Kiêu Phong

Quyển 5 - Chương 75: Đế nghi

Tại điện Thùy Củng, Chu Hoàng Đế ngồi sau long ỷ thoáng chút suy tư, đại chiến ở sông Thanh Thuỷ cách Hội Châu đã trôi qua mười hai ngày, đại chiến sông Thanh Thuỷ đã kết thúc với kết quả là Hạ Quốc lui binh, mười lăm vạn đại quân Hạ Quốc chỉ điên cuồng tiến công một ngày, hao tổn hơn ba vạn quân lực mà không thu được gì.

Hạ Quốc không dám liều hao tổn nữa, bởi vì không những Nguyên Châu và Diên Châu xuất binh nhìn ngó Linh Châu, kể cả Chiết Thị ở Ngân Châu cũng hô ứng xuất binh ba vạn đột kích Hạ Châu, Hạ Châu nằm ở phía đông Hưng Khánh Phủ, là bình phong phía đông duy nhất của Hưng Khánh Phủ, vốn là có Ngân Châu làm lá chắn, mà đại quân tập kích vào Hội Châu đa số đều là quân lực thủ vệ Hưng Khánh Phủ.

Chiến báo của Kỷ Vương nằm trong tay Chu Hoàng đế, Chu Hoàng Đế nhìn xong rất bất ngờ, điều y bất ngờ không phải là đã xảy ra chiến sự, bởi vì đó là chuyện tất nhiên xảy ra, ngạc nhiên là Lục Thiên Phong lại bàn giao quyền sở hữu tài sản và quân quyền của Hội Châu cho Kỷ Vương, Lục Thiên Phong hoàn toàn cam tâm trở thành thuộc hạ của Kỷ Vương, nói cách khách quân quyền và quyền sở hữu tài sản đều do Kỷ Vương quản lý toàn bộ.

Hành động của Lục Thiên Phong khiến Chu Hoàng đế cảm thấy không hợp với lẽ thường, tuy nhiên chuyện xảy ra ở mấy ngày trước lại khiến hành vi của Lục Thiên Phong dường như hợp lý, con gái y Vũ Vi Công chúa đã đến nói riêng với y, Lục Thiên Phong giấu riêng vàng và châu báu với số lượng kinh người, đều do kỵ binh áp giải từ Hội Châu tới.

Lục Thiên Phong không ngờ đã tham ô số tài sản trị giá mấy trăm triệu quan, bí mật mang tới giấu ở Khai Phong Phủ, lại còn cho Hương Hà Công chúa thay mặt quản lý gia tài, Vũ Vi Công chúa kể lại tỉ mỉ cuộc gặp với thập tứ tiểu thư.

Lục Thiên Phong giấu của cải lớn ở Khai Phong Phủ, bình thường mà nói, hẳn là muốn làm đường lui phú quý sau này, nói cách khác là chuẩn bị để rời Hội Châu, nếu Lục Thiên Phong muốn xây dựng thế lực ở Hội Châu thì số của cải đó đủ để cho Lục Thiên Phong có thể thu mua lòng quân, khuếch trương nhiều thế lực và quân lực hơn, tài lực là căn bản để xây dựng thế lực, không có tài lực, làm thế nào để tướng sĩ bình thường bán mạng ủng hộ, điều các tướng sĩ bình thường coi trọng chính là quân lương và quân thực, ái có thể trả tiền tiêu, cho cơm ăn thì sẽ tận lực với người ấy.

Chu Hoàng đế đứng dậy, cùng Triệu Phổ đứng trước long án đi ra ngoài tản bộ, ở bên ngoài, Chu Hoàng Đế hỏi:

- Triệu khanh nhìn nhận thế nào về số của cải lớn của Lục Thiên Phong?

- Theo ngu kiến của thần, Lục Thiên Phong giấu số của cải lớn ở Khai Phong Phủ có thể là muốn đạt được đường lui giàu sang, hẳn là có lòng muốn có được sự chấp thuận ngầm của bệ hạ về công lao của hắn, nói cách khác, của cải lớn mà hắn có được tương đương với sự báo đáp công lao ở Hội Châu.

Triệu Phổ đáp.

- Nếu Lục Thiên Phong có suy nghĩ như vậy, trẫm có thể lượng thứ, chỉ là trẫm lại có cảm giác không ổn.

Chu Hoàng đế bình thản nói.

- Thần nghĩ, chắc là việc Lục Thiên Phong chủ động từ bỏ thế lực ở Hội Châu, khiến bệ hạ nghi ngờ.

Triệu Phổ nói.

Chu Hoàng đế gật đầu, Triệu Phổ lại nói:

- Lòng người khác nhau, kỳ vọng cũng khác nhau, Lục Thiên Phong xuất thân từ Hưng Hóa quân Đường quốc, mà Lục Thiên Phong lại cực kỳ tôn sùng Vương Văn Hoà, vì thế thần nghĩ, có thể Lục Thiên Phong chịu ảnh hưởng rất lớn của Vương Văn Hoà.

