Vững như Thái Sơn, đội ngũ giáo úy vẫn đang trật tự như lúc ban đầu, huấn luyện viên ra lệnh một tiếng, lá chắn chấm đất, trường côn dâng lên, lại lâm vào tĩnh mịch trầm mặc.
Tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy.
Dưới ánh sáng bó đuốc chiếu rọi xuống, một hàng những đôi mắt trấn định tự nhiên.
Kỳ thật, ngay từ đầu, tâm tình đám giáo úy cũng cực kỳ kích động, mới vào chiến trận, khó tránh khỏi sẽ có chút ít sợ hãi, huống chi đối thủ của bọn hắn là cấm quân, toàn trạng nguyên võ.
Chỉ là, mệnh lệnh của huấn luyện viên, làm cho bọn họ nhanh chóng tỉnh táo lại, miệng lệnh thoáng đưa ra một tý, trải qua ba tháng rèn luyện hà khắc, đám giáo úy phản xạ có điều kiện mà nghe theo hiệu lệnh, tiến lên, đón đỡ, đâm ra, bốn trăm người như một người.
Chiến trong trận, tình thế thay đổi nhiều lần, kiêng kỵ lớn nhất chính là tổ chức tan rã, như vừa rồi cấm quân, lúc bắt đầu còn tạm được, nhưng một khi tiến vào chiến đấu, liền từng người tự chiến, tuy hai bên chợt có phối hợp ở giữa, nhưng một khi gặp phải đối thủ ương ngạnh, tin tưởng đánh mất, lập tức liền phát sinh tình huống chạy tán loạn tựa như băng tan.
Ba tháng, luyện tập buồn tẻ mà không thú vị, nhưng bọn hắn rất có kỷ luật, tăng cường thêm khí lực, học được cách phục tùng, mỗi người đều là một phần tử bên trong đội ngũ, nếu một chọi một, giáo úy có lẽ còn chưa phải đối thủ của cấm quân, nhưng một khi là trăm ngàn người giao đấu, cái chi đội ngũ chặt chẽ này, không đến mức đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nhưng ít nhất là khi đối phó với cấm quân, cũng đã đủ rồi.
Trên khán đài, mọi người vẫn còn trầm mặc, có chút ngạc nhiên, có chút không tin, rốt cục, có người không kìm lòng được, kêu một tiếng tốt, lập tức, tiếng vỗ tay như mưa to truyền ra.
Con con nghé mới ra đời, đánh tan tinh duệ trong tinh duệ Đại Tống, đổi tại lúc trước, ai có thể tin tưởng, ai dám tin tưởng? Nhưng hôm nay, lại làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt, thời gian chỉ nửa nén hương ngắn ngủn, cấm quân đã bị bẻ gãy nghiền nát.
Từng đợt âm thanh ủng hộ truyền đến, lập tức bao phủ hết tướng tá trong sân.
Sắc mặt Cao Cầu tức thì trở nên tái nhợt, hắn vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra, đường đường Hổ vệ doanh, đúng là thua ở trong tay một đám tiểu tử, đang tại trước mặt hoàng đế, mặt mũi của hắn nên đặt ở đâu? Tại trong lòng Triệu Cát, khẳng định là nghĩ hắn thuộc về dạng người hoa mắt ù tai vô năng.
Ngược lại, Tấn vương bỗng nhiên đứng dậy, lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, vẫn không quên thần thái hưng phấn, lách vào chớp mắt về hướng Triệu Cát, nói: “ Bệ hạ, như thế nào? Thần đệ nói không sai chứ?”
Triệu Cát nhíu mày, tại đây, ở bên trong vô số tiếng hoan hô, đôi mắt hắn sáng trong mà nhìn qua giáo úy ở phía trong sàn vật, trong khoảng thời gian ngắn, lại ngây dại.
“ Văn Thành Vũ Đức...”Triệu Cát nhẹ nhàng mà nỉ non một câu, vốn là một câu này chỉ là a dua, điểm này, ngay cả Triệu Cát đều có tự mình hiểu lấy, nhưng hiện tại, hắn phảng phất thấy được một điểm manh mối, dấy lên một tia hi vọng.
Ngắn ngủn ba tháng, một đám tú tài có thể đối địch cấm quân, đợi một thời gian, giáo úy học đường dạy võ sẽ bộc phát chiến lực như thế nào?
