Kiêu Phong

Quyển 4 - Chương 123: Một bức thư

Lục Thất ngồi trong xe, lặng lẽ nghĩ tiếp tế lương thực Đông Ngô Quân là có chính xác hay không. Một tháng 1 ngàn thạch lương thực cũng có thể để cho 4 vạn đại quân mỗi ngày uống được một bát cháo. Hắn đang nghĩ cho Đông Ngô Quân lương thực, có thể gây ra uy hiếp cho Thường Châu hay không? Nhưng đây là cơ hội để mua chuộc lòng quân Đông Ngô.

Theo như lời của Tư Mã Bình, Lục Thất hiểu cuộc chiến của huyện Cú Dung đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến quân tướng Đông Ngô. Cho nên hắn mới nghĩ cho một chút lương thực để làm lung lạc lòng quân, lý do hắn cho lương thực coi như đã nói rồi.

Trên đường, Lục Thất ở trong xe ra quân lệnh, sau đó dặn dò hai Dực Vệ khoái mã đi huyện Vụ Nguyên. Hắn không những cho 1 ngàn thạch lương thực mà còn chở cho 2 ngàn cá biển ướp gia vị. Quan tướng đưa hàng sẽ nói cho Đông Ngô Quân gạo và cá đều là lá trà của Tấn quốc đổi lấy. Cũng nói rõ, lương thực cho quân lực ở huyện Vụ Nguyên cũng không dư dả gì.

Mặt khác, gạo, cá Lục Thất đưa đến cũng là hành động mấu chốt trước khi có được tin hỏi đường. Hắn cần giữa Tấn quốc và Đường quốc nhanh chóng tạo thành quy mô thông thương trên quy mô lớn. Hải sản và muối của Tấn quốc rất phong phú, có thể đổi lấy tơ lụa, khoáng sản, lá trà v.v… của Đường quốc, buôn bán không những có thể đủ để Tấn quốc phồn vinh, yên ổn lòng dân mà cón có thể có được một lượng thu nhập lớn từ thuế thương.

Đã đến Càn Nguyên quán, vừa nhìn đã thấy rất thanh tĩnh, mùa đông lại thêm quân ngăn trở khiến cho vốn dĩ việc hương khói của Mao Sơn vốn hưng thịnh lại biến thành có thể giăng lưới bắt chim trước cửa. Đạo sĩ của Quan Trung chỉ có mười bốn vị.

Hoằng Vân đạo trưởng nhìn thấy Lục Thất đến, vẻ mặt thong dong dường như biết Lục Thất hôm nay sẽ đến. Sau khi Lục Thất và Lý Tuyết Tâm bái kiến Hoằng Vân mới đi bái kiến Đạo tổ. Sau đó gặp các đạo sĩ, biểu hiện của Hoằng Vân đạm bạc, nhưng đa số các đạo sĩ khác đều tỏ ra vui vẻ bất ngờ.

Sau khi đã lạy, Lục Thất và Lý Tuyết Tâm, Kim Trúc ra Càn Nguyên quán lên núi ngắm cảnh. Một lúc sau nghỉ chân trên đỉnh, Lục Thất đứng lặng nhìn về phía đông nam xa xôi, vẻ mặt thoáng suy tư.

Rất lâu sau, Lý Tuyết Tâm đến dịu dàng nói:

- Lão gia nhớ con ạ?

Lục Thất gật đầu, quay đầu lại mỉm cười nói:

- Ta làm phụ thân, lại không thể sống cùng con lúc sinh ra, bảo vệ bên con.

- Lão gia là người phi thường, đương nhiên sẽ khác với người thường. Cái lão gia có được, người thường ngưỡng vọng. Cái người thường có được lão gia lại hâm mộ. Đời người tròn khuyết, là cái lý của đất trời.

Lý Tuyết Tâm dịu dàng nói.

Lục Thất cười, nhẹ nhàng nói:

- Tuyết Tâm, nàng hãy cho ta cái viên mãn của người thường được chứ?

Lý Tuyết Tâm hơi sững ra, im lặng một chút rồi nhẹ nhàng nói:

- Thiếp không muốn làm trước chủ mẫu ạ.

Lục Thất hiểu gật đầu, nhìn về phía xa, một lúc sau Lý Tuyết Tâm nói:

- Lão gia, Tư Ngọc và Tư Trúc, gả ra ngoài có được không?

Lục Thất ngẩn người ra rồi nhìn Lý Tuyết Tâm một chút nói:

- Nàng có ý gì?

