Hơn chín nghìn hộ này cũng không phải cửa nhỏ nhà nghèo, tôn thất thì có hơn mười gia, còn có cả phiên quan, cũng là không ít, chỉ mò ra chút tiền ấy, so sánh với cự phú Tuyền Châu, chỉ có một chút số lẻ, thật sự là làm người ta nản lòng thoái chí.
Dù sao, tại Tây Hạ, Thẩm Ngạo cũng không khách khí, mình tham ô giá trị bảy tám trăm vạn hoàng kim, chỗ còn lại cũng nộp hết lên trên.
Xét nhà, vốn chính là có hao tổn, chỉ có điều, cái hao tổn này bị Thẩm Ngạo áp đến thấp nhất, cho nên, lúc báo lên số lượng lớn như vậy, lại để cho trong nội cung cảm thấy ngoài ý muốn.
Sự tình xét nhà, chỉ sợ không có ba hai tháng, cũng không thể làm được, cho nên Thẩm Ngạo cũng không nóng lòng, ngược lại, đối với kỵ binh Theo quân mới tiếp thu, lại có chút để bụng, cái chi quân đội này, tuy trên danh nghĩa không thuộc về mình, nhưng trên thực chất, đã là lực lượng vũ trang thuộc về mình, ít nhất, Lí Càn Thuận biết rồi, cũng cũng không nói gì thêm, lại bỏ mặc để hắn đi làm.
Lí Càn Thuận kia là cáo già, Thẩm Ngạo tự nhiên hiểu tâm tư của hắn, trước mắt, quốc tộc đã muốn không thể tin tưởng, như vậy, Tây Hạ tất nhiên muốn luyện ra một chi quân đội ngoại lai, Thẩm Ngạo đã muốn luyện, hắn tự nhiên sẽ mở rộng cửa ra, để Thẩm Ngạo thuận tiện.
Hơn nữa, Thẩm Ngạo sắp sửa là Phò mã Tây Hạ, xem như người thân cận nhất, tuy không thiếu được đề phòng, nhưng một chi quân đội, thật sự cũng không cần phải quá cấm kỵ.
Thẩm Ngạo hiểu, cái chi quân đội này đồng đẳng với việc Lí Càn Thuận giao cho mình, chỉ thiếu một tư cách mà thôi.
Kỵ binh Theo quân phải thao luyện, mà giáo úy, tuy đã có kinh nghiệm lâm chiến, nhưng kinh nghiệm cầm binh, cũng là chưa đầy đủ, lúc này cũng có thể thừa cơ thực tập, ngưng tụ nhân tâm như thế nào, thao luyện thuộc hạ như thế nào, làm cho người tin phục như thế nào, những điều này, đều là có thể từ lịch lãm rèn luyện ra.
Hơn nữa, kỵ binh Theo quân vốn là người Hán, ngôn ngữ giống nhau, thói quen rất là gần, cũng không có bao nhiêu ngăn cách.
Thẩm Ngạo định ra chi tiết đại khái, tỉ mỉ của việc thao luyện xong, lúc này, Tây Hạ trong nội cung liền truyền đến tin tức, Lí Càn Thuận triệu kiến.
Đối với cha vợ tương lai này, Thẩm Ngạo thật sự không muốn có quá nhiều tiếp xúc cùng hắn, tính tình người này có rất nhiều chỗ giống với Thẩm Ngạo, đúng là tùy thời có thể trở mặt, một khi trở thành địch nhân của hắn, lập tức liền trảm thảo trừ căn, tuyệt đối sẽ không niệm chút tình cũ nào.
Gần vua như gần cọp, Thẩm Ngạo tại chỗ Triệu Cát không cảm thụ được, Triệu Cát này, càng giống như là lão bằng hữu, lừa gạt hắn, làm ồn ào vui đùa, hắn chỉ là cười một tiếng mà bỏ qua, sẽ không để ý.
Nhưng người như Lí Càn Thuận, lại làm cho Thẩm Ngạo khắc sâu cái loại cảm giác nầy, tùy thời ăn bữa hôm lo bữa mai, trong lòng cực kỳ cảm thán, khá tốt, mình là người Tống, là Bồng Lai Quận Vương Đại Tống, tại đây, pha trộn trong triều Lí Càn Thuận, không biết phải có bao nhiêu năng lực, mới có thể giữ mình.
Đã sắp tiếp cận cửa ải cuối năm, thời tiết càng lúc càng lạnh, tuyết như lông ngỗng rơi nhiều, liên tục rơi xuống ba ngày, Thẩm Ngạo không thể không mặc áo lông dày đặc, giẫm lên tuyết đọng ra khỏi cửa.
Đánh ngựa đến cung điện bên này, lại vừa đúng lúc gặp phải Dương Chấn, Dương Chấn thấy Thẩm Ngạo, lập tức cười mỉm mà chào hỏi, đối với thủ đoạn của Thẩm Ngạo, Dương Chấn xem như thấy được, trong khoảng khắc, từ một người ngập trời tội lớn ngập trời, lập tức biến thành nhân vật cả Tây Hạ chạm tay vào có thể bỏng, sinh tử ngàn vạn người, lại đều nắm giữ ở trong tay một người như hắn.
Thẩm Ngạo mỉm cười mà đi qua, nói: “Dương đại nhân gần đây khỏe mạnh hơn không ít.”
