Kim Cương Bất Hoại

Chương 10: Mối huyết hải sư cừu

Sau hôm đại hội đua ngựa, Mỹ Nhiêm Công thiết đãi liên hoan tiễn hành
các quan khách. Yến tiệc đặt giữa sảnh đường, thực khách đông hơn ngàn
người.

Chủ chốt bữa tiệc hôm ấy là Hoàn Mỹ Thiếu Cơ. Trong lúc ăn uống, cỗ tiệc tưng bừng mọi người không ngớt trầm trồ ngợi khen người kỳ nữ của Bạch
Diêm trang. Lúc nâng chén lên chúc thọ Trang chủ, mọi người chúc mừng
luôn cả cô con gái của vị chủ nhân.

Thốt nhiên, từ trong bàn tiệc các vương tôn công tử, tiểu thơ, có một vị công nương xinh đẹp, dáng điệu khoan thai, trâm cài ngọc giắt, ngực đeo chiếc kim bài nạm trân châu, hổ phách có sáu chữ Tây Giang Đệ Nhất Danh Kỳ từ từ đứng dậy. Nhiều người chưa biết tên tuổi vị thiếu nữ đó là ai
thì trong đám tân khách đã có người xướng danh lên ngay :

- Bảo Liên Phượng Nữ miền Tây Giang thay mặt các vương tôn công tử, tiểu thơ xin kính tặng Hoàn Mỹ cô nương một danh hiệu quý giá để kỷ niệm
cuộc đua không tiền khoáng hậu bữa qua.

Bảo Liên Phượng Nữ đính chiếc kim bài rực rỡ lên ngực Thiếu Cơ làm hai
cha con Thiếu Cơ vừa sung sướng vừa cảm động không biết nói năng sao
nữa. Trong bàn tiệc tiếng vỗ tay hoan hô như pháo nổ.

Mỹ Nhiêm Công quay lại nói với con gái rằng :

- Ta không ngờ con tìm đâu ra con Hoàng mã xấu xí ấy, coi nó tầm thường
như thế mà nó chạy nhanh hơn cả hàng trăm con tuấn mã khác làm cho cuộc
lễ chúc thọ của ta thập phần vui vẻ. Cả khu mỏ muối vô danh từ nay cũng
được lẫy lừng tên tuổi! Cha khen con lắm đó!

Được đeo chiếc kim bài sáng chói và đẹp đẽ, lại nghe cha nàng nói vậy,
tới lúc này nàng mới chợt sực nhớ tới người đã khuyên nàng đổi ngựa để
nàng thắng cuộc mà mình quên khuấy mất, chẳng biết người làm việc trong
trang trại đó là ai? “Người đó” chẳng được phần thưởng gì và cũng chẳng
được mời có mặt trong bữa tiệc để chứng kiến giờ phút vẻ vang này.

Trong tân khách có người yêu cầu Bảo Liên Phượng Nữ mở cuộc thi đấu cờ để phô trương tài nghệ.

Tây Giang Đệ Nhất Nữ Danh Kỳ mỉm cười nói rằng :

- Chúng tôi xin vui lòng tiếp đấu quí vị cao thủ danh cờ trong bàn tiệc
này. Xong tiệc, vị nào muốn thử tài cao thấp, xin cứ bày bàn cờ ra, bất
cứ là có bao nhiêu vị, bao nhiêu bàn cờ, tôi cũng xin một mình đương cự
đấu cờ ngay tức khắc, hầu tiếp cùng một lúc...

Thiếu Cơ nối lời :

- Cầm, kỳ, thi, họa là bốn thú tiêu khiển thanh lịch tao nhã nhất trên
đời... Nơi sảnh đường quá ư ồn ào, không phải chỗ thích hợp để thi thố
những nước cờ tuyệt diệu, xin đề nghị lấy Bạch Vân Tàng Thư Lâu làm nơi
mời quí vị lên cả trên đó tỷ thí. Ở trên đó, muốn có bao nhiêu bàn cờ tô son, quân cờ bằng ngà cũng có đủ ngay.

Những người biết đánh cờ cao trong đám tân khách hoan nghênh ý kiến của
Hoàn Mỹ Thiếu Cơ. Bảo Liên cô nương rất tán thưởng đề nghị của con gái
Trang chủ.

Đa số những tay danh thủ muốn đấu cờ đều là bậc lão thành, thân hào, danh sĩ, danh sư trong vùng.

Trong đám trai trẻ tuổi chỉ có hai ba người mà Hoàn Mỹ Thiếu Cơ là người sốt sắng và xuất sắc nhất.

Tổng cộng số người tham dự cuộc đấu kỳ lên tới sáu chục vị.

Sau bữa tiệc Mỹ Nhiêm Công hướng dẫn Bảo Liên Phượng Nữ và sáu chục kỳ
thủ muốn đấu kỳ với nàng lên Bạch Vân các. Ở trên lầu cao mát mẻ này,
mọi người đưa mắt nhìn bốn bề, đều thấy phong cảnh hữu tình, thực là một chỗ rộng rãi yên tĩnh nhất để mọi người được tĩnh trí, chú tâm suy nghĩ vào ba mươi sáu quân cờ.

Sáu chục chiếc bàn son đỏ chói, quân cờ bằng ngà đã bày biện sẵn sàng trên sáu chục chiếc kỷ bằng gỗ màu rất đẹp.

Sáu chục chiếc ghế chạm bọc gấm xanh trang nhã, để các tân khách an tọa
ngồi đánh cờ theo hình ô vuông bao bọc lấy một chiếc bục cao có Tây
Giang Đệ Nhất Danh Kỳ chễm chệ ngồi trên.

Bảo Liên Phượng Nữ tay cầm một cành trúc nhỏ dài từ trên cao chỉ điểm
xuống từng bàn cờ theo miệng nói, nước cờ đi, y như một thầy giáo ngồi
dạy học trò.

Bảo Liên cô nương đi nước cờ không cần phải suy nghĩ, đầu cành trúc điểm nước cờ thoăn thoắt bàn này qua bàn khác, chỉ trong khoảng lâu uống hết vài tuần trà, nàng đã loại ra ngoài một số đối thủ.

