Kiều Thê Như Vân

Chương 607: Băn khoăn

Đọc được một nửa, bên ngoài truyền ra tiếng gõ cửa, Lưu Thắng nói: “Vương gia, Tuyền Châu bên kia có người bái kiến. “

Thẩm Ngạo buông sách, thản nhiên nói: “Mời hắn vào. “

Chỉ một lúc sau, một người mặc áo đạo xoải bước tiến đến, hướng về phía Thẩm Ngạo, cúi người chào thật sâu, nói: “Bái kiến Vương gia. “

Thẩm Ngạo cười nhạt một tiếng nói: “Ngồi. “

Người mặc áo đạo ngồi ở phía dưới, nhìn cái thư phòng mất trật tự này, không khỏi cười cười nói: “Đệ tử Chu Kiên, nhận lệnh Hứng Hóa quân Đoạn Hải Ba, đến đây hồi bẩm Vương gia. “

Thẩm Ngạo cười nói: “Đoạn Hải Ba này có ý gì? “

Chu Kiên cũng cười nói: “Đoạn đại nhân ghi nhớ ân đức của Vương gia, thường thường nói, không có Vương gia, sẽ không có hắn hôm nay. “

Thẩm Ngạo mấp máy miệng, cả Tuyền Châu và Hứng Hóa quân, hôm nay từ trên xuống dưới đều là tâm phúc của Thẩm Ngạo, những người này tại Hứng Hóa quân và Tuyền Châu, cũng đều là hải thương được lợi ích từ tân chính.

Thẩm Ngạo cười cười nói: “Có gì không? “

Chu Kiên lập tức xuất ra một phần tấu chương, nói: “Đây là Đoạn đại nhân sưu tập, đều là chứng cớ vô cùng xác thực, khổ chủ cũng đều tìm được rồi, trọn vẹn hơn ba mươi tội trạng, mời Vương gia xem qua, nếu cảm thấy không có vấn đề, liền có thể lên lớp triều buộc tội. “

Thẩm Ngạo tiếp nhận tấu chương, xem thoáng qua một tý, tại đây đều là ghi lại việc ác của Thái gia tại Hứng Hóa quân, bỏ qua hơn mười việc nhỏ, còn lại cũng không đơn giản, như sai người nhà đánh chết tá điền, cưỡng đoạt dân nữ, trọn vẹn hơn mười kiện, đều là đại án.

Chu Kiên thản nhiên nói: “Thái gia trăm miệng ăn, tốt xấu lẫn lộn, hoành hành làm ác cũng là không ít, đây vẫn chỉ là Hứng Hóa quân, nghe nói tại Tuyền Châu, cũng có hơn mười án, Vương gia, nếu buộc tội đi lên, chỉ sợ Thái Kinh kia cũng không bảo toàn nổi. “

Thẩm Ngạo cười ha ha một tiếng, buông tấu chương trên tay ra, dùng ngón tay chỉ tấu chương, hỏi: “Ngươi thật sự cho rằng, dựa vào cái này, có thể đả đảo Thái Kinh? “

Chu Kiên tức cười, nói: “Như thế nào? “

Thẩm Ngạo nói: “Người nhà Thái sư phạm vào chút chuyện như vậy, tính toán là cái gì? Chính là bệ hạ nhìn thấy, chỉ sợ cũng không coi là việc gì! “

Chu Kiên biến sắc, nói: “Vương gia, nói như vậy, Đoàn đại nhân chẳng phải đã làm việc vô dụng rồi? “

Thẩm Ngạo lắc đầu, nói: “Hắn làm rất khá, chỉ là, còn phải làm phiền ngươi trở lại Hứng Hóa quân một chuyến, nói cho hắn biết, những tấu chương này phải tách ra buộc tội, cứ ba ngày buộc tội một phần, còn có cả Tri Phủ Tuyền Châu bên kia, thương nghị cùng Đoạn Hải Ba một tý, nắm chắc thời gian. “

Chu Kiên không hiểu ra sao, hạ thấp người ôm tay nói: “Học sinh kia lập tức trở về một chuyến, đem lời của Vương gia nói rõ ràng với Đoàn đại nhân. “

Thẩm Ngạo cười nói: “Cũng không cần vội vã trở về, ở chỗ này nghỉ một ngày trước, tạm thời ngụ ở trong Vương phủ, sáng sớm ngày mai ra ngoài đi dạo một vòng, chơi đùa gì, cứ để cho Lưu Thắng trả. “ Nói xong, quát to một tiếng: “Lưu Thắng. “

