Lục Thất đọc xong sắc mặt liền trầm xuống, hắn suy nghĩ một chút nhẹ nhàng đẩy Lý Tuyết Tâm ra, ánh mắt dịu dàng nhìn Lâm Tiểu Điệp, Lâm Tiểu Điệp cũng đang nhìn hắn, một đôi mắt đẹp dường như hàm chứa cả đau thương và hi vọng.
- Tiểu Điệp, ta không nói lời đường hoàng gì cả, nàng là nữ chủ nhân của Lục gia, ta tôn trọng yêu cầu này của nàng, nhưng có một vài gia quy của Lục gia ta cũng muốn nàng tuân theo, Lục gia có một gia qui khác với những nhà khác, chính là thiếp thất có quyền tự do và quyền được có tài sản riêng. Ở Lục gia mỗi vị thiếp đều có tài sản riêng của chính mình, tài sản của thiếp thất, thê thất không thể đoạt lấy, nếu như ta gặp phải điều gì không may, tất cả thiếp thất có quyền mang theo tài sản của mình rời khỏi Lục gia, nàng là thê thất không có quyền ngăn cản.
Lục Thất nghiêm nghị đáp lại.
Lâm Tiểu Điệp sửng sốt, suy nghĩ một chút, lấy bút viết:
- Thất lang, thiếp thất có quyền tự do và quyền được có tài sản riêng, vậy Lục gia không loạn được sao?
Lục Thất xem xong dịu dàng nói:
- Không loạn, ở huyện Thạch Đại, tài vụ của Lục gia do Vận Nhi quản lý, mặc dù thiếp thất ai cũng có tài sản riêng nhưng chỉ có quyền nắm giữ và chút tiền lời, ví dụ ta nạp một vị thiếp thất, đầu tiên thiếp thấy kia sẽ nhận được hồng bao của mẹ ta, đồ cưới mà thiếp thất mang theo cũng là tài sản riêng của mình. Thiếp thất có thể dùng tiền của mình để đầu tư vào cửa hàng của Lục gia để thu lợi, góp nhiều vốn sẽ được quyền kinh doanh. Nhưng thiếp thất mặc dù có quyền tự do và có tài sản riêng, nhưng cũng phải nghe theo những lời chỉ bảo hợp tình hợp lý của thê thất.
Lâm Tiểu Điệp nghe xong lại viết:
- Chàng nói là, thiếp thân không có quyền gọi Tuyết Tâm đến hầu hạ.
Lục Thất dịu dàng nói:
- Không phải, nàng là thê thất, có quyền gọi các thiếp thất đến hầu hạ nàng, nhưng ta không muốn nàng cố tình làm nhục thiếp thất.
Lâm Tiểu Điệp lại viết:
- Vậy thì tốt, thiếp rất thích có người hầu hạ, có quyền này rồi, thiếp đã cảm thấy đủ rồi.
Lục Thất nhìn xong trong lòng cảm thấy là lạ, thầm nghĩ vị hôn thê này từng chịu nhiều tủi nhục, có phải tâm lý có chút biến thái hay không. Hắn bình tĩnh nói:
- Tiểu Điệp, nàng tìm ta đến có chuyện gì?
Lâm Tiểu Điệp viết:
- Thiếp một là muốn tâm sự, hai là muốn hỏi chàng chuyện Tư Trúc và Tư Ngọc, chàng định giữ các nàng lại lâu không? Còn có Tiểu Mai, Uyển Ngọc và Băng Nhi, thiếp muốn giữ các nàng lại.
Lục Thất dịu dàng nói:
- Ta coi Tư Trúc và Tư Ngọc như muội muội, sau này sẽ gả cho một gia đình tốt, Uyển Ngọc và Bằng Nhi cũng có quyền tự do, Tiểu Mai ta đã quyết định lưu lại Lục gia rồi.
Lâm Tiểu Điệp viết:
- Thiếp tôn trọng quyết định của chàng, sau này sẽ chuẩn bị nhiều của hồi môn, mà Tuyết Tâm và Tiểu Mai chính thức thuộc về Lục gia.
Lục Thất nhìn về phía Lý Tuyết Tâm đang cúi đầu, hắn cũng muốn nói là sẽ chuẩn bị của hồi môn cho Lý Tuyết Tâm, nhưng chuẩn bị nói ra lại nuốt trở vào, cự tuyệt mỹ nhân khuynh thành như vậy, nếu hắn thật sự cứ làm trái lương tâm không lấy vào nhà, thật sự có lỗi với bản chất nam nhi của hắn.
Giấy nhoáng một cái lại xuất hiện trước mắt, hắn tự mình cầm lên nhìn, trên giấy viết:
- Thất lang, thiếp không muốn đến huyện Thạch Đại huyện ở để Vận Nhi muội muội ghét bỏ, sau này sẽ ở lại phường thêu này được không?
