người.
Hồng Thái phu nhân khen :
- Có chí khí lắm, thế nhưng... nghe đâu kẻ thù của ngươi là Hải Nội thất ma, võ công của chúng rất cao, thần xuất quỷ mạt, việc báo thù rất là khó khăn.
Đinh Tiểu Nam thất vọng ê chề, bỗng co chân quỳ xuống nói :
- Vãn bối muốn cầu xin lão phu nhân một điều.
Hồng Thái phu nhân vội nói :
- Không nên như vậy, có điều gì cứ ngồi lên mà nói được rồi.
Đinh Tiểu Nam cố chấp nói :
- Nếu lão phu nhân không ưng thuận vãn bối quyết không đứng dậy.
Hồng Thái phu nhân vẻ nghiêm nghị :
- Nói đi, ngươi có điều chi cầu khẩn lão thân? Muốn lão thân phái người đi giết Hải Nội thất ma báo thù cho ngươi phải không?
Đinh Tiểu Nam lắc đầu :
- Không, vãn bối đã thề phải chính tay hạ sát Hải Nội thất ma với Bệnh Thi nhị tăng, quyết không nhờ tay kẻ khác...
- Bệnh Thị nhị tăng có oán thù với ngươi ư?
- Chúng đã giết em gái vãn bối!
- Tội nghiệp... Ngươi hãy muốn cầu xin lão thân gì nào?
- Xin lão phu nhân thu nhận vãn bối làm đệ tử.
- Vậy...
Đinh Tiểu Nam giọng ngây thơ :
- Chỉ có học được võ công của lão phu nhân thì vãn bối mới có thể báo thù được thôi.
Hồng Thái phu nhân phì cười :
- Cũng chưa chắc, lão thân vì có sự trở ngại về quy lệ nên không thể thu ngươi làm đệ tử, song có một cách khác để truyền cho ngươi một phần võ công hầu báo thù tiết hận.
Đinh Tiểu Nam ban đầu nghe Hồng Thái phu nhân không chịu nhận cậu làm đồ đệ, rất lấy làm thất vọng, nhưng đến khi nghe có cách khác truyền thụ võ công cho cậu để có thể báo thù, liền mừng rỡ nói :
- Xin lão phu nhân cho vãn bối biết...
Hồng Thái phu nhân với giọng thân thiết ngắt lời :
- Con đừng nóng vội, lão thân chưa bao giờ nuốt lời cả. Tuy nhiên, lão thân cần nói rõ trước, con chỉ học mỗi một chiêu chưởng pháp thôi, và cần phải tập luyện đến năm năm.
Đinh Tiểu Nam sững sờ :
- Một chiêu chưởng pháp mà phải luyện đến năm năm ư?
Hồn Thái phu nhân nghiêm nghị :
- Không sai, luyện thiếu một ngày cũng chẳng thể được.
- Chiêu chưởng pháp đó hẳn là vô cùng lợi hại?
- Cam đoan con có thể báo được huyết thù.
- Vãn bối bằng lòng.
Hồng Thái phu nhân gật gù :
- Năm năm là một khoảng thời gian dài đăng đẳng, con có đủ nghị lực ấy chăng?
Đinh Tiểu Nam kiên quyết :
- Chỉ cần báo được thù, dù là năm mươi năm thì vãn bối cũng chịu đựng được, chứ kể chi là năm năm.
Hồng Thái phu nhân cười hài lòng :
- Tốt lắm, nhưng lão thân có một điều kiện... Bây giờ đứng lên được rồi chứ?
Đinh Tiểu Nam đứng lên, vẻ mặt nghiêm trang nói :
- Xin lão phu nhân dạy bảo!
Hồng Thái phu nhân nhìn Đinh Tiểu Nam nói :
- Bất kể điều gì ngươi cũng chấp nhận cả ư?
Đinh Tiểu Nam ngớ người :
- Tốt hơn hết xin lão phu nhân hãy nói ra để cho vãn bối suy nghĩ.
Hồng Thái phu nhân chau mày :
- Sau khi học thành chưởng pháp ấy, trước hết hãy đi giết một người cho lão thân.