Đinh Tiểu Nam nấp ngoài đại sảnh vô cùng căm tức trước hành vi tàn bạo đối với phụ nữ của Điền Khôn, nhưng được Mộc Hóa khuyên ngăn nên chàng cố dằn lòng chờ những diễn biến tiếp theo!
Đột nhiên, chỉ thấy một người lẹ làng từ ngoài cổng chạy vào, tiến thẳng vào đại sảnh y cất tiếng nói :
- Có việc khẩn bẩm báo!
Đinh Tiểu Nam và Mộc Hóa định thần nhìn kỹ, thì ra đó là một hán tử khinh trang là lính canh trong Xuân Tuyết cốc.
Điền Khôn thu roi về quát hỏi :
- Đại sự gì mà om sòm vậy hả? Không biết bổn Trang chủ đang trách phạt nữ tỳ hay sao?
Hán tử khinh trang cúi đầu thi lễ :
- Nếu không có việc gấp thì chẳng dám khinh động đến Trang chủ, là vì... trong cung có lệnh!
Đoạn lấy ra một tấm lệnh bài trao cho Điền Khôn, lại nói :
- Phu nhân có lệnh đòi Trang chủ đến ngay! Vì tấm lệnh bài bị khinh trang che khuất nên chẳng nhìn thấy được hình dạng ra sao, song qua lời hán tử đó, khiến Đinh Tiểu Nam và Mộc Hóa đều giật mình, bởi y đã nói “trong cung có lệnh” và “phu nhân có lệnh đòi”.
Vậy thì “cung” đây hẳn là Hàn Nguyệt cung, phu nhân tức là Hàn Nguyệt phu nhân? Chỉ thấy Điền Khôn lật đật nói :
- Biết rồi, hãy lui ra!
Hán tử khinh trang nọ lập tức thi lễ lui ra. Điền Khôn quay vào giữa đại sảnh nói :
- Đã đánh được bao nhiêu roi rồi?
Thiếu nữ đứng đếm liền đáp :
- Ba mươi bảy roi!
Điền Khôn chau mày :
- Hãy nhớ kỹ, còn thiếu sáu mươi ba roi nữa, hãy thả thị xuống trước đã, chờ ta về hẵng treo lên tiếp!
Hai thiếu nữ thi hành hình phạt vội lớn tiếng đáp :
- Nô tỳ tuân mệnh!
Điền Khôn quay người, bật cười ha hả, lập tức đi ra khỏi đại sảnh, chỉ thấy y cất người lên, không đi qua lối cổng chính mà lại thi triển khinh công vượt tường mà đi.
Mộc Hóa vội nói :
- Chúng ta hãy theo dõi y, khi cần thì cứ xông vào Hàn Nguyệt cung.
Đinh Tiểu Nam vội gật đầu, cung Mộc Hóa tung người lên như hai làn khói nhẹ bám vào Điền Khôn.
Ra khỏi Xuân Tuyết cốc, chỉ thấy Điền Khôn không hề quay đầu lại, phóng thẳng một mạnh lên đỉnh núi.
Mộc Hóa khẽ nói :
- Không sai, quả là y đến Hàn Nguyệt cung... Nhưng Hàn Nguyệt phu nhân làm sao mà về đến nhanh vậy? Không thể thế được!
Đinh Tiểu Nam chau mày :
- Có lẽ con mãnh hổ của bà ta là thần vật, có thể đi ngày muôn dặm cũng nên!
Nhưng khi hai người đang suy đoán thì thấy Điền Khôn rẽ sang một lối khác.
Mộc hóa kêu lên :
- Y không phải đến Hàn Nguyệt cung!
Đinh Tiểu Nam cũng ngạc nhiên :
- Chả lẽ ở đây còn một cái cung gì nữa sao?
Mộc Hóa lắc đầu :
- Mộc Hóa chưa nghe nói trên Long Thủ sơn này còn một cái cung gì nữa! Bất kể có cung gì hay không ta cứ bám theo Điền Khôn là sẽ rõ trắng đen ngay.
