Kim Trúc khẽ thở dài:
- Công tử, hai nàng ấy là tỷ muội cùng cha khác mẹ, Thanh Phù nguyên danh là Ngọc Lan, vị mỹ nhân kia danh xưng Tú Lan, nghe nói nhà các nàng gặp phải họa nạn, Thanh Phù chủ động bán mình cho thanh lâu, để lấy năm nghìn lượng bạc cho người nhà.
Lục Thất không ngờ ồ một tiếng, dịu dàng nói:
- Thanh Phù chủ động bán mình cho thanh lâu à.
- Đúng vậy, nếu không kiếm đâu ra năm nghìn lượng bạc. Nếu như bị ép bán, hai nghìn lượng bạc là nhiều nhất rồi. Nếu như lai lịch bất minh, giống như Thanh Phù đoan trang xinh đẹp như vậy, cao nhất cũng chỉ được nghìn lượng bạc. Mỹ nhân chủ động bán mình, dễ dàng dạy dỗ, cũng có thể rất nhanh trở thành danh kỹ. Nữ nhân ở thanh lâu có rất nhiều người vô cùng xinh đẹp, nhưng trở thành danh kỹ thì lại rất ít. Muốn đào tạo ra được một danh kỹ không những phải giỏi đa tài đa nghệ, còn phải bỏ ra rất nhiều để tạo hình ảnh.
Kim Trúc dịu dàng giảng giải về quá trình đào tạo một danh kỹ.
Lục Thất thuận mồm ồ một tiếng, không nghĩ đến Kim Trúc lại trách móc:
- Sao vậy, công tử không tin?
- Ta tin, tỷ tỷ đừng hiểu lầm.
Lục Thất vội vàng đáp lại.
- Nô nói đều là sự thật. Lời nói của nô có vài phần đả thương người mong công tử tha thứ. Công tử thích cái người tên Băng Nhạn kia, vẻ đẹp cũng xấp xỉ nô, nhưng nếu không phải công tử cứu nàng ấy, vận mệnh của nàng ấy chỉ có thể làm những công việc về thể xác như kỹ nữ thôi, không đến hai năm, nàng ấy cũng không đáng giá đến hai trăm bạc.
Kim Trúc lại không thuận theo nói một lần nữa.
Sắc mặt Lục Thất lập tức âm trầm, lạnh nhạt nói:
- Tỷ tỷ có phải là nói nhiều quá rồi hay không.
Kim Trúc ngửa mặt cười nhìn kỹ hắn, duỗi cánh tay ra âu yếm hai gò má Lục Thất, dịu dàng nói:
- Công tử có phải là tức giận hay không?
Lục Thất chau mày, lạnh nhạt nói:
- Tỷ tỷ nói lời không nên nói.
Kim Trúc ôn nhu nhìn hắn, nhẹ nhàng nói:
- Nếu là bình thường, công tử không nên tức giận, nếu tức giận thì cũng là sau này.
Lục Thất ngẩn ra nghiêng đầu nhìn kĩ khuôn mặt Kim Trúc, nhìn chốc chát, mới dịu dàng nói:
- Tỷ tỷ cố ý nói như vậy.
Kim Trúc khuôn mặt ảm đạm, khép đôi mắt xinh đẹp nhỏ giọng nói:
- Về sau có người nói xấu nô, công tử cũng tức giận sao?
Lục Thất mỉm cười, gật đầu dịu dàng nói:
- Nếu có người nói xấu tỷ tỷ, ta nhất định sẽ tức giận.
Kim Trúc khuôn mặt bình tĩnh gật đầu, dịu dàng nói:
- Nô không nên làm công tử tức giận, nhưng mà lại nói lỡ lời rồi.
Lục Thất im lặng, hắn hiểu tâm tư của Kim Trúc. Sau này, nếu như nàng gửi gắm không đúng người, nàng sẽ tổn thất nghiêm trọng và thê thảm. Nàng nếu như không trao thân cho Lục Thất, ít nhất vẫn có thể tiếp tục làm chủ cửa hàng kinh doanh, nàng có thể kiếm về càng nhiều lợi nhuận hơn.
- Công tử, Thanh Phù rất cảm ơn Ngọc Trúc đấy, Ngọc Trúc từng cho Thanh Phù tám nghìn lượng bạc, để Thanh Phù có thể cứu trợ người nhà, cho nên Thanh Phù chẳng khác gì bán mình được một vạn ba nghìn lượng bạc.
Kim Trúc chợt dịu dàng nói thêm.