- Vương Văn Hoà? Ừ.

Chu Hoàng Đế gật đầu khẽ nói.

Triệu Phổ lại nói:

- Nếu bệ hạ lo lắng Lục Thiên Phong có mưu đồ khác, thì có thể mấy hôm nữa điều Lục Thiên Phong trở về, Kỷ Vương điện hạ trẻ tuổi nhưng đã trưởng thành, hẳn có thể hoàn toàn chủ trì Hội Châu.

Chu Hoàng Đế nghe xong lắc đầu nói:

- Có Lục Thiên Phong ở đó, trẫm còn có thể yên tâm chuyện Kỷ Vương ở Hội Châu.

Triệu Phổ nghe xong gật đầu, không dám nói thêm nữa, nếu sau khi Lục Thiên Phong rời khỏi Hội Châu, Kỷ Vương lại xảy ra chuyện thì tội của ông sẽ to lắmm, thực ra ông cảm thấy, Hoàng đế hoàn toàn có thể phái thêm một số quân binh tinh nhanh đi bảo vệ Kỷ Vương.

- Khanh có phải thấy rằng sự bảo hộ của trẫm với Kỷ Vương không nen quá mức nể trọng vào Lục Thiên Phong.

Chu Hoàng đế lại hỏi, không ngờ đã nhận ra suy nghĩ của Triệu Phổ.

- Ồ, thần nghĩ bệ hạ có thể phái thêm người đi bảo vệ Kỷ Vương điện hạ.

Triệu Phổ đáp lại.

- Trẫm cũng muốn làm như vậy, chỉ là trẫm không biết, vệ sĩ canh giữ hoàng cung có bao nhiêu người trung thành với trẫm.

Chu Hoàng đế lạnh nhạt nói.

Triệu Phổ biến sắc mặt, không dám nhiều lời, cấm quân kinh thành luôn do Triệu Khuông Dẫn làm thống soái cao nhất, uy danh của Triệu Khuông Dẫn trong cấm quân cũng cực cao, vốn Hoàng đế luôn tín nhiệm huynh đệ Triệu thị, nhưng Hoàng đế bỗng nhiên biết được Triệu Khuông Nghĩa ở Tương Châu đã làm rất nhiều hoạt động phi pháp, vì thế Hoàng đế cũng có thành kiến không tin tưởng với Triệu Khuông Dẫn.

- Trẫm tin tưởng khanh.

Chu Hoàng Đế bình thản nói tiếp.

- Thần hiểu, thần thật lòng trung thành với bệ hạ.

Triệu Phổ cung kính đáp lại.

Chu Hoàng Đế gật đầu, lại chuyển chủ đề:

- Trẫm có một điều khó hiểu về Lục Thiên Phong, chính là người thân của hắn ở Giang Nam, có phải đã rời đi Tấn Quốc rồi không, vì điều này trẫm bảo Kỷ Vương đi hỏi, Kỷ Vương hồi âm nói rằng, Lục Thiên Phong nói trước khi hắn tới Chu Quốc đã để ngừơi thân rời khỏi Hấp Châu ẩn cư, Lục Thiên Phong nói, ẩn cư ở nơi nào, hắn cũng không biết, nhưng đợi sau này hắn đã ổn định, người thân sẽ đến liên hệ đoàn tụ, khanh nghĩa điều Lục Thiên Phong nói có đáng tin không?

Triệu Phổ suy nghĩ một lát nói:

- Bệ hạ, Lục Thiên Phong nói như thế cũng là có khả năng, khi Lục Thiên Phong ở Đường quốc, người thân đã từng bị vua Đường quốc khống chế, vì thế Lục Thiên Phong để cho người thân ẩn cư trốn tránh tai hoạ cũng là hợp tình lý, tuy nhiên thần nghĩa, Lục Thiên Phong hẳn biết nơi người thân ẩn cư, thậm chí có thể nói, nơi ẩn cư chính là do Lục Thiên Phong sắp xếp, còn Hấp Châu chỉ là một quân bài của Lục Thiên Phong.

- Trẫm lại hỏi một khả năng, có phải Lục Thiên Phong đã đầu hàng Tấn Quốc từ lâu, hắn đến Đại Chu là để làm nội ứng.

Chu Hoàng Đế lại đặt giả thiết.

- Khả năng đó, thần nghĩ không lớn, có câu chim khôn biết chọn cây mà đậu, Lục Thiên Phong vốn là Đường thần, vua Đường ghét hắn, đương nhiên hắn phải tìm đường ra khác, mà nơi đáng để hắn đầu hàng chỉ có thể là đại Chu hoặc Tấn Quốc, Tấn Quốc dù sao mới thành lập, vì thế nếu Lục Thiên Phong có lựa chọn, đương nhiên sẽ chọn nơi mạnh để dựa, nếu Lục Thiên Phong là nội ứng Tấn Quốc phái tới đại Chu thì Lục Thiên Phong nên ở Hội Châu, nắm bắt thời cơ nhanh chóng tăng quân tích thế, từ đó hô ứng với Tấn quốc tiến vào Ba Thục, chứ không phải là cất giấu riêng tài sản lớn chuyển đến Khai Phong Phủ.