Thế là hai người không nói thêm gì nữa tiếp tục bám theo. Chỉ thấy Điền Khôn vượt qua một ngọn núi, lại tiếp tục phi thân về phía một ngọn núi khác.
Qua khỏi ngọn núi ấy thì đến một thung lũng tùng bách sum sê, chẳng thấy được trong rừng có những gì, song Điền Khôn lại tiến thẳng vào trong rừng.
Đinh Tiểu Nam và Mộc Hóa theo đến nơi, chỉ thấy trong rừng loáng thoáng có nhà cửa, hiển nhiên trong đó cũng có cung điện chi đó.
Mộc Hóa vô cùng ngạc nhiên nói :
- Lạ thật, lạ thật, hết sức là lạ!
Đinh Tiểu Nam trố mắt hỏi :
- Hẳn là đại ca không biết nơi này?
Mộc Hóa vội nói :
- Đúng vậy, ngoài Hàn Nguyệt cung ở trên đỉnh núi, Mộc mỗ chưa hề nghe nói đến trên Long Thủ sơn lại có một tòa cung điện nào nữa... Tay Điền Khôn này sao lại có quan hệ với đây nhỉ?
Trong khi hai người đang nói thì Điền Khôn đã khuất vào trong rừng.
Đinh Tiểu Nam hỏi :
- Chúng ta không theo vào ư?
Không chờ trả lời, chàng rảo bước tiến vào rừng. Mộc Hóa vội nói :
- Tất nhiên rồi, dù có phải thí mạng thì cũng phải tìm hiểu cho ra ngọn ngành.
Đoạn lập tức theo sau Đinh Tiểu Nam tiến vào rừng.
Nhưng khi vừa vào đến trong rừng, hai người bất giác ngơ ngẩn đứng thừ ra tại chỗ, nhất thời không biết nên tiến tới hay rút lui.
Sau cùng, Mộc Hóa thấp giọng nói :
- Nguy rồi, chúng ta chạy mau... Kim Xà cung!
Thì ra trong rừng không ra lắm có một con rắn khổng lồ khoang tròn cao hơn hai trượng được đúc bằng vàng, đầu ngẩng lên, lưỡi thè ra giống hệt như thật.
Nhưng Đinh Tiểu Nam vẫn đứng yên lẩm bẩm :
- Không sai, có lẽ đây là Kim Xà cung, chúng ta không vào xem thử ư?
Mộc Hóa chau mày :
- Lão đệ không muốn sống nữa sao?
Đinh Tiểu Nam bướng bỉnh :
- Vào Kim Xà cung chưa chắc phải chết, tháo lui như thế này thì thật là đáng tiếc.
Mộc Hóa ngẫm nghĩ giây lát, rồi nói :
- Thôi được, hóa tử này liều mạng vì quân tử, đi nào!
Thế là hai người lần mò tiến vào. Cách con Kim Xá gần mười trượng là cổng chính của Kim Xà cung, chỉ thấy lối kiến trúc cũng tương tự như một tòa trang viện, có điều hai bên cổng đều có một con Kim Xà khoanh tròn.
Nơi cổng chính có bốn hán tử khinh trang đeo trường kiếm canh phòng, Mộc Hóa kéo tay Đinh Tiểu Nam nói :
- Chúng ta không thể đi vào bằng lối này, phải biết Kim Xà cung cao thủ rất đông, nhất định sẽ bị chúng bắt được.
Đinh Tiểu Nam đảo mắt :
- Vậy thì chúng ta có thể vượt tường vào lối sau.
Mộc Hóa cười tự mỉa :
- Không sai, vượt tường chính là bản lãnh độc đáo của Mộc mỗ. Đinh Tiểu Nam cũng mỉm cười, cùng Mộc Hóa vòng qua phía sau.
Chỉ thấy tường của Kim Xà cung không cao lắm, hẳn vì nơi đây thâm sơn hẻo lánh, không lo có kẻ địch xâm nhập nên ngoài bốn hán tử canh phòng nơi cổng chính, nhưng nơi khác chẳng có ai canh phòng cả.
