Kiêu Phong

Quyển 4 - Chương 164: Tính kế bất ngờ

Lục Thất dừng một chút hỏi:

- Bá phụ dạo này vẫn khỏe chứ?

- Ta à, không được tốt cho lắm, tiêu cục Long Uy bây giờ phải gọi là “trước cửa có thể giăng lưới bắt chim” rồi.

Lâm tổng tiêu đầu lắc đầu nói.

- Sao có thể vắng vẻ được, bây giờ thương nhân đi lại giữa Giang Ninh và Hấp Châu rất cần được bảo vệ đấy.

Lục Thất nói.

Lâm tổng tiêu đầu nhìn Lục Thất, bình thản nói:

- Chuyện làm ăn của tiêu cục, trước kia chủ yếu dựa vào Ung Vương phủ, bây giờ Ung Vương đã đi Chu quốc, liền có rất ít người tới, chủ yếu là sợ bị liên lụy.

Lục Thất gật đầu nói:

- Bá phụ cần Thiên Phong giúp đỡ hay không?

- Không cần, bây giờ ta cũng muốn đóng tiêu cục, sống yên ổn một đoạn thời gian.

Lâm tổng tiêu đầu nói.

Lục Thất gật đầu hỏi:

- Lâm đại ca cũng theo Ung Vương đi Chu quốc sao?

Lâm tổng tiêu đầu gật đầu chán nản nói:

- Đúng vậy, cũng là đi rồi không quay về được.

Lục Thất gật đầu chần chừ một chút hỏi:

- Nghĩa nữ của bá phụ có ở tiêu cục không?

- Không có, cùng Tiểu Điệp đi ra ngoài rồi.

Lâm tổng tiêu đầu đáp lại.

Lục Thất thất vọng gật đầu, hắn thật sự rất muốn lại gặp sư tỷ một lần nữa, nghe Lâm tổng tiêu đầu lại nói:

- Thiên Phong, Thường Châu có liên quan đến hiền chất không?

- Thường Châu không có liên quan đến cháu, cơ bản đều bị Trương thị nuốt hết, thật ra cháu không có ảnh hưởng lớn đối với Thường Châu, chủ yếu là phủ Công chúa trước kia dùng quan áp ngân khế trói buộc hai vạn Trung phủ dũng, mà cháu căn bản chưa từng tiếp xúc với Trung phủ dũng, cho nên không có ảnh hưởng đối với quân ở Thường Châu.

Lục Thất đáp lại.

Lâm tổng tiêu đầu ồ một tiếng gật đầu bình thản nói:

- Hiền chất có thể có được tám vạn quân lực ở Hấp Châu đã là không dễ dàng rồi.

- Đúng là không dễ, nhưng dù sao cũng là lúc chinh chiến ở Tây bộ chiêu hàng được, nếu như không quá tin tưởng Lâm Nhân Triệu đại nhân thì cũng sẽ không để Đô úy quân Ngạc Châu lĩnh quân chạy mất, đáng tiếc cháu phát hiện chậm, nếu không ít nhất có thể chiêu hàng được một bộ phận quân Ngạc Châu.

Lục Thất nuối tiếc nói.

- Ồ, hiền chất thống quân ở Tây bộ cũng không tính là lâu lại có thể được lòng quân, xứng đáng được xưng là danh tướng rồi.

Lâm tổng tiêu đầu thừa nhận nói.

Lục Thất lắc đầu mỉm cười nói:

- Danh tướng thì cháu không dám nhận, nhưng làm thay đổi lòng quân thì vẫn có thể được, kỳ thật rất đơn giản, một là cho các tướng sĩ được ích lợi, hai chính là dùng rượu để dụ dỗ. Mọi người cùng nhau uống rượu mấy lần, dần sẽ có giao tình, quân nhân không thể so với quan văn, quân nhân uống rượu rất sảng khoái, sau khi uống rượu cũng không quên tình nghĩa xưng huynh gọi đệ, quan văn lúc uống rượu dù có thân thiết mấy thì sau đó hai chữ ích lợi vẫn được đặt lên đầu.

Lâm tổng tiêu đầu gật đầu nói:

- Hiền chất nói rất đúng.

Lục Thất cười nói:

- Chẳng qua cháu nói chính là quân chinh chiến ở biên giới, cũng không phải là quân ở kinh thành, quân ở kinh thành tính tình giống quan văn, uống rượu cũng không thể có giao tình, đều chỉ nhận bạc của quan gia.

Lâm tổng tiêu đầu mỉm cười bình thản nói:

- Kinh quan đúng là giống hệt quan văn, vừa không trải qua chiến tranh lại không so được với sự thiện chiến dũng mãnh của biên quân.

Lục Thất đổi đề tài nói:

- Bá phụ, Lâm đại ca từng viết thư về không?