Lưu Thắng lập tức tiến đến, nói: “Vương gia. “

Thẩm Ngạo nói: “Đây là khách quý, chiếu cố cho tốt, hắn là người Tuyền Châu, chắc hẳn là lần đầu tiên vào kinh, ngày mai dẫn hắn đi dạo một vòng. “ Trầm mặc một tý, rồi hướng Chu Kiên nói: “Ngươi làm việc ở dưới Đoạn đại nhân, chắc hẳn đã có công danh? “

Chu Kiên nói: “Đệ tử xấu hổ, cho tới bây giờ mới chỉ là tú tài. “

Thẩm Ngạo nói: “Làm tốt một chuyến này, bổn vương sẽ tiến cử hiền tài, đi nghỉ tạm đi. “

Chu Kiên nói tạ ơn, cảm kích mà do Lưu Thắng dẫn đi ra ngoài.

Thẩm Ngạo đi ra khỏi thư phòng, trở lại hậu viện, nghe được mấy gã sai vặt nghị luận: “Bên ngoài lại bắt một đám đọc sách, những người này thật sự là không có vương pháp, không sợ bị đánh sao? “

“Hư, nhỏ giọng một ít, lại để cho Lưu chủ sự nghe xong, khẳng định sẽ phát một trận tính tình. “

Lúc này Thẩm Ngạo đột nhiên đi qua, hai gã sai vặt sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, đến hành lễ cũng quên.

Thẩm Ngạo không để ý tới bọn hắn, trực tiếp đi qua, đột nhiên suy nghĩ, nhân tâm ủng hộ hay phản đối, rõ rành rành, thị phi đúng sai, công đạo tại nhân tâm, những lời nàyn lúc trước chính mình tin tưởng không nghi ngờ, nhưng vì cái gì, giờ này ngày này, lại cảm thấy vô cùng buồn cười.

Lúc trước sĩ tử chê chính là Thái Kinh, nay, người bị nghị luận, lại trở thành hắn, hắn và Thái Kinh, hẳn là giống nhau? Chỉ bởi vì vài người châm ngòi, có thể khiến cho người khác cùng công kích?

Thẩm Ngạo từng bước một đi tới, cau mày, dường như nghĩ tới mấu chốt của vấn đề.

Quyền lợi! Thái Kinh có quyền hành, cho nên mỗi người thóa mạ, chính mình như mặt trời ban trưa, cho nên phải chê không ngừng, tâm tư người đọc sách, phần lớn đều tự cho là mình siêu phàm, tâm cao ngất, hết lần này tới lần khác, mệnh đại đa số người lại rất bạc, người như vậy, tự nhiên không thể thấy người khác sống tốt.

Cũng tỷ như Thẩm Ngạo thanh tẩy ngành hàng hải, trong suy nghĩ của hải thương, tồn tại giống như thần, nhưng trong suy nghĩ của người đọc sách, hơn phân nửa là sẽ suy nghĩ, nếu như thay đổi là ta, nhất định làm tốt hơn so với hắn.

Cho nên, lúc trước chưa bao giờ là gian thần không có kết cục tốt, mà là quyền thần không có kết cục tốt, Thương Ưởng biến, người được lợi cũng không mang ơn, trong lòng đại đa số người đều nghĩ như vậy, cái này là nhà mình kiếm được, có quan hệ gì đến họ Thương đâu? Lợi ích người bị hao tổn, kết quả, đợi cho chỗ dựa Thương Ưởng rơi đài, lập tức phản công cướp lại, thậm chí không ai đứng ra cứu giúp.

Trương Cư Chính nổi tiếng đời sau, chẳng phải đều là như thế?

Chính mình đi, dường như cũng con đường này.

“Con mẹ nó, đều là tạp chủng! “ Thẩm Ngạo mắng một câu trong lòng, tiếp theo là thở sâu, thì thào lẩm bẩm: “Ta không phải là Thương Ưởng, cũng sẽ không phải là Trương Cư Chính, ta là Thẩm Ngạo, Thẩm Ngạo nổi tiếng! “

......................................................................