Khai mở biên cương, thành tựu về văn hoá giáo dục hay võ công, kỳ thật đối với Triệu Cát, loại này hoàng đế thích lập công trạng này mà nói, là có lực hấp dẫn trí mạng, chỉ là, hắn cuối cùng còn biết tự hiểu lấy mình, luyện binh... khó, khó như lên trời, lịch sử Đại Tống đến nay, quân vương chờ mong thu phục mười sáu châuYến Vân không hề thiếu, nhưng chân chính có thể chiếm được tiện nghi từ trong tay người khác, lại là không có một người nào.
Khó là khó ở trên mặt luyện binh, bất kể là Tây Hạ hay là Khiết Đan, tuy quân bị quân Tống thường thường tốt hơn, nhưng so sánh về độ hung hãn, người Tây Hạ và người Khiết Đan quá đáng sợ, đánh nhau thường thường là mình thua.
Cấm quân thối nát, Triệu Cát không phải không biết rõ, trong lòng hắn thanh tỉnh hơn so với bất kì ai khác, nhưng chính là vì thanh tỉnh, mới ôm một bộ thái độ bỏ qua không để ý, dù sao, nện nhiều bạc hơn nữa, cũng không gì hơn cái này, cần gì phải mất thời gian đi quản? Có tâm ý tư này, chẳng bằng gửi gắm nhiều tình cảm vào sơn thủy, ngâm thơ vẽ tranh còn hơn.
Nhưng hiện tại... Triệu Cát thấy được hi vọng.
Triệu Cát ngoái đầu nhìn lại, liếc nhìn Thái sư, ngữ khí lạnh nhạt nói: “ Thái Thái sư, học đường dạy võ so sánh với người Khiết Đan thì như thế nào?”
Thái Kinh giương mắt liếc nhìn Triệu Cát, thấy trên mặt hoàng đế không dễ dàng biểu lộ cảm tình của mình này, dần hiện ra vài phần kích động đỏ ửng, vội vàng nói theo tâm ý Triệu Cát: “ Một trận chiến đã định.”
Triệu Cát dậm chân đứng dậy, nói: “ Đại Tống ta thái bình lâu ngày, là nên cách tân nghiệp võ rồi, cái học đường dạy võ này là biện pháp rất tốt, Thẩm Ngạo, ngươi đã lập công lớn!”
Thẩm Ngạo vội vàng nghiêm túc nói: “ Vi thần không dám kể công, kế hoạch kiến lập học đường dạy võ, là bệ hạ đập bàn quyết định, học đường Tế Ruợu, cũng là bệ hạ đích thân lĩnh, muốn nói công lao, nên để bệ hạ hưởng mới được.”
Mặt già Triệu Cát đỏ lên, Thẩm Ngạo nói một câu kia, nhìn về phía trên hình như là nịnh nọt, nhưng sau lưng, lại có một thâm ý khác.
Triệu Cát ha ha cười một tiếng, nói: “ Đúng, ngươi nói đúng, cái học đường dạy võ này, Trẫm nên càng thêm chú ý mới được, trước đó vài ngày, lòng Trẫm không có ở chỗ này, học đường có thể có thành tích như vậy, lòng Trẫm rất được an ủi, hạ chỉ, Binh bộ theo như lệ Quốc Tử Giám, hàng năm trích cấp thuế ruộng, duy trì chi tiêu của học đường, bọn họ là môn sinh của Trẫm, không nên để bọn hắn ủy khuất, liền hưởng chế độ theo như lệ cấm quân, Thẩm Ngạo, ở phía trong học đường còn thiếu cái gì? Trực tiếp đưa lên triều, Trẫm tận lực cung cấp cho ngươi.”
Đã có thành tích, thân là Tế Rượu, Triệu Cát rất có mặt mũi, đối với Thiên gia mà nói, ủng hộ trên vật chất không được coi là cái gì!
Thẩm Ngạo lắc lắc đầu nói: “ Tạm thời không có.”
Triệu Cát cười ha ha nói: “ Trẫm là Tế Rượu, đương nhiên không thể keo kiệt đối với môn sinh của mình, ngươi nghĩ ra cái gì, liền đưa lên triều là được.”