- Không, đi Chu quốc đến một bức thư cũng chưa từng viết gửi về.

Lâm tổng tiêu đầu khổ sở nói.

Lục Thất gật đầu im lặng một chút mới nói:

- Bá phụ, Thiên Phong phải trở về rồi.

- Ta tiễn hiền chất.

Lâm tổng tiêu đầu dứt khoát nói.

*****

Lục Thất rời khỏi tiêu cục Long Uy, lại đi xem xét mấy cửa hàng ở kinh thành, sau đó lại đi mấy cửa tiệm bán ngọc, cuối cùng mới trở về phủ Quận chúa.

Ngày hôm sau, lúc mặt trời đã lên cao, một thái giám đến truyền chỉ mời Lục Thất vào cung diện thánh, Lục Thất thay quan phục, dưới ánh mắt lo lắng của thân nhân rời khỏi phủ Quận chúa.

Vừa vào hoàng cung, Lục Thất liền nhìn thấy người quen cũ Hình công công, Hình công công vốn có một khuôn mặt trắng mập mạp, hiện giờ đang mang vẻ mặt âm trầm ánh mắt bất thiện, lạnh lẽo nhìn Lục Thất đi tới.

Lục Thất đi tới, mỉm cười thi lễ nói:

- Hình đại nhân, thời gian gần đây vẫn tốt chứ?

- Không tốt, không tốt chút nào.

Hình công công khiêu mi phiền muộn nói.

Lục Thất cười nhạt nói:

- Hình đại nhân hẳn là tốt lắm đấy.

- Bị ngươi ám toán ta làm sao tốt được.

Hình công công buồn bực nói.

Lục Thất mỉm cười lạnh nhạt nói:

- Chẳng qua chỉ là mất đi một nữ nhân làm vật bài trí, ta không đành lòng để nàng chết dần chết mòn trong cung mới để cho nàng rời khỏi.

Khuôn mặt Hình thái giám khẽ nhăn một cái, âm u nói:

- Lục Thiên Phong, chuyện ngươi và Trương thị cấu kết ta đều biết rõ.

- Biết rõ cái đầu ngươi.

Lục Thất trong lòng thầm mắng, trên mặt cười nhạt nói:

- Chuyện của Trương thị, đại nhân không phải đã sớm biết sao?

Hình công công nhìn chằm chằm Lục Thất, lạnh nhạt nói:

- Lục Thiên Phong, ngươi có phải là có được Hấp Châu rồi thì cảm thấy không cần sợ hãi ta hay không?

- Đại nhân nói như vậy là sai rồi, nên nói là quan hệ giữa ta và đại nhân vẫn luôn là quan hệ hợp tác, đại nhân giúp ta, ta vẫn luôn ghi tạc trong lòng, giống như việc đưa người con gái kia đi, ta từng hứa hẹn là thiếu nợ Giáo phường sử một ân tình, tất nhiên sẽ báo đáp.

Lục Thất thản nhiên đáp lại.

Sắc mặt Hình công công hòa hoãn một chút, Lục Thất tiến tới hỏi:

- Đại nhân, Quốc Chủ có ý đồ gì với ta sao?

- Ta không biết, lần này Quốc Chủ muốn làm gì, chỉ có lão Hạ biết, nhưng khả năng giết ngươi sẽ không lớn.

Hình công công thản nhiên trả lời, giọng điệu rõ ràng là ôn hòa hơn nhiều.

Lục Thất gật đầu, lại nghe thấy Hình công công nhỏ giọng nói:

- Vào đi, ở đây lâu không tốt.

Hình thái giám nói xong cũng đi luôn, một thái giám đứng ở xa đi qua dẫn Lục Thất đi vào hoàng cung, mãi cho đến ngoài Bài Vân các, Lục Thất mới bất ngờ biết được, Lý Quốc Chủ không ngờ không phải chỉ tuyên gọi hắn, mà đã gọi tới rất nhiều triều thần.

Bên ngoài Bài Vân các có hơn hai mươi mấy vị đại thần đang đứng, Lục Thất đến làm người khác chú ý, Lục Thất cũng nhìn thấy Dương Côn quen thuộc, Dương Côn nhìn hắn một cái rồi lại quay đầu nói chuyện với người bên cạnh, cũng không có ai tiến lên chào hỏi Lục Thất. Hơn nữa nhiều đại thần như vậy, quan ngũ phẩm như Lục Thất là thấp nhất, Lục Thất chỉ có thể cô độc đứng ở ngoài, hắn không biết Tieu Tri Lễ, Tiêu Tri Lễ dù có đang ở đây, chắc cũng sẽ không thể hiện kính ý gì với hắn.

Nửa giờ sau, một thái giám đi ra khỏi Bài Vân các, hô lớn:

- Bệ hạ truyền dụ, mời chúng thần vào diện kiến.