Cho tới khoảng vài giờ sau, chỉ còn lại ba người khả dĩ còn đủ tài năng còn ngồi tiếp tục đấu cờ với nàng.

Một người là Thiếu Cơ, người thứ hai là một ông cụ già tuổi đã thất
tuần, người thứ ba là Mỹ Nhiêm Công. Cuộc đấu cờ kéo dài đến lúc xế
chiều thì chỉ còn một mình Thiếu Cơ ngồi cầm cự. Nhưng đã bị kém cả pháo lẫn mã và đã bị rút gần đến nước bí.

Thiếu Cơ vốn là tay giỏi cờ, nàng cố gắng loay hoay tìm nước gỡ. Nhưng thấy nàng nghĩ mãi không tìm ra đành cứ ngồi ỳ ra đấy.

Thua thì không chịu thua ngay mà đi quân thì hết nước đi. Thiếu Cơ hai tay chống cằm, nghĩ rằng :

- “Bảo Liên cô nương là đệ nhất danh kỳ, còn mình mới tự nhiên may mắn
trở thành đệ nhất kỵ sĩ. Tài cưỡi ngựa của mình thật ra còn non kém, có
phải là thực tài đâu? Cái sở đoản của mình thì chỉ vì có người mách nước gặp hên, thế nhưng mà lại giúp mình thành đệ nhất... Còn cái sở trường
mình xưa nay là đánh cờ thì... hiện tại bị đè bẹp một cách nhục nhã! Gần sáu mươi người ở Bạch Diêm trang, xứ Trấn Tây rộng lớn thế này mà chưa
đầy nữa buổi, cùng một lúc bị thua tất cả... thì còn gì là danh tiếng
nữa. Bây giờ nàng biết mình chỉ nhích tay đi một nước là bị hạ thua
ngay, mà không đi thì chẳng lẽ ngồi lì ra mãi sao... coi cũng không tiện chút nào?”

Bảo Liên Phượng Nữ hình như đọc biết ý Thiếu Cơ nên nàng lại gần vỗ vai Thiếu Cơ một cách thân mật và nói rằng :

- Thôi chị để em ngồi. Nước cờ của em khó gỡ lắm! Nếu em tìm được cách
phá nước cờ này mà không bị thua thì chị nhường cho em chiếc Kim Bài
trên có khắc chữ “Đệ Nhất Danh Kỳ”.

Nói rồi Bảo Liên cô nương có vẻ tự phụ, đi xuống lầu, ra hoa viên để
tiếp nhận những lời khen tặng, tâng bốc của đám đông tân khách đang
chờ...

Ở trên lầu, còn lại một mình, Thiếu Cơ đứng dậy đi đi lại lại...

Bỗng nhiên nàng trông thấy bọn gia nô đương thu dọn những ỷ, ghế và các
bàn cờ đã đánh xong, có tên gia đồng dắt con ngựa Mai Hoa của mình hôm
qua.

Thiếu Cơ lên tiếng gọi :

- Thằng Đào lại đây tao hỏi.

- Người hôm qua thay mày dắt ngựa cho tao là ai?

Tên gia nhân họ Đào thưa rằng :


- Dạ thưa tiểu thơ, anh ấy tên là Cao Kỳ Nhất Phương, trông coi về việc
quét dọn ở Giảng Võ đường và chuồng ngựa. Anh ấy giỏi lắm, việc gì cũng
biết làm, chăm chỉ và chu đáo lắm.

- Mày đi tìm anh ấy lên gặp tao ngay tức khắc!

Đào nô vâng dạ chạy đi tìm Cao Kỳ Nhất Phương.

Thiếu Cơ truyền con thị tỳ đem đến cho nàng một túi vàng nhỏ, định tâm
để thưởng cho Cao Kỳ Nhất Phương. Sau đó Thiếu Cơ lại ngồi vào bàn cờ
tìm cách phá nước bí. Lát sau, Đào nô dẫn Cao Kỳ Nhất Phương lên Bạch
Vân các, thấy Thiếu Cơ đương bận tâm suy nghĩ nước cờ, không dám làm
kinh động, bảo Cao Kỳ Nhất Phương đứng chờ đấy, còn y xuống dưới lầu làm việc khác. Chàng “si tình” được dịp đứng ngắm người đẹp đến mãn nhãn mà nàng vẫn không hay biết. Anh chàng ngắm mái tóc mây óng ả, cái cổ trắng nuột xinh xinh, thả tâm hồn chơi vơi theo giấc mộng... trước còn đứng
xa, sau tiến lại gần, thưởng thức hương lan ngào ngạt từ xiêm y người
đẹp bay ra. Liếc nhìn vào bàn cờ, Cao Kỳ Nhất Phương nhận thấy nổi băn
khoăn của nữ lang và trong lúc xuất thần ấy, chàng tìm thấy ngay nước cờ đi gỡ rất dễ dàng, không khó khăn gì cả.

Giữa lúc đó con a hoàn tay cầm túi nhỏ, đựng vàng bước lên lầu đưa cho tiểu thư.

Thiếu Cơ quay lại thì thấy anh chàng “hầu ngựa tình nguyện” bữa qua liền đổi nét mặt đăm chiêu, tươi cười nói rằng :

- Xin lỗi nhé! Ta thành công mà không nghĩ đến anh! Bây giờ ta muốn thưởng tiền anh, anh nghĩ sao?

Cao Kỳ Nhất Phương đứng yên không trả lời, mắt chàng nhìn đăm đăm vào chiếc đính bài có khắc sáu chữ “Tây Giang Đệ Nhất Kỵ Sĩ”.

Thiếu Cơ cầm lấy túi vàng trao cho anh chàng. Cao Kỳ Nhất Phương lắc đầu, xua tay và nói rằng :

- Tôi không nhận tiền đâu, tôi giúp tiểu thư thắng cuộc không phải vì ham tiền tài!

Con a hoàn đứng hầu thấy anh gia đồng dở hơi này không chịu nhận tiền liền xía vô :

- Trời ơi! Nhiều tiền lắm đấy! Hơn hai chục lạng vàng tưởng ít sao?

Thực tình từ bé tới giờ Cao Kỳ Nhất Phương chưa hề làm chủ một số tiền
lớn như vậy. Nhưng không hiểu tại sao lúc này tiền nhiều hay ít không có nghĩa lý gì đối với chàng hết.

