Kiêu Phong

Quyển 4 - Chương 133: Triệu quát?

Từ phương đông bỗng truyền tới một trận tiếng vó ngựa chấn động đại địa, Lục Thất vừa nghe liền mạnh mẽ thúc ngựa lùi về sau, hô lớn:

- Kinh quân nghe đây, Ninh Quốc quân đã tới, nếu không lập tức mở đường sẽ bị xem là phản nghịch Đường quốc.

Mấy trăm kỵ quân đang làm người quan sát không tiến, sau khi nghe xong nhanh chóng dạt ra hai bên nhường đường, không ai nguyện đánh một trận chiến hồ đồ. Hơn nữa Kinh quân của Đường quốc quả thật có ý chí chiến đấu không mạnh, trên tâm lý căn bản là sợ chiến, nhất là võ quan thì càng sâu.

Lục Thất nhìn thấy Kinh quân ngoan ngoãn phục tùng, âm thầm lắc đầu. Hắn vốn định làm một hồi chém giết Kinh quân để chấn nhiếp Giang Ninh, khiến cho Hữu tướng phải chịu tội, nhưng hiện giờ cần phải cải biến chiến lược. Kinh quân có rất nhiều thân nhân ở Giang Ninh, nếu sát hại quá nhiều, sẽ gây nên hiệu quả không tốt, còn bị lên án.

- Đại nhân, cẩn thận.

Có người kinh sợ hô.

Lục Thất gấp rút quay đầu lại, vừa nhìn không khỏi ngẩn ra. Người trung niên mặc áo bào kia đang đi tới, những kẻ địch võ đạo khác đều dạt ra hai bên nhường đường, làm cho người trung niên mặc áo bào rất có khí thế của kẻ bề trên.

Lục Thất thúc ngựa quan sát người trung niên kia, người trung niên có tướng mạo rất bình thường, trông chẳng khác một văn sĩ bần hàn, mang theo thần thái lạnh nhạt bình tĩnh đi tới, tựa hồ đang đi trên phố.

- Lục Thiên Phong?

Người trung niên nhìn Lục Thất bình thản hỏi.

Lục Thất cảm nhận được nguy hiểm, hắn lạnh lẽo nhìn người trung niên, đáp lại:

- Ngươi là ai?

- Một người đọc sách.

Người trung niên thản nhiên trả lời, đồng thời từng bước một tiếp cận Lục Thất.

Lục Thất khẽ nhướng mày, lập tức hung mãnh đâm tới đại thương, chợt thấy người trung niên kia vung lên tay phải đánh tới. Phanh! Đại thương đang trên đà lao tới vậy mà bị đánh văng ra bên trái, mạnh mẽ đung đưa một hồi. Một cỗ lực lượng khôn kể xuyên thấu qua cán thương, xông tới cánh tay Lục Thật, thẳng tấp đánh vào thân thể Lục Thất.

A! Lục Thất kì quái hô lên một tiếng, minh quang khôi giáp trên người đột nhiên rung động mãnh liệt, toàn bộ giáp y thoáng như vừa chống đỡ một cỗ lực lượng ập tới từ mặt trong.

A! Người trung niên mặt áo bào lập tức kinh ngạc kêu lên. Lục Thất trợn trừng hai mắt chăm chú nhìn người trung niên mặc áo bào, đột nhiên chống tay lên lưng ngựa, lăng không bay xuống, tay phải chưởng về phía người trung niên.

- Long Quân Phá?

Người trung niên mặc áo bào sau khi cảm nhận, liền kinh ngạc nghi hoặc nói, trong khi nói tay đã giơ lên, ngón trỏ điểm về phía lòng bàn tay Lục Thất.

Lục Thất tức khắc cảm giác một lực lượng giống như kim châm cách không đâm vào lòng bàn tay, sau đó một cơn đau nhức như kim châm muối xát ập tới, máu từ lòng bàn tay bắn ra. Nhưng ngay trong nháy mắt này, từ một chiếc kiệu xa cách đó không xa đột nhiên bắn ra một mũi tên nhọn, đánh thẳng về hướng người trung niên mặc áo bào. Người trung niên hơi biến sắc mặt, mắt thấy mũi tên nhọn đang thẳng tắp phóng tới, y vội vàng quay đầu phun ra một hơi.

Bang! Mũi tên nhọn đang bay tới lại bị một hơi kia đánh văng, nào biết từ phía sau Lục Thất lại thình lình có rất nhiều mũi tên nhọn khác hung bạo vọt tới, hơn hai mươi mũi tên sắc bén bay lướt qua thân thể Lục Thất, đồng loạt chuẩn xác đánh úp về phía người trung niên mặc áo bào. Sắc mặt người trung niên âm trầm, áo bào trên người đột nhiên không gió mà động, những mũi tên nhọn này bắn tới trên áo bào, nhưng không xuyên thấu qua.

