Kiêu Phong

Quyển 4 - Chương 153: Cầu nối

Sáng sớm hôm sau, Ngư Tú Hoa hầu hạ Lục Thất dậy sớm, trong lúc Lục Thất luyện công, liền đi chuẩn bị điểm tâm, sau đó đi gặp phụ thân.

Ngư Hoa Hiên cũng dậy sớm, ngày thường ông sẽ đi luyện quân, hôm nay đương nhiên là không thể đi luyện quân, thấy con gái đến đây, vẻ mặt Ngư Hoa Hiên có chút bất ngờ.

- Cha buổi sáng tốt lành.

Ngư Tú Hoa dịu dàng làm lễ vấn an.

Ngư Hoa Hiên gật đầu, ôn hòa nói:

- Con tới sớm như vậy, có chuyện gì không?

- Cha, hôm nay Chủ thượng sẽ đi huyện Giang Âm làm khách, nên con cũng đi theo.

Ngư Tú Hoa ôn nhu nói.

Ngư Hoa Hiên ngẩn ra, nói:

- Hôm nay Chủ thượng muốn đi huyện Giang Âm?

- Dạ.

Ngư Tú Hoa gật đầu đáp lại.

Ngư Hoa Hiên gật đầu, lại liếc nhìn con gái một cái, ôn hòa nói:

- Đêm qua cầm tiêu hòa minh, rất là êm tai, con và Chủ thượng viên phòng sao?

Hai má Ngư Tú Hoa ửng hồng, cúi mặt xuống nhỏ giọng nói:

- Con không có, đêm qua, Chủ thượng và con ngủ chung giường, nhưng Chủ thượng nói, chờ sau khi trở về Tô Châu, sẽ cùng con viên phòng.

Ngư Hoa Hiên nghe xong nhíu mày, Ngư Tú Hoa thấy vậy vội nhỏ giọng nói tiếp:

- Cha, con nghe Chủ thượng nói, sẽ không đối phó với Ngư gia, ngay cả Việt Vương Chủ thượng cũng đã thả về Hàng Châu, Chủ thượng nói, thả Việt Vương về, một là nể tình Nhạn Thê, hai là để kiềm chế Ngư gia lớn mạnh, Chủ thượng nói Ngư gia ở Hàng Châu hiện giờ không thể lớn mạnh được, về sau đương nhiên sẽ không đối phó.

Ngư Hoa Hiên nghe xong, mỉm cười thản nhiên, ôn hòa nói:

- Tú Hoa, ngay từ đầu cha đã không bận tâm Chủ thượng sẽ gây bất lợi cho cha, Chủ thượng rất tín nhiệm cha, bằng không sẽ không đưa hơn 700 tù binh tới chỗ này.

Ngư Tú Hoa gật đầu, dịu dàng nói tiếp:

- Nhiều tù binh như vậy đến đây, con còn tưởng rằng Chủ thượng đang ban thưởng cho cha đấy.

Ngư Hoa Hiên ngẩn ra, ôn hòa nói:

- Con nghĩ sai rồi, Chủ thượng đưa tù binh tới, kỳ thật có rất nhiều dụng ý, một là tỏ vẻ tín nhiệm cha, tin là cha không quan hệ đến trận phục kích, hai là ngầm kiềm chế Hàng Châu Ngư gia, hơn 700 Hàng Châu Ngư gia ẩn binh trở thành huân vệ của cha, vậy đả kích đối với Hàng Châu Ngư gia là rất lớn, thân nhân của ẩn binh đều ở Hàng Châu, ẩn binh thuộc sở hữu của cha, dẫn đến thân nhân của họ ở Hàng Châu sẽ thoát khỏi thế lực của đại bá con. Ba là chỉ có đem bảy trăm tù binh tặng cho cha, mới có thể tiêu trừ tai hoạ ngầm lớn nhất, bởi vì cha có thể danh chính ngôn thuận hoàn toàn thu phục tù binh, nếu là Chủ thượng phân tán tù binh đi các quân đội khác, thì không khác gì trợ giúp Hàng Châu Ngư gia phát triển thế lực trong quân, còn nếu bắt giam vào ngục, cũng là hạ sách không nên dùng, biến địch nhân thành lợi thế cho mình, kỳ thật chính là nguyên nhân Chủ thượng có thể tạo thành nghiệp lớn.

Ngư Tú Hoa hiểu ra gật đầu, lại nói về so sánh quân lực của Lục Thất, Ngư Hoa Hiên nghe xong nói:

- Chủ thượng cầm quân rất giỏi, đạo lý này cha đã sớm biết, cho nên luôn tự hài lòng với những gì mình có, không làm cho Chủ thượng nghi kỵ, cha trở thành Quận Vương có công khai quốc, sau này ở Tấn quốc, người có thể so với cha không nhiều, đi tới đâu đều cao cao tại thượng, vô cùng cao quý.