Chàng vội nói tiếp :

- Vàng nhiều hay ít không ăn nhằm gì đến tôi! Xin tiểu thư đừng có hiểu
lầm! Tôi thực tâm giúp tiểu thư không phải vì ham gì tiền thưởng. Tôi
nghe thấy người ta nói Bảo Liên Phượng Nữ đánh cờ giỏi lắm, ở đây ai
cũng bị thua, chỉ trừ tiểu thư tạm cầm cự nổi. Tiểu thư đang gặp nước
bí, đã tìm được cách gỡ chưa?

Thiếu Cơ giương to đôi mắt ngạc nhiên bảo rằng :

- Anh cũng biết đánh cờ nữa à? Tên anh là Cao Kỳ Nhất Phương... thế thì chắc anh đánh cờ cũng giỏi lắm phải không?

Thiệt tình Cao Kỳ Nhất Phương không phải là tên do cha mẹ đặt ra. Hồi
còn trú ngụ ở hắc điếm chàng lấy được một quyển sách nhỏ trong ghi chép
nhiều thế cờ bí truyền của một lữ khách bị hai vợ chồng chủ quán hạ độc
giết chết đi để cướp của. Chừng tới khi được vào làm việc tại Bạch Diêm
trang, chàng tự học, biết đọc, biết viết rồi nhân khi đứng hầu các bậc
danh sư chơi cờ tướng, Cao Kỳ Nhất Phương biết được cách đánh cờ và tự
luyện những thế cờ tuyệt diệu của các bậc tiên gia trong bí kíp. Chẳng
bao lâu tài đánh cờ của Cao Kỳ Nhất Phương đã tới độ siêu đẳng, thế nhân không thể sánh kịp! Những ngày nghỉ việc, chàng lại thăm một ông cụ già mà chàng đã cứu nạn trong khách điếm năm xưa.

Ông cụ này tên là Từ Đạo, quen biết thân tình với Huyền Mi chân nhân,
trưởng môn phái võ Nga Mi, thường mỗi năm hai lần lại nhà cụ Từ Đạo nhờ
tìm mua chất muối mỏ kết tinh hảo hạng, để đem về Nga Mi sơn, đổ xuống
Tuyết Nê Trì làm căn bản để luyện khí, đó cũng là cơ hội để hai vị
trưởng lão khao cờ. Cao Kỳ Nhất Phương đứng hầu, mách đặng nước cờ hay
được Huyền Mi chân nhân để ý. Sau nhiều cuộc đụng độ đấu cờ với cậu bé
có tài sai khiến ba mươi sáu quân trên chín chục nước, vị tôn trưởng
phái Nga Mi đã bị thua nhiều ván. Vì thế mới đặt biệt hiệu “Cao Kỳ Nhất
Phương” cho vị thần đồng cờ tướng xuất hiện trong vùng mỏ muối này.

Vì thấy chàng chưa có ý nguyện ham thích võ công nên Huyên Mi chân nhân chưa thu nhận làm đồ đệ.

Bây giờ trở về với thực trạng, chàng thấy người đẹp nhắc đến tên Cao Kỳ
Nhất Phương của mình và hỏi rằng mình có biết đánh cờ không thì chẳng
khác nào gãi vào chỗ ngứa.

Chàng liền mỉm cười đáp rằng :

- Thưa tiểu thư, tôi cũng mới võ vẽ biết đi sạch nước cản!... Nếu tôi
gặp nước cờ bí như thế này... thì tôi sẽ... đi như thế này... Mã nhị,
tiến tam... xa tứ thoái...

Miệng nói tay nhấc quân cờ đặt liên tiến trên kỳ bàn. Đi xong ba nước đã chuyển bại thành thắng!

... Có tiếng chân nhiều người lên thang lầu, Mỹ Nhiêm Công và Bảo Liên
Phượng Nữ cùng cả trăm tâm khách lên Bạch Vân các với ý định chấm dứt
buổi đấu kỳ, tuyên bố sự đắc thắng của Đệ Nhất Danh Kỳ xứ Tây Giang,
trao tặng thưởng rồi mở liên hoan, để nâng cao danh tiếng nàng lên tột
bực.

Thiếu Cơ vội truyền cho a hoàn cất vàng và ngoắc tay ra hiệu cho “gia
đồng” Cao Kỳ Nhất Phương tạm lui để nàng nói chuyện với đối thủ đánh cờ
của mình.

Bảo Liên Phượng Nữ kiêu ngạo hỏi với giọng trêu ghẹo :

- Em Thiếu Cơ đã nghĩ ra được cách gỡ chưa? Chị muốn biếu em tấm bài vàng này quá!

Trong đám tân khách có người nói với giọng nịnh bợ rằng :

- Thôi! Thiếu Cơ cô nương chịu thua đi! Đeo chiếc thẻ vàng “Đệ nhất kỵ
sĩ” thì dễ, còn mong đoạt chiếc thẻ vàng “Đệ nhất kỳ thủ” thì khó lắm!
Sáu chục tay cờ chúng tôi còn chẳng đương cự nổi, cụ nhà cũng cờ người
một cây mà còn phải đầu hàng quy phục. Cô sức mấy mà đấu lại được...

Thiếu Cơ chỉ tay vào tấm Kim Bài đeo trước ngực Bảo Liên Phượng Nữ hỏi rằng :

- Chị nói đùa hay nói thực đấy? Em phá được thế cờ thì chị cho em chiếc Kim bài phải không? Lấy ai làm chứng?

Bảo Liên Phượng Nữ nghiêm sắc mặt nói rằng :

- Trước Trang chủ và hàng trăm quí vị tân khách ở đây chị đâu dám dối em...

Thiếu Cơ bình tĩnh trả lời rõ rệt cho mọi người cùng nghe :

- Em phá được thế cờ này! Chị sẽ thua... Em không bị thua đâu!

- Bộ em muốn rỡn chị sao?...

- Em không rỡn chị đâu! Nếu em thua thì em sẽ xin trả lại chị tấm Kim bài chị đã tặng em và vĩnh viễn, em không đeo chi hết nữa!

Mọi người thấy cuộc cá nhau gây cấn vậy, chạy lại xúm đông bao quanh và cùng nghiên cứu thế cờ xem sao?