Trong Văn Cảnh các, Triệu Cát ngơ ngác vẽ tranh, dùng bút vòng quanh một mảnh dãy núi dài hẹp, ánh nến chập chờn, ánh sáng như ban ngày cũng dần dần trở nên lờ mờ, mấy tiểu nội thị đi thêm dầu, sờ vài cái, trên bấc đèn lại dấy lên ánh lửa hừng hực.

“Bệ hạ, canh ba rồi. “ Dương Tiễn cẩn thận từng li từng tí mà ở bên nhắc nhở.

Triệu Cát không yên lòng nói: “Ừm, Trẫm biết rõ. “

Triệu Cát tiếp tục viết, nhiều lần phập phồng, mới đặt hạ bút, nói: “Trẫm còn kém xa lắm, chính là không biết Thẩm Ngạo như thế nào. “ Hắn thở dài, Thẩm Ngạo trở về, đã có hơn mười ngày, ngoại trừ thời điểm tiến vào Biện Kinh triệu kiến lần thứ nhất, Triệu Cát cũng có thật nhiều ngày không gặp hắn, Triệu Cát cảm giác trong cổ phảng phất như có một cây gai, nuốt không vào, phun không ra.

Rõ ràng có thể truyền triệu, nhưng Triệu Cát vừa động cái tâm tư này, lập tức lại bỏ đi, để tay lên ngực suy nghĩ, Thẩm Ngạo còn có thể là Thẩm Ngạo kia sao? Có lẽ đã không phải rồi, hắn bây giờ là Tây Hạ Phò mã, là nhiếp chính vươngTây Hạ tương lai.

Càng nghĩ như vậy, liền càng cảm thấy khó chịu, Triệu Cát vốn là người yếu ớt, tin tưởng cũng bắt đầu dao động.

Triệu Cát đột nhiên nói: “Thẩm Ngạo những ngày qua đang làm gì? “

Dương Tiễn thấp giọng nói: “Đều đứng ở trong Vương phủ, đóng cửa không ra. “

Triệu Cát à một tiếng, liền không hỏi nữa, tiếp tục cầm bút vẽ một hồi, lại đột nhiên nói: “Thẩm Ngạo rốt cuộc muốn đưa quốc thư lúc nào? “

Dương Tiễn cười khổ, nói: “Nô tài không biết. “

Triệu Cát nhíu lông mày, nói: “Nếu hắn đưa quốc thư, thật sự giống như Thái sư nói, Trẫm nên làm như thế nào? “ Hắn lại vội vàng đặt bút xuống, cả người dường như cương cứng rồi, nuôi hổ gây họa, bốn chữ cứ quanh quẩn ở trong đầu hắn, không lái đi được, hắn ngơ ngác ngồi xuống, nói: “Dương Tiễn, nếu ngươi là Trẫm, ngươi sẽ làm sao? “

Dương Tiễn cười khổ nói: “Nô tài cái gì cũng không biết. “

Triệu Cát thở dài, nói: “Ngươi đương nhiên không biết, có một số việc, ngươi vĩnh viễn sẽ không biết, Trẫm và Thẩm Ngạo đã có bốn năm nhận thức phải không? “

Dương Tiễn gật đầu.

Triệu Cát nói: “Nhiều năm như vậy, Trẫm đối xử với hắn không tệ, hắn cũng trung tâm, làm Trẫm rất vui mừng, nhưng... “ Hắn dừng một chút, mới lại nói: “Nếu có một ngày, hắn không trung tâm, thậm chí trở thành địch nhân, Trẫm nên làm cái gì bây giờ? “

Dương Tiễn mặt như màu đất, nói: “Bệ hạ quá lo lắng, nô tài...nô tài nguyện dùng tánh mạng bảo đảm... “

Triệu Cát cười cười, xen lời hắn, nói: “Mạng của ngươi chính là của Trẫm, người bảo đảm cái gì? “

Dương Tiễn ngượng ngùng cười một tiếng, nói: “Lão nô đáng chết! “

Nghe được một chữ chết, Triệu Cát biến sắc, ngồi yên một hồi, cả người cứng ngắc.

Đột nhiên, Triệu Cát đứng lên, sắc mặt mặt ngưng trọng, nói: “Nếu là Thẩm Ngạo truyền đạt quốc thư sai sót, lập tức gọi người đưa bắt hắn, đưa hắn về Tây Hạ, Trẫm không giết hắn, nhưng Tây Hạ, Trẫm cũng không muốn nghị hòa.“