Lục Thất xem xong sửng sốt, lập tức trong lòng rất vui sướng, Lâm Tiểu Điệp không muốn chuyển đến ở huyện Thạch Đại đúng như ý của hắn.
Hắn ngoài mặt chần chờ một chút, dịu dàng nói:
- Tiểu Điệp, nàng muốn ở đâu cũng được, nhưng nhất định phải thành thân ở huyện Thạch Đại, hơn nữa mỗi năm phải đến huyện Thạch Đại một lần để thỉnh an nương.
Lâm Tiểu Điệp nghe xong im lặng, nàng dường như có tâm sự gì đó, một hồi lâu sau mới gật đầu, lại cầm bút lên viết:
- Đợi bệnh của thiếp đỡ, sẽ đi huyện Thạch Đại thành thân, thiếp không muốn khiến người khác chê cười.
Lục Thất tâm có chút đau xót, dịu dàng nói:
- Tiểu Điệp, chờ bệnh của nàng khỏi, ta dẫn nàng đến huyện Thạch Đại gặp mẫu thân, và đến tế bái mộ của cha ta, sau đó trở lại kinh thành thành thân.
Lâm Tiểu Điệp ngẩng đầu nhìn Lục Thất, đôi mắt xinh đẹp lóe lên cảm xúc phức tạp, nhìn qua liền buông mắt xuống gật gật đầu. Lục Thất buông lỏng tâm, dịu dàng nói:
- Tiểu Điệp, còn chuyện gì nữa không?
Tiểu Điệp lắc đầu, cầm bút lên viết:
- Không còn chuyện gì nữa, Thất lang, chàng cùng Tuyết Tâm ra ngoài tâm sự đi, thiếp muốn yên tĩnh một mình.
Lục Thất xem xong dịu dàng nói:
- Tiểu Điệp, ta có việc phải rời khỏi kinh thành ba bốn ngày mới về.
Lâm Tiểu Điệp dường như tâm tình trầm xuống, cầm bút viết:
- Chàng đi đi, làm việc gì cũng phải cẩn thận.
Lục Thất lòng ấm áp gật gật đầu.
Sau khi Lục Thất và Lý Tuyết Tâm rời khỏi, đôi mắt Lâm Tiểu Điệp giật mình nhìn kỹ cửa phòng xuất thần, một lát sau bỗng nhiên nàng lắc lắc đầu, tiện đà thân thể ngồi trên ghế bay lên, cả người nhẹ giống như lông chim, bay nhẹ nhàng ra ba thước mới hạ xuống.
Lúc thân mình hạ xuống, váy bay bay mềm nhẹ thoáng như tiên tử bay, nhưng thấy cánh tay nàng tao nhã nâng lên, váy áo giật dây, bàn tay trắng như ngọc, chỉ về phía hoa Nhược Lan, eo nàng uốn éo, thân mình nhẹ nhàng đi về phía trước ba bước, chợt thân thể của nàng xoay tròn nhảy lên, xiêm y bay thấp tháng, như bươm bướm đang nhào đến...
Trong sân vườn, mùi đồ ăn thấp thoáng, chúng nữ tử chuẩn bị một bàn đồ ăn thịnh soạn, nhìn thấy sáu mỹ nữ dịu dàng, Lục Thất ăn uống rất vui vẻ.
Điều khiến hắn vui nhất chính là thái độ của Lý Tuyết Tâm đối với hắn có sự chuyển biến, chẳng những chủ động ngồi bên cạnh hắn, còn lúc nào cũng gắp thức ăn rót rượu cho hắn. Tuy rằng sắc mặt của Lý Tuyết Tâm lạnh nhạt nghiêm trang không cười nhưng khiến cho Lục Thất có loại cảm giác được sủng ái kính sợ, nếu không có những người khác ở đây, hắn nhất định sẽ mượn rượu hôn mỹ nhân một cái.
Sau khi ăn xong, A Hồng đưa tới một phong thư, Lục Thất vừa mở thư ra, trên thư viết:
- Sư đệ, ngu tỷ rời kinh đi Dương Châu thăm người thân, trong vòng mười ngày không trở về, việc thụ nghệ để sau, xin hãy bảo trọng.
Lục Thất xem xong thư giật mình một lúc, đây là thư thông báo của sư tỷ, xem xong tin hắn biết rằng tối nay hắn không cần đến Long Uy tiêu cục rồi.
Thư hắn đọc rất nhiều lần, nội tâm rất ấm áp, sư tỷ cũng rất xinh đẹp, nhưng so với vị hôn thê Lâm Tiểu Điệp có kém một chút, trong ấn tượng của hắn, trong tất cả thê thiếp tự thể tốt nhất là Tân Vận Nhi. Nhớ tới Tân Vận Nhi nội tâm hắn có chút hổ thẹn, không thể tưởng được đi kinh thành giao hàng một lần sẽ phạm vào đào hoa lớn như vậy.
