Kiêu Phong

Quyển 2 - Chương 93: Quân tâm

Đường Hoàng im lặng, rồi thuận tay lấy một cuốn sổ mở ra xem, một lúc sau Người lạnh lùng lên tiếng:

- Thật không ngờ Lục Thiên Phong lại về phe của Thái tử.

- Bẩm Bệ hạ, Lục Thiên Phong chỉ là tình cờ gặp được Thái tử, không ngờ lại được Thái tử ban thưởng cho Thiên Ngưu Ngự Đao. Thần còn nghe nói, khi hắn nhận được thanh đao này, hắn còn không biết rằng bản thân mình đã trở thành một Thiên Ngưu Vệ.

Hạ đại nhân đáp lại.

Đường Hoàng gật gật đầu, hỏi:

- Đại Ban, khanh có cho rằng, Lục Thiên Phong có liên quan đến vụ án này không?

- Nô tài cho rằng, hắn không hề liên quan đến vụ án này, nhưng chúng ta cũng nên lan truyền rằng hắn có liên quan đến chuyện này.

Đường Hoàng gật gù tán thành:

- Thế lực của Thế gia quả là rất lớn mạnh, chuyện gì cũng có thể nhúng tay vào được, ngay cả đến Thiên Ngưu Vệ cũng có rất nhiều tai mắt của chúng.

- Vâng, trong Thiên Ngưu Vệ quả thực là đã có rất nhiều người được Thế gia sắp xếp vào hoặc là bị mua chuộc, nhưng nô tài có thể đảm bảo rằng, Thiên Ngưu Túc Vệ tuyệt đối trung thành với Bệ Hạ.

Đường Hoàng gật đầu, nhìn cửa sổ, rồi đột nhiên nói:

- Đại Ban, khanh nghĩ sao khi Trẫm cử Lục Thiên Phong đến Tha Châu giữ chức Tư mã?

Hạ đại nhân suy nghĩ một chút, điềm đạm đáp lại:

- Nô tài cảm thấy không được thích hợp cho lắm. Bệ Hạ người làm như vậy chẳng khác gì tạo điều kiện cho Vi Hạo và Lục Thiên Phong trở thành một hội, hơn nữa, nô tài còn cảm thấy Vi Hạo rất coi trong Lục Thiên Phong.

- Đúng vậy, Vi Hạo quả thực là rất coi trong hắn, Ung Vương Trưởng sử cũng coi trọng hắn, bây giờ đến Thái tử cũng coi trọng hắn, người như hắn, làm sao Trẫm có thể không trọng dụng cơ chứ?

- Bẩm Bệ hạ, sở dĩ Lục Thiên Phong được nhiều người coi trọng như vậy là bởi vì : thứ nhất, hắn quả thực là một người rất có tài- đây cũng chính là nguyên nhân quan trong nhất; thứ hai, hắn làm việc rất nghiêm túc, rất có quy tắc, khiếm người khác cảm thấy hắn không phải là kiểu người dễ thay lòng dổi dạ.

- Vậy à? Xem ra khanh cũng có ấn tượng rất tốt vè hắn.

Đường Hoàng thản nhiên nhận xét.

- Bẩm Bệ hạ, nô tài chỉ là có gì nói đấy. Ví dụ như chuyện Thúc Văn của binh bộ, đối với Lục Thiên Phong mà nói, hắn rõ ràng có thể lái tội cho Châu tướng quân nhưng hắn vẫn tuân thủ phép tắc hành sự, còn cả chuyện hắn từng được diện kiến Người, hắn cũng không để lộ ra bên ngoài, ngay cả Thái tử cũng không hề hay biết.

Đường Hoàng nghe xong liền trầm tư một lúc, thả cuốn sổ trên tay xuống và nói:

- Trẫm đang suy nghĩ về việc trọng dụng Lục Thiên Phong, tốt nhất là vẫn nên đợi hắn tiêu diệt xong đám phiến loạn kia rồi mới bàn tiếp.