Lý Tuyết Tâm chần chừ một chút rồi nói:

- Thiếp xuất thân từ Lý Thị, huyết mạch đã đứt, thiếp muốn nghĩ cho Ngọc Trúc và Tư Trúc, con cái sau này sẽ nối tiếp hương khói của Lý Thị.

Lục Thất nghe rồi dịu dàng nói:

- Tư Trúc và Ngọc Trúc có thể gả ra ngoài nhưng ta không muốn để cho các muội ấy phải gánh trách nhiệm truyền tông của Lý Thị, cũng không muốn ép gả các nàng đi.

Lý Tuyết Tâm ngẩn người ra rồi buông mắt xuống, gật đầu nói:

- Thiếp hiểu rồi.

- Nàng vẫn chưa hiểu, ý của ta là không muốn Tư Trúc và Ngọc Trúc mất đi tự chọn cuộc sống của mình. Nàng muốn Lý Thị nối dõi hương hỏa thì nàng hãy tự mình đi gánh trách nhiệm đi, không nên áp đặt cho các muội muội ấy.

Lục Thất ôn hòa nói.

Lý Tuyết Tâm nhìn Lục Thất, Lục Thất cũng nhìn nàng dịu dàng nói:

- Ta có thể đồng ý, con của nàng và ta họ Lý nhưng nàng là mẹ cũng phải thừa nhận một sự thực chính là con nối dõi hương hỏa của Lý thị chỉ có thể là quốc công, mãi mãi cũng không có cơ hội phong vương.

Sắc mặt của Lý Tuyết Tâm lo sợ nghi hoặc rồi quay đầu nhìn về phía xa. Vốn dĩ là nàng muốn để cho một trong số các muội muội chịu trách nhiệm nối dõi hương khói của Lý thị. Không ngờ, Lục Thất lại giao trách nhiệm đó cho nàng, con của nàng và Lục Thất nếu sau này không thể phong vương thì có lẽ đứa trẻ sẽ oán hận Lý Tuyết Tâm. Thân là mẫu thân, nàng sao muốn đứa trẻ lại oán hận nàng.

- Tuyết Tâm, làm quốc công là đã vinh hoa phu quý rồi, em đa tạ sự khoan dung của Tạ lão gia đi.

Kim Trúc ở phía sau bỗng dịu dàng khuyên bảo.

Lý Tuyết Tâm ngạc nhiên rồi xoay người cung kính nói:

- Thiếp đa tạ sự khoan dung của lão gia.

Lục Thất gật đầu, nói:

- Nàng đã có sự lựa chọn, ta cũng không muốn nói nhiều nữa nhưng nàng yên tâm, ta sẽ không để con chúng ta chịu thiệt đâu. Nàng từng nói, đời người có tròn, có khuyết. Khuyết thì có thể dùng cái khác để bổ sung.

Lý Tuyết Tâm im lặng gật đầu, chợt đưa bàn tay ngọc của mình cầm lấy tay Lục Thất. Lục Thất quay đầu nhìn về phía xa, hắn thích Lý Tuyết Tâm, không những thích vẻ đẹp của nàng, mà hắn lại càng thích tấm lòng trung trinh của nàng. Thứ hiện giờ hắn có, hắn không thiếu mỹ nhân. Cho nên trong lòng hắn trong lúc vô tình lại chú trọng người trung trinh bên cạnh mình.

- Kim Trúc tỷ, lúc ta rời khỏi Giang Ninh, nàng hãy cùng ta đi Hấp Châu đi.

Lục Thất dịu dàng nói.

- Lão gia, chuyện của phủ Quận chúa cần thiếp phụ tá đó ạ.

Kim Trúc dịu dàng nói.

Lục Thất cầm lấy bàn tay của Kim Trúc, dịu dàng nói:

- Ta ở Hấp Châu, cần một người quản lý thương nghiệp, ở Giang Ninh có Thanh Văn là được rồi.

Kim Trúc lưỡng lự một chút rồi dịu dàng nói:

- Chỉ có thiếp đi cùng lão gia thì không hay lắm.

- Ta không thể ở Hấp Châu mãi được, Tiểu Phức sẽ biết ta sẽ làm gì.

Lục Thất dịu dàng nói.

Kim Trúc hơi giật mình, gật đầu. Trên thực tế, nàng không biết Lục Thất lập nên Tấn quốc. Thậm chí, còn không biết hắn đã chiếm được Thường Châu, Tô Châu. Trước kia nàng khuyên bảo Lý Tuyết Tâm là xuất phát từ lòng tốt, chỉ có điều mơ hồ cảm thấy Lục Thất có mưu đồ gì đó.

