Đỗ Băng Nhạn nghe xong nhu thuận gật đầu, Lục Thất lại nói:
- Băng Nhạn, chuyện hợp tu, sau này không được nói cho bất cứ ai.
Đỗ Băng Nhạn dịu dàng nói:
- Thiếp đã biết, công tử yên tâm đi.
Lục Thất cười vui vẻ, mắt dò xét nhìn Đỗ Băng Nhạn, ngọn đèn dầu chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của Đỗ Băng Nhạn, điềm tĩnh giông như một đóa Ngọc Lan, hắn đưa hai tay ôm mỹ nhân vào ngực.
Mỹ nhân thẹn thùng cúi đầu, toàn thân dựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, nhu thuận giống như một con cừu nhỏ, tùy ý hai bàn tay hắn trêu đùa, thân thể mềm mại bị kích thích không kìm được vặn vẹo khẽ ngâm, cuối cùng lật người lại, hai tay đưa ra chủ động ôm lấy nam nhân xấu xa này.
Sáng sớm, Lục Thất tỉnh dậy trên giường đầy mùi hương say lòng người, vẻ mặt vui sướng nhìn đôi nữ nhân trong phòng, đêm qua hắn ngủ lại nơi Ngọc Trúc ở, vốn chỉ là cùng Băng Nhạn cá nước thân mật, không nghĩ tới nửa đường lại thêm một Ngọc Trúc.
Một đêm ân ái khiến Lục Thất rất thích, hắn rất hài lòng với kỹ xảo lên giường của Ngọc Trúc tỷ tỷ.
- Công tử, sau khi trở về đừng để Lục Châu hầu hạ, Lục Châu vẫn chưa khỏe hẳn, hầu hạ xong mệt mỏi dễ dẫn đến tạo thành căn bệnh.
Ngọc Trúc vừa trang điểm vừa dịu dàng khuyên bảo Lục Thất, đêm qua nàng gia nhập chính là vì không muốn Đỗ Băng Nhạn quá mệt nhọc, xuất phát từ thiện ý mới hầu hạ Lục Thất.
- Tỷ tỷ, không bằng nàng cũng theo ta đi.
Lục Thất hi vọng.
Ngọc Trúc lắc đầu, dịu dàng nói:
- Đợi thêm mấy ngày nữa.
Lục Thất khó hiểu nói:
- Tỷ tỷ không tín nhiệm ta sao?
Ngọc Trúc trầm mặc một lúc lắc đầu nói:
- Không phải, ta hiểu rõ công tử là người trọng chữ tín, ta hôm nay không đi cùng công tử là vì đợi một người.
Lục Thất ngẩn ra dịu dàng nói:
- Tỷ tỷ phải đợi người, người đó là ý trung nhân sao?
- Đúng vậy, ta đã đáp ứng đợi người kia một năm, bây giờ mới chỉ được nửa năm.
Ngọc Trúc thẳng thắn nói.
Lục Thất nghe xong trong lòng thẫn thờ, suy nghĩ một chút ôn tồn nói:
- Tỷ tỷ, tỷ vẫn nên theo ta đi, tỷ có thể đợi người kia ở Tú trang, tỷ chỉ cần dùng chút bạc dặn dò bà bà, nếu như người kia tới, có thể đến Tú trang tìm tỷ.
Ngọc Trúc nghe xong dừng lại việc trang điểm trầm ngâm, Đỗ Băng Nhạn ở bên dịu dàng nói:
- Ngọc Trúc tỷ, công tử nói rất có lý, tỷ tỷ nếu như ở lầu Khổng Tước đợi thêm nửa năm, chính là mất nhiều hơn được.
Trong phòng yên lặng một lúc, Ngọc Trúc gật đầu dịu dàng nói:
- Vậy được rồi, ta trước tiên gả cho công tử trên danh nghĩa, đi Tú trang đợi người.
Lục Thất trong tâm vui sướng, mỉm cười nói:
- Tỷ tỷ cứ yên tâm, người kia nếu như tìm đến Tú trang, đến lúc đó nếu tỷ tỷ nguyện ý gả cho hắn, ta sẽ coi tỷ tỷ giống như chị ruột gả đi.
Ngọc Trúc xoay người nhìn Lục Thất dịu dàng nói:
- Đa tạ công tử.
Mặt trời đã lên cao, Lưu tú bà mướn xe có rèm che, chở Lục Thất, Lưu tú bà, Ngọc Trúc và Đỗ Băng Nhạn đến huyện nha.
Sau khi đến huyện nha làm thủ tục nhập tịch rất nhanh, đưa thêm năm lượng bạc, chưa đến một canh đã xong xuôi. Lục Thất trước đem văn khế nhập tịch cho Ngọc Trúc, cũng để Ngọc Trúc tự cất giữ, còn văn khế của Băng Nhạn hắn thu lại, sau đó hắn đưa Ngọc Trúc trở về lầu Khổng Tước thu thập vật dụng.