- Đại ca, uống trà đi.
Giọng nói mềm mại kéo Lục Thất hồi phục lại tinh thần, hắn gấp thư lại bỏ vào trong ngực, sau đó giơ tay tiếp nhận trà Tư Trúc đưa tới.
- Tư Trúc, lần sau phải dùng khay bê, cầm trà như vậy rất dễ bỏng tay.
Lục Thất quan tâm ôn tồn nói.
- Đại ca, Tư Trúc nhớ rồi.
Tư Trúc ngượng ngùng nhỏ giọng nói, đôi mắt xinh đẹp vui mừng trộm nhìn kỹ Lục Thất.
Lục Thất cũng không chú ý đến sự xấu hổ của Tư Trúc, lòng hắn bình thản uống trà, nghĩ đến tối nay không phải đi gặp Lục Châu, hắn đang nghĩ Quy xà đan thư vốn là của Lục Châu, nếu căn cốt của Lục Châu thích hợp tu luyện Tiên Thiên công, vậy hắn hẳn nên thành toàn, Lục Châu đối với hắn cũng là tình thâm ý trọng.
Có ý này khiến hắn ngồi không yên, đứng dậy kêu Tư Trúc đi gọi Tiểu Mai, dặn Tiểu Mai là hắn đi ra ngoài làm việc ba bốn ngày không về, chuyện buôn bán ở Tú trang do Tiểu Mai toàn quyền phụ trách. Nếu Lâm Tiểu Điệp muốn quản thì nghe theo Lâm Tiểu Điệp, Lâm Tiểu Điệp không yêu cầu thì cũng không cần đi làm phiền nàng, Tiểu Mai liên tục đáp ứng cùng với Tư Trúc lưu luyến đưa Lục Thất ra cửa.
Rời khỏi Tú trang hắn mướn xe đến cửa sau lầu Khổng Tước, xuống xe thấy trên sông Tần Chuẩn ngọn đèn trên thuyền hoa sáng ngời, trên bờ ngựa xe cũng vô cùng náo nhiệt.
Lúc này mới lên đèn, đúng là thời gian thanh lâu hoạt động, hắn cất bước đi vào cửa, vừa vào cửa đã thấy ba bốn tú bà đang kêu gọi khách, Lưu tú bà cũng ở trong đó, trên mặt tràn đầy tươi cười tiếp đón một khách nhân áo dài vào trong.
Lục Thất vội bước nhanh mấy bước mỉm cười nói:
- Bà bà, có rảnh không?
Lưu tú bà thấy hắn thì hơi sửng sốt, lập tức cười nói:
- Lục công tử đến đây mời theo ta vào trong chờ một chút.
Lúc này có rất nhiều người đi vào, đứng ở bên ngoài chờ đúng là hơi bất tiền, Lục Thất gật gật đầu cùng khách nhân áo dài đi theo Lưu tú bà vào phòng khách. Sau khi vào phòng thì ngồi xuống, Lưu tú bà dâng trà cho khách nhân áo dài, kêu ba bốn cô nương, khách nhân áo dài nhìn trúng một cô nương ôm đi khỏi phòng.
Lưu tú bà làm xong chuyện, cười mang Lục Thất đến chỗ của Ngọc Trúc.
Tới nơi Ngọc Trúc ở, Lục Thất nhìn một chút cửa, Lưu tú bà cười nói:
- Không cần nhìn, từ khi công tử làm chủ Tú trang, Ngọc Trúc không còn tiếp khách nào khác.
Lục Thất khẽ kêu một tiếng, trong lòng lại có cảm giác sung sướng khác thường, hắn tự tay gõ cửa hai cái, chỉ chốc lát sau, cửa mở ra, Ngọc Trúc mặc áo ngủ màu trắng, thanh nhã xinh đẹp hiện ra trước mặt Lục Thất.
- Công tử như thế nào lại đến trước thời gian vậy, vào đi.
Ngọc Trúc trên mặt dịu dàng nói.
Lục Thất nói tiếng cảm ơn với Lưu tú bà sau đó vào cửa, Ngọc Trúc sau khi hắn đi vào thì đóng cửa, hắn dùng bước đánh giá phòng một chút, hết thảy không khác gì so với trước đây.
Nhưng lúc hắn nhìn quét qua bên trong, từ trong nội thất lại đi ra một nữ nhân mặc áo ngủ màu trắng, thần thái có vẻ hơi tiều tụy , sau khi mỹ nữ xuất hiện, dùng đôi mắt ôn nhu xinh đẹp nhìn Lục Thất, đúng là Lục Châu nhiều lần chịu tủi nhục tổn thương