Dương Chấn cười ha ha một tiếng, sóng vai tiến cung cùng Thẩm Ngạo, vừa nói: “Tâm rộng mới có thể thể béo tố, cái Long hứng phủ này có Vương gia, lão phu đã bớt sầu. “
Dứt lời, liền hỏi sự tình bên ngoài, Thẩm Ngạo nói: “Muốn triệt để diệt trừ, chỉ là vấn đề thời gian, tra tấn một người, sẽ viết ra một phần danh sách bắt người nữa, một mực bắt được, cung khai ra mới thôi, qua một hai tháng nữa, đại khái có thể xong. “
Dương Chấn nói: “Vương gia không sợ những người này cắn lung tung, liên quan đến người vô tội sao? “
Sắc mặt Thẩm Ngạo trở nên lạnh như băng, nói: “Cùng lúc, sẽ có người đi thăm dò thực hư một tý, một phương diện khác... “
Hắn lạnh lùng cười nói: “Coi như là liên quan đến, cũng không quan trọng, Dương đại nhân, nói thật với ngươi, trước mắt, náo đến nước này, kỳ thật, bệ hạ cũng tinh tường, quốc tộc và trong nội cung đầu đã đến tình trạng thế như nước lửa rồi, tâm tư bệ hạ, Dương đại nhân không rõ sao? “
Dương Chấn như có điều suy nghĩ, gật gật đầu, hắn chỉ không rõ, nguyên nhân gì mà Lí Càn Thuận lại có quyết đoán lớn như vậy, đúng là ra tay đối với cả quốc tộc.
Dương Chấn đương nhiên sẽ không biết, thái tử chết, liên lụy không chỉ là một người Tàu Vương, còn có không ít phiên quan và tông vương bên người Tàu Vương, mà những người này, vốn nên trung thành và tận tâm đối với Lí Càn Thuận, nhưng hết lần này tới lần khác, bọn hắn lại làm ra sự tình Lí Càn Thuận quyết không thể tha thứ.
Kế tiếp, Tàu Vương được nhiều người ủng hộ phản loạn, lại để cho Lí Càn Thuận hoàn toàn trở nên lãnh khốc vô tình, lúc này mới đau nhức hạ sát thủ.
Cuối cùng, có lẽ là thái tử đưa đến tâm tính Lí Càn Thuận đại biến, Lí Càn Thuận có bao nhiêu bi thống đối với thái tử chết, thì có bấy nhiêu thống hận đối với những tôn thất và quốc tộc kia.
Thẩm Ngạo cười nhạt một tiếng, tự nhiên không thể vạch trần đáp án ra, chỉ hỏi: “Bệ hạ vội vã triệu kiến, không biết phát sinh chuyện gì? “
Dương Chấn nghiêm mặt nói: “Lão phu vừa rồi đã suy nghĩ về cái này, bệ hạ vô cùng theo khuôn phép, lúc nào triệu kiến đại thần, lúc nào đi ngủ, đều có định chế, chưa bao giờ xảy ra sai lầm. Trừ phi phát sinh đại sự, lúc này, nên là thời điểm đi ngủ buổi chiều, sao đột nhiên triệu người vào cung? “
Thẩm Ngạo cười nói: “Mà thôi, đi thì biết. “
Thẩm Ngạo và Dương Chấn đến buồng lò sưởi bên này, nội thị đi vào bẩm báo, tiếp theo, mời hai người đi vào, mặt Lí Càn Thuận âm trầm, ngồi ở trên giường êm, dưới chân của hắn, một dấu vết như là có chậu than vừa đổ.
Chứng kiến Thẩm Ngạo tiến đến, đã là giận tím mặt, nói: “Ngươi làm chuyện tốt lắm! “, tại trước khi thấy Lí Càn Thuận, trong lòng Thẩm Ngạo còn có mấy phần bất an, nhưng đổ ập xuống mà liền răn dạy một câu, lại làm cho hắn thoáng cái trở nên không sợ hãi nữa rồi, con mẹ nó, ta cũng không phải thần tử của ngươi, đâu đến lượt bị ngươi khiển trách?
Chính là cái bệ hạ chính thức kia, cũng sẽ không bày ra loại sắc mặt này, Thẩm Ngạo giương mắt lên, nhìn thẳng Lí Càn Thuận, điềm nhiên nói: “Tiểu Vương thật sự làm quá nhiều chuyện tốt, ví dụ như vịn lão thái thái vào thành, xây cổng tò vò, chỉ là, không biết quốc chủ nói về sự kiện nào? “
Lí Càn Thuận nổi giận đùng đùng mà trừng mắt nhìn Thẩm Ngạo, Thẩm Ngạo kiệt ngao bất tuần(cương quyết bướng bỉnh) mà nhìn thẳng vào mắt hắn, ở phía trong buồng lò sưởi lập tức trở nên giương cung bạt kiếm, Dương Chấn ở một bên xấu hổ mà ho khan một tiếng, nói: “Bệ hạ bớt giận. “
Lí Càn Thuận hừ lạnh một tiếng, sắc mặt mới hòa hoãn, nói: “Người đâu, ban ngồi. “, Thẩm Ngạo cùng Dương Chấn phân biệt ngồi xuống, Lí Càn Thuận mới nói: “Sự tình dư đảng như thế nào? “
Thẩm Ngạo thấy hắn yếu thế, cũng liền thu liễm một chút, nói: “Còn phải phí một ít thời gian nữa, ba tháng sau, mới có thể một mẻ hốt gọn.“