Lục Thất kinh ngạc ồ một tiếng, lại nghe Mạnh Thạch nói:
- Tuy nói là đồn đại, nhưng kể từ khi đương kim Bệ hạ đăng cơ, liền trở mặt mạnh mẽ chèn ép Trương thị. Tiếp sau đó sinh mẫu của Điện hạ thân thể vẫn khỏe mạnh, lại đột nhiên mắc bệnh qua đời. Ngoài ra, Bệ hạ đối với Thái tử quản chế quá mức hà khắc nghiêm ngặt, rõ ràng không có ý tứ bồi dưỡng Trữ quân, ngược lại đối với Anh Vương nhiều lần khoan dung giao cho thực quyền.
Lục Thất ồ một tiếng, hiểu được gật đầu, lại nghe Mạnh Thạch nói:
- Mặc kệ lời đồn đãi là thực hay giả, Thái tử điện hạ thật sự cần phải dựa dẫm vào sự hỗ trợ của Trương thị. Thái tử điện hạ muốn ở kinh thành thu được thực quyền thế lực là điều vô cùng khó có khả năng.
Lục Thất gật gật đầu, lại nghe Mạnh Thạch nói:
- Thái tử điện hạ nhất định phải biết đi tranh giành, tương lai mới có hy vọng. Nếu chờ đến khi Bệ hạ tiêu diệt Giang Âm quân, hoặc là thế lực của Anh Vương khuếch trương lớn mạnh, thế thì hết thảy đều đã chậm rồi.
Lục Thất gật gật đầu, lại nghe Mạnh Thạch nói:
- Ta cũng biết có thể sẽ rước lấy tai họa trên thân, nhưng không thể không có hành động được.
Lục Thất im lặng, một lát sau, đột nhiên hỏi:
- Đại nhân, thế lực của Ung Vương rất mạnh sao?
Mạnh Thạch nhìn hắn một cái, nói:
- Thế lực của Ung Vương là bối cảnh thế gia, cũng có thể nói, thế gia vẫn luôn lợi dụng Ung Vương. Còn thế lực trực thuộc của Ung Vương đã bị đương kim Bệ hạ chèn ép còn lại không nhiều lắm.
Lục Thất gật gật đầu, lại nghe Mạnh Thạch nói:
- Đương kim Bệ hạ, là một vị Hoàng đế giỏi về tâm kế, nhưng cũng là một vị Hoàng đế yếu đuối. Thân là Hoàng đế, thế mà luôn e ngại võ tướng thế lớn, khuyết thiếu dũng khí trọng dụng quân thần có năng lực, bản tính y yêu văn ghét võ, cho nên lưu hành văn tự tuyên truyền Phật giáo thực thi quốc sách giáo hóa.
Lục Thất gật gật đầu, đã thấy Mạnh Thạch cười cười, nói:
- Ngươi là võ tướng, hẳn là hiểu được một đạo lý, chính là binh yếu chỉ yếu một, tướng kém sẽ kém cả một quân.
Lục Thất ngẩn ra, tiếp đó cười khổ gật đầu, Mạnh Thạch lại nói:
- Đương kim Bệ hạ không muốn dùng phương thức biểu dương quân công để lung lạc quân thần tài năng, ngược lại hết lần đến lần khác dùng sách lược phân hóa chèn ép quân thần. Y tự cho cách làm của mình là đúng, nhưng sửa trị hồng thủy, từ xưa chính là chận không bằng khai thông, y chèn ép, sẽ chỉ càng khiến cho quân thần có năng lực ly tâm, các tướng sĩ ghê lòng.
Lục Thất ngẩn ra, theo bản năng liếc mắt nhìn Mạnh Thạch một cái, lời nói của Mạnh Thạch cũng khiến cho lòng hắn sinh ra cộng hưởng, có hảo cảm hơn với Mạnh Thạch, bất mãn ngấm ngầm trong lòng cũng theo đó tan đi rất nhiều.
Mạnh Thạch nhìn hắn mỉm cười, nói:
- Ngươi có biết vì sao y chèn ép quân thần không? Bởi vì trong lòng y sợ hãi, y không có lòng tin có thể khống chế quân thần tài năng có quân công hiển hách.
Lục Thất im lặng gật đầu, Mạnh Thạch lại nói:
- Ngươi chỉ biết gật đầu thôi sao?
Lục Thất ngớ ra ngẩng đầu, thấy Mạnh Thạch như cười như không nhìn mình, hắn hơi túng quẫn, nhìn thẳng nói:
- Đại nhân, ta không cho rằng sách lược trị quốc của đương kim Bệ hạ là sai, cách trị quốc của Bệ hạ xác thực có thể thống trị Đường quốc, chưa tạo ra nội loạn nghiêm trọng. Nếu biết rõ bản thân không có khả năng khống chế quân thần hiển hách, vậy thì làm sao dám nuôi hổ thành họa. Triều vua tại Giang Bắc Trung Nguyên thay đổi luân phiên chẳng phải đều là kết quả do quân thần tạo phản mà ra.