Nói xong, lại không để ý tới Cao Cầu, một mình theo Thẩm Ngạo đến trong Tuyên võ đường ngồi xuống, hôm nay giao đấu, lại để cho hắn mở rộng tầm mắt, không nhịn được, ngẩng đầu nhìnmột tấm biển treo trên chánh đường, trên mặt là bốn chữ diễu võ dương oai Thẩm Ngạo tự mình tự viết, Triệu Cát liền không nhịn được, bật cười lên, nói: “ Bốn chữ này không tốt, diễu võ dương oai, quá gây sự với người.”
Thẩm Ngạo nói: “ Đã là học đường dạy võ, cần phải hổ báo một chút vi thần lại cảm thấy bốn chữ này rất phù hợp với tôn chỉ của học đường.”
Triệu Cát từ chối cho ý kiến, liếc nhìn Thẩm Ngạo thật sâu, nói: “ Ngươi lăn qua lăn lại như vậy, không thể tưởng được, thật đúng là có hiệu quả, ngươi tới nói cùng Trẫm, ngươi luyện đến mức này, sẽ làm được cái gì? Trẫm muốn nghe xem.”
Đổi lại lúc trước, Thẩm Ngạo đưa tấu chương luyện tập lên triều, Triệu Cát chẳng muốn xem, tâm tư của hắn hoàn toàn không để ở chỗ này, nhưng hôm nay, thái độ biến đổi, lại bắt đầu hào hứng dạt dào, mời Thẩm Ngạo đến ngồi xuống, muốn nghe xem Thẩm Ngạo rốt cuộc có cái linh đan diệu dược gì.
“ Bệ hạ, vi thần cũng không có linh đan diệu dược gì, phương pháp luyện tập rất cũng đơn giản, đều đã ghi bên trong chương trình.”
“ Chỉ là bắt bọn họ đứng thẳng, xếp thành hàng?”
“ Vâng! Trong mắt vi thần, cứ để cho đệ tử đi học tập thương, học kiếm, độ hiệu dụng cũng không lớn, bách chiến chi sư chính thức, nên là kỷ luật nghiêm minh, có thể chịu nhẫn người thường không thể nhẫn, Vi thần bảo bọn hắn đứng thành hàng, nhưng thật ra là muốn làm cho bọn họ học tập cách phục tùng, làm cho bọn họ học tập cách nhẫn nại, bệ hạ đã nghe nói qua điển cố ngốc như gỗ chưa?”
Triệu Cát hơi gật gật đầu, cái điển cố này, hắn lại có vài phần ấn tượng, có một vị Kỷ tiên sinh thay Tề vương nuôi dưỡng gà, những gà này không phải gà bình thường, mà là gà phải huấn luyện tốt để đi tham gia trận đấu, Kỷ tiên sinh mới nuôi mười ngày, Tề vương liền không kiên nhẫn hỏi: “ Nuôi dưỡng tốt chưa?”
Kỷ tiên sinh đáp: “ Còn chưa khỏe, hiện tại, những con gà này còn rất kiêu ngạo, vô cùng tự cao tự đại.”
Qua mười ngày, Tề vương lại đây hỏi, Kỷ tiên sinh trả lời: “ Còn chưa được, chúng vừa nghe thấy thanh âm, vừa nhìn thấy bóng người lắc lư, liền bị kinh động rồi.”
Lại qua mười ngày, Tề vương tới nữa, đương nhiên, có lẽ vẫn là quan tâm gà của hắn, Kỷ tiên sinh nói: “ Không được, ánh mắt vẫn rất sắc bén, vênh váo hung hăng.”
Mười ngày sau, Tề vương đã không ôm hi vọng đến xem hắn đấu gà nữa rồi, không ngờ, lúc này Kỷ tiên sinh lại nói: “ Không sai biệt lắm, đã có thể đánh, mặc dù có thời điểm gà gáy gọi, nhưng chắc là không biết kinh hoảng nữa rồi, thật giống như gà đầu gỗ, hoàn toàn chuẩn bị xong trên mặt tinh thần, mà gà khác dám tới khiêu chiến, chỉ có đường chạy trối chết.”
