Kiêu Phong

Quyển 2 - Chương 84: Cú vọ

Lục Thất đứng lên, Thái tử nhìn hắn, ôn hòa nói:

- Lục giáo úy, bổn cung dùng ngươi là muốn thực thi một quốc sự. Mặc dù bổn cung đã nói với ngươi, nhưng chưa chắc có thể từng bước một thực hiện được.

Lục Thất ngẩn ra, ôn tồn đáp lại nói:

- Lời của điện hạ, thần nghe hồ đồ.

Thái tử ôn hòa nói:

- Quốc sự theo lời của bổn cung, là muốn ở Thường Châu lập một quân đội, sau đó cùng với Giang Âm quân cộng tác chống lại xâm phạm của Việt quốc. Bổn cung cho ngươi đi Khang Hóa quân làm Doanh tướng, mục đích là để cho ngươi có thể khống chế quân lực, sau đó dẫn quân dưới quyền của mình đến Thường Châu quy vào quân trú đóng, ngươi nghe rõ ràng chưa?

Lục Thất hiểu ra gật đầu, ôn hòa nói:

- Thần nghe rõ.

Thái tử gật đầu, ôn hòa nói:

- Lục giáo úy, ngươi hẳn là biết sinh mẫu của bổn cung là nữ nhi Giang Âm, cũng chính là Giang Âm Trương thị là chí thân của bổn cung. Cho nên bổn cung hy vọng quân lực của Giang Âm và Thường Châu có thể trở nên cường đại, có thể hoàn toàn áp chế xâm phạm của Việt quốc, cho dân sinh Thường Châu khôi phục phồn hoa.

- Thần đã hiểu.

Lục Thất kính cẩn đáp lại, trong lòng cũng hoài nghi. Ý tứ của Thái tử rõ ràng là muốn bồi dưỡng quân lực của thân hệ, y muốn ở Thường Châu lập một đội quân, Hoàng đế có chịu đáp ứng không?

- Đương nhiên, ngươi bây giờ là Lữ Soái phủ Ung Vương, về sau chưa chắc có thể đi Khang Hóa quân như bổn cung suy nghĩ, nếu không thể, ngươi cũng chớ nên oán trách bổn cung.

Thái tử ôn tồn lại nói.

- Điện hạ yên tâm, thần là quân tướng, vì nước trú ở biên cương là bổn phận của thần, đi đến nơi ấy là việc nên làm, tuyệt sẽ không có bất cứ oán hận gì.

Lục Thất chắp tay thành khẩn đáp lại.

Thái tử gật gật đầu, ôn hòa nói:

- Mạnh Thạch nói, muốn để ngươi dẫn theo thuộc hạ hộ tống y đi Ninh Quốc quân. Yêu cầu mà ngươi nói, bổn cung có thể chấp thuận.

- Dạ, thần tuân theo quân lệnh hộ tống của điện hạ.

Lục Thất cung kính đáp lại.

- Mạnh Thạch là cột trụ của bổn cung, ngươi nhất định phải bảo hộ y cho tốt, nếu như xảy ra việc gì, bổn cung sẽ không tha cho ngươi.

Thái tử lạnh giọng nói, cũng hiển lộ uy nghiêm của đấng quân vương.

- Điện hạ yên tâm, thần sẽ cùng Mạnh đại nhân đồng sinh cộng tử.

Lục Thất lập tức nhanh miệng đáp lại.

Thái tử hài lòng gật đầu, ôn hòa nói:

- Tốt lắm, ngươi đi đi, không cần ở lại trà các.

- Vâng, thần cáo lui.

Lục Thất chắp tay đáp lại, lui về sau một bước, xoay người rời đi.

Lục Thất đi rồi, Thái tử quay đầu ôn hòa nói:

- Mạnh Thạch, chuyện quân nhu, ngươi cầm chỉ thị viết tay của bổn cung đi Binh bộ, tìm Cố lang trung vay mượn đi.

- Điện hạ, chuyện mượn quân nhu lần này nếu tìm Cố lang trung, sẽ lại làm cho hắn khó xử đấy. Thần cho rằng, nếu là mượn, vậy không bằng mượn của Long Võ quân.

Mạnh Thạch ôn tồn trả lời.

Thái tử ngẩn ra, ôn hòa nói:

- Long Võ quân?

- Là Long Võ quân, Điện hạ tuy không thể ra lệnh cho Long Võ quân hành sự, nhưng đó là nói Điện hạ không thể điều động Long Võ quân thôi. Điện hạ dù sao cũng là Đại tướng quân của Long Võ quân, mượn chút quân nhu không tính làm trái với quân quy.

Mạnh Thạch ôn tồn giải thích.

Thái tử trầm mặc, một lát sau lắc đầu nói:

- Không ổn, nếu phụ hoàng biết được, sẽ có phiền toái.

- Điện hạ, thần cho rằng mượn quân nhu của Long Võ quân, phiền toái là không thể tránh khỏi, nhưng lại có lợi ích lớn hơn.