Ngư Tú Hoa vui mừng gật đầu, rồi lại nhỏ giọng nói:

- Vậy sao cha lại cau mày?

Ngư Hoa Hiên mỉm cười, hiền từ nói:

- Vì lo cho con nên cha mới nhíu mày, nếu con sớm mang cốt nhục của Chủ thượng, thì cháu ngoại của cha sẽ được nhận đất phong, sau này nếu Chủ thượng càng có nhiều phi tần, đồng thời lo ngại cha là Quận vương, có thể người sẽ không phong tước phẩm cho con.

Ngư Tú Hoa ngượng ngùng gật đầu, khẽ nói:

- Hôm qua Chủ thượng nói, để cho con lựa chọn, nếu chọn được phân phong, thì về sau con chỉ có thể được phong làm Quý nhân, còn nếu chọn được phong thực ấp, sau này con có thể được phong là Phi. Chủ thượng nói, người không thích cái cách “mẹ được vinh hiển nhờ vào địa vị của con” cho lắm.

Ngư Hoa Hiên gật đầu, dịu dàng hỏi:

- Rồi con lựa chọn thế nào?

- Con thấy mình khó hòa mình với mọi người, cũng không nghĩ đến việc tranh giành này nọ ở hậu cung, bởi vậy con chọn phân phong, Chủ thượng nói, việc phong đất sẽ tính sau.

Ngư Tú Hoa dịu dàng đáp.

Ngư Hoa Hiên gật đầu:

- Ý của Chủ thượng là nếu chọn phân phong cho con của con, khả năng sau này trở thành Thái tử là thấp hơn so với được phong thực ấp.

Ngư Tú Hoa ồ một tiếng, sau đó ngượng ngập nói:

- Con cũng không muốn tranh giành cái gì ạ.

- Không tranh giành là chuyện tốt.

Ngư Hoa Hiên ôn hòa nói.

Ngư Tú Hoa gật đầu, chần chừ một chút, nhỏ giọng nói:

- Cha, Chủ thượng đã đáp ứng phân phong rồi, vậy sau này có thể thay đổi hay không?

Ngư Hoa Hiên nghe xong, bình tĩnh đáp:

- Không thay đổi đâu, Chủ thượng là người thủ tín, nếu Chủ thượng không giữ chữ tín, cha cũng sẽ không một lòng một dạ phò tá ngài, sớm liền vì ngày sau sức sống mà giấu riêng, con cũng không cần lo lắng Chủ thượng sẽ ghét bỏ con, Chủ thượng có thể đối xử tử tế với Nhạn Thê, đương nhiên có một phần nguyên nhân là Việt Vương, nhưng bản chất vẫn là Chủ thượng không muốn lật lọng, phụ bạc nữ nhân của ngài.

Ngư Tú Hoa gật đầu, Ngư Hoa Hiên thương yêu nói:

- Trở về đi, lần này con có thể đi cùng Chủ thượng đến huyện Giang Âm, đối với tương lai của con là chuyện tốt.

Ngư Tú Hoa ngẩn ra, dịu dàng nói:

- Cha, con xin phép.

Nhìn bóng lưng con gái rời đi, Ngư Hoa Hiên cười cười, quay đầu ngước nhìn mặt trời mọc, thân thể có chút rắn rỏi, y là người từng trải chốn quan trường, đương nhiên hiểu được mộng bá vương của Lục Thất, con gái Ngư Tú Hoa chính là cầu nối giữa y và Lục Thất, y đã sớm hiểu được Lục Thất sẽ luôn nể trọng y, mà thật sự y cũng cần Lục Thất mới có thể giữ được địa vị của mình.

Tình thế của Tấn quốc, cần hoàn hoàn kiềm chế lẫn nhau, mới có thể ổn định đất nước, ở Thái Hồ này, mặt ngoài là Tấn vương lo lắng Vương Văn Hòa là danh tướng, cho nên điều Ngư Hoa Hiên đến ứng phó, trên thực tế phân nửa là để kiềm chế quân lực.

Quân lực quây quanh Thái Hồ, tổng thể có Mã Vân Lộc quân, Phạm Hổ quân, Giang Âm quân, Trương Hồng Ba quân, Ngư Hoa Hiên quân, Hàng Châu Ba Lăng quân, Hồ Châu Chu Vân Hoa quân, quân xuất thân Thống soái vô cùng ít, Trương Hồng Ba trở về trấn thủ Côn Sơn và Gia Hưng, Ngư Hoa Hiên dời qua đóng ở Thường Châu, liền tạo thành quân lực hoàn toàn cân bằng, không đội quân nào nắm độc quyền.