Mạnh Thạch bình tĩnh gật đầu, nói:
- Giải thích của ngươi chính xác đấy, có điều họa ngoại xâm không dứt, quốc sách hiện nay lại là nhìn gần mà họa xa.
Lục Thất nhìn Mạnh Thạch, nói:
- Việc hiện giờ đại nhân làm thì là nhìn xa mà họa gần.
Mạnh Thạch ngẩn ra, sau đó không ngờ lại vỗ tay mỉm cười, hạ giọng nói:
- Nói rất hay, nói rất hay.
Lục Thất im lặng, hắn thực không cảm thấy cùng Mạnh Thạch nói những lời này, có cái gì tốt.
Yên tĩnh trong chốc lát, lại nghe Mạnh Thạch nói:
- Lục đại nhân, chờ khi từ Ninh Quốc quân trở về, ta và ngươi có thể sẽ có ba loại kết quả, một là bình an, hai là bị giáng tội giáng chức quan, ba là tước quan chức giáng làm dân thường.
Lục Thất ngẩn ra, hỏi:
- Không bị mất mạng sao?
- Tính mạng chắc là sẽ không mất đâu, đương kim Bệ hạ tự xưng là quân vương có phật tâm nhân từ, trừ phi xúc phạm vào kiêng kị thật lớn, nếu không y chắc sẽ không công khai giết người. Ta và ngươi chỉ là tham dự quân vụ thỏa đáng, y chỉ biết được kế sách phá hoại, đối với ngươi, nhiều lắm là tống đi phương xa làm quân tướng, còn ta thì sẽ bị giáng chức quan đi tới địa phương đảm nhiệm một cái chức quan nhàn tản.
Mạnh Thạch ôn tồn hồi đáp.
Lục Thất gật đầu, cũng nghĩ tốt nhất là tước hết quan chức của hắn tại kinh thành, sau đó trở về huyện Thạch Đại làm một gã Huyện Úy hộ quân, đương nhiên đi phương xa làm quân tướng cũng được, hắn thật không muốn ở lại kinh thành làm quân cờ.
Sau đó hai người trầm mặc, một đường trở về trong thành, Mạnh Thạch lại khăng khăng đưa Lục Thất trở về tú trang. Tới bên ngoài tú trang, Lục Thất vừa mới xuống xe, ngay lập tức có bốn hán tử cường tráng nhào tới vây lấy hắn.
Lục Thất ngẩn ra nhìn lướt qua, bỗng nhiên trong lòng rõ ràng điều gì, lập tức vẻ mặt trở nên nghiêm khắc, giọng oai nghiêm nói:
- Các ngươi là ai?
- Ngươi là Lục Thiên Phong phải không?
Một hán tử lạnh lùng nghiêm nghị hỏi.
- Đúng là bản quan, các ngươi là ai?
Lục Thất lạnh giọng trả lời.
- Lục Thiên Phong, chúng ta là Nha ti của Hình bộ, phụng mệnh bắt giữ ngươi đi Hình bộ thẩm vấn.
Hán tử lạnh lùng nghiêm nghị nói.
Lục Thất cố tình tỏ ra ngơ ngác, sửng sốt hỏi:
- Hình bộ? Hình bộ tìm ta làm cái gì?
- Bọn ta chỉ phụng mệnh bắt giữ ngươi, đi rồi tự nhiên biết.
Hán tử không kiên nhẫn lạnh lùng nghiêm nghị nói.
Lục Thất nhìn hán tử, lạnh nhạt nói:
- Ngươi muốn bắt ta đi Hình bộ, có công văn gì hay không?
- Công văn? Bọn ta là Nha ti của Hình bộ, bắt ngươi còn cần tới công văn?
Hán tử lạnh giọng đáp lại, động thân đánh về phía Lục Thất.
Xoát! Thiên Ngưu Đao của Lục Thất rút ra khỏi vỏ, hàn quang chợt lóe hung bạo chém về phía hán tử, hán tử đang vồ tới chợt kinh hãi đổi hướng thối lui, không ngờ thân hình Lục Thất đã phóng tới, Thiên Ngưu Đao đang bổ tới biến hóa thành đâm, vút qua lập tức đuổi tới yết hầu hán tử, hơi chếch đi, lưỡi đao vắt ngang bên trái cổ hán tử. Hán tử bị dọa sợ tức thì đình chỉ động tác, thân người thẳng đứng như cây gỗ, gã không tưởng nổi tốc độ của đối thủ nhanh như quỷ mị.