Hai người đi hơn hai mươi trượng, Mộc Hóa dừng lại trước và nói :
- Ở đây được rồi!
Đinh Tiểu Nam không có ý kiến, chỉ khẽ gật đầu với Mộc Hóa, đoạn hai người nối tiếp nhau vượt tường vào trong.
Bên trong là một vườn hoa rất rộng, nhưng vắng lặng không một bóng người. Đinh Tiểu Nam phi thân lên một cành cây to, quay nhìn tứ phía, chỉ thấy trừ mấy ngôi nhà gần nơi cổng chính có ánh đèn, ngoài ra đều tối mịt mù. Mộc Hóa chau mày :
- Phạm vi của Kim Xà cung rất rộng, chúng ta biết dọ thám bằng cách nào đây?
Đinh Tiểu Nam đưa tay chỉ :
- Đại ca đi về hướng tây, tiểu đệ đi hướng đông, chúng ta đảo quang một vòng rồi quay về đây gặp lại nhau, thế nào?
Mộc Hóa chau mày :
- Chia tay tại đây?
Đinh Tiểu Nam cười :
- Hạn định tối đa là sau nửa giờ sẽ gặp lại nhau tại đây, nếu lỡ gặp nguy cấp thì hãy phát ra tín hiệu để tiện bề cứu viện lẫn nhau.
Mộc Hóa thoáng ngẫm nghĩ, đoạn gật đầu nói :
- Cũng được, nếu khi nào gặp nguy cấp thì hãy bắt chước tiếng chó sủa lên ba tiếng làm ám hiệu. Vậy được rồi, đại ca hãy thận trọng!
Vừa dứt tiếng đã tung người lao về hướng đông, Mộc Hóa cũng lập tức rảo bước đi về hướng tây.
Hãy nói Đinh Tiểu Nam với tâm trạng căng thẳng băng qua vườn hoa, tiến vào trong một khu vườn đất rộng. Nơi đây chỉ có ba gian nhà chính nhưng tối om, tự hồ chẳng có gì đáng chú ý cả.
Nhưng ngay khi chàng vừa định đi sang một trang viện khác, bỗng thấy rèm cửa vén lên, một bóng người nhanh như tên bắn vọt ra.
Đinh Tiểu Nam giật mình, vội lao vào trong một lùm hoa ẩn mình. Nhưng đã muộn mất, người kia phát giác và lao thẳng về phía chàng.
Đinh Tiểu Nam không còn lẩn trốn được nữa, đành bấm bụng tiến ra.
Chỉ thấy đó là một thiếu nữ áo đỏ tuổi chừng mười sáu mười bảy, mắt hạnh má đào, môi đỏ răng trắng, trừ giữa chân mày ngập đầy sát khí, quả là một mỹ nhân quyến rũ.
Đinh Tiểu Nam thầm nhủ :
- Thật không ngờ trong Kim Xà cung lại có người đẹp đến vậy! Ngay khi ấy thiếu nữ áo đỏ đã lao ngay đến trước mặt, chẳng nói chẳng rằng tuốt kiếm ra đâm tới.
Đinh Tiểu Nam tức giận, chàng sớm đã ngầm vận thần công, bèn đưa tay phải ra đỡ gạt lưỡi kiếm của đối phương. Kim Sa thần công của chàng đã đạt đến mức chặt sắt thành bột, những thấy thanh trường kiếm của thiếu nữ áo đỏ tức thì biến thành một đống bột lả tả rơi xuống đất, chỉ còn lại chuối kiếm cảm trong tay thiếu nữ áo đỏ. Thiếu nữ áo đỏ sửng sốt lùi sau ba bước, nói :
- Ngươi... ngươi biết Dung Vật thần công?
Đinh Tiểu Nam ngạo nghễ :
- Thế có lạ gì?
Thiếu nữ áo đỏ cười gằn, đôi mày trợn ngược nói :
- Ngươi chớ có kiêu căng, bổn nương chả sợ đâu!
Hai tay vung lên thi triển cả quyền lẫn chỉ tới tấp tấn công. Đinh Tiểu Nam không dám chậm trễ, cũng vung chưởng nghênh tiếp.