Lục Thất sửng sốt, cũng nhớ Thanh Phù từng nói, mấy năm nữa sẽ đi hầu hạ Ngọc Trúc, hóa ra là Thanh Phù từng mang ơn Ngọc Trúc.
Kim Trúc lại dịu dàng nói:
- Nàng tỳ nữ muội muội kia của Thanh Phù từng vô tình gặp Thanh Phù ở trà lâu. Lúc ấy mỹ nữ ấy thất thanh gọi tỷ tỷ, Thanh Phù lại không để ý đến tiêu sái rời đi, có tiểu nhị nghe được thuật lại cho nô. Sau đó mỹ tỳ kia cùng công tử đến trà các, thật ra, nàng ấy đến là muốn gặp Thanh Phù, bởi vì lúc nô tiễn nàng ấy, nàng ấy đã thăm hỏi về Thanh Phù.
Lục Thất giật mình gật đầu, khó trách Tú Lan lại một mình trên đường đi đến đây, sau khi thấy mình, lại chủ động muốn tới Di Tâm trà các.
Kim Trúc lại dịu dàng nói:
- Một đôi tỷ muội này, đều đáng trân trọng, nhất là muội muội cùng cha khác mẹ kia, không hề ghét bỏ tỷ tỷ mình là kỹ nữ, nếu như đổi lại là người khác, thì sẽ cảm thấy vì thân nhân là kỹ nữ mà cảm thấy sỉ nhục, giống như thấy ác quỷ hoảng sợ chạy trốn.
Lục Thất gật gật đầu, ôn tồn nói:
- Không nói chuyện các nàng nữa, chúng ta hiện tại không cứu được các nàng, nhưng có một chuyện tỷ tỷ có thể bỏ quên rồi. Chính là chuyện tỷ tỷ một khi đắc tội với tên họ Ngô đấy, chỉ sợ tên họ Ngô thẹn quá hóa giận sinh ra sát ý, ông ta có khả năng sẽ ám hại tỷ tỷ, để tiết mối hận trong lòng.
Kim Trúc cả kinh, đứng phắt dậy, khuôn mặt cũng chuyển thành ngưng trọng, hàng lông mi cong nhíu lại suy nghĩ, một lát sau, mới quay đầu dịu dàng nói:
- Công tử chắc hẳn đã có cách giải quyết giúp nô.
Lục Thất ôn tồn nói:
- Ta cũng chỉ có một cách, chính là trốn đi, tỷ tỷ hoặc là rời khỏi kinh thành đi nơi khác sinh sống, hoặc là trốn vào nhà quan lại để được che chở.
Kim Trúc khuôn mặt tràn ngập hoảng sợ, đôi mắt xinh đẹp nhìn xung quanh, một hồi lâu sau mới khổ sở nói:
- Nô thật sự phải rời khỏi nơi này sao?
- Tỷ tỷ nếu như đắc tội tên họ Ngô, chỉ có thể tạm thời rời khỏi đây, nếu không cũng chỉ có thể tiếp tục kiên nhẫn như này, cho đến khi tên họ Ngô kia hết kiên nhẫn, sẽ buộc tỷ tỷ nhập vào hộ tịch của hắn. Nếu tỷ tỷ kiên quyết không đồng ý, tên họ Ngô kia rất có thể sẽ giết tỷ tỷ, sau đó danh chính ngôn thuận thu lại cửa hàng.
Lục Thất ôn tồn nói.
Kim Trúc nghe xong đứng dậy, khuôn mặt kinh hãi nhìn Lục Thất, nàng cũng không phải cho rằng Lục Thất nói không ngoa, nàng ở nơi phong trần nhiều năm, nghe qua chuyện ác thật sự rất nhiều.
Hơn nữa, tên họ Ngô kia đúng là có rất nhiều thủ đoạn âm độc, nàng tìm kiếm sự trợ giúp của Lục Thất chính là muốn tên họ Ngô kia e dè. Thật ra nàng có thể thác thân cho quan lại càng lớn hơn, nhưng nàng không dám đem hạnh phúc sau này của mình ra đánh cuộc, sự xuất hiện của Lục Thất giúp nàng có thể hoàn thành tâm nguyện.
- Công tử, nô có thể trốn ở đấu?
Kim Trúc yếu ớt hỏi.
- Một là huyện Thạch Đại, nơi đó có thế lực của ta, hai là tới các Châu trị phồn hoa không kém kinh thành. Tỷ có thể mua cửa tiệm một lần nữa gầy dựng sự nghiệp, ba là ta cầu xin một vị quan lại thu nhận và giúp đỡ tỷ, trước tiên trốn tránh một thời gian, sau đó mới tính tiếp.