Kim Trúc ở Giang Ninh vẫn luôn ở ngoài, Tiểu Phức sợ Kim Trúc bị bức cung. Cho nên phủ Quận chúa hiện giờ chỉ có Thanh Văn và Lý Tuyết Tâm biết Tấn quốc. Các nàng và Tiểu Phức gần như hình với bóng.

Sau 2 canh giờ ở bên ngoài, Lục Thất đi thẳng đến Càn Nguyên quan, không ngờ Hoằng Vân trao cho Lục Thất một bức thư nói có người mang đến.

Lục Thất kỳ quái đọc thư:

- Diệt Sở lập Ngụy, nửa phúc nửa họa. Vũ Văn là hạng người hổ lang, hơn hẳn Đường chủ ánh mắt nông cạn, lập tức tăng 5 vạn binh cho Kinh Châu trú ở Giang Hạ. Tăng 5 vạn binh trú ở Công An, đề phòng Chu Ngụy cấu kết tiến vào Kinh Châu. Nếu Kinh Châu bại thì Tấn quốc nguy rồi. Tấn quốc sơ lập có lẽ diệt Ngụy sẽ lực bất tòng tâm, nhưng cũng không thể ngồi nhìn Ngụy quốc an trị, tiến chiếm đóng huyện Hoa Dung như hổ rình mồi, bức Ngụy quốc đóng binh giằng co nhau.

Ký tên “Một tù nhân”.

Sau khi đọc, sắc mặt của Lục Thất biến đổi, chữ rất quen, đây rõ ràng là Vương Văn Hòa viết quân văn cho hắn, nói trắng ra là hắn biết phải làm thế nào, cũng nói thẳng ra là ông ta đã biết Lục Thất chính là Tấn Vương.

Lục Thất cất thư, suy nghĩ phải lựa chọn. Đầu tiên là có nên tin thư của Vương Văn Hòa hay không? Mối quan hệ của hắn và Vương Văn Hòa không phải là thân thiết, cũng chưa từng gặp mặt bao giờ. Nhưng sự thật Vương Văn Hòa không muốn làm việc cho Lý Quốc Chủ, chắc là ông ta đã thất vọng với Lý Quốc Chủ rồi, cho nên mới oán giận đứng về phía Lục Thất.

Nhưng dù sao Vương Văn Hòa cũng là lão thần Đường quốc, ông ta thực sự muốn phụ tá cho một kẻ từng là tiểu binh sao? Nếu Lục Thất làm theo đề nghị của Vương Văn Hòa, vậy sẽ thành binh lực phía đông Cán Châu yếu nhược. Lục Thất làm đế ẩn một thời gian. Quân đóng ở Cán Châu nhiều nhất, mục đích là để hô ứng đông tây, cho nên tăng Binh Kinh Châu, chỉ có thể điều binh Cán Châu.

Nhưng lúc trước Lục Thất cũng rất coi trọng tuyến phòng ngự Kinh Châu. Toàn bộ 15 vạn quân mặc áo giáp tướng sĩ, 10 vạn thủ ngự Hán Thủy, hai vạn quân thủ ngự Giang Hạ, hai vạn thủ ngự Giang Lăng, hơn nữa Giang Lăng còn có thể được quân lực Lễ Châu giúp đỡ.

Tấn quốc cần an trị, không thể nuôi dưỡng nhiều quân lực hơn. Hiện giờ, mười lăm vạn quân Kinh Châu, năm vạn quân Lễ Châu, hai mươi vạn quân lực thuộc Đàm Vân quân phủ của Cố tướng quân; hai mươi vạn quân lực thuộc Từ Minh tiết chế của Tĩnh Giang quân phủ; bốn vạn quân lực thuộc tiết chế Long Nguyên quân, sáu vạn quân lực thuộc tiết chế của Tấn An phủ, mười vạn quân lực thuộc tiết chế của Hổ Bí quân phủ, ba mươi vạn quân lực thuộc tiết chế của Cán Châu Quảng Xương quân phủ. Hải Châu cũng có 10 vạn quân nhưng phần lớn là công binh không có vũ khí.

Quân lực Tấn quốc sau khi diệt Sở đã có khoảng 120 vạn quân chiến đấu. Nếu tính cả quân chủ lực Tô Châu, Thường Châu và Hấp Châu thì đương nhiên quân lực của Tấn quốc sẽ rất nhiều. Mà Lục Thất thì không muốn nuôi nhiều quân lực như vậy. Hắn cũng muốn tinh binh nhưng tinh binh không phải chỉ ngày một ngày hai mà thành, cho nên chỉ có thể lấy số lượng để bù cho chiến lực thấp.