Mạnh Thạch ôn tồn đáp lại.

Thái tử ngẩn ra như thoáng chút suy nghĩ, một lát sau mới ôn hòa nói:

- Ý tứ của ngươi, là để cho ta bắt đầu từ tiểu sự dần dần khống chế Long Võ quân trong tay ư.

- Thần không phải là ý tứ đó, ý tứ của thần chỉ là muốn ảnh hưởng tới Long Võ quân, khiến cho trong ý thức của tướng sĩ Long Võ quân tồn tại một Đại tướng quân tôn quý oai nghiêm. Về phần nắm vào trong tay là tuyệt đối không được, điều đó sẽ chạm đến điểm mấu chốt của Hoàng đế bệ hạ.

Mạnh Thạch vội phủ định giải thích.

- Theo như ngươi nói, được không bằng mất, thôi thì không mượn cho tốt.

Thái tử lắc đầu nói.

Mạnh Thạch cười khổ, ôn hòa nói:

- Điện hạ, dù là muốn nắm trong tay, cũng phải đi từng bước một đấy.

Thái tử nhìn Mạnh Thạch mỉm cười, ôn hòa nói:

- Nói chuyện với ngươi nha, thật đúng là không bằng cái gã Lục giáo úy kia.

Vẻ mặt Mạnh Thạch bất đắc dĩ, Thái tử quay đầu suy nghĩ một chút, ôn hòa nói:

- Bổn cung dụ cho Lục giáo úy nhậm chức Đô Ngu Hầu của hữu quân Long Võ quân. Ngày mai ngươi dẫn hắn đi hữu quân Long Võ quân mượn quân nhu đi, nhưng phải nhớ kỹ, chỉ có thể dẫn một mình Lục giáo úy đi thôi, không được mang theo các quan tướng của phủ Ung Vương.

- Thần ghi nhớ.

Mạnh Thạch ôn tồn đáp lời.

- Được rồi, bổn cung phải đi hồ Huyền Vũ rồi.

Thái tử giọng điệu thoải mái nói.

*****

Lục Thất cùng huynh trưởng rời khỏi Di Tâm các, huynh đệ hai người ở bên ngoài trao đổi một chút. Lục Thiên Hoa tự mình trở về nơi ở, còn Lục Thất thì đi tới một tiệm ăn chờ Quý Ngũ thúc, lúc này đã gần buổi trưa rồi.

Mới vừa ăn một hồi, Quý Ngũ thúc và Lỗ Hải đã tới, Lục Thất bảo hai người ngồi xuống. Lỗ Hải không khách khí bắt đầu lao vào ăn, Quý Ngũ Thúc ngồi ở bên trái, vừa ăn vừa thấp giọng báo cáo với Lục Thất. Lục Thất vẻ mặt yên tĩnh vừa ăn vừa nghe.

Nghe xong, hắn mới hỏi:

- Ngũ thúc, nơi hai gia hỏa kia ở có vắng lặng không?

Quý Ngũ thúc ngẩn ra, thấp giọng nói:

- Không gọi là yên lặng.

Lục Thất gật gật đầu, lại ôn hòa nói:

- Có biện pháp trà trộn đi vào không?

Đũa của Quý Ngũ thúc khựng lại, y quay đầu nhìn Lục Thất, hơi do dự mới thấp giọng nói:

- Đại nhân muốn giết tuyệt bọn chúng sao.

- Người ta đã đào cái hố tử cho ta nhảy, thúc nói ta nên làm cái gì bây giờ?

Lục Thất cười nhạt nói, Lỗ Hải nghe xong đột nhiên liếc mắt nhìn Lục Thất một cái, sau đó lại tiếp tục ngấu nghiến ăn.

- Bối cảnh người kia rất sâu, làm xong rồi, sẽ rất khó thoát thân đấy.

Quý Ngũ thúc lo lắng nói.

- Không phải sợ, ta có cái này.

Lục Thất thò tay lấy ra một vật, đặt lên trên bàn.

Quý Ngũ thúc giơ tay cầm xem, thấy là một túi gấm, mở ra lấy môt phương bài màu bạc, trên phương bài có ba chữ chìm, vừa nhìn mặt y liền biến đổi, mạnh mẽ nhìn Lục Thất, cả kinh nói:

- Hữu Thiên Ngưu.

Lục Thất gật đầu, nhỏ giọng nói:

- Mới có được đấy, chớ nên tiết lộ ra ngoài.

Quý Ngũ thúc gật đầu, bọc lại ngân bài đưa trở về cho Lục Thất, sau đó thấp giọng nói:

- Đại nhân có vật này, hẳn là đủ để chấn trụ người kia.

Lục Thất cười cười, nhỏ giọng nói:

- Có một loại người vô cùng thích tính kế thâm độc, cái loại người này, thúc không thể trông cậy vào gã biết sợ cái gì đâu. Không muốn hậu hoạn, biện pháp tốt nhất chính là nhổ tận gốc rễ.