Những mũi tên sắc bén kia đều bị áo bào ngăn trở, trong thời khắc đó bỗng có một cây phi thương tiếp sau xẹt qua Lục Thất, thẳng tắp phóng tới người trung niên mặc áo bào. A! Người trung niên thất thanh sợ hãi kêu lên, tận mắt thấy phi thương xuyên qua lồng ngực của mình, y bị kéo giật lùi mấy bước, buông bỏ lực lượng Tiên Thiên kiềm chế Lục Thất, ánh mắt y oán hận chăm chú nhìn về phía sau Lục Thất.

Tiếng vó ngựa rền vang như sấm, một giọng nói hào hùng hô to:

- Mẹ nó, dám đánh cướp Lục huynh đệ, đi chết đi.

Lục Thất nhìn người trung niên mặc áo bào, lòng hãy còn sợ hãi tới sắp phát khóc, thật sự muốn ôm lấy Vương Bình gào to. Thương của người này tới thật kịp thời, mà bản lĩnh phóng thương cũng là do hắn truyền cho Vương Bình, Vương Bình thì truyền cho hắn đao pháp.

Vương Bình cùng trên trăm kỵ quân điên cuồng xông tới, gần như mỗi kỵ quân đều tay cầm đại cung. Bọn họ vốn là y theo phân phó, từ phía sau cùng với Lục Thất đồng thời giáp công Kinh quân, không ngờ lúc xông tới Kinh quân đột nhiên dạt ra mở đường, hơn nữa còn có người hô lớn nói không nên hiểu lầm. Cho nên Vương Bình không có lao tới trực tiếp công kích, vừa lúc chứng kiến cảnh người trung niên đánh bật ra đại thương của Lục Thất.

Vương Bình phản ứng cực nhanh, lập tức ra lệnh bắn chết người trung niên kia, tức thời có cung tiễn thủ cao minh từ trong số kỵ quân vẫn luôn cầm cung ra tay. Vương Bình cũng theo sau đó rút ra cây phi thương chuẩn bị dùng trong chiến đấu, tiếp nối trận tập kích cung tiễn phóng ra, có thể nói là rất lão luyện trong việc nhắm chừng thời cơ chiến đấu. Tranh thủ trong nháy mắt lực lượng của người trung niên bị suy yếu, lập tức đả thương nặng người trung niên.

Thanh âm Vương Bình vừa dứt, lại một tốp mũi tên sắc bén lướt đến, tàn nhẫn bắn về phía người trung niên mặc áo bào và những kẻ địch võ đạo còn lại. Người trung niên lập tức bị trúng hơn mười mũi tên ngã xuống, những kẻ khác thì kinh hoảng dùng binh khí ngăn chặn tên hoặc né tránh, nhưng tên là từ trọng cung bắn ra, liền có bốn người bị tên bắn chết tại chỗ. Có hai người thân thủ nhanh nhẹn miễn cưỡng tránh thoát, sau đó liền quay đầu chạy trốn, quan binh đuổi theo thấy vậy, lập tức đều dừng lại không tiến nữa.

- Huynh đệ, đệ thế nào rồi?

Vương Bình ghìm ngựa hỏi.

- Không sao. Ca ca hãy dùng danh nghĩa Ninh Quốc quân kêu gọi những quan binh này đầu hàng, nói là chỉ cần bắt được những quan tướng tạo phản đầu hàng Vũ Văn thị, thì có thể được tha tội không truy cứu nữa, bằng không sẽ tịch biên tài sản diệt tộc.

Lục Thất đáp lại phân phó nói, trên thực tế bàn tay phải của hắn đã bị xuyên thủng. Đây cũng là lần đầu tiên ‘Long Quân Phá’ của hắn bị người phá giải.

- Tốt lắm.

Vương Bình đáp ứng, sau đó cưỡi ngựa đi tới phía trước.

- Quan binh Đường quốc nghe đây. Chúng ta là tướng sĩ Ninh Quốc quân, thượng quan của các ngươi đã đầu hàng Vũ Văn thị, nếu các ngươi còn muốn theo thượng quan tạo phản, lão tử sẽ lập tức chém giết qua. Nếu không có ý muốn tạo phản, vậy thì hãy bắt ngay những tên tướng quan đã tạo phản kia, sau này triều đình sẽ không truy xét tội danh, bằng không chính là đại tội, sẽ bị xét nhà diệt tộc.

Vương Bình lớn giọng xúi giục.