Triệu Phổ hồi đáp.

- Khanh nghĩ tại sao Lục Thiên Phong không trực tiếp đầu hàng Tấn Quốc, nghe nói vua Tấn Quốc cực kỳ hậu đãi các quan thần đầu hàng.

Chu Hoàng Đế lại nói.

- Lưu Bang đời Hán cũng là trắng trợn phong vương, tài của Lục Thiên Phong ngang với Hàn Tín.

Triệu Phổ dùng điển cố hồi đáp.

Ông hiểu rằng Hoàng đế chỉ là hoài nghi, đang muốn tiêu sầu, Lục Thêin Phong liên tục chiến thắng ở tây bắc, trên thực tế khiến Chu Hoàng đế vô cùng vui mừng, Chu Hoàng đế luôn hùng tâm muốn thống nhất thiên hạ, ý nghĩa của đại thắng tây bắc không chỉ đã áp chế được hoạ ngoại xâm Hạ Quốc, mà còn khích lệ toàn bộ chiến cục, ngoài ra, Yến quốc ở phương bắc lại hưng binh đột kích, tây bắc không còn hoạ ngoại xâm sẽ có lợi lớn cho việc tác chiến nhiều phía của Chu Quốc.

Chu Hoàng đế nghe xong điển cố, gật đầu, đi thêm một lát nữa với Triệu Phổ rồi chợt mỉm cười hỏi:

- Khanh có phải rất muốn biết, vị quan nào đã tố cáo bán rẻ Triệu Khuông Nghĩa?

Sắc mặt Triệu Phổ có chút thay đổi, kế đó vội cung kính nói:

- Thần không dám biết.

- Trẫm muốn nghe xem, ngươi đã từng nghi ngờ là người nào?

Chu Hoàng Đế bình thản hỏi.

Triệu Phổ gượng cười, đáp:

- Bệ hạ, thần mặc dù là Lại bộ Thượng thư, nhưng luôn tiến quan theo công trạng chính trị, quan viên vùng Tương châu đa số đều là các quan phương bắc dời đến đảm nhiệm, tuyệt đối không chịu ảnh hưởng của Triệu Khuông Nghĩa.

Chu Hoàng đế ôn tồn nói:

- Trẫm biết khanh đã làm hết phận sự, nếu không trẫm sẽ không thường nói chuyện bí mật với ngươi.

- Thần làm hết phận sự, là bổn phận.

Triệu Phổ trả lời.

Chu Hoàng Đế gật đầu, bình thản nói:

- Người tố cáo Triệu Khuông Nghĩa là Tấn Quốc Công.

Triệu Phổ nghe xong vẻ mặt kinh ngạc, ánh mặt tỏ vẻ bất ngờ, tuy nhiên lập tức gật đầu nói:

- Tấn Quốc Công và huynh đệ Triệu thị bất hoà, thần đã từng nghĩ rồi.

- Lời tố cáo của Tấn Quốc Công hẳn là rắp tâm hại người, tất cả hành động của Triệu Khuông Nghĩa đã là chuyện ác nhiều năm, Tấn Quốc Công lại mới chỉ đưa ra chứng cớ không lâu trước đây.

Triệu Phổ gật đầu nói:

- Tuy nhiên Tấn Quốc Công đã nói, quả đúng là sự thật.

Chu Hoàng Đế nhìn về phía chân trời, bình thản nói:

- Nếu Triệu Khuông Nghĩa thật sự chỉ là có tội vơ vét của cải, trẫm nể tình gã gìn giữ đất đai có công, cũng sẽ tha cho giống như Lục Thiên Phong.

Triệu Phổ ngẩn ra nói:

- Ý của bệ hạ chẳng lẽ là muốn điều Triệu Khuông Nghĩa về triều.

Chu Hoàng Đế lắc đầu nói:

- Chiến sự Ba Thục đang căng, Hán Thủy không nên đổi chủ soái, tuy nhiên nếu là chiến sự Giang Nam lâu không có đột phá, trẫm phải suy tính tới việc tăng quân cho Giang Nam, quân lực trấn thủ Hán Thuỷ phù hợp nhất với khí hậu Giang Nam, Triệu Khuông Nghĩa nếu dẫn quân đi cũng có thể huynh đệ đồng lòng, phát huy chiến lực lớn nhất.

- Quân lực trấn thủ Hán Thuỷ nếu là điều viện đi Giang Nam thì phòng ngự Hán Thuỷ cũng là việc trọng đại.

Triệu Phổ nói.

- Trẫm sẽ điều trọng thần khác đi Hán Thuỷ phòng ngự.

Chu Hoàng Đế hồi đáp.