- Ngươi, ngươi dám hành hung quan chống cự lệnh bắt.
Hán tử giọng kinh sợ dọa nạt.
Lục Thất lạnh lùng nhìn hán tử, lạnh nhạt nói:
- Hành hung quan phải là ngươi mới đúng, bản quan là Lữ Soái của Ung Vương phủ, Binh Mã Sứ quân tiễu phỉ, hơn nữa còn là Giáo Úy thuộc Thiên Ngưu Vệ quân. Ngươi là nhân vật nào, cư nhiên muốn bắt ta mà không cần công văn, có tin bản quan có thể đường hoàng chính đại chém giết ngươi vì tội danh cường đạo mạo nhận quan lại hay không.
Hán tử kinh ngạc nhìn Lục Thất, sửng sốt chốc lát mới nói:
- Ngài là Thiên Ngưu Vệ quan.
- Đúng vậy, còn ngươi là ai?
Lục Thất lạnh nhạt nói.
- Ta thật sự là Nha ti của Hình bộ, đây là yêu lệnh của ta.
Hán tử vội vàng nói, tay lấy ra một viên bài bằng đồng đỏ, giơ lên cho Lục Thất xem.
Lục Thất thoáng nhìn qua, cau mày nói:
- Coi như ngươi là Nha ti của Hình bộ, vì sao tìm đến ta?
- Ngô bộ quan của Hình bộ đêm qua bị giết rồi.
Hán tử hồi đáp.
Lục Thất ngẩn ra, đáp lại nói:
- Ngô bộ quan của Hình bộ? Chuyện Ngô bộ quan bị giết thì có quan hệ gì với ta?
- Đại nhân, không biết Ngô bộ quan sao?
Hán tử hoài nghi hỏi.
Lục Thất ngẩn ra, suy nghĩ một chút, chợt kinh ngạc nói:
- Ngô bộ quan, ngươi nói, chẳng lẽ là Thần bộ Ngô lão gia ư?
Vẻ mặt hán tử cổ quái, gật đầu nói:
- Đúng là Thần bộ, Ngô bộ quan.
Lục Thất im lặng thu hồi Thiên Ngưu Đao, mắt nhìn xoáy hán tử nói:
- Ta có nhận biết Ngô lão gia, có điều ta và Ngô lão gia chỉ là sơ giao, gặp qua hai lần mà thôi, cũng không phải quen biết gì, tại sao ngươi phải tìm tới ta.
Hán tử nhìn Lục Thất, chần chừ một chút, trả lời:
- Đại nhân, bọn ta cũng chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi.
Lục Thất gật đầu, suy nghĩ một chút, ôn hòa nói:
- Như vậy đi, ngươi trở về cầm công văn đến đây, ta nhìn qua công văn có đóng dấu của cao quan Hình bộ rồi mới có thể hợp pháp theo ngươi đi Hình bộ, nếu quan ấn đóng dấu thấp hơn lục phẩm, ta không thể theo ngươi đi Hình bộ.
Hán tử ngẩn ra, vội vàng gật đầu nói:
- Được, ta trở về xin chỉ thị.
Lục Thất gật đầu, lại nói:
- Chẳng qua ngày mai ta có công vụ Thái tử điện hạ giao phó đi làm, nếu trước sáng mai ngươi không đến được, vậy cũng chỉ đành chờ ta hồi kinh rồi gặp lại thôi.
Hán tử biến sắc mặt, giương mắt nhìn Lục Thất một cái thật sâu, chắp tay nói:
- Quấy nhiễu đại nhân rồi, cáo từ.
Nhìn bốn gã Nha ti mặc thường phục rời khỏi, Lục Thất chắp tay với Mạnh Thạch trong xe:
- Làm phiền đã giữ chân đại nhân.
Mạnh Thạch như cười như không nhìn hắn, tiếp đó gật đầu tán thưởng, lại nói:
- Ngô bộ quan kia, khả năng là có Vinh thị đứng sau, sau này ngươi phải cẩn thận rồi.
- Vâng, Thiên Phong nhớ kỹ.
Lục Thất đáp lại, sau đó đưa tay đóng cửa xe, mắt dõi theo xa giá của Mạnh Thạch đi xa.
Mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng của xa giá Mạnh Thạch nữa, trên mặt Lục Thất mới hiện lên nụ cười khổ. Hắn biết Mạnh Thạch có thể là chân chính thưởng thức hắn, mà hắn cũng là cố ý không có phủ định bác bỏ hành vi giết Ngô phó quan. Mục đích là muốn dùng sự bộc trực của mình để hồi đáp thưởng thức của Mạnh Thạch, có điều đối với thưởng thức của Mạnh Thạch, ở trong lòng hắn quả là mâu thuẫn, đó là một loại bất đắc dĩ không thể tự chủ.