Thẩm Ngạo ở bên nói: “ Cái này điển cố nói cho chúng ta biết, vui vẻ, kiêu ngạo, lộ là ra con gà không phải lợi hại nhất, ánh mắt ngưng tụ, không chút sứt mẻ, bề ngoài giống như gà đầu gỗ, mới có thể bách chiến bách thắng, học đường dạy võ bốn trăm người, mỗi người đều là gà ngốc, chỉ cần lại phát ra mệnh lệnh, nói cho bọn hắn biết cần đi làm cái gì, để cho bọn họ đi phục tùng, vậy là được rồi.”
Cái gọi là bốn trăm người như một người, chính là ở điển cố này, lòng của mỗi người đều không giống nhau, mỗi người đều có ý nghĩ của mình, cách nghĩ càng nhiều, liền dễ dàng sinh ra hỗn loạn, tỷ như địch nhân cường đại, chính là sẽ làm cho trong đầu đám sĩ tốt sinh ra ý niệm chạy trốn, ý nghĩ này, một khi nhập vào hành động, hậu quả phía sau, sẽ là mang tính hủy diệt.
Trong mắt Thẩm Ngạo, một chi quân đội cường đại, căn nguyên ở chỗ phục tùng, chiến tranh đại quy mô, lực lượng vô cùng lớn, liên kết càng rời rạc nhưng khi sĩ tốt có thể phục tùng vô điều kiện, như vậy liền có thể làm được cảnh giới bốn trăm người như một người.
Thẩm Ngạo cuối cùng cũng kết thúc, nói: “ Vừa rồi giao đấu, chỉ là một doanh nhân mã học đường dạy võ, đối phó bốn trăm cấm quân mà thôi, bọn họ là bốn trăm, chúng ta là bốn trăm ngườihợp lực thành một, phá nguyên một đám cấm quân, rất dễ dàng!”
Triệu Cát ha ha cười, nói: “ Như lời ngươi nói, nếu quân đội Đại Tống ta dùng mười vạn người hợp làm một người, có thể đánh bại mười vạn quân Tây Hạ sao?”
Thẩm Ngạo gật đầu khẳng định, nói: “ Dễ dàng!”
Ánh mắt Triệu Cát chớp động: “ Học đường dạy võ, ngươi phải dụng tâm chịu khó, sớm biết như thế, ngày khai giảng đó, Trẫm nên đến xem, làm như lúc trước, lại là lạnh nhạt bọn hắn, sau này, lúc Trẫm nhàn hạ, cũng sẽ đi qua, kiểm tra học đường dạy võ rèn luyện thế nào.”
Thẩm Ngạo đợi, đúng là những lời này, tuy nói bên hoàng đế đã ủng hộ hết mình, nhưng dù sao học đường cũng mới mở cửa, hơn nữa hoàng đế bên kia cũng không coi trọng, cả học đường dạy võ có chút xấu hổ kiểu bà ngoại không thương mợ.
Hôm nay có trong nội cung chiếu cố nhiệt tình, chính là đãi ngộ chứng thực tài năng và tầm quan trọng của đám giáo úy, khi đi ra cửa, có thể đường đường chính chính mà vỗ bộ ngực của mình, nói mình là môn sinh con trời, cũng chẳng còn chút lo lắng nào.
Nếu không giải quyết vấn đề thân phận, thủy chung là một khối tâm bệnh, hôm nay Triệu Cát nói những lời này, xem như là đã kết thúc mối lo lắng cuối cùng.
Triệu Cát ở đến nửa đêm mới từ học đường hồi cung, đám khán giả cũng ào ào tản đi, học đường lại rơi vào yên tĩnh, sáng sớm ngày mai còn phải rèn luyện, lần thứ nhất giao đấu, về sau, tuy đám giáo úy hưng phấn, nhưng vẫn mệt mỏi không chịu nổi, một tiếng giải tán phát ra, tất cả liền ào ào trở lại doanh trại nằm ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, phố lớn ngõ nhỏ đều truyền lưu chuyện truyền kỳ đêm qua, một đám tú tài không cần tốn nhiều sức, đánh tan cấm quân, tin tức như vậy, so với người cắn chó, càng làm người nghe kinh sợ, bởi vậy mà khi lan truyền ra, người người hào hứng bừng bừng, đám khách bên ngoài nghe bọn họ nói, lộ ra khuôn mặt khiếp sợ, người kể chuyện không nhịn được, khoa trương vài câu, nói Hổ vệ doanh như thế nào dãy giụa như thế nào, còn nói giáo úy học đường dạy võ như dũng mãnh bất phàm như thế nào, giống như thiên thần hạ phàm, ăn mặc kim giáp, tay cầm ngân thương, uy phong đến cực điểm.