Thiếu nữ áo đỏ hết sức tinh khôn, nàng thận trọng từng chiêu thức một, công ra rồi thu về ngay, tránh va chạm vào bàn tay của Đinh Tiểu Nam, hiển nhiên là e sợ Kim Sa thần công của chàng.
Thoáng chốc hai người đã giao đấu gần tám mươi chiêu mà vẫn bất phân thắng bại. Đinh Tiểu Nam thấy làm lạ, một thiếu nữ trong Kim Xà cung mà đã có bản lãnh dường này, nếu có thêm vài trợ thủ nữa mình ắt phải thất thủ bị bắt.
Chàng nghĩ đến Mộc Hóa, nhưng thiếu nữ áo đỏ chỉ bằng sức của chính mình, nếu chàng gọi trợ thủ trước thì chẳng bẽ mặt quá ư?
Thế nên, chàng vẫn dằn lòng giao đấu với thiếu nữ áo đỏ, giở hết toàn lực mong sớm đánh bại được đối phương hầu thoát thân.
Thiếu nữ áo đỏ tựa hồ càng đấu càng nôn nóng, đột nhiên liên tiếp công ra mấy chiêu rồi nhảy ra ngoài xa hơn trượng, lẹ làng từ trong lòng móc ra một nắm ám khí cầm trong tay. Đinh Tiểu Nam không đuổi theo cười khẩy nói :
- Kiếm pháp và chưởng chỉ của cô nương, tại hạ đều đã lĩnh giáo rồi, giờ có lẽ phải lĩnh giáo ám khí của cô nương.
Thiếu nữ áo đỏ mặt nghiêm lạnh :
- Ám khí của bổn cô nương chẳng ra tay thì thôi, đã ra tay thì đảm bảo ngươi toi mạng.
Đinh Tiểu Nam cười khẩy :
- Vậy cô nương cứ việc mà ra tay!
Thiếu nữ áo đỏ gằn giọng :
- Bổn cô nương chẳng nói đùa đâu, dù bản lĩnh của ngươi cao đến mấy cũng không thoát khỏi được đâu...
Ngưng giây lát, lại nói :
- Nếu ngươi đừng đa sự xen vào việc của người khác, rất có thể bổn cô nương sẽ buông tha cho ngươi.
Đinh Tiểu Nam kinh ngạc :
- Đa sự xen vào việc của người khác? Cô nương nói vậy nghĩa là sao?
Thiếu nữ áo đỏ nghiêm giọng :
- Nói cho rõ hơn là ngươi hãy mau tránh ra xa, giả vờ như không hề trông thấy bổn cô nương là xong.
Đinh Tiểu Nam phì cười :
- Giờ thì đến lượt tại hạ hỏi cô nương, bộ cô nương không phải là người của Kim Xà cung?
Thiếu nữ áo đỏ sửng người ra một lúc, đoạn nói :
- Chả lẽ công tử không phải ư?
Đinh Tiểu Nam lắc đầu :
- Tại hạ đuổi theo một người đến đây, chỉ muốn thăm dò mà thôi.
Thiếu nữ áo đỏ cười khúc khích :
- May mà không đánh tiếp, nếu hai người đánh nhau đến nỗi bị thương cả thì thật là đáng tiếc!
Thốt nhiên có tiếng cười văng vẳng vọng đến. Thiếu nữ áo đỏ vội nói :
- Hãy nấp mau, có người đến!
Đinh Tiểu Nam tức tốc vọt người cùng thiếu nữ áo đỏ vòng qua phía sau vườn hoa.
Vườn hoa ấy rất rộng và có những lùm hoa rậm rạp, chính là nơi Đinh Tiểu Nam và Mộc Hóa chia tay khi nãy, hai người lập tức nấp vào trong một lùm hoa.
Hai người rón rén nhìn, chỉ thấy đó là mấy gã đại hán khinh trang tuổi tác đều trạc tứ tuần, trong đó có một người khoác áo choàng như là trưởng toán.
