Đám người hung hãn đó vừa đi khuất thì lão phụ chạy tới khen lấy khen để:
- Chủ nhân, tốt quá rồi!
Tư Trúc cũng chạy ra, tươi cười phụ họa theo:
- Công tử, ngài thật là lợi hại
Tư Ngọc cũng đi tới, hỏi:
- Công tử, sao ngài lại đưa ngân lượng cho đám người đó vậy?
Lục Thất nhìn Tư Ngọc, cười hiền nói rằng:
- Ngân lượng của đại ca không phải là cho không, đối với đám người vô lại đó, e rằng chỉ động chân động tay với chúng là chưa đủ, trước mặt thì bọn chúng không dám gây sự với ngươi, nhưng sau lưng chúng ta, bọn chúng lại âm thầm uy hiếp, đe dọa khách hàng, khiến họ không dám đến đây nữa, đến lúc đó chúng ta sẽ chỉ còn cách là đóng cửa mà thôi. Nhưng một khi bọn chúng lấy được chút ngân lượng của ta thì bọn chúng sẽ thấy có mặt mũi, không dám gây rối nữa, bằng không nếu mà để ta biết được, ta sẽ xử đẹp bọn chúng.
Các cô gái giật mình, lão phụ gật đầu nói:
- Ngày trước, Vương phu nhân không chịu nổi những trò lừa bịp và bóc lột của đám người này nên mới phải dứt ruột từ bỏ Xưởng thêu, nhưng bây giờ thì khác rồi, với sự tài giỏi và bản lĩnh của chủ nhân, bọn chúng sẽ không dám đến gây phiền phức nữa.
Lục Thất khiêm tốn đáp lại:
- Từ nay về sau, Xưởng thêu còn phải trông cậy vào người.
Lão phụ lắc đầu nói:
- Bà già này chỉ là một người thợ thêu, chủ nhân và Ngọc Trúc cô nương lại thường xuyên không ở đây, chi bằng trong mấy vị phu nhân, ngài hãy chọn ra một người để tiện cho việc quản lý Xưởng thêu.
Lục Thất không ngần ngại chỉ vào Tiểu Mai và nói:
- Tỷ ấy là Tiểu Mai, từ nay sẽ là tổng quản của Xưởng thêu, đồng thời sẽ thay ta quản lý nơi đây.
Tư Trúc dịu dàng bổ xung thêm:
- Bà bà, Tiểu Mai tỷ chính là tổng quản mới, đích thân công tử chỉ định đó ạ.
Lão phụ gật đầu tán thành:
- Có người phụ trách là tốt rồi!
Tiểu Mai lễ phép chào hỏi:
- Sau này, mong bà bà hãy giúp đỡ con.
Bà bà vui vẻ, gật đầu.
Lục Thất nhìn sắc trời nói:
- Tiêu cục vẫn còn việc đang chờ ta giải quyết, ngày mai nếu có thời gian thì ta sẽ lại đến.
Tư Trúc nhẹ nhàng nói:
- Công tử, ở lại ăn cơm cùng với mọi người, ăn xong rồi hãy về?
Hai tỷ muội Tư Trúc và Tư Ngọc khiến cho Lục Thất nhớ đến muội muội Tiểu Nghiên. Hồi còn nhỏ, chính muội ấy là người gọi hắn về ăn cơm, ký ức của ngày xưa như ùa về khiến cho hắn vừa cảm thấy xót xa vừa ấm áp. Lục Thất không nỡ từ chối lời mời của Tư Trúc, hắn cười hiền đáp lại:
- Được, nhưng đừng gọi ta là công tử nữa, ta thích cô gọi ta là đại ca .
Tư Trúc vui mừng đáp lại:
- Vâng, đại ca!
Lục Thất cũng đáp lại bằng một nụ cười.
Tư Ngọc cũng e thẹn gọi hắn:
- Đại ca!
Lục Thất cười nói:
- Tốt, vậy là ta có thêm hai muội mội tốt nữa rồi!
