Kiêu Phong

Quyển 4 - Chương 104: Thuận lợi?

Trên thực tế, năm vạn quân Sở đóng tại huyện Lễ Châu, có bốn vạn không phải quân đóng tại đó mà là quân lực mới chiêu mộ. Quân lực vốn đóng tại Lễ Châu có bốn vạn bị điều đến tấn công Đường quốc, còn Lục Thất có được thám báo, hắn cố ý kéo dài thời gian không tấn công.

Hơn bốn vạn quân Sở bị bắt làm tù binh, hôm đó bị áp giải đến huyện Công An đều vượt sông vận chuyển đến Kinh Châu, sắp xếp rải rác vào quân lực Kinh Châu. Lục Thất mệnh lệnh vận chuyển tù binh đi, các tướng sĩ Ngạc Châu quân không hề nghi ngờ gì. Đánh thắng được trận này, ai ai cũng đều vui mừng nhưng căn bản là không biết mình đang bị lợi dụng bán mạng.

Lục Thất lấy của cải Lễ Châu thưởng cho đại quân, mượn cơ hội dẹp sạch một lần với Lễ Châu. Thật ra bản chất của chiến tranh là hai chữ “tàn khốc”, Lục Thất vì muốn cổ vũ và dao động lòng quân nên bắt buộc phải trở thành người không có nhân tính, kiêu phỉ máu lạnh.

Lục Thất ngồi nhìn một vài thám báo trong Thứ sử nha môn của huyện thành Lễ Châu. Thật ra việc hắn vây thành chứ không tấn công Lễ Châu cũng là sách lược “dẫn hổ đến đấu”. Tấn công thành rất hay bị chịu thiệt, cứ coi như quân lực Ngạc Châu khó khống chế được Lục Thất cũng không muốn tùy ý “chôn vùi” tính mạng của các tướng sĩ. Hắn muốn Sở quốc có viện quân đến Lễ Châu, từ đó tiến hành san bằng đại chiến một lần, nhưng Sở quốc vẫn luôn không có viện quân đến.

Điều khiến Lục Thất bất ngờ đó là sau khi hắn tấn công, Sở quốc không điều mười vạn quân về Hồng Châu, tình hình bên Cát Châu Lục Thất tạm thời không biết Sở quốc đóng quân tại Cát Châu, có phải là bị điều đến Đàm Châu rồi không?

“ Nếu ngươi đã không muốn điều quân về Đàm Châu, vậy cũng tốt. Ta sẽ chiếm Nhạc Châu, Lễ Châu và Lãng Châu, cộng thêm hơn nửa Đàm Châu, cùng kéo dài thời gian với ngươi”.

Lục Thất suy tư một lúc lâu, cuối cùng không dám dẫn quân xuống phía nam.

Hắn vốn nghĩ Sở quốc có thể điều quân lực về Hồng Châu, giúp cho bên Lâm Nhân Triệu có thể xuất binh tiến công, nhưng Sở quốc lại không chịu điều quân về phòng ngự kinh thành. Sở quốc không điều quân về, Lục Thất cũng không dám đơn độc dẫn quân đến đột kích Trường Sa Phủ.

Trong tay Lục Thất có mười tám vạn quân lực, nhưng đi tiến công Trường Sa Phủ, hắn cảm thấy khó mà phá được trong thời gian ngắn. Nếu như rơi vào chiến sự giằng co thì sự thương vong của mười tám vạn quân cũng không ngừng tăng lên, lòng quân sẽ dao động, hậu quả sẽ làm sụp đổ chiến lược tấn công của hắn. Sở quốc không điều quân về, vậy thì Trường Sa Phủ kia cũng giống như miếng mồi ngon, cố ý để đại quân của Lục Thất đến ăn nhưng khi ăn vào thì sẽ “tiến thoái lưỡng nan”.

Nếu như cứ kéo dài mãi thì cũng sẽ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Phải biết rằng quyền Thống soái của Lục Thất với Ngạc Châu quân là mượn danh nghĩa của Vu tướng quân và Lâm Nhân Triệu. Một khi Lâm Nhân Triệu có quân lệnh đến thì Ngạc Châu quân chắc chắn sẽ không nghe theo quân lệnh của Lục Thất nữa.

Nếu như đã tiến thoái lưỡng nan thì từ trong mà hành sự. Một mặt Lục Thất lệnh cho ba vạn quân trấn thủ mấy châu của hồ Động Đình, mặt khác hắn tự mình dẫn quân bắt đầu xuất chinh. Trước tiên hắn tiến quân Thần Châu và Khê Châu giáp với Lãng Châu, mười ngày đã chiếm được thành công, tiến xuống phía tây của Khê Châu chính là địa bàn của dân tộc thiểu số rồi.