Bảo Liên Phượng Nữ nhìn vào bàn cờ, nghĩ một lúc lâu, rồi ha hả phá ra cười lớn rằng :

- Gỡ bằng cách nào! Em Thiếu Cơ định rỡn chị thật rồi! Bây giờ em đi trước đi, chỉ trong hai nước cờ sẽ bị chiếu hết!

Bao nhiêu tay cao thủ đứng quanh nhìn vào bàn cờ chẳng tính được nước
chi hết, chỉ nghe thấy hai người thách đố nhau, thì thúc giục rằng :

- Thiếu Cơ tiểu thư đi đi! Cho chúng tôi được xem!

Thiếu Cơ liền vén tay áo, duỗi cánh tay ngọc, các ngón tay búp măng của
nàng cầm lấy quân “mã” đi đúng theo nước đi của Cao Kỳ Nhất Phương đã
chỉ bảo.

Bảo Liên Phượng Nữ thấy nàng cầm quân “mã” đặt xuống chặn con “xe” của
mình thì ồ lên một tiếng vì nước “thí mã” này là một tuyệt vọng, gần như vô ích, người đánh cờ tầm thường nhất cũng không dại dột gì mà bỏ quân
của mình trong lúc bí như thế!... Nhưng chỉ một chút ngẫm nghĩ thôi, “Đệ Nhất Danh Kỳ” thấy bị hoa đầu choáng mắt vì... chỉ một nước “thí mã”
này mà cờ chuyển sang mười hai thế biến khác nhau và Bảo Liên Phượng Nữ
tính được mười một thế thì đã mờ cả trí minh mẫn...

Nếu để ngẫm nghĩ lâu quá thì trước mặt đám đông tân khách thanh danh bị
tổn thương nên bỏ không tính đến thế thứ mười hai. Bảo Liên Phượng Nữ
chặt liền quân “mã” của Thiếu Cơ.

Con “pháo” được mở đường lùi lạ hai ô.

Trên bàn cờ thế cục đã khác hẳn... vẻ mặt tươi tỉnh của Bảo Liên cô
nương đã biến mất và thay thế bằng vẻ ngần ngại, lúng túng... rồi trên
trán nàng đã thấy lấm tấm mồ hôi hai đường gân ở thái dương nổi hẳn lên, phập phồng, rõ là nàng đương tập trung hết ý lực để tính thế biến!

Thiếu Cơ đi nước thứ hai đã thấy mọi sự biến chuyển lạ lùng. Trên Bạch
Vân các đông cả trăm người, ai nấy đều im lặng như tờ, tiếng gió thổi
động rèm châu cũng nghe rì rào, lách cách.

Một khắc thong thả trôi qua, Bảo Liên đã đi hai nước rồi thấy Thiếu Cơ
không những không bị “chiếu hết” như Đệ Nhất Danh Kỳ đã tính toán mà
trái lại, bên cờ của Đệ Nhất Kỳ Vương thì lâm vào ngõ bí.

Ở đời, kẻ tài danh thường nhiều “tự ái”, rất tín nghĩa với lời nói của
mình nên Bảo Liên Phượng Nữ trầm lặng tự tháo chiếc Kim Bài quí báu nhất đời nàng, đeo vào ngực Thiếu Cơ và không đi nước cờ thứ ba nữa.

Động tác đột nhiên của nàng làm hàng trăm người há miệng, trố mắt ra nhìn... tưởng như đương trong cơn mơ.

Mỹ Nhiêm Công đúng sát gần, vừa nhìn ván cờ, lại nhìn hai người.

Bảo Liên cô nương đính thẻ vàng vào ngực Thiếu Cơ rồi dõng dạc tuyên bố :

- Đệ Nhất Danh Kỳ là Hoàn Mỹ Thiếu Cơ tiểu thư, tôi xin chịu phục tài vì thế cờ tiểu thư vừa đi, tôi không hề biết tới thế biến siêu đẳng của
nó. Xin Trang chủ cho ghi chép ván cờ... đặc biệt này vào kỳ thư... và
tôi giữ lời hứa... biết được một nước cờ hay còn sung sướng hơn đeo Kim
Bài, xin tiểu thư vui lòng tiếp nhận “vật kỷ niệm” đời người một thuở
ngày hôm nay!

Mỹ Nhiêm Công đỡ lời cho con, từ chối không dám nhận tấm thẻ vàng và
danh hiệu, tức thời Bảo Liên Phượng Nữ tỏ vẻ giận nói rằng :

- Tỷ thí tài nghệ là một việc cao thượng của những người cao thượng,
được thì nhận được, thua thì nhận thua. Đường hoàng quang minh chính đại việc gì phải hổ thẹn. Bàn cờ ba sáu quân, thế cờ bày ra như vậy, cao
thấp hay dở các quí vị trông đấy mà phán đoán, không ai thiên vị ai. Kẻ
phàm tục đi nước cờ phàm tục. Người thanh cao đi nước cờ thanh cao.
Trang chủ cũng là một người biết đánh cờ, sao lại muốn dồn ép tôi vào sự cố chấp hẹp hòi vậy?

Mỹ Nhiêm Công phải tạ lỗi và kéo con gái lại cảm ơn Bảo Liên Phượng Nữ
cô nương. Đám tân khách thấy Bảo Liên cô nương chân thành khen ngợi
Thiếu Cơ, nhận thấy tài đi nước cờ vừa rồi thật phi thường nên đồng
thanh reo hò, hoan hô ầm ĩ lay chuyển cả tầng lầu!

Tối đó, Bạch Diêm trang lại giăng thêm đèn, kết thêm hoa, đặt thêm nhiều bàn tiệc lớn, cao lương mỹ vị chất cao như núi, suối rượu, rừng trái
cây, trâu bò, dê heo giết cả đàn để mọi người chén thù chén tạc tới quá
khuya chưa tàn.

Trang chủ và hai chị em Thái Cơ, Thiếu Cơ lại một phen mệt mỏi vì đáp lễ quan khách và mời mọc tiếp tân. Lại một lần nữa Thiếu Cơ lại được say
sưa thêm với một tấm thẻ vàng sáng chói trước ngực, tiếp nhận trăm ngàn
lời khen tặng chúc tụng và quên khuấy mất “người” đã giúp mình được
hưởng thụ men nồng của chất vinh quang trong tuổi trẻ.