Lục Thất ôn tồn trả lời.
- Cầu quan lại thu nhận và giúp đỡ, công tử định nhờ ai?
Kim Trúc ôn nhu hỏi.
- Chính là thiếu phu nhân Tiêu phủ tỷ từng gặp qua Ta ở huyện Thạch Đại từng gặp nàng, còn có chút giao tình, nhưng năng lực của nàng ấy chỉ có thể bảo vệ tỷ, sẽ không vì chúng ta mà trở mặt với các thể lực ác ở kinh thành.
Lục Thất ôn tồn trả lời.
Đôi mắt xinh đẹp của Kim Trúc sáng ngời, dịu dàng nói:
- Vị thiếu phu nhân kia thật sự có thể thu nhận nô sao? Nô là kỹ nữ đấy.
Lục Thất mỉm cười, tự tin nói:
- Tỷ có thể mượn cớ làm nhạc công cho nàng ấy, cũng không phải bán mình cho nàng ấy.
Kim Trúc gật đầu, vui mừng nói:
- Nô đồng ý đến chỗ vị thiếu phu nhân kia.
Lục Thất có chút kỳ quái nhìn nàng, chỉ là đi ăn nhờ ở đậu, không nên vui mừng như vậy đi. Hắn đương nhiên không thể hiểu được tâm tư trong lòng một kỹ nữ, danh kỹ vì sao đồng ý gả cho quan lại văn nhân, không phải chính là muốn có được sự tự tôn cao quý hay sao.
Kim Trúc có thể cùng một nữ nhân nhà quý tộc ở một chỗ, đó là một chỗ dựa quý giá, mượn vinh quang của vị quý nữ kia, cùng nàng khế ước cũng là một loại quý giá. Nói đơn giản, chính là cùng ở với người nào thì sẽ có địa vị như người đó.
- Nhưng trà các và quán rượu làm sao tiếp tục kinh doanh đây?
Kim Trúc rất nhanh quay về hiện thực.
- Rất đơn giản, chính là tỷ mang cửa hàng bán cho ta, bên ngoài thì ta là chủ, ta hoàn toàn không biết chuyện của nàng và tên họ Ngô, nói cách khác, muốn tên họ Ngô cho rằng, ta bị tỷ lừa mua cửa hàng, mà tỷ lại cầm giấy nợ hai mươi mấy vạn lượng của ta, nên cũng sẽ không có tổn thất gì.
Lục Thất ôn tồn cười nói.
Kim Trúc gật đầu, dịu dàng nói:
- Chỉ có điều, khi nô nhập vào hộ tịch của công tử, tên họ Ngô sẽ biết ngay.
Lục Thất lại mỉm cười dịu dàng nói:
- Tỷ tỷ nếu như thật sự muốn trở thành nữ nhân của ta, vậy thì chuyện nhập hộ tịch cũng chỉ là hình thức thôi, muộn vài năm cũng không sao cả.
Kim Trúc gắt giọng:
- Muộn vài năm, công tử không sợ nô rời đi ư, giá trị của nô tới hai mươi mấy vạn bạc đấy.
Lục Thất mỉm cười, ôn tồn nói:
- Chính là bởi vì giá trị của tỷ tỷ đáng giá hơn hai mươi vạn bạc, ta mới do dự chuyện để tỷ tỷ nhập tịch. Lục gia chúng ta cho phép thị thiếp được có tài sản riêng, sở dĩ ta cần dùng bạc lại không thể đến vay mượn Ngọc Trúc tỷ, là vì ta sợ Ngọc Trúc tỷ hiểu lầm ta.
Kim Trúc đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Lục Thất, Lục Thất thu lại cánh tay đang ôm Kim Trúc vào lòng, ôn hòa nói:
- Tỷ tỷ, ta là quan võ cầm binh bậc trung, so với quan văn gặp nhiều nguy hiểm hơn. Nếu như sau này ta gặp phải điều gì bất hạnh, tài sản nhiều kia của tỷ tỷ sẽ dẫn đến loạn, cho dù là ta để lại di mệnh, nhưng sau này chưa hẳn là hữu dụng. Qua vài năm nếu ta thật sự có chuyện gì bất hạnh, cũng van cầu tỷ có thể giúp đỡ nữ nhân của ta ở tú trang.
Kim Trúc im lặng chưa đáp ứng, giật mình trong chốc lát, chậm rãi dán mặt trên ngực Lục Thất.