Từ một câu chuyện chân thật, qua nhiều người truyền cho nhau, càng thêm gia công, các tình tiết liên tiếp hiện ra, từ đó về sau, câu chuyện này càng ngày càng ly kỳ, biến thành bốn trăm giáo úy đánh tan ba nghìn cấm quân!
Cái này coi như là da mặt tương đối mỏng, gặp được người da mặt dày, liền vô cùng hào phóng mà biến thành thần thoại tiểu thuyết, thí dụ như năm nghìn cấm quân bao bọc vây quanh bốn trăm giáo úy, trong chốc lát, người cầm đầu học đường dạy võ, Tư nghiệp Thẩm Ngạo, chỉ một ngón tay lên trời, trong miệng niệm: “ Lập tức tuân lệnh, nhanh!”
Tầng mây trên bầu trời quay cuồng, mây đen che lấp mặt trời, bão cát nổi lên bốn phía, cấm quân nhất thời đại loạn, Thẩm Ngạo cầm cờ trong tay, xua quân đánh lén, quân lính cấm quân liền tan rã.
Ly kỳ đến cái mức độ này, coi như là đã biến thành quỷ thần, hết lần này tới lần khác, thật sự vẫn có người tin, thậm chí còn có người dùng lời thề son sắt, nói ngày đó, lúc đi nhà xí, liền chứng kiến bầu trời đêm có một cột ánh sáng xuyên qua mây, rơi vào dinh thự Thẩm gia, Thẩm Ngạo này là Văn Khúc tinh, có thể dẫn thiên binh đến trợ trận.
Tuy phiên bản trong quán trà quán rượu rất ly kỳ, chịu đủ sự khinh thường của sĩ tử, nhưng trong sĩ tử cũng có lời đồn đại chuyện nhảm của chính mình, nói đơn giản là Thẩm Ngạo hiểu rõ binh pháp, thiết lập kế sách thập diện mai phục, bố trí nghi trận như thế nào, lập tức xua quân đánh lén, cấm quân đại bại, vân vân....
Dùng văn nhập võ, mặc dù khiêu khích không ít sĩ tử cười chê, nhưng đến lúc này, người công kích cũng dần dần yên tĩnh, Đại Tống dùng văn lập quốc, người đọc sách vốn là có một loại địa vị siêu nhiên, tự cho mình rất cao thượng.
Chỉ là có một dạng lại làm cho người đọc sách không cãi lại được, tuy bọn hắn có thể nói tu thân tề gia trị quốc Bình thiên hạ, nhưng nếu nói về chiến tranh, lại thường thường bị người cười nhạo, tú tài gặp gỡ binh lính, cái điển cố này đã cho bọn hắn trợn tròn mắt nhìn, cái gọi là Thư sinh tay trói gà không chặt, có thể bắt bọn hắn động não, nhưng bắt bọn họ đi giao đấu cùng quân nhân, thật sự là khó cho bọn hắn.
Hôm nay người đọc sách lại có thể khoác lác thêm bổn sự, đọc sách còn có thể luyện võ rồi, đọc sách trước rồi nhập võ, được kêu là mài đao không uổng phí công đốn củi, cho nên nói đọc sách, mới có thể tính toán là người chân chính, về phần những mãng phu kia, chính là có lực ngàn cân lại có thể thế nào? Hành quân chiến tranh, cũng cần phải dùng đầu óc.
Giáo úy học đường dạy võ, rất phù hợp với hình tượng nho tướng trong suy nghĩ người đọc sách, vừa văn vừa võ, đó mới chính là phong lưu, kỳ thật, tại trong lòng người đọc sách, cũng không phải hoàn toàn khinh thường vũ phu, ví dụ như Võ thánh Quan Vũ kia, ví dụ như Hàn Tín, còn có Chu Du tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn kia, những người này đều xem như thần tượng của người đọc sách, chỉ là võ trong suy nghĩ bọn hắn, phần lớn là nhàn rỗi, ra trận cử động đại đao mà thôi.
Chính như Tô tướng công sáng tác bài từ kia: Quạt lông khăn chít đầu, từ từ đàm tiếu, tường tan thành mây khói phong thái như thế, không biết bao nhiêu người ao ước.