Ngày vui qua mau chóng. Một hôm Cao Kỳ Nhất Phương đương làm công việc
như thường nhật, ông quản lý vùng mỏ muối đến tìm gặp chàng mời chàng về khu nhà của ông cách trang trại hai dặm đường, nói cho chàng biết là
chủ nhân Bạch Diêm trang lệnh cho ông phải giúp đỡ chàng về mọi phương
diện... Từ địa vị anh phu mỏ lem luốc lên địa vị gia đồng sạch sẽ, bây
giờ lại được cất nhắc từ tên gia đồng lên địa vị một viên phụ tá quản lý có nhà ở riêng, có tiền bạc tiêu xài, đầy tớ hầu hạ để sai bảo. Nhân
dịp này Cao Kỳ Nhất Phương cũng chu cấp cho ông cụ Từ Đạo để cám ơn..”.

Kể chuyện tới đây, hũ rượu đã cạn, Mã Hóa Long nghe đến những đoạn thích thú vỗ tay đôm đốp. Thần Ma Mật Tăng ăn hết một đùi nai và nửa con heo
rừng, Mã phu phân ngắm nhìn Cao Kỳ Nhất Phương một cách chăm chú như bà
đương nghĩ tới một câu chuyện gì? Còn Lý Thanh Hoa thì lựa chọn những
miếng ăn thật ngon gắp vào bát cho Cao Kỳ Nhất Phương, cử chỉ của chàng
tỏ ra khắng khít và thông cảm mọi nỗi niềm ấp ủ trong lòng người bạn.

Cao Kỳ Nhất Phương lấy đũa gắp miếng gan nai nướng đưa lên miệng nhai,
hương vị ngon của miếng gan chín tới cũng giống như giai đoạn cuộc đời
chàng hy vọng được lọt vào “mắt xanh” của “người đẹp” và cuộc sống êm
ái, sung túc tại khu nhà quản lý mỏ muối.

Mã Hóa Long muốn nghe kể tiếp và muốn uống rượu nữa, Mã phu nhân hiểu biết tửu lượng “vô biên” của ông liền nói rằng :

- Chắc chắn là chuyện kể sắp sang tới hồi gay cấn. Chuyện hay mà hết
rượu thì không hay nữa! Nghe chuyện của Thất Tình Tú Sĩ tất cả mọi người phải uống rượu cho say. Tôi đã trữ sẵn một bình Mai Quế ngâm với Bạch
Tuyết Nhân Sâm, Thất Tinh Tú Sĩ và Cao Tăng dùng thử xem sao?

Nắp bình vừa mới mở ra tất cả mọi người đều xúm lại vì phảng phất trong
không khí tỏa ra một mùi rượu hương vị ngào ngạt khiến cho kẻ không biết uống rượu cũng phải mong muốn được nếm chút thưởng thức. Mã Hóa Long là người khoái trá nhất.

Ly rượu cầm tay đưa lên môi khẽ nhấp. Cao Kỳ Nhất Phương bất giác buột miệng khen lớn :

- Tuyệt!... Tình yêu cũng như men rượu!

Trong đêm thanh, lửa hồng sắp tàn lại được khơi lên, lập lòe chiếu sáng. Một thanh sắt lụi nhiều miếng gan nướng, miếng mỡ đặt ngang than hồng
cháy kêu xèo xèo, bốc khói thơm nức mũi... Cuộc ăn nhậu còn “lai rai” để kể hết câu chuyện dài chưa kết cuộc.

“... Trong khoảng thời gian hưởng thụ đóng vai “tiểu chủ” coi phu mỏ,
ngày nào tôi cũng khảo cờ với cụ Từ Đạo vì cụ đánh cờ rất cao... (Cao Kỳ Nhất Phương nốc cạn ly Mai Quế trầm ngâm một lát rồi kể tiếp)... Tôi
còn nhớ hôm đó, tôi đang đánh một ván cờ quyết liệt với Huyền Mi đạo
trưởng phái Nga Mi vì ông ta tới kỳ hạn trở lại mua thêm muối mỏ đem về
động phủ. Tôi đang mải mê với nhiều nước cờ kỳ ảo thì thấy ông quản lý
hấp tấp chạy tới tìm tôi. Ông mời tôi lên ngựa về ngay Bạch Diêm trang,
Trang chủ có lệnh đòi. Tim tôi đập mạnh. Tôi xiết bao hồi hộp không hiểu có chuyện gì? Có liên quan đến Hoàn Mỹ Thiếu Cơ chăng?

Ông quản lý trả lời không biết, dọc đường tôi gạn hỏi ông về tiểu thư, ông nói qua cho biết rằng :

- Có nhiều kỵ mã, hộ vệ quan phủ Thân vương tháp tùng trưởng công tử đến thăm Trang chủ. Những người này ăn bận phục trang oai vệ lắm. Cờ xí oai vệ trông như đón rước một vị Thái tử con. Nghe đồn rằng hình như sắc
đẹp và tài nghệ “tiểu thư” đã lan đồn đến kinh sư nên Thái Tuế vâng lệnh Thân vương đến cầu hôn. Nhưng tôi không hiểu vì lẽ gì Trang chủ lại cho gọi cậu gấp?...

Về tới cổng trang tôi thấy binh lính canh gác coi rất uy nghi, phải
xuống ngựa đi cổng bên, không được phép qua cổng chính. Trông các gia
nhân trong trang trại, người nào cũng có vẻ sợ sệt, chỉ đứng sau cửa,
thò đầu ra ngấp nghé xem dòm.

Tôi phải ngồi chờ trong một căn phòng nhỏ. Viên quản lý ngồi chờ cùng
tôi bao nhiêu lần bẩm báo, mãi mới được phép vô sảnh đường. Tôi đưa mắt
nhìn chung quanh thấy hơn chục vệ sĩ người nào cũng giắt bảo kiếm, ăn
bận võ phục cực kỳ sang trọng tỏ ra họ có phẩm tước cao quý. Ông quản lý trông thấy ai cũng gập đôi người lại vái chào rất cung kính, nhưng
chẳng ai thèm đáp lễ lại. Có một vài cận vệ quan cao lớn, mặt mũi trông
hung dữ như ác thần, hai mắt long lanh như cọp, người yếu bóng vía không dám nhìn thẳng vô mặt.

