Lục Thất nghe rồi gật đầu, trong bụng cười khổ, hắn có thể không rõ ràng sao. Thái tử rõ ràng là đang chơi trò giống thật mà là giả quen thuộc, hắn đúng là có quân chức Đô Ngu Hầu, nhưng lại không có binh lực tương ứng. Nhưng hắn hiểu được, cho dù có binh lực tương ứng, chức Đô Ngu Hầu của hắn cũng chỉ là một hư quan không được can thiệp quân vụ.
- Lục giáo úy, ngươi có biết ta đi Ninh Quốc quân là có sứ mệnh gì không?
Mạnh Thạch ôn tồn lại nói.
Lục Thất ngẩn ra, ôn hòa nói:
- Hạ quan không biết.
- Kỳ thực ngươi hẳn là có biết một chút, hôm qua Điện hạ cũng có nói qua với ngươi.
Mạnh Thạch ôn tồn gợi ý.
Lục Thất ngẩn ra, ôn hòa nói:
- Đại nhân nói, là chỉ việc lập quân đội ở Thường Châu sao?
Mạnh Thạch gật đầu, ôn hòa nói:
- Lần này đi Ninh Quốc quân, còn có chín tên quan tướng cùng đi, chín tên quan tướng kia tới Ninh quốc quân rồi, sẽ ở trong Nha quân tăng cường quân binh tam doanh. Bọn họ ba người một tổ, chia ra đảm nhiệm Doanh tướng, Trung quân lệnh cùng với Lục sự quân tào, mà ngươi chủ yếu là hộ tống ta quay về.
Lục Thất hiểu ra gật đầu, rồi lại nghi hoặc hỏi:
- Đại nhân, Điện hạ làm như vậy, Hoàng đế Bệ hạ có tức giận hay không.
Mạnh Thạch cười cười, ôn hòa nói:
- Chín tên quan tướng kia là Thái tử điện hạ lựa chọn ra từ Vệ quân trong Hoàng cung đấy.
Lục Thất ngẩn ra, tiếp theo bừng tỉnh gật đầu, hắn hiểu, việc lựa chọn quan tướng đảm nhiệm trên thực tế là do Đường Hoàng quyết định, nhưng ở bên ngoài lại nói là Thái tử tuyển chọn bổ nhiệm. Tại sao phải làm như vậy, tám phần là để giảm bớt sự chống cự của Giang Âm quân. Ở Thường Châu lập một đội quân, kỳ thực cũng là sách lược của Đường Hoàng.
Hắn chợt thấy Mạnh Thạch như cười như không nhìn mình, hắn bị nhìn cảm thấy có hơi phát hoảng, mất tự nhiên ôn hòa nói:
- Đại nhân, hạ quan có cái gì không ổn sao?
Mạnh Thạch cười cười, ôn hòa nói:
- Lục đại nhân, Thái tử có một đạo khẩu dụ, muốn ngươi chấp hành.
Lục Thất nghe xong lòng lập tức căng thẳng, vẻ mặt hắn bất an nhìn Mạnh Thạch, ôn hòa nói:
- Mời đại nhân nói.
- Thái tử điện hạ khẩu dụ, lệnh Lục đại nhân trên đường đi, nghĩ biện pháp ám sát hai quan tướng.
Mạnh Thạch ôn tồn nói.
Lục Thất nhướng mày, im lặng buông xuống mí mắt, một lát sau, nghe Mạnh Thạch ôn hòa nói:
- Như thế nào, Lục đại nhân không thể sao?
Lục Thất giương mắt nhìn, ôn hòa nói:
- Đại nhân, việc ám sát hai người cũng không phải dễ dàng làm được, hạ quan chỉ có thể nói, sẽ tận hết sức thi hành chỉ lệnh của Điện hạ.
Mạnh Thạch gật đầu, ôn hòa nói:
- Trên đường, ta sẽ tạo cơ hội cho ngươi.
Lục Thất im lặng gật đầu, hắn rốt cuộc có càm giác bước lên thuyền hải tặc. Hơn nữa hắn cảm thấy, cái gọi là Thái tử khẩu dụ, tám phần là ngụy lệnh. Muốn giết quan tướng, hẳn là vị Mạnh Thạch đại nhân này.
- Đạo khẩu dụ này của Thái tử điện hạ, hàm nghĩa ngươi hẳn là hiểu được.
Mạnh Thạch lại ôn hòa nói.
Lục Thất do dự một chút, ôn hòa nói:
- Đại nhân, cho dù có giết quan tướng, Điện hạ cũng không chắc có quyền lực cho người đi bổ nhiệm.
- Bình thường mà nói quả là không thành, nhưng đây là một cơ hội. Quan tướng vừa chết, ta sẽ để cho nhân vật trong Ninh Quốc quân thay mặt bổ nhiệm. Một khi nhân vật trong Ninh Quốc quân thay mặt bổ nhiệm rồi, Hoàng đế Bệ hạ có một nửa khả năng, sẽ không dùng lại người đã đi bổ nhiệm.