Mười mấy đại hán dựng lại trong vườn hoa, người khoác áo choàng dáo dác nhìn rồi nói :
- Lạ thật!
Một trong số hán tử khinh trang nói :
- Hãy lục soát đi!
Người khoác áo choàng lắc đầu :
- Không cần, ở đây rộng lắm không dễ gì lục soát đâu. Vả lại theo nhận xét của bổn tọa, cũng chẳng cần thiết phải lục soát.
Hán tử khinh trang nọ ngạc nhiên :
- Vì sao thế?
Người khoác áo choàng nhoẻn cười :
- Kim Xà cung không hề nghiêm chỉnh canh phòng, tường vây bốn mặt cao chưa đầy một trượng, dù là người không có võ công cũng có thể ra vào một cách dễ dàng, nếu quả thật sự có người vào trong vườn, chỉ e khi nghe có tiếng bước chân của chúng ta thì sớm đã trốn khỏi đây rồi...
Hán tử khinh trang nọ vẻ xiểm nịnh :
- Tổng quản nói rất phải!
Người khoác áo choàng được gọi là tổng quản cười nhẹ :
- Nếu như có cường định cao thủ đến đây, chẳng cần chúng ta lục soát thì cũng đã hiện thân ra rồi. Do đó, theo bổn tọa thấy thì chẳng cần lục soát nữa.
Mười mấy đại hán khinh trang thảy đều gật đầu bảo phải và ra chiều hết sức tôn kính vị tổng quản ấy.
Tổng quản nọ mỉm cười nói tiếp :
- Thôi, đi về phục mệnh phu nhân!
Thế là họ quay về đường cũ, thoáng chốc đã mất dạng.
Thiếu nữ áo đỏ ném cho Đinh Tiểu Nam một cái nhìn, đoạn phóng người ra trước tiên.
Đinh Tiểu Nam theo sau cười nói :
- Mấy người này quả là cẩu thả chểnh mảng, chẳng chịu lục soát mà đã lật đật bỏ đi rồi.
Thiếu nữ áo đỏ chun mũi :
- Chẳng phải họ cẩu thả chểnh mảng đâu, mà sự thật quả là đúng như vậy. Nếu như chúng ta muốn rời khỏi đây, bức tường thấp kia làm sao ngăn cản được, còn như là cường địch cao thủ thì dù không lục soát, thì cũng sẽ ra mặt.
- Sự canh phòng của Kim Xà cung cũng chểnh mảng quá đi!
- Không chểnh mảng mà là họ quá tự tin!
Đinh Tiểu Nam ngạc nhiên :
- Tự tin! Chả lẽ họ cho rằng trong võ lâm giang hồ không có ai dám động đến họ ư?
Thiếu nữ áo đỏ cười :
- Còn hơn thế nữa, họ chẳng xem võ lâm giang hồ vào đâu cả, cho rằng bất luận môn phái lớn nhỏ hay bốn phương hào kiệt thảy đều không có võ công cao bằng Kim Xà cung của họ.
Đinh Tiểu Nam chau mày :
- Họ tự phụ như vậy hẳn cũng có chân tài thực học?
Thiếu nữ áo đỏ cười khẩy :
- Tuy là có chân tài thực học, song cũng chỉ có Kim Xà phu nhân với mấy ả nha đầu dưới tay, ngoài ra thì tầm thường thôi.
Đinh Tiểu Nam tò mò hỏi :
- Dường như cô nương biết rất nhiều về Kim Xà cung...
Trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp :
- Có thể thỉnh giáo phương danh của cô nương chăng?
Thiếu nữ áo đỏ chẩu môi cười :
- Tôi họ Lộ tên Văn Lan, nhà ở Thiên Nam Lộ gia trại.
Đinh Tiểu Nam kinh ngạc :
- Thiên Nam cách đây rất xa cô nương chỉ đến đây một mình ư?
Lộ Văn Lan mắt chợt đỏ hoe :
- Tôi chỉ có một mình, tất nhiên là đến đây một mình rồi.
Đinh Tiểu Nam vừa thương hại vừa thắc mắc :
- Lộ gia trại của cô nương chả lẽ... chả lẽ...