Ông quản lý dẫn tôi tới căn phòng bên, có bày hai chiếc đôn phủ gấm, một cái bàn đá Giang Tây, trên bàn bày sẵn bàn cờ và quân cờ. Một vệ sĩ ra
lệnh cho tôi ngồi xuống ghế gỗ mà bảo rằng :

- Anh có phải là Cao Kỳ Nhất Phương không?

Cụ nhà và tiểu thư cho biết anh đánh cờ giỏi lắm. Thiên tuế muốn khảo cờ anh đấy, nếu thiệt là anh có biệt tài thì đem anh về kinh sư làm hầu
cận. Thiên tuế cầu hôn tiểu thư. Sau lễ cưới, cụ chủ và cả nhà cũng sẽ
được đón về nội phủ, anh mà được chọn đem về theo, thật là tốt số lắm
mới được, hiểu không? Nghe biết tin như vậy, đầu tôi thiệt là choáng
váng, tôi chỉ còn thiếu chút nữa thì xỉu. Thanh niên vệ sĩ lại tưởng tôi hay tin được về kinh đô sướng quá muốn chết ngất nên vội đỡ tôi và nói
rằng :

- Anh thư sinh này yếu đuối quá chắc có bệnh đau tim. Mới nghe nói thế
mà đã suýt chết ngất! Ở vùng mỏ muối này, buồn tẻ phát ngấy. Thôi mau
hồi tỉnh, lát nữa hầu cờ, ráng mà làm vừa lòng Thiên tuế... kẻo không
lại... (nói nhỏ)... mất chỗ đội mão!

Bỗng ngoài cửa có tiếng hô lớn :

- Thiên tuế giáng lâm!

Mọi người đều đứng nghiêm phăng phắc. Mỹ Nhiêm Công cùng một thanh niên
trẻ tuổi mặc phẩm phục triều đình, mũ vàng đai ngọc, bận bào màu vàng
thêu phượng đi vào phòng. Lính hầu bưng đôn gấm mời ngồi. Tôi cũng đã
gặp nhiều thanh niên cùng trạc tuổi, nhưng chưa bao giờ tôi được nhìn
mặt một chàng trẻ tuổi đẹp trai, khí phách uy dũng như thế, dù Phan Anh, Tống Ngọc tái sinh cũng không thể bì kịp. Hiền huynh đây (chỉ Lý Thanh
Hoa) cũng là một trang mỹ mạo hắc nam tử. Nữ lang nào được hiền huynh
đoái hoài cũng chịu xiêu lòng!... Chắc chắn, sự quan sát và so sánh của
tôi không thể lầm được...

Nhưng đôi mắt của vị Thiên tuế đó thật là kỳ lạ!... Sau khi hai người đã an vị, tôi cũng được phép ngồi đối diện trước bàn cờ. Mỹ Nhiêm Công cất tiếng trước :

- Kính thưa Thiên tuế, con cháu nhà tôi thực khó tính! Đáng lẽ chính nó
phải đích thân hầu cờ Thiên tuế mới phải. Mặc dầu nó không nghe, tôi bắt buộc nó phải vâng lời. Nhưng Thiên tuế lại chiều chuộng nó, chắc chắn
sau này nó sẽ sinh hư.

Vị Thiên tuế mắt ngọc chỉ mỉm cười không đáp. Chàng hất hàm nhìn tôi ra ý cho phép tôi được đi nước cờ trước. Mỹ Nhiêm Công thấy hai người đã bắt đầu nhập cuộc cờ liền đứng dậy cáo lui. Tôi thấy y đứng dậy, chắp hai
tay sau lưng đi vòng quanh trong phòng một mình. Y chợt thấy một sợi kim tuyến từ rèm châu thòng xuống. Y chỉ sẽ phất tay một cái, sợi dây đã bị đứt và lọt nằm vào lòng bàn tay. Khi muốn đi một quân cờ, y chỉ khẽ
duỗi hai ngón tay cặp lấy quân cờ nhấc và đặt sang chỗ đã định, ngay
ngắn, nhẹ nhàng hơn là tôi dùng ngón tay xê dịch quân cờ. Thần thái địch thủ của tôi rất ung dung. Nước cờ đi rất uyển chuyển có vẻ thăm dò xét
tâm lý của tôi. Tôi phải cố gắng đem hết nghị lực đè nén tình cảm khỏi
bị xúc động, làm vẻ tự nhiên như chỉ biết say mê về cuộc khảo cờ mà
thôi. Đã ba lần, tôi đã có cơ “hơn nước, ăn quân” nhưng tôi đều nhường
nhịn để xem tâm ý của đối thủ phản ứng ra sao? Kỳ lạ thay, tôi nhận xét
thấy trong những nước cờ đang nhẹ nhàng, uyển chuyển, bỗng nảy ra hung
khí có ý định sát hại!... Tôi đưa mắt nhìn sợi dây kim tuyến được y
truyền nội lực, thấy đã cứng thẳng như chiếc kim dài!

Mỗi khi y đi cờ, đầu mũi dây dí mạnh làm thủng cả lớp ngà bao ngoài của
quân cờ. Nếu sợi dây đó chiếu thẳng vào tim tôi hoặc trán tôi và ấn mạnh một cái, thì chắc chắn là tôi sẽ chết gục ngay tại chỗ, trên mình không để lại một dấu tích gì dễ mà nhận biết được! Kẻ đối thủ của tôi là một
tay võ công thượng thặng và lòng dạ nguy hiểm khác thường. Mạng tôi chỉ
như ngàn cân treo bằng sợi tóc... mắt y lúc đó chiếu tia xanh lè, tôi
nghĩ đến đôi mắt của vợ chồng chủ quán ngôi hắc điếm, lúc nửa đêm cầm
dao nhọn vào chọc tiết khách trọ... Tốt hơn hết, để cứu mạng mình và để
khỏi lộ tâm tình có hại cho thanh danh “người yêu” của mình tôi đành
khéo léo tự mình đi vào nước bị thua... cuộc đánh cờ khởi đầu từ cuối
ngọ sang hết giờ mùi. Tới lúc Mỹ Nhiêm Công cùng kẻ hầu cận dâng trà thì thế cờ bên tôi đã thua kém rõ rệt. Mỹ Nhiêm Công điểm qua nước cờ nói
rõ rằng :

- Thôi, Thiên tuế nghỉ tay uống trà đánh làm gì nữa. Thiên hạ vô địch
như Thiên tuế ai có tài đương cự nổi. Con bé nhà tôi chắc không còn ân
hận gì nữa!