Mạnh Thạch ôn tồn trả lời.
- Trong Ninh Quốc quân đại nhân có người có thể sử dụng không?
Lục Thất ôn tồn hỏi.
Mạnh Thạch bình tĩnh nhìn Lục Thất, cười nhạt nói:
- Không người có thể sử dụng.
Lục Thất ngẩn ra, ôn hòa nói:
- Không có người có thể dùng, cách làm của đại nhân sẽ không thu được ích lợi gì cả.
Mạnh Thạch ôn hòa nói:
- Nguyên nhân chính là không thu được lợi ích trực tiếp, cho nên ta mới suy nghĩ đi làm.
Lục Thất nghe xong ngạc nhiên nhìn Mạnh Thạch, Mạnh Thạch cười cười, ôn hòa nói:
- Chờ đến Ninh Quốc quân, ta sẽ để cho ngươi làm võ khảo quan, ở trong Ninh Quốc quân tuyển chọn bổ nhiệm quan tướng.
Lục Thất nghe vậy sắc mặt biến đổi, để cho hắn làm võ khảo quan tuyển chọn bổ nhiệm quan tướng, thế thì chẳng khác nào đẩy hắn vào trong nguy hiểm. Một khi Đường Hoàng biết được, hắn tự nhiên là đứng mũi chịu sào nhận chịu tội rồi.
- Đại nhân muốn dùng ta như vậy, không ổn đâu.
Lục Thất nén xuống phẫn nộ trong lòng, ôn tồn chất vấn.
- Có gì không ổn? Phú quý chỉ có thể cầu được từ trong gian khó, ngày sau ngươi rất có thể sẽ đi Thường Châu, nếu ngươi không nắm bắt cơ hội thu hoạch quân tâm đồng minh, sau này ngươi ở Thường Châu tuyệt đối sẽ lâm vào tình trạng bị cô lập, loại hậu quả này rất đáng sợ đấy.
Mạnh Thạch thản nhiên đáp.
Lục Thất im lặng, hắn biết không thể nói thêm gì được, hắn đã lên phải thuyền giặc, một khi kiên quyết rời khỏi thuyền, hậu quả chắc chắc sẽ là rơi vào hoàn cảnh không chết không thôi. Thế lực của Thái tử tuyệt đối sẽ trả thù hắn, hiện tại việc hắn có thể làm, chính là nghe lệnh hành sự như một quân cờ.
- Thế nào? Ngươi nghĩ thông suốt rồi.
Mạnh Thạch ôn tồn hỏi.
Lục Thất cười khổ, ôn hòa nói:
- Đại nhân, trước đây ta có nói qua, Thái tử điện hạ không thích hợp tham dự binh quyền.
- Đúng là không thích hợp, nhưng hậu quả không tham dự binh quyền, đó là quyền uy của Thái tử sẽ không hề có trọng lượng, thâm sâu hơn một chút, chính là Thái tử điện hạ nhất định phải tự tìm đường giải thoát.
Mạnh Thạch lạnh giọng nói.
Lục Thất quái lạ nhìn Mạnh Thạch, kinh ngạc nói:
- Đại nhân nói là, Hoàng đế bệ hạ có tâm đổi Thái tử.
Mạnh Thạch gật đầu, ôn hòa nói:
- Hẳn là có cái tâm đó, ngươi chắc cũng biết Anh Vương, Anh Vương mới mười sáu tuổi nhưng đã có quyền lực điều động tả hữu Hổ Bí quân, có thể tùy thời điều động quân lực hai doanh hành sự bên ngoài. Còn Thái tử điện hạ cho tới nay thủy chung vẫn không có quyền điều động tả hữu Long Võ quân.
- Đại nhân, điều đó cũng không chứng tỏ Bệ hạ có tâm thay đổi Thái tử.
Lục Thất ôn tồn bác bỏ biện luận.
- Lục đại nhân, nếu Điện hạ không thể tham dự vào quân sự và chính trị, vậy sẽ mãi bị vây ở địa vị bày biện. Đương kim Bệ hạ nghi kỵ Thái tử Điện hạ, đó chính là do trong lòng vốn đã không thích Thái tử điện hạ. Hiện giờ nếu Anh Vương thực sự nắm được Hổ Bí quân, mà thân vương tay cầm trọng binh chính là một loại kiêng kỵ đuôi to khó vẫy. Cũng có thể nói, là dấu hiệu Anh Vương thay thế Thái tử điện hạ.
Mạnh Thạch lạnh giọng nói.
Lục Thất im lặng, hắn cảm thấy việc làm của Mạnh Thạch, sẽ chỉ khiến cho Thái tử lâm vào hoàn cảnh càng bất lợi hơn. Đường Hoàng không phải kẻ ngu, sao có thể cho phép Thái tử tự chủ đi đoạt lấy quân quyền, nếu vẫn ẩn nhẫn thuận theo, khả năng Thái tử bị phế cũng không lớn, ít ra là trong vòng mấy năm không thể nào.