Bữa cơm tối này được Băng Nhi và Uyển Ngọc chuẩn bị, sau khi mọi người đã yên vị thì Lục Thất chợt phát hiện ra vẫn còn thiếu Lý Tuyết Tâm. Tiểu Mai tinh ý nhìn thấy điều này, liền dịu dàng giải thích cho hắn:
- Công tử, Tuyết Tâm chủ mẫu là cháu đích tôn, nên còn phải túc trực bên linh cữu, ngài chớ có trách chủ mẫu.
Lục Thất có chút sửng sốt, nghiêm túc nói:
- Túc trực bên linh cữu là một lẽ đương nhiên, ăn cơm xong, ta cũng nên đi cúng bái tế.
Từ tận sâu đáy lòng mình, hắn nói ra những lời nói tôn trọng này, bình thường nếu trong nhà có tang sự, bà con láng giềng nếu mà đã nghe tin thì đều đến phúng viếng, đây là một lễ nghi truyền thống. Lục Thất đã hay tin mà còn không đến thì đúng là một kẻ lạnh lùng rồi.
Đồ ăn hôm nay rất ngon, khiến cho Lục Thất ăn no căng bụng. Sau khi hắn rửa tay xong thì Tiểu Mai dẫn hắn tới phòng của Tuyết Tâm. Lý Tuyết Tâm ra mở cửa cho hai người, nàng mặc bộ y phục màu trắng, trên đầu đeo khăn tang, vẻ mặt nghiêm túc và lạnh lùng.
Lục Thất nhìn Tuyết Tâm một cái rồi mau chóng đưa mắt nhìn khắp căn phòng của nàng một lượt. Căn phòng được bố trí hết sức đơn giản, trên tường chỉ treo duy nhất một bức trường quyền, trên đó lần lượt cẩn thận thêu tên của mười người. phía trước bức trường quyền là một chiếc bàn gỗ đơn sơ, trên mặt bàn được bày biện lư hương và hoa quả, gạo cúng.
Trong khi Lục Thất bước tới trước chiếc bàn gỗ và đứng nghiêm chuẩn bị phúng viếng thì Tiểu Mai bước lên cầm lấy ba nén hương đưa cho hắn, rồi đứng thẳng bên cạnh chiếc bàn, dõng dạc hô vang:
- Cháu rể Lục Thiên Phong đến bái kiến tổ tiên Lý thị, mời dập người dập đầu ba cái!
Việc Tiểu Mai dùng những từ ngữ này trong lúc phúng viếng là việc nằm ngoài ý muốn của Lục Thất, những lời này khiến hắn do dự một lúc, hắn không biết mình nên làm như thế nào, có nên phúng viếng nữa hay không? Chuyện phúng viếng này là một chuyện rất nghiêm túc, không thể tùy ý làm bừa, giống như những lời Tiểu Mai vừa nói vậy. Trong lời nói đó, Lý Tuyết Tâm rõ ràng là thê thất của Lục Thất nhưng hiện tại nàng chỉ là thiếp thất của hắn mà thôi.
Dựa vào những nghi lễ cúng bái thông thường thì Tiểu Mai nên nói rằng: “ Khách quý Lục Thiên Phong đến bái tế tổ tiên Lý thị”, còn về thân phận thê - thiếp trong nghi lễ cúng bái lại càng có sự phân biệt, chỉ người có quan hệ trượng phu của thê mới có đủ tư cách dùng thân phận con rể cháu rể đi cúng bái, còn đối với quan hệ trượng phu của thiếp thì hắn chỉ có thể là thân phận khách quý mà thôi, không có tư cách bàn đến chữ hiếu.
Lục Thất cầm nén hương quay sang nhìn Tiểu Mai thì bắt gặp ánh mắt cầu xin tha thiết của Tiểu Mai. Trong đầu hắn bây giờ đang rất mông lung, hắn thấy vô cùng khó xử. Ngẩng đầu lên nhìn thấy danh sách tên những người đã khuất, trong lòng hắn thầm nghĩ: “ những người đã khuất đều là những người lớn tuổi hơn ta, ta đã bước chân vào đây mà lại không hành lễ thì chẳng phải là bất kính hay sao. Nam đinh Lý gia đều đã qua đời cả rồi, ta lấy danh nghĩa là cháu rể đến cúng bái họ cũng là xuất phát từ ý tốt, như vậy thì tốt cho cả những người còn sống mà cũng an ủi cả linh hồn của những người đã khuất của Lý gia.”