Hạ đại nhân nghe xong liềm cảm thất do dự, mãi sau ngài ấy mới dám lên tiếng:

- Bệ hạ, thần không nên nhiều lời như vậy.

Đường Hoàng quay sang nhìn một cái rồi nói:

- Khanh cứ nói đi!

- Bệ hạ, Lục thiên Phong hiện giờ đã được Thái tử phong là Điện Ti Đô Ngu Hầu, hộ tống Mạnh Thạch đến Ninh Quốc Quân. Nô tài cảm thấy, nếu như sau này Bệ hạ có ý định trọng dụng hắn vậy thì ngay từ bây giờ Người hãy âm thầm ban thưởng cho hắn, như vậy, một khi Lục Thiên Phong nhận được ân huệ của Người tự khắc lòng trung thành của hắn với Thái tử sẽ giảm đi. Còn nếu như, sau này Bệ hạ không muốn trọng dụng hắn, nô tài cho rằng Người nên sớm hạ lệnh trừ khử hắn thì tốt hơn.

Đường Hoàng như thoáng chút suy nghĩ, sau một hồi lâu mới lên tiếng:

- Khanh thay trẫm ban thưởng cho hắn, đợi sau khi hắn rời kinh thì sai người giết luôn hắn và Mạnh Thạch.

- Vâng, nô tài tuân lệnh!

Hạ đại nhân nhận lệnh không chút do dự.

Đường Hoàng bĩnh tĩnh, nghĩ ngợi cái gì đó rồi đột nhiên hỏi:

- Vinh thị lang về tới đâu rồi?

- Có người báo cáo lại, Vinh thị lang đã đi qua Tuyên Châu rồi, chậm nhất là 5-6 ngày nữa là về tới kinh thành.

- Đại Ban, khanh cảm thấy Vinh thị lang có từ hôn không?

- Nô tài không cho là vậy, Vinh thị lang sẽ vì thể diện Thế gia, mà từ chối mệnh lệnh của Tiêu phi nương nương.

Hạ đại nhân khẽ nói.

- Vậy ngươi nói đi, Trẫm nên nói gì đây?

Đường Hoàng lại hỏi.

- Nô tài cảm thấy, Bệ hạ không nên nói gì cả, hôn ước có thành hay không không quan trọng, quan trọng là mối quan hệ của Tiêu gia và Vinh gia nhất định sẽ xảy ra không ít rạn nứt.

- Khanh lầm rồi, cuộc hôn nhân này sẽ không ảnh hưởng tới quan hệ của hai nhà này, nhưng Trẫm lại muốn phá hỏng nó, đương nhiên Trẫm đúng là không nên nói gì cả.

Trong lời nói, giọng điệu của Đường Hoàng có một chút oán hận.

Hạ đại nhân đứng bên cạnh thấy vậy nên không nói gì cả, một lát sau, Đường Hoàng lại hỏi:

- Trẫm sẽ ban một cái lệnh giả, khanh hãy phái người đưa cho Lục Thiên Phong, lệnh hắn đến Ninh quân quốc, đồng thời bí mật đi Trì Châu giao cho Mã Khanh, trên đường đi, ngươi phái người đoạt lại dụ lệnh, đưa đến Trì Châu.

Hạ đại nhân hơi bất ngờ khi nghe xong những lời này, ông cung kính đáp lại:

- Nô tài tuân chỉ, nô tài nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

*****

Hoàng hôn buông xuống cũng là lúc Lục Thất dùng xong bữa tối, hắn nằm trên chiếc ghế trúc trong vườn, hắn nhắm mắt lại thư thái tận hưởng cuộc sống của một lão gia. Tư Trúc và Tư Ngọc thì đang chải tóc, rửa mặt cho hắn, thực ra là hắn bị ép phải làm vậy

Nằm thư thái trên chiếc ghế trúc, hắn vừa hưởng thụ sự chăm sóc ân cần chu đáo của hai tỷ muội Tư Trúc, vừa suy nghĩ. Hắn đang lo lắng cho Quý ngũ thúc, ông cũng với Lỗ Hải âm thầm rời khỏi kinh thành đi tìm Hôi Ưng, đồng thời thay mặt hắn thuyết phục Hôi Ưng quy phục hoặc là xây dụng lên một mối giao tình. Lục Thất đã định đích thân đi nhưng án mạng của Ngô Bộ Quan đã khiến hắn không dám tự ý hành sự.