Sau khi lấy được Khê Châu, Lục Thất lại xuất quân đến Ý Châu, Cẩm Châu, Tưởng Châu và Tự Châu phía tây của Đàm Châu. Trên đường tiến quân thế như chẻ tre, khí thế của các tướng sĩ cũng rất lớn, được nhiều công trạng, của cải lớn.

Sau khi dẫn quân chiếm được Tự Châu, lại một tháng qua đi, tiết trời đã vào đông, Lục Thất thật sự chịu thua rồi. Hắn chiếm cát cứ ở phía sau Sở quốc nhưng Sở quốc vẫn không chịu điều quân về Hồng Châu, hắn cũng không dám tiếp tục xuống phía nam chiếm Thiệu Châu, ngược lại dẫn quân theo hướng đông Đàm Châu, vào Đàm Châu rồi bao vây huyện Tương Hương.

Vừa mới bao vây huyện Tương Hương, Lục Thất đột nhiên nhận được cấp báo của Tân Cầm Nhi. Sau khi xem xong hắn vô cùng bất ngờ, thì ra Sở quốc xảy ra nội loạn, là giám quân Sở quốc trấn thủ ở Quảng Châu dưới sự ủng hộ của quân Chiêu Võ đã phát động binh biến lập cát cứ mấy châu Lâm Hải. Chính là khu vực liền với Chương Châu, vốn là Nam Việt quốc.

Tân Cầm Nhi nói, sau khi Nam Việt xảy ra binh biến, giám quân đó tự xưng là Minh Mương Nam Hải, kêu gọi Tấn quốc, mong trở thành thuộc quốc, nói là nguyện xưng thần tiến cống, cùng khởi binh đánh Sở. Tân Cầm Nhi cũng không quyết định được, chỉ có thể xin chỉ thị của Lục Thất.

Lục Thất xem xong cấp báo, trong lòng tính toán suy nghĩ cẩn thận. Phía nam Sở quốc xảy ra nội loạn muốn tự lập, đây là chuyện tốt với Tấn quốc. Nếu như chấp nhận xưng thần của Minh Vương Nam Hải kia, liên minh đánh Sở thì có lợi với chiến bại Sở quốc. Nếu như không chấp nhận thì Sở quốc cũng sẽ khai chiến dẹp loạn Minh Vương Nam Hải.

Còn hắn ở đây dẫn đại quân tung hoành ở Sở quốc. Mắt thấy cần từng bước bao vây bên ngoài bức ép Trường Sa Phủ, nếu như Sở quốc không điều quân về xuất chinh thì hắn cũng không để ý đi tiến công Trường Sa Phủ nữa.

Lục Thất khẽ thở dài, nhấc bút viết một bức thư hồi âm, sau đó gọi tướng quan gửi thư vào. Quan tướng bước vào cung kính bái kiến, Lục Thất bảo y ngồi xuống rồi hỏi chuyện.

- Trên đường đi có gặp trở ngại gì không?

Lục Thất hỏi.

- Bẩm chủ thượng! Trên đường đi rất thuận lợi, không gặp trở ngại gì. Bọn thuộc hạ đều mặc áo giáp Đường quốc.

Quan tướng cung kính trả lời.

Lục Thất mỉm cười gật đầu, chợt mặt biến sắc, dường như nghĩ tới điều gì, hắn nhau mày nói:

- Thuận lợi?

Quan tướng chợt thấy sắc mặt Lục Thất từ tươi cười chuyển sang u ám thì bị dọa đến mức sợ hãi. Y cũng không biết mình đã nói sai gì? Vội nghĩ lại thì cũng không nói sai gì mà!

Lục Thất im lặng rồi đứng lên đi ra bên ngoài phòng, ngửa mặt nhìn bầu trời. Gió lạnh thổi lất phất lên khuôn mặt ấm áp của hắn, lòng hắn cũng giá lạnh dần dần, ánh mắt lộ ra sát khí.

“ Khá khen cho tên Lâm Nhân Triệu, Lục Thiên Phong ta chắc hẳn đã trúng kế của ngươi rồi. Nhưng lúc này vẫn chưa muộn đâu!”

Lục Thất chợt lầm bầm nói.

Hai chữ “thuận lợi” của quan tướng vô tình chạm đến suy nghĩ của Lục Thất, khiến hắn cảm thấy có gì đó bất thường. Từ khi hắn dẫn quân tấn công Sở quốc đến nay, Lâm Nhân Triệu hoàn toàn có thái độ bỏ mặc, để Lục Thất tự chủ chinh chiến, còn Lâm Nhân Triệu yên tĩnh ngồi trấn thủ ở Nam Xương Phủ.