Nghĩ thông rồi, hắn liền cầm hương và quỳ xuống dập đầu ba cái, rồi đứng dậy cắm hương vào lư, hắn lại lùi về phía sau, dập đầu tiếp ba cái, xong xuôi đâu đấy hắn quay lại cúi người sâu chào Lý Tuyết Tâm. Vẫn như lúc trước, vẫn thái độ lạnh lùng đó, Tuyết Tâm đáp lại lễ rồi ân cần tiễn Lục Thất và Tiểu Mai ra cửa.
Bước ra tới cửa thì hắn không thèm để ý đến Tiểu Mai, buồn bực cất bước đi. Đến khi Lục Thất bước được vài bước thì Tiểu Mai mới chạy theo rồi kéo lấy tay trái của hắn. Lúc này, Lục Thất đang không hài lòng về Tiểu Mai, hắn lạnh lùng buông một câu:
- Buông tay!
Khuôn mặt có lúm đồng tiền của Tiểu Mai liền hiện ngay lên nỗi buồn, vẫn nắm chặt lấy cánh tay trái của Lục Thất không buông, rồi đột nhiên nàng quỳ thụp xuống, ngước mặt lên nói với giọng đau khổ:
- Công tử, người hãy trách phạt thiếp tỳ đi!
Lục Thất cúi xuống lạnh lùng nhìn Tiểu Mai, thấy khuôn mặt thê lương của Tiểu Mai thì hắn lại không nỡ, những buồn bực trong lòng lập tức tan biến. Hắn quay mặt đi chỗ khác, trầm ngâm một lúc rồi nói với Tiểu Mai:
- Tỷ đứng lên đi, ta không trách tỷ đâu!
Tuy hắn đã nói như vậy nhưng Tiểu Mai vẫn không đứng dậy, vẫn cầm lấy cánh tay của hắn, nước mắt vẫn cứ tuôn rơi, nghẹn ngào nói:
- Công tử, cầu xin công tử hãy thương lấy chúng tôi, xin đừng nhẫn tâm vứt bỏ chúng tôi.
Lục Thất nghe xong thì cảm thấy có chút bối rối, quay đầu lại nhìn Tiểu Mai, không đủ kiên trì để nhìn thấy những giọt nước mắt này:
- Sao tỷ phải khổ như vậy, ta chẳng phải đã nói rồi hay sao, chuyện xuất giá sẽ do các người tự quyết định, ta cũng sẽ giúp mấy tỷ muội tìm được chỗ nương tựa tốt.
Nước mắt vẫn cứ lăn đều trên má của Tiểu Mai, ánh mắt chan chứa nỗi tuyệt vọng, lắc đầu nói:
- Công tử, năm nay ta đã hai mươi sáu tuổi rồi, gả vào phủ Thị Lang cũng được 9 năm, cũng đã chứng kiến không ít chuyện không hay của những gia đình quý tộc. Ta hiểu rất rõ, sẽ chẳng có người nào tôn trọng những người phụ nữ tái giá như ta, ta thà chết chứ không chịu tái giá.
Nói xong những lời đau khổ này, Tiểu Mai liền buông tay Lục Thất, quỳ tại chỗ dập đầu ba cái, khẩn khoản nói với hắn:
- Công tử, xin đừng đuổi ta đi, ngài có thể ghét bỏ ta, cũng có thể coi ta như một nha hoàn nhóm lửa nhưng ta xin người, hãy cho ta ở lại được hầu hạ, được nấu cơm giặt quần áo cho công tử!
Lục Thất nghe xong những lời này thì trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót, cúi đầu nhìn Tiểu Mai đang cúi rạp ở dưới đất, hắn hít một hơi thật dài, cúi người xuống đỡ Tiểu Mai đứng dậy, nhìn vào đôi mắt ngấn lệ, ân cần nói với nàng:
- Được rồi, ta cũng đã nói rằng ta sẽ không ép tỷ tái giá, tỷ đồng ý đi theo ta thì cứ như vậy đi, ta sẽ không bảo tỷ đi nữa.