Xe tới lầu Khổng Tước, Ngọc Trúc xuống xe, Lục Thất kêu phu xe đi đến thành nam, bố trí cho Băng Nhạn ở chỗ Đỗ Lan Nhi, sau đó trở về lầu Khổng Tước, đón Ngọc Trúc đến Tú trang Thiên Công.
Sau khi làm xong chuyện của Ngọc Trúc, hắn mới có thể an tâm đi cùng hai nàng hợp tu Tiên Thiên công.
Lúc xe trở lại Ngọc Trúc vẫn chưa ra, Lục Thất ở cửa hông lầu Khổng Tước kiên nhẫn chờ. Đợi khoảng một canh giờ, Ngọc Trúc và Lưu tú bà đi ra, có bốn quân nô cầm vật phẩm lên xe, còn có bảy nữ nhân xinh đẹp đưa tiễn, vẻ mặt lưu luyến không rời kêu Ngọc Trúc tỷ tỷ, xem ra Ngọc Trúc ở lầu Khổng Tước rất được lòng người.
Tới trước xe, Lục Thất đỡ Ngọc Trúc lên xe, có một người mặc váy áo màu xanh mềm mại như ngọc, giơ tay khẽ chạm vào Lục Thất, nghiêm mặt nói:
- Công tử, Ngọc Trúc tỷ là người tốt, mong công tử có thể đối xử tử tế với Ngọc Trúc tỷ.
Lục Thất cảm động trước tình bạn của các nàng, quay đầu nói với cô gái mặc váy xanh:
- Yên tâm, ta sẽ đối tốt với Ngọc Trúc tỷ.
Hắn vừa dứt lời, bảy cô nương đều lấy ra một cái bao nhỏ ném vào trong xe, Ngọc Trúc vội vàng ngăn cản, nhưng Lưu tú bà khuyên không cần ngăn, đôi mắt xinh đẹp cũng đầy lệ quang.
- Các muội muội, mau vào đi, đi lâu quá sẽ khiến chủ nhân giận.
Ngọc Trúc vừa nói, tất cả những cô gái ở đây đều rơi lệ nói lời tạm biệt, thật lâu sau không chịu trở về, khiến cho Lục Thất có chút cảm động.
Lưu tú bà hô:
- Được rồi, mau trở về thôi.
Lục Thất cũng khuyên nhủ:
- Mọi người đừng thương tâm, các nàng nhớ Ngọc Trúc tỷ có thể đến nhà ta để gặp.
Có một mỹ nữ khuôn mặt trái xoan nhìn hắn nhỏ giọng nói:
- Công tử, chúng ta là kỹ nữ, đến nhà công tử sẽ bị phu nhân của công tử đánh đuổi ra ngoài.
Lục Thất cười nói:
- Các nàng yên tâm, Ngọc Trúc ở một tòa tiểu viện riêng biệt, ở nhà không ai có thể quản nàng.
Chúng nữ tử nghe xong không dám tin, ai cũng lạnh lẽo nhìn Lục Thất một cái, khiến cho Lục thất rất xấu hổ, đành phải ngậm miệng lên xe, phu xe vung roi điểu khiển xe rời khỏi.
Chúng nữ tử đứng từ xe phất tay chia tay với Ngọc Trúc, xe đi khoảng hơn hai mươi mét, Lục Thất mới dám thở ra.
Ngọc Trúc lau nước mắt nhặt lấy bao vải, Lục Thất giúp nàng nhặt tất cả lên, dịu dàng nói:
- Những muội muội đó của nàng đều rất có tình nghĩa.
Ngọc Trúc thê lương nói:
- Đều là người đáng thương đồng bệnh tương liên, không giúp đỡ lẫn nhau vậy ai sẽ giúp chúng ta.
Nói xong vuốt ve bao vải thở dài:
- Trong này đều là kim châu ngọc thúy, ta còn có mười ba nghìn lượng tích góp được, công tử đều cầm lấy đi.
Lục Thất sửng sốt, mỉm cười nói:
- Tỷ tỷ có phải đang thử dò xét ta hay không?
Ngọc Trúc cười khổ nói:
- Còn thử cái gì, tất cả những gì của ta bây giờ đều là của công tử, còn nghĩ đến cái khác có tác dụng không?
Lục Thất dịu dàng nói:
- Tỷ tỷ, ta kính trọng tỷ, bây giờ cũng không muốn nói nhiều gì nữa, ở lâu sẽ biết lòng, lựa chọn hôm nay của tỷ tỷ sẽ không khiến tỷ tỷ thấy hối hận đâu.