Mà Phạm Hổ quân và Mã Vân Lộc quân, trên thực tế tạo thành trạng thái uy hiếp đối với Giang Âm quân, mà Trương Hồng Ba mặc dù là Trương gia, nhưng rõ ràng sẽ ủng hộ Lục Thất, hơn nữa quân lực dưới trướng Trương Hồng Ba, chỉ có quyền hạn chế, nếu hạ lệnh tiến công Mã Vân Lộc hoặc Hàng Châu, căn bản sẽ bị cự tuyệt.

Ngư Hoa Hiên đương nhiên hiểu được, nếu là Tấn vương Lục Thất chết trong quân của y, hậu quả chẳng những làm cho thuộc hạ làm phản, sau đó sẽ bị các đại quân khác trả thù, vấn đề trị quốc mà Tấn vương Lục Thất gặp phải lúc mới lập quốc cũng giống những vấn đề mà Ngư Hoa Hiên gặp khi mới cầm quân, giống như hiện nay có 3 vạn quân, 9 thành dưới trướng cũng không một lòng một dạ với Lục Thất, cho nên căn bản không thể tự lập quân đội riêng, nếu con đầu đàn chết, đàn ngựa sẽ lâm vào loạn chiến và diệt vong.

Nhưng, nếu nói Ngư Hoa Hiên không có lòng dạ riêng, cũng không phải là sự thật, Ngư Hoa Hiên nhíu mày, y là đang hy vọng con gái có thể càng sớm càng tốt vì Lục Thất sinh con, một khi có cháu ngoại là hậu nhân của Tấn vương, vậy sẽ có một mối liên hệ vững chắc hơn, Tấn quốc không loạn, Ngư Hoa Hiên càng thêm tôn quý, Tấn quốc nếu xảy ra biến cố sụp đổ, đứa cháu ngoại kia sẽ trở thành người kế vị chính thống còn sống.

Đương nhiên, hiện giờ Ngư Hoa Hiên thật sự không hy vọng Tấn quốc sẽ sụp đổ, bởi vì y không có nền tảng quân lực, Phạm Hổ là dưới quyền chỉ huy của y, nhưng Phạm Hổ có 5 vạn quân trực thuộc so với 3 vạn quân của y còn tinh nhuệ hơn, tất cả quân lực của Phạm Hổ đều là Phi giáp quân, chủ yếu là đoạt được từ 3 vạn quân Đường lúc trước, cũng bởi vì quân Phạm Hổ tinh nhuệ, Lục Thất mới dám điều lượng lớn quân lực trở về Tô Châu.

Hiện giờ có 10 vạn quân lực trấn thủ Thường Châu, huyện Võ Tiến còn 2 vạn Trung Phủ Quân đóng ở đó, 2 vạn Trung Phủ Quân của huyện Võ Tiến cũng dưới sự chỉ huy của Ngư Hoa Hiên, tuy nhiên biên chế Trung Phủ Quân có sự thay đổi, Thống soái vẫn là Trung Phủ Sứ, nhưng thực tế lĩnh quân chính là Đô Ngu Hầu, quân chế cũng biến thành 5 đạo 3 nghìn Chủ Soái Quân và 1 đạo 5 nghìn Trung Hộ Quân.

Lục Thất và Ngư Tú Hoa cùng nhau dùng điểm tâm, sau khi Ngư Hoa Hiên cung kính tiễn đi, mục tiêu tiếp theo của hắn là Trung Phủ Quân huyện Võ Tiến.

Giữa trưa đã thuận lợi tới quân doanh huyện Võ Tiến, Lục Thất gặp được Trung Phủ Quân Đô Ngu Hầu Lý Hổ, Lý Hổ vốn là lĩnh quân Hổ Khâu Vệ, hiện giờ vẫn trực thuộc Trung Phủ Sứ, sau khi gặp Lý Hổ và các tướng soái cao cấp, tất cả cùng ăn cơm trưa.

Sau giờ ngọ, Lục Thất đi tới Phạm Hổ đại quân huyện Tấn Lăng, Phạm Hổ được thông báo, khiêm tốn ở trong quân chờ đón Lục Thất, cùng Lục Thất ở soái trướng trao đổi một chút tình hình quân sự, nắm được tình trạng quân lực.

Một lúc sau, Lục Thất khiêm tốn rời khỏi Phạm Hổ quân, cùng trăm kỵ vệ đi xuống huyện Giang Âm, hoàng hôn trước đó đã buông xuống huyện Giang Âm, Giang Âm Hầu phủ đương nhiên đã biến thành Trung Ngô Quận Vương phủ.