Đôi mắt đẹp của Tiểu Mai chợt bừng sáng lên, nàng vui mừng đến mức khó nói nên lời:
- Đa tạ công tử đã cho ta được ở lại, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức hầu hạ công tử.
Lục Thất nhìn Tiểu Mai bằng ánh mắt đầy dịu dàng, Tiểu Mai xinh đẹp như Tương Nhi, nhưng lại có vẻ đẹp của người phụ nữ chín chắn hơn.
Đối với hắn mà nói, việc cướp vợ nạp thiếp, trước tiên phải chú ý đến cảm nhận của mấy người thê thiếp ở Thạch Đại, thu nạp thêm vài gia kỹ thì cũng không phải là chuyện gì đáng phải để tâm nhưng hắn đã từng hứa với mấy người vợ kia rồi. Mà hắn vốn một nam nhi thích cái đẹp, người con gái đẹp này lại tình nguyện đi theo hắn, nếu như hắn không cần thì đúng là có chút ngớ ngẩn.
- Tiểu Mai, ta có thể đồng ý cho phép chuyện tỷ đi theo ta nhưng ta cũng chỉ có thể cho tỷ thân phận là thiếp tỳ mà thôi. Ta cho tỷ thời gian ba ngày để suy nghĩ, ba ngày sau nếu tỷ muốn gả cho người khác thì ta sẽ không đồng ý.
Đôi mắt đẹp ngấn lệ chăm chú nhìn Lục Thất, chân thành nói:
- Công tử, thiếp tỳ đã suy nghĩ rất kỹ rồi, thiếp tỳ nguyện suốt đời làm nô tỳ của công tử.
Lục Thất nghe xong liền cười rất hạnh phúc, bất luận Tiểu Mai bằng lòng an phận làm một nô tỳ là vì lý do gì thì ít nhất chuyện này có thể chứng minh rằng hắn – không phải là một nam nhân bị nữ nhân ghét bỏ.
Hai tay của hắn nhè nhẹ lau đi những giọt nước mắt trên mặt Tiểu Mai, dịu dàng nói với nàng:
- Tiểu Mai, tỷ là một người con gái đẹp, nếu tỷ đã quyết định theo ta suốt đời này thì ta cũng xin thề với tỷ cả đời này sẽ không xa tỷ, sẽ cố gắng hết sức để đem lại hạnh phúc cho tỷ.
Ánh mắt của Tiểu Mai trần ngập hạnh phúc, nàng dịu dàng nói với hắn:
- Công tử đồng ý cho thiếp tỳ ở bên cạnh người, như vậy là thiếp tỳ mãn nguyện rồi!
Lục Thất ân cần vuốt má nàng, nói:
- Ta vẫn còn có chút việc, ngày mai gặp lại.
Tiểu Mai dịu dàng nói:
- Nô tỳ tiễn công tử.
Lục Thất cười hiền hạ tay xuống, xoay người chậm chậm tiến về phía giếng trời. Lúc này, mâm cơm ở chỗ giếng trời đã được dọn đi, chỉ còn lại hai tỷ muội song sinh đang ngồi chăm chỉ thêu thùa.
Tiểu Mai ở phía sau liền giải thích:
- Công tử, Băng Nhi và Uyển Ngọc đang chuẩn bị đồ ăn chay cho tiểu thư Tuyết Tâm.
Hai tỷ muội song sinh vừa nhìn thấy Lục Thất thì vội vàng đặt bức thêu xuống, e thẹn đứng dậy chào hắn.
Lục Thất tươi cười đáp lại:
- Hai người đã vất vả rồi, nói lại với Băng Nhi và Uyển Ngọc là ta về đây.
Cả ba người phụ nữ cùng tiễn hắn ra cửa chính. Ra đến cửa chính, Lục Thất liền lấy ra hai nén vàng đưa cho Tiểu Mai và dặn dò:
- Đây là quân lương của tháng này của ta ở tiêu cục, tỷ hãy cầm lấy, coi đây là sinh hoạt phí, giúp ta chăm sóc cho mọi người.
Tiểu Mai không từ chối, vui vẻ nhận lấy ngân lượng và nói:
- Đợi Ngọc Trúc tỷ đến, nô tỳ sẽ giao lại cho tỷ ấy.