Nói rồi ông quay lại móc trong túi ra một đĩnh vàng lớn đưa cho tôi và nói rằng :

- Anh đánh cờ khá! Tôi thưởng cho anh đấy. Cho phép anh lui... Tôi cũng
chỉ mong có thế. Tự nãy đến giờ, lòng tôi đã tan tác. Tôi chỉ muốn có
chỗ kín đáo để khóc cho mối tình tuyệt vọng. Tôi vội vã, lãnh vàng, thu
dọn bàn cờ và trở về. Lúc xếp dọn quân cờ, cầm lấy quân tướng bên tôi
thì thấy sợi dây kim tuyến đã xuyên thủng suốt từ bên này qua bên kia
quân cờ ngà y như xâu chuỗi hạt vậy. Mồ hôi tôi bắt đầu nhỏ giọt. Tôi
biết vì muốn chiếm Thiếu Cơ, nên tên Thiên tuế này có ý định thủ tiêu
tôi. Lúc bước ra khỏi phòng, tôi còn nghe thấy y nói với Mỹ Nhiêm Công
rằng :

- Thiếu Cơ mới có nhị tuyệt, hắn ta mang danh với thiên hạ là Ngũ Tuyệt
Thiên Nhân. Võ công tuyệt giỏi là “tuyệt nhất”, danh giá uy quyền tuyệt
cao là “tuyệt thứ hai”, giàu sang nhất nước là “tuyệt thứ ba”, thông
minh vô địch là “tuyệt thứ tư”...

Mỹ Nhiêm Công hỏi :

- Còn tuyệt thứ năm...

Lúc đó hai người đã đi ra ngoài xa, tôi chỉ nghe văng vẳng như là cờ cao nhất thiên hạ là... tuyệt thứ năm. Tôi rảo bước nhanh, lòng lại nghĩ
khác, tự lẩm bẩm nói rằng :

- Nhất định cái tuyệt thứ năm của thằng cha này là “tuyệt ác”, “tuyệt
độc” và “tuyệt giỏi”. Nó định sát hại mình đến nơi rồi. Điểm mặt nhân
vật trong trang, không ai có thể đương đầu với nó được. Ta phải khôn
khéo mới thoát khỏi tay nó. Tôi đã linh tính hình như có người theo dõi
bén gót, nên thay vì đi ra phía trước như thường lệ, tôi lẻn ra ngách
cửa sau. Vì đã làm việc lâu trong trang trại, ngoại trừ trong người các
nội thất, là nơi các phu nhân và các tiểu thư ở, còn đâu đâu tôi cũng
biết rõ đường lối.

Tôi bước vô một căn phòng nhỏ giả bộ thay áo ở trong đó, kỳ thực tôi
vượt qua cửa sổ thoát ra lối tàu ngựa, chọn một con ngựa tốt kéo vào bụi rậm tìm chỗ tháo rào để tẩu thoát.


Quả nhiên vừa nhảy lên lưng ngựa chạy được một quãng xa, tôi ngó lại
thấy thấp thoáng có hai bóng người cũng phóng ngựa theo truy nã. Địa thế Bạch Diêm trang và vùng mỏ muối tôi rất thông thuộc nên muốn đánh lạc
hướng hai tên nọ không có khó khăn gì. Chạy về tới khu nhà quản lý, tôi
vào phòng thu xếp tế nhuyễn, hành trang mang theo cả quyển bí kíp cờ
tướng rồi nhảy ngựa chạy sang nhà ông cụ Từ Đạo để cáo biệt. Lúc đó,
Huyền Mi đạo trưởng vẫn còn ở lại chơi. Cụ Từ Đạo thấy tôi hốt hoảng thì vội hỏi nguyên do. Tôi tóm tắt kể chuyện lại cho hai người nghe và đưa
cho Đạo Trưởng xem quân cờ có sợi chỉ vàng xuyên qua. Huyền Mi đạo
trưởng đứng phắt ngay dậy nói rằng :

- Ngũ Độc Thiên Nhân xuất hiện tại nơi đây sao? Ta phải cẩn thận mới
được, y là một tên thủ lãnh cầm đầu bọn Hắc Y. Vẻ mặt thực của y không
ai lường được. Tính nết y rất độc ác. Bọn thủ hạ của y đã giết không
biết bao nhiêu là người? Nếu quả thực y muốn hạ thủ con, thì ta phải cứu con mới mong thoát được, hay hơn hết là con nên theo ta về núi Nga Mi
để trốn tránh?

Dứt lời, Huyền Mi đạo trưởng đeo lên vai thanh Thiên Nhạn Song Linh
kiếm, từ giã ông cụ Từ Đạo rồi đem tôi đi khỏi khu vực mỏ muối.

Đạo trưởng chỉ một con đường cho tôi phóng ngựa, cứ thẳng đường đó mà
chạy, còn Đạo trưởng bí mật ám trợ phía sau. Ngồi trên mình ngựa, tôi
quất roi liên hồi, chạy xa nhiều chục dặm đường, tới một tòa miếu nhỏ
cạnh rừng, mỏi mệt quá tôi liền dừng lại. Chưa kịp nghỉ ngơi mở bầu uống nước thì có tiếng cười ha hả chế nhạo :

- Thằng nhỏ kia, tưởng mi ranh mãnh lắm sao? Mi chẳng thể khôn ngoan hơn tụi tao được.

Tôi nhìn biết hai người là vệ sĩ của Ngũ Độc Thiên Nhân tôi hỏi :

- Hai ông muốn gì?

- Chúng ta được lệnh Thiên tuế phải đem đầu ngươi về nạp!

- Ta có tội gì?

- Tội chưa có lệnh Thiên tuế định đoạt, ngươi đã trốn chạy!