- Lục đại nhân, sở dĩ Thái tử còn chưa đánh mất đại vị, chính là vì sự tồn tại của Giang Âm quân. Hiện giờ Hoàng đế bệ hạ muốn lợi dụng thân thích giữa Thái tử điện hạ và Trương thị, ở Thường Châu có thể thuận lợi lập một quân đội kiềm chế Giang Âm quân, cho nên Thái tử Điện hạ không thể để cho Giang Âm quân bị kiềm chế.
Mạnh Thạch ôn tồn giải thích nói.
Lục Thất ngẩn ra, thoáng suy nghĩ, ôn hòa nói:
- Đại nhân, hạ quan hiểu được, nguyện nghe theo an bài của đại nhân.
Thần tình Mạnh Thạch vui mừng gật đầu, ôn hòa nói:
- Cơ hội không nhiều lắm, chúng ta lại không thể công khai đấu với Hoàng đế bệ hạ, chỉ có thể nắm bắt cơ hội thu hoạch quân tâm này.
Lục Thất gật đầu, suy nghĩ một chút, ôn hòa nói:
- Đại nhân, nếu ta làm võ khảo quan tuyển chọn bổ nhiệm quan tướng, ngày sau khả năng ta có thể đi Thường Châu sẽ vô cùng thấp. Không thể nào Hoàng đế Bệ hạ biết rõ ta là người của Thái tử, còn điều ta đi Thường châu nhập quân.
- Hậu quả ngươi nói ta cũng biết, nhưng ta đã nói rồi, kỳ ngộ thu phục quân tâm không nhiều. Dù cho sau này ngươi không được đi Thường Châu nhập quân, nhưng có nhân tình của ngươi, Thái tử điện hạ có thể ngấm ngầm lung lạc quan tướng. Làm việc, phải có nhân mới có thể có quả.
Mạnh Thạch ôn tồn giải thích.
Lục Thất gật gật đầu, trong lòng cũng buông lỏng hơn nhiều, sau này không phải đi Thường Châu, vậy tự nhiên là thoát được một phiền não lớn, hắn thật không muốn trở thành lính hầu đi đánh tiên phong.
- Chuyện của huynh trưởng ngươi chỉ có thể thuận theo tự nhiên, huynh trưởng ngươi có tài văn chương, chỉ cần có thể gặp được Hoàng đế bệ hạ, lại dựa vào quan hệ của ngươi, sau này ở kinh thành hẳn là có thể nhậm một chức quan Chủ sự có thực quyền.
Mạnh Thạch lại ôn hòa nói.
Lục Thất ngẩn ra, tiếp đó gật đầu, dừng một chút, ôn hòa nói:
- Đại nhân muốn ám diệt chính là Chủ tướng sao?
- Đúng vậy, lần đi này có ba danh Chủ tướng đều là Thiên Ngưu Túc Vệ của Bệ hạ, nhưng chúng ta chỉ có thể diệt hai, ba gã Trung quân lệnh đều là Kiêu Kỵ Vệ, ba gã Lục sự quân Tào đều là Thiên Ngưu Dực Vệ.
Mạnh Thạch ôn tồn trả lời.
Lục Thất gật gật đầu, trong lòng hắn thật sự không coi trọng cái gọi là kỳ ngộ này, quả là chơi với lửa, nếu làm không tốt sẽ dẫn lửa thiêu thân. Hắn thấy hành động của Mạnh Thạch, chẳng khác nào con thỏ nóng nảy muốn cắn người, tuy nhiên đại vị của Thái tử quả thật đang nguy cơ trùng trùng. Hành động kia là đi vật lộn giành lấy kỳ ngộ, so với chờ bị phế bỏ vẫn tốt hơn. Có điều đáng thương bản thân, hắn vốn nghĩ thoát khỏi tranh đấu quyền lực chốn kinh thành, lại không tự chủ được càng lún càng sâu.
Đoạn đường đi sau đó không ai nói chuyện, Lục Thất không nói, Mạnh Thạch cũng khép hờ mắt ngồi ngay ngắn. Mãi cho đến Tây đại doanh, hai người xuống xe, Lục Thất thoáng quan sát thì thấy quy mô của Tây đại doanh và Nam đại doanh gần giống nhau.
Trước kia hắn cũng có nghe qua thuộc tướng giới thiệu, Tây đại doanh là nơi Hổ Bí hữu quân và Long Võ hữu quân cộng trú, còn Hổ Bí tả quân và Long Võ tả quân thì cùng trú đóng ở Đông đại doanh. Nam đại doanh còn lại là nơi Kinh quân thay phiên thao luyện, hiện giờ trở thành nơi trú đóng của quân tiễu phỉ của Chu Chính Phong