Lộ Văn Lan cười đau xót :
- Cả gia đình tôi chết sạch, Lộ gia trại đã trở thành một đống tro tàn, tôi chẳng còn nơi nương náu nữa.
Đinh Tiểu Nam mủi lòng :
- Thật không ngờ cô nương từng tuổi này mà cũng bất hạnh như vậy... Nhưng cô nương đến đây để làm gì?
Lộ Văn Lan nghiến răng :
- Truy tìm tông tích của kẻ thù! Còn công tử thì sao? Cứ hỏi thăm việc riêng của người khác mà không chịu cho biết danh tánh của mình.
Đinh Tiểu Nam thở dài :
- Tại hạ là Đinh Tiểu Nam!
- Đinh Tiểu Nam cái tên nghe quen lắm!
Đinh Tiểu Nam bùi ngùi nói tiếp :
- Hoàn cảnh của tại hạ cũng giống như cô nương, cả gia đình đều bị giết sạch, chỉ còn lại tại hạ cô độc một mình.
Lộ Văn Lan bỗng bật cười :
- Tôi nhớ ra rồi, công tử có lẽ là Đinh Tiểu Nam của Bạch Vân sơn trang ở Thái Hành sơn!
Đinh Tiểu Nam gật đầu :
- Đúng thế, làm sao cô nương biết?
Lộ Văn Lan bỗng nhảy lên nói :
- Vậy là rất có thể chúng ta cùng chung kẻ thù, kẻ thù của công tử là Hải Nội Nhất Ma phải không?
Đinh Tiểu Nam nghiến răng :
- Chính là chúng, chả lẽ cô nương...
Lộ Văn Lan cũng nghiến răng :
- Thiên Nam Lộ trại cũng bị hủy dưới tay Hải Nội thất ma, điều khác là chúng đến Bạch Vân sơn trang để tìm kiếm phổ, còn đến Lộ gia trại để tầm thù, bởi khi xưa gia gia tôi có gây ra xích mích với chúng.
Đinh Tiểu Nam mừng rỡ :
- Kẻ thù của chúng ta đều là Hải Nội thất ma, vây chúng ta hay cùng nhau đồng tâm hiệp lực cùng nhau báo thù.
Vừa nói xong liền nhận ra mình đã lỡ lời, bèn đỏ mặt bẽn lẽn, bởi Lộ Văn Lan dẫu sao cũng là con gái, chẳng có thân quen với mình, tuy cùng chung kẻ thù nhưng cũng không nên tỏ ra quá thân mật như vậy.
Lộ Văn Lan có vẻ hào sảng hơn nói :
- Đinh công tử đã được tin ở đâu mà cũng đến đây vậy?
Đinh Tiểu Nam ấp úng :
- Tại hạ chỉ xông bừa thôi... Bộ cô nương biết tin về Hải Nội thất ma ư?
Lộ Văn Lan Gật đầu :
- Hải Nội thất ma rất ít khi xuất hiện trên giang hồ, hễ xuất hiện là giết người. Bốn năm năm nay tôi đã tìm kiếm tông tích của chúng khắp nơi, mãi đến gần đây mới nghe lời đồn rằng Hải Nội Nhất Ma đã quy thuận Kim Xà cung, giúp Kim Xà phu nhân bá phục thiên hạ!
Đinh Tiểu Nam nghiến răng :
- Hay Hải Nội thất ma đang ở trong Kim Xà cung chăng?
Lộ Văn Lan lắc đầu :
- Có lẽ là không, tôi đã lục soát gần hết Kim Xà cung, chẳng thấy bóng dáng chúng đâu cả, rất có thể chúng cấu kết với Kim Xà cung nhưng lại không ở trong Kim Xà cung.
Đinh Tiểu Nam nghiêm nghị nói :
- Hải Nội thất ma cấu kết với Kim Xà cung, phát động cuộc chiến bá chiếm võ lâm chẳng phải một việc nhỏ, vậy là trên giang hồ sắp xảy ra một cuộc chiến đẫm máu rồi.