Mặt khác, hắn cũng đang nhớ đến thân nhân ở huyện Thạch Đại, không biết tình hình ở đó giờ ra sao? Bây giờ hắn đang lăn lộn ở kinh thành, tình thế thì tiến thoái lưỡng nan, nếu so với mục đích lên kinh thành lúc đầu thì hiện tại đã khác một nửa rồi.

Trong lúc này, hắn chợt nhớ đến sư tỷ, hắn muốn gặp và trò chuyện với sư tỷ nhưng hắn hiểu rõ, hắn không nên đến gặp sư tỷ: thứ nhất, sư tỷ đã là phụ nữ có chồng, thứ hai đó chính là gia thế của Lâm tổng tiêu đầu, nếu như hắn làm không tốt nhất định sẽ tự rước họa vào thân.

- Chủ nhân, có khách tới, là người áo xanh lúc trước đó ạ.

Tiếng của A Hồng vội vàng truyền tới.

Lục Thất giật mình ngồi dậy, hạ chiếc ghế trúc đứng lên. Tư Ngọc vội vàng lấy khăn, còn Tư Ngọc vội lấy áo khác đưa cho hắn. Lục Thất sau khi trấn tĩnh được tinh thần thì quay lại cười với hai chị em Tư Ngọc, lấy chiếc khăn lau qua đầu, mặc áo rồi bước nhanh về phía của trước.

Hắn trước khi bước tới của trước đã đoán ra người đó là ai, quả nhiên là người mặc áo xanh quen thuộc, y đang đứng ở trước cửa, Lục Thất vội vàng hành lễ:

- Đại nhân, xin mời!

Người áo xanh gật đầu, hạ giọng nói:

- Hình chưởng viện trong cung muốn gặp ngươi.

Lục Thất ngẩn ra, hỏi:

- Đại nhân, Hình chưởng vệ có quen biết tại hạ sao?

- Đương nhiên là ngài ấy có quen biết ngươi.

Người áo xanh cười nhạt đáp.

Lục Thất chần chừ một lú rồi hỏi:

- Đại nhân, ngài xem tại hạ nên chuẩn bị như thế nào thì sẽ thích hợp đây?

Người áo xanh kia nhìn hắn bằng ánh mắt đầy cổ quái, mất mấy giấy sau y mới trả lời:

- Một nghìn, ta, hai trăm.

Lục Thất gật đầu, hành lễ rồi lặng lẽ quay vào nhà sau, đem theo 1500 lượng ngân phiếu đi ra cửa trước, đến nơi hắn lặng lẽ đưa cho người áo xanh kia hai trăm. Người này cười nhạt một cái rồi nhận lấy ngân phiếu rồi lặng lẽ quay đi.

Lục Thất và người áo xanh bước lên một chiếc xe ngựa có rèm che, đang đợi sẵn ở trước cửa xưởng thêu. Trên xe, hai người ngồi đối diện nhau, lặng lẽ không ai nói gì, một lúc sau người áo xanh liền lên tiếng:

- Khi gặp đại nhân, ngài nhất định phải gọi ngài ấy là Hình đại nhân.

Lục Thất không nói gì, lặng lẽ gật đầu, người áo xanh lại nói:

- Số tiền mà ngài đưa cho ta, ngài sẽ không phải chịu thiệt đâu, còn nếu ngài không đưa cho ta thì sẽ thiệt to đó.