- Ta là người làm của Mỹ Nhiêm Công. Thiên tuế của hai người có quyền hành gì đối với ta?

- Mi nhầm rồi. Thiên tuế là rể Mỹ Nhiêm Công có quyền xử định người làm thay thế nhạc phụ.

- Ta có lỗi thì đưa quan xét xử. Tại sao ỷ mạnh ngang nhiên bắt người, giết người thế được?

Tên vệ sĩ cao lớn tuốt kiếm nói lớn :

- Thôi mi đừng có nhiều lời. Con ngựa khốn kiếp này làm ta đuổi theo cực nhọc!

Nói chưa dứt lời nghe đánh vút, đầu ngựa của tôi đã văng xa ba thước.
Máu không thấy chảy ra, tôi vẫn ngồi vững trên con ngựa cụt đầu không
nhúc nhích, không khuỵu xuống. Hai tên ôm bụng cười nhạo báng!

Tên cao lớn cầm kiếm trong tay nói tiếp :

- Thằng nhụ tử kia, ta sẽ hóa kiếp cho mày thành con ma cụt đầu cưỡi con ngựa cụ đầu nghe không? Việc này do Thiên tuế muốn đừng có oán trách
ta...

Một tiếng thét vang như sấm :

- Dừng tay lại!

Huyền Mi đạo trưởng bước ra ngăn không cho hai tên vệ sĩ xuống tay chặt đầu tôi.

Đạo trưởng chiếu tia mắt điện vào mặt hai tên tay sai giết mướn ngón tay người chỉ về tôi, lúc đó đang lổm ngổm đứng dậy bên xác ngựa nằm
nghiêng trên mặt đất và nói rằng :

- Thằng nhỏ này đã được ta thu nhận làm đồ đệ phái Nga Mi. Hai ngươi không được xúc phạm tới nó nữa!

- Cụ là ai?

- Ta là Huyền Mi chân nhân, trưởng môn Nga Mi phái? Chúng bây thuộc phái kiếm Thiên Sơn, tại sao lại đem tài nghệ của mình làm môn hạ kẻ độc ác, đi giết người vô duyên cớ.

- Cụ là Huyền Mi đạo trưởng! Chúng tôi trước là đồ đệ phái Thiên Sơn thực, nhưng bây giờ không là người của giới võ lâm nữa?

- Chúng bay là ai?

- Chúng tôi bây giờ là quan chức triều đình, Ngự tiền hiệu úy Hoàng Hùng và Tổng quản Hắc Báo, hộ vệ quan của Thiên tuế!

- Quan chức triều đình mà lại sử dụng vũ khí của bọn Hắc Y Đạo độc kiếm
chém người không ra máu, trữ bột hoa và lá cây “ăn thịt người” “tiêu
nhục tán” để phi tang thi hài án mạng?

Hoàng Hùng ương ngạnh cũng tuốt độc kiếm cằm sẵn nơi tay và trả lời một cách hỗn xược :

- Thì đã sao? Lão tiền bối biết nhiều chuyện lắm đấy! Nên để tên tiểu tử này lại cho chúng tôi phát lạc, không nên xúc phạm tới quan chức triều
đình. Cụ nên về núi tu luyện, đừng dính dấp tới việc đời phức tạp. Đó là lời khuyên tốt nhất đấy?

Huyền Mi đạo trưởng lấy thân che chở cho tôi rút chạy vào nấp ở rừng, sau khi dặn vội rằng :

- Chúng nó đều là tay lợi hại, có thể dùng ám khí, con nên xa lánh để ta giải quyết. Chừng nào nghe ta gọi hãy trở lại...

Tôi vừa chạy ẩn vào bụi cây thì đã nghe thấy ánh kiếm lấp loáng nhiều
tiếng kiếm chạm vào nhau nghe xoang xoảng, rợn cả người, gió thổi lay
động cành cây ào ào trút lá xuống rồi tiếng rú thảm thiết nổi lên và im
bặt... tôi vẫn chưa hết khiếp sợ!

Có tiếng kêu gọi tên tôi... Tôi xách gói hành trang, yên tâm đứng dậy,
vì tôi nhận được tiếng gọi đó là của Đạo Trưởng... tôi theo người về Nga Mi Sơn học tập nghề võ được hơn ba năm...

... Kể chuyện tới đây, nét mặt đầy khí phách hiên ngang của Cao Kỳ Nhất
Phương bên ánh lửa đêm lộ vẻ buồn rầu, ảm đạm, thê lương... Ba năm đã
trôi vào quá khứ!

Mã phu phân khẽ hỏi :

- Huyền Mi đạo trưởng người đã quá vàng. Lý do tại sao?

Cao Kỳ Nhất Phương chậm rãi nhấn mạnh từng tiếng một :

- Than ôi! Người đã viên tịch một cách đau đớn vô cùng!

Mọi người vô cùng sửng sốt!

- Phải, bọn chúng đã ám hại sư phụ tôi một cách quá ư đê hèn...

Chim rừng buông tiếng kêu rời rạc. Mọi người ngồi im không ai nói một
câu nào, bùi ngùi thương tiếc một trưởng môn đức độ, có chân tài, cầm
đầu một môn phái võ danh tiếng nhất.

Mã Hóa Long đi tới cỗ xe, lát sau trở lại, tay xách thanh Cô Độc kiếm, rút lưỡi ra khỏi bao cho mọi người xem và hỏi rằng :

- Hoàng Hùng, Hắc Đao đều dùng thanh kiếm giống hết thanh này phải không?

Cao Kỳ Nhất Phương ngắm xem kỹ càng gật đầu.

Chàng muốn hỏi nguyên úy ra sao Mã Hóa Long cũng có được thanh độc kiếm
như vậy thì Thần Ma Mật Tăng bảo chàng hãy kể cho biết chuyện Huyền Mi
đạo trưởng lâm nạn ra sao, rồi ông ta sẽ nói cho mọi người biết xuất xứ
lai lịch của các thanh kiếm chém người mà không ra máu còn độc vết
thương nữa!!

Cao Kỳ Nhất Phương hai mắt vụt sáng ngời, nhìn về phía chân trời xa thẳm tưởng chừng như hương hồn sư phụ thân yêu của mình còn vương vất trên
cành cây ngọn cỏ đâu đây...