Quan binh ở đối diện rối loạn, đều phóng ánh mắt về phía các quan tướng lĩnh binh, tiếp đó có quan tướng thúc ngựa chạy đi, kết quả ngược lại chọc cho đám quan binh khủng hoảng và phẫn nộ, lập tức có người dẫn đầu hô bắt người, hơn một ngàn quan binh bị xúi giục ngăn trở bắt tóm thượng quan của mình, một hồi ép buộc hành hung diễn ra với quy mô lớn, cuối cùng qua loa kết thúc.

Còn Kinh quân bên kia cũng xảy ra chuyện khiến cho Lục Thất ngoài ý muốn, tên Doanh tướng dẫn Kinh quân đột kích không ngờ lại tự sát, Doanh tướng tự sát chứng tỏ mệnh lệnh tới giết Lục Thất là giả. Một đội trưởng Kinh quân đến gặp Lục Thất, sau khi nói rõ, thỉnh cầu Lục Thất có thể giải thích một chút với triều đình, nếu chuyện này không được giải thích rõ, Kinh quân theo tới tập kích đều sẽ bị giáng đại tội.

Lục Thất đáp ứng, viết một phong thư trình lên Binh bộ, nói rằng Kinh quân sau khi phát hiện Doanh tướng không có thánh chỉ, liền cự tuyệt tập kích võ thần triều đình Lục Thiên Phong. Kinh quân cầm tấu thư của Lục Thất trở về giao phó.

Kinh quân đi rồi, Lục Thất lại viết một lá thư và lệnh cho người cắt đầu người trung niên mặc áo bào rồi lấy bao bọc lại, sau đó cho người đưa tới Tướng phủ của Hàn tướng ở Giang Ninh. Xong xuôi rồi mới tự mình đi xử trí nhóm quan binh này, đi đến huyện Vu Hồ và huyện Đương Đồ, lấy danh nghĩa xét nhà phản tặc tịch biên nhà và tài sản để lập uy, sau đó áp giải tất cả các quan tướng phạm tội đi Tuyên Thành giao cho Thứ Sử.

*****

Bên trong tướng phủ Hàn tướng, mặt mày trưởng tử của Hàn tướng gia không có một chút máu, bị dọa đến nghiêng ngả lảo đảo chạy tới cư các của Hàn tướng gia, vừa vào liền thất thanh nói:

- Phụ thân, đầu người, đầu người của Tĩnh tiên sinh.

Hàn tướng gia nằm ở trên giường, gian nan quay đầu, nhướng mày yếu ớt nói:

- Ngươi nói cái gì?

- Phụ thân, có người đem đầu người của Tĩnh tiên sinh đưa tới, còn... còn có phong thư này.

Trưởng tử của Hàn tướng gia hoảng sợ nói.

- Ta xem.

Hàn tướng gia nói ra.

Trưởng tử của Hàn tướng gia thoáng chần chừ, lấy phong thư mở ra cho Hàn tướng gia xem, trên thư chỉ viết mấy chữ mạnh mẽ sắc bén: “Hạng như Triệu Quát(*) cũng dám cuồng vọng giết được ta.”

(*): ý chê cười người nói nghe hay nhưng làm thì dở.

Hàn tướng gia nhìn xem chữ phản ứng bình tĩnh, một lát sau mới khẽ nói:

- Chữ tốt, hùng hồn tựa như hồn của núi.

- Phụ thân, chúng ta nên làm gì bây giờ?

Trưởng tử của Hàn tướng gia khủng hoảng nói. Gã xem thường hành vi đánh người lần trước của Lục Thất, càng tức giận Lục Thất vô lễ, nhưng hôm nay trông thấy đầu người Lục Thất đưa tới, gã bị hù tới hoảng sợ.

- Đi, mời Từ đại nhân đến đây.

Hàn tướng gia nhẹ giọng phân phó.

Trưởng tử của Hàn tướng gia vội buông thư xuống đi ra ngoài, một thời sau, vội vàng quay về cư các, kinh hoảng nói:

- Phụ thân, Từ đại nhân trở bệnh nặng, hôm nay không qua được rồi.

Hàn tướng gia ngây ra, một lát sau nâng lên tay phải, gian nan cầm lấy phong thư trên người. Trưởng tử của Hàn tướng gia vội vươn tay giúp mở thư ra, đồng thời hỏi:

- Phụ thân, Lục Thiên Phong tàn khốc như vậy, chúng ta chỉ có thể lần nữa nghĩ biện pháp diệt trừ hắn.

Hàn tướng gia không trả lời câu hỏi của nhi tử, chỉ nhìn chằm chằm hàng chữ trên thư. Thật lâu sau, trưởng tử của Hàn tướng gia mới phát giác không đúng, gọi hai tiếng nhưng không được đáp lại, lấy lá thư ra, lại đưa tay tới dưới mũi thăm dò. Trưởng tử Hàn tướng bi thương quỳ xuống.