Lục Thất hơi sững sờ trước những lời này, hắn lại im lặng và gật gật đầu, không khí trong xe càng trở nên nặng nề. Khoảng nửa canh giờ sau thì xe dừng lại, người áo xanh bước xuống trước, Lục Thất theo sau. Vừa đặt chân xuống hắn nhận ra ngay, đây chính là Nhất Thiên Tỉnh, nơi đây khiến hắn nhớ đến lần đầu tiên gặp gỡ Hạ đại nhân.

Nhìn thấy người áo xanh xua tay, hắn vội vàng đi theo, đến gian giữa, người áo xanh liền trực tiếp mở cửa và bước vào, Lục Thất cũng bước theo. Vừa bước vào trong, hắn đã nhìn thấy một người trung niên béo trắng, đây chính là người mà hắn đã từng vô tình gặp được ở Năng Nhân Tự.

Lục Thất bước lên năm bước, cúi lưng hành lễ:

- Hại quan bái kiến Hình đại nhân.

Người trung niên béo trắng kia gật đầu, gọi hắn lại:

- Đến đây!

Lục Thất hiểu ý, lặng lẽ sờ vào ngực, lấy ra số tiền mà hắn đã chuẩn bị trước đó. Tuy rằng hắn rất tiếc số tiền này, càng không muốn hối lộ thái giám nhưng cũng đành phải nhịn thôi.

Người áo xanh bước tới, nhận lấy ngân phiếu rồi đưa cho tên béo mập kia. Còn tên béo trắng kia vừa nhận được ngân lượng thì vội vàng nhét vào tay áo rồi đứng dậy, nghiêm túc nói;

- Lục đại nhân hãy lắng nghe thánh dụ, mời quỳ xuống!

Lục Thất khẽ giật mình, vội vàng kéo bào phục quỳ xuống, cung kính trả lời:

- Thần Lục Thiên Phong nghe dụ!

- Hoàng Đế Bệ Hạ khẩu dụ, Lục Thiên Phong hộ quân Huyện Úy huyện Thạch Đại, đã có công lao tiêu diệt do thám hoàng gia của Chu Quốc, trung dũng tài trí, Trẫm rất hài lòng, ban thưởng cho một thanh Bảo Chủy, một cung kỹ.

Hình đại nhân hạ giọng truyền khẩu dụ.

Lục Thất vô cùng bất ngờ trước chuyện này, không chút do dự lĩnh chỉ:

- Vi thần đội ơn bệ hạ ban thưởng!

- Lục đại nhân, mời đứng lên!

Hình đại nhân nhỏ nhẹ đỡ lời.

Lục Thất đứng dậy thì đã nhìn thấy tay phải của Hình đại nhân đang cầm một ống trúc trạm trổ hoa văn dài khoảng ba tấc, chuẩn bị đưa cho hắn:

- Lục đại nhân, đây chính là nhiệm vụ mà bệ hạ giao cho ngài, cầm lấy đi!

Lục Thất nghiêm trang giơ hai tay đỡ lấy, rồi lắng nghe Hình đại nhân nói tiếp:

- Lục đại nhân, đây chính là mật dụ của Bệ hạ, sau khi ngài tới Ninh Quốc quân, phải nhanh chóng tìm lấy một cái cớ và nhanh chóng đến Trì Châu, đem mật dụ của bệ hạ giao cho thứ sử Trì Châu Mã đại nhân, hãy nhớ, không được tiết lộ việc này ra ngoài.

Lục Thất càng nghe càng thấy kinh ngạc, Đường hoàng tại sao lại bảo hắn đi đưa bí dụ. hắn đang mải suy nghĩ thì Hình đại nhân lại nói tiếp:

- Lục đại nhân, Bệ hạ truyền cho ngài mật dụ này, tức là Bệ hạ đã coi trọng ngài rồi, chúng tôi xin chúc mừng ngài.