*****

Khi đêm đã qua canh hai, bên trong phủ trạch của Tôn Ngọc Thư ánh đèn sáng tỏ. Trong một gian phòng, xếp đặt một bàn tiệc rượu phong phú, hai nam nhân trung niên văn nhã ngồi đối diện nhau, bên cạnh mỗi người bọn họ có một ả nữ tử xinh đẹp dựa sát vào.

- Ngô huynh, gã cường đạo kia có phải là có cảnh giác hay không, hắn vì sao lại không tới thuyền Lạc Nguyệt?

Tôn Ngọc Thư bất an hỏi.

Ngô lão gia nâng chén nhấp một ngụm, ôn hòa nói:

- Có lẽ là ta đã quá coi thường hắn rồi.

- Vậy phải làm thế nào?

Tôn Ngọc Thư bất an nói.

- Làm sao? Ngươi sợ rồi.

Ngô lão gia cười nhạt đáp lại.

Tôn Ngọc Thư chần chờ một chút, gật đầu nói:

- Ta đúng là có hơi sợ, dù sao gã cường đạo kia cũng là quan tướng có thực quyền, hơn nữa hắn làm việc có khuynh hướng không từ thủ đoạn. Loại người này, khiến cho người ta khó có thể đề phòng nhất đấy.

Ngô lão gia cười cười, ôn hòa nói:

- Ngươi yên tâm đi, đây là kinh thành, không đến lượt hắn lật tay là sóng động, ngươi lần trước, chỉ là do sơ suất mà bị hắn chui vào kẽ hở thôi. Kỳ thực, nếu ngươi kiên quyết bỏ mặc, hắn căn bản không dám thực sự dẫn ngươi đi ra ngoài thành.

Trên mặt Tôn Ngọc Thư cười khổ, oán hận buồn bực nói:

- Ta là sợ Chu Chính Phong.

Ngô lão gia gật gật đầu, nâng chén như có điều suy nghĩ, một lát sau mới ôn hòa nói:

- Chuyện này để sau này hãy nói đi, ta muốn xem xét tình hình một chút, rồi mới định đoạt.

Tôn Ngọc Thư ngẩn ra, kinh ngạc nói:

- Như thế nào? Ngươi có tâm thu nạp tên cường đạo này sao.

- Ta vốn có tâm thu hắn, chỉ có điều không nghĩ tới hắn ở kinh thành có thể có quan mạch.

Ngô lão gia ôn tồn trả lời.

- Hắn bây giờ là Doanh tướng thống binh, ngươi muốn thu hắn, rất khó đấy.

Tôn Ngọc Thư lắc đầu nói.

Ngô lão gia không trả lời, tự mình uống một hớp rượu, buông chén nâng đũa gắp thức ăn, một lát sau lại nghe Tôn Ngọc Thư buồn bực nói:

- Ngô huynh, tên cường đạo kia không thể lưu đâu, ngày sau hắn sẽ là một mối họa đấy, không bằng nhanh chóng ám sát hắn cho thỏa đáng.

- Ám sát? Nếu có thể ám sát, ta lại dùng kế mưu hại hắn làm chi. Đó là một quân nhân thiện chiến, cho dù có là Diệp Thanh ra tay cũng không giết được.

Ngô lão gia thản nhiên đáp lại.

Tôn Ngọc Thư im lặng, gã mới rủ xuống mí mắt, bỗng nghe đối diện kêu lên một tiếng trầm muộn. Gã kinh ngạc nâng mắt nhìn, lập tức sắc mặt kinh biến muốn đứng dậy, không ngờ một thân hình cao lớn bất chợt đánh tới, một bàn tay lớn tàn khốc phóng tới, lập tức chụp ngay cổ gã. Nữ nhân bên cạnh gã kinh hãi ngẩng đầu, bất ngờ hàn quang lóe lên vỗ lên trán nữ nhân, nữ nhân rên thảm một tiếng ngất đi.

- Ngô lão gia, hạnh ngộ.

Thanh âm của Lục Thất thản nhiên vang lên, thanh đoản kiếm trong tay hắn vắt ngang trước cổ Ngô thần bộ.

- Là ngươi?

Ngô thần bộ giọng kinh sợ đáp lại, ông ta không phải là văn nhân yếu ớt, nhưng dưới tình huống không hề đề phòng, lại bị người cầm vũ khí bí mật tiếp cận mình.

- Đúng là ta, Ngô lão gia, ta muốn biết nhà làm bối cảnh cho ngươi kia nhà nào, cần phải nói thật a.

Lục Thất thản nhiên hỏi, lúc này hắn mặc hắc y trùm kín đầu.

- Ngươi chớ có làm loạn, ta chính là Thiên Ngưu Vệ đó.

Ngô thần bộ giọng kinh sợ trả lời.