- Đúng đấy Ngọc Trúc, công tử là người giữ chữ tín, nhất định sẽ đối xử tử tế với cô.
Lưu tú bà vội nói chen vào, nàng bây giờ đã là nô tài của Lục gia rồi.
- Ta cũng tin tưởng công tử.
Ngọc Trúc nhỏ giọng nói.
Lục Thất nghe ra giọng điệu của Ngọc Trúc có chút yếu ớt, hắn không nói gì, chỉ giơ tay nắm lấy bàn tay phải của Ngọc Trúc, yên lặng khẽ vuốt.
Xe đã tới Tú trang Thiên Công, Ngọc Trúc liền nghe thấy bên trong Tú trang truyền ra tiếng cười, Tư Trúc và Tư Ngọc rất vui mừng, hai bên lôi kéo tay Ngọc Trúc, ân cần thăm hỏi, Ngọc Trúc cũng yêu thương trả lời hai tỷ muội.
Tiểu Mai nói cho Lục Thất, đại phu nhân đã đi khỏi, đến tự an lễ phật cầu phúc, không biết khi nào trở về, bảo Tiểu Mai chuyển lời không cần lo lắng.
Lục Thất nghe xong cũng không nói gì, hắn vốn định giải thích chuyện của Ngọc Trúc với Tiểu Điệp, sau đó mới đi hợp tu, bây giờ Tiểu Điệp không có ở đây giải thích thể nào đây.
Sau đó hắn dặn Tiểu Mai, sau khi an bài cho Ngọc Trúc đến ở Thiên Tỉnh trạch viện, cũng tuyên bố Uyển Ngọc và Băng Nhi thuộc về Ngọc Trúc, Tư Trúc và Tư Ngọc cũng chuyển đến ở Thiên Tỉnh trạch viện.
Chúng nữ tử nghe xong cũng không có dị nghị gì, Ngọc Trúc là đại ân nhân của các nàng, quyết định của Lục Thất, cũng không khiến cho các nàng cảm thấy có gì không ổn, Uyển Ngọc và Băng Nhi quỳ trước Ngọc Trúc, cùng đi hâu viện quét tước nhà cửa.
Sau khi sắp xếp xong cho Ngọc Trúc, Lục Thất lại đón xe đến nhà ở thành nam, xuống xe vào trong nhà thấy huynh trưởng và Đỗ Lan Nhi, lại thấy Lục Nga, sau đó mới dẫn theo Điệp Y và Băng Nhạn rời khỏi, đón xe ra khỏi thành Giang Ninh, thẳng đến núi Thanh Long ngoài thành.
Lục Thất lựa chọn núi Thanh Long để tu luyện, nguyên nhân thứ nhất là do trong kinh thành nhân khí hỗn độn, nên tìm một nơi bí mật yên tĩnh trong núi hợp tu mới tốt, thứ hai là hắn sợ Điệp Y đang tu luyện tử vong, quan viên biết được lại tạo thành phiền toái.
Thực ra, ước nguyện ban đầu của Lục Thất, một nửa là muốn đem Điệp Y thành vật thí nghiệm, xem có thể trị bệnh đường sinh dục của nàng hay không, nếu trị được, sau ngày Lâm Tiểu Điệp bệnh nặng, hắn sẽ dùng hợp tu để tìm đường sống cho Lâm Tiểu Điệp, một nửa nguyên nhân khác chính là tiếc tài nghệ của nàng, sau lại biết nàng là Điệp Y, cũng tiếc duyên phận và tấm lòng của nàng.
Ra khỏi thành, dọc đường đi Điệp Y trầm mặc không nói, chỉ có nhẹ nhàng ôm lấy âu yếm đàn tỳ bà, dường như có một hồi ức gì đó liên quan, Lục Thất hiểu cũng ngồi yên không quấy rầy Điệp Y.
Tới chân núi Thanh Long, Lục Thất quay đầu nhìn lại, thấy núi Thanh Long địa hình dựng đứng, núi non trùng điệp, cây cối xanh mướt rậm tạp, hoa trên núi rạng rỡ, theo thế núi có một rừng trúc xanh um tươi tốt, ba người cùng nhau theo đường ngoắt nghéo đi sao vào rừng, trên đường lại thấy rừng phong, khiến cho trong lòng cảm thấy thoải mái thư sướng.
Cho đến khi đi vào rừng trúc, tìm được một chỗ đất bằng phẳng thích hợp tu luyện, Lục Thất tùy ý chặt vài cây trúc cắm xuống đất, rất nhanh bố trí xong, kế tiếp hắn truyền thụ kĩ thuật giẫm trúc để nhảy múa, chỉ trong thời gian uống một chén trà, Điệp Y đã biết nhảy, một lúc sau, Băng Nhạn cũng biết nhảy rồi