Suy nghĩ của Lục Thất vẫn luôn bị chiến lược của Lâm Nhân Triệu khống chế. Hắn vẫn luôn một lòng muốn Sở quốc có thể điều quân về, sau đó quân Đường ở Nam Xương Phủ truy kích gia nhập chiến sự, Lục Thất ngay từ ban đầu đã cảm thấy không nên đơn độc tấn công Trường Sa Phủ, vì vậy chiến lược của hắn là gây sức ép phía sau Sở quốc.

Nhưng quan tướng nói đến hai chữ “thuận lợi” đột nhiên khiến Lục Thất có chút tỉnh ngộ. Hắn tám phần là đã trúng kế của Lâm Nhân Triệu, tất nhiên, Tân Cầm Nhi gửi thư xin chỉ thị, cũng là một trong những nguyên nhân khiến Lục Thất tỉnh ngộ.

Một giám quân Sở quốc binh biến tự lập, còn nói là quân Chiêu Võ ủng hộ, thế lực của Sở quốc có thể phát triển như hiện giờ, điều này tất nhiên cũng có thủ đoạn với việc nắm trong tay binh quyền. Đặc biệt là đối với Nam Việt, tất nhiên là sự thận trọng với việc trọng dụng quan lại cũng sẽ kiềm chế thủ đoạn phòng ngự quan lại chuyên quyền.

Vì vậy nói, tạo phản xưng vương rất có thể là mưu lược làm tê liệt của Sở quốc khiến cho Tấn quốc vứt bỏ phòng ngự đối với vùng Nam Việt, tìm cơ hội “trở mặt” tấn công Tấn quốc. Hoặc là trong lúc cùng Tấn quốc đánh Sở thì đột nhiên từ đồng minh biến thành thù địch.

Nếu như Sở quốc đang dùng sách lược đó, vậy bước tiếp theo có thể giải thích được, tại sao Sở quốc không điều quân tấn công Đường quốc. Nghĩ một cách sâu xa hơn cũng có thể cho rằng Lâm Nhân Triệu đã dung túng cho Hồng Châu ở Sở quốc.

Nói cách khác, Sở quốc đã quyết định giải quyết Tấn quốc trước, rất có thể đã đột nhiên điều động mười vạn quân lực Hồng Châu, điều động hơn nửa đến phía nam chuẩn bị chiến tranh với Tấn quốc. Còn Lâm Nhân Triệu vẫn để mặc Lục Thất dẫn quân gây sức ép, trên thực tế là lạnh lùng nhìn Sở quốc tấn công Tấn quốc. Vì vậy Lâm Nhân Triệu ngồi yên vị ở Nam Xương Phủ, không hề có ý đồ xuất quân tấn công quân Sở ở Hồng Châu.

Nếu thật sự đúng với những gì Lục Thất đoán thì Tấn quốc đang đứng trước nguy cơ diệt vong rồi, chỉ cần Cán Châu binh bại thì sẽ dẫn đến sự thống trị sụp đổ của Tấn quốc. Tấn quốc sơ lập, lòng người cũng khá hoang mang.

“ Lâm Nhân Triệu! Chúng ta tiếp tục ‘chơi’ nào! Ngươi không chết thì ta chết!”

Trong lòng Lục Thất dấy lên sát khi mạnh mẽ, hắn nhất định phải diệt trừ Lâm Nhân Triệu.

Lục Thất chậm rãi quay về phòng, trước hết cười gật đầu trấn an quan tướng đưa thư kia, sau đó lại đưa thư, chỉ ra khả năng của âm mưu đó. Hắn hồi thư bảo Tân Cầm Nhi tương kế tựu kế, cũng phải mật báo nói cho các tướng sĩ của Cán Châu và Chương Châu, tránh các tướng sĩ mất tinh thần, cũng tránh sau này hiểu nhầm Tấn Vương thất tín với Minh Vương Nam Hải.

- Lần hồi thư này rất quan trọng nhưng trong lúc ngươi đi qua Nam Xương Phủ thì phải tùy ý quay về bình thường, không được đi nhanh, nếu không các ngươi sẽ bị giết đó.

Lục Thất dặn dò.

- Chủ thượng yên tâm, thuộc hạ hiểu rồi!

Quan tướng cung kính đáp lại.

Lục Thất giơ tay vỗ vai trái của quan tướng, cười nói:

- Ngươi làm bổn vương nhớ tới sơ suất của mình, bổn vương đã nhớ công của ngươi rồi, sau này sẽ thưởng cho ngươi! Đi đi!

- Tạ ơn chủ thượng!

Quan tướng vui mừng thi lễ rồi rời đi.