Triều thần bắt đầu dời bước xếp thành hai nhóm, Lục Thất đứng cuối cùng nhóm bên phải, cùng nhau đi vào Bài Vân các.

Vào Bài Vân các rồi, Lục Thất nhìn thấy Lý Quốc Chủ một thân áo gấm vàng đang ngồi trên tháp, Hạ đại nhân đứng hầu ở bên phải, điều khiến Lục Thất bất ngờ chính là, Thái tử điện hạ Đường quốc không ngờ đã ở Bài Vân các, đang đứng bên dưới Hạ đại nhân.

- Khấu kiến Quốc Chủ bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế.

Các đại thần quỳ xuống bái kiến.

- Các khanh bình thân.

- Tạ ơn bệ hạ.

Các đại thần đứng dậy, Lục Thất đứng cuối cùng, trong lòng có chút kì quái, hắn ở Phúc Châu đã từng nhận qua loại lễ bái này rồi, bây giờ còn phải oan ức cúi đầu với Lý Quốc Chủ.

- Các khanh, lần hội nghị hôm nay là về việc sứ thần Chu quốc đến mời Thái tử đi Chu quốc chúc thọ cho Thái hậu, Thái tử biết hiếu thuận nguyện ý đi Chu quốc chúc mừng, xin đổi Ung quốc công quay về, trẫm cũng buồn đau vì huynh đệ không ở, đồng ý lời thỉnh cầu của Thái tử, các khanh nghĩ thế nào?

Lý Quốc Chủ ngữ khí trầm trọng nói.

Lục Thất nghe xong kinh ngạc, ẩn ẩn có cảm giác xấu, lại nghe một đại thần đáp:

- Bệ hạ, nếu là thọ đản của Thái hậu thượng quốc, nước ta không thể thất lễ.

- Vậy quyết định như vậy đi.

Lý Quốc Chủ thản nhiên quyết định.

- Lục Thiên Phong.

Lý Quốc Chủ một lúc sau lại lên tiếng gọi.

- Thần có mặt.

Lục Thất vội đáp ứng bước ra khỏi hàng, tiến lên năm bước, cung kính thi lễ nói:

- Thần Lục Thiên Phong phụng chỉ về kinh báo cáo công tác, bái kiến Bệ hạ.

- Lục ái khanh, Thái tử nguyện ý đi Chu quốc chúc thọ, trẫm rất không yên tâm an nguy của Thái tử, trẫm biết ngươi võ công giỏi, cùng Thái tử cũng có chút thân thiết, lại là Quận mã của Ung quốc công, trẫm muốn phó thác trọng trách cho ngươi hộ tống Thái tử đến kinh thành Chu quốc, sau đó hộ tống Ung quốc công quay về, ngươi có nguyện ý nhận trọng trách này không?

Lý Quốc Chủ bình thản nói.

- Có thể hộ tống Thái tử điện hạ là vinh hạnh của thần, tuy nhiên quân lực của Hấp Châu không ổn, thần nếu như rời khỏi rất dễ xảy ra biến loạn, thần thỉnh cầu, nếu huynh trưởng của thần được làm Thứ sử của Hấp Châu, kiêm nhiệm Phòng ngự sứ Hấp Châu, có thể thay mặt thần trấn an quân lực Hấp Châu, thần mới dám tiếp nhận trọng trách hộ tống Thái tử điện hạ.

Lục Thất cung kính đáp lại Lý Quốc Chủ.

Lý Quốc Chủ trầm mặc, trong lòng Lục Thất cười lạnh, Lý Quốc Chủ vừa nói Thái tử nguyện ý đi Chu quốc, hắn liền đoán được Lý Quốc Chủ muốn làm gì. Lý Quốc Chủ hẳn là lo lắng, sợ hậu quả của việc binh biến, không dám giết hắn ở Giang Ninh, cho nên sử dụng kế điệu hổ ly sơn, dùng lý do quang minh chính đại đẩy hắn đến Chu quốc.

Lý Quốc Chủ nếu đồng ý để Lục Thiên Hoa nhậm chức Thứ sử Hấp Châu, như vậy chính là giúp Lục Thất bớt đi nỗi lo lắng hàng đầu, sau đó lại cứu thân nhân ở phủ Quận chúa, mà hắn cỏ thể thật sự đi Chu Quốc, chỉ cần tới Chu quốc rồi, hắn có thể tìm cơ hội bỏ trốn, chạy đến Đại Giang xuôi dòng quay về Tấn quốc.

- Lục khanh cũng là có tâm vì nước, trẫm chuẩn tấu.

Lý Quốc Chủ sau khi trầm mặc, bình thản nói, cũng tiếp nhận điều kiện của Lục Thất