Kiêu Phong

Quyển 2 - Chương 124: Tống phủ

Lục Thất gật đầu, Vương Chủ bộ lại nói:

- Thiên Phong, điều ta nói để sau hãy bàn, nếu ngươi gặp tên Mạnh Thạch đó, có thể uyển chuyển tiến cử ta, nếu gã đồng ý, ngươi phải lập tức phái người tới gặp ta, sau đó ta sẽ đáp lại yêu cầu, ví dụ sau khi nhậm chức làm Huyện úy hộ quận, phải luôn nghe theo điều động của ta, cụ thể, đến lúc đó ta sẽ viết thư cho vị Mạnh Thạch đại nhân đó.

Lục Thất gật đầu, bỗng nhớ đến một chuyện:

- Trọng thúc, ta nghe Mạnh Thạch đại nhân nói một chuyện rằng đã gặp qua Huyện lệnh trước của huyện Thạch Đại, nghe lời gã hình như rất tiếc thương tài hoa của Huyện lệnh đó.

Vương Chủ bộ ngẩn ra, nghĩ một lúc, hỏi:

- Vị Mạnh Thạch đó có phải là một chi sĩ văn nhã không?

Lục Thất gật đầu, nói:

- Đúng, có điều gã rất có chính kiến của mình, cũng vô cùng trung thành với Thái tử.

Vương Chủ bộ gật đầu nói:

- Không sao, Huyện lệnh trước không phải do ta hại chết.

Lục Thất nói:

- Trọng thúc, cần ta giải thích một chút không?

- Nhất thiết không cần, ngươi đi giải thích, trái lại sẽ có tác dụng ngược lại, ngươi có thể nói cho ta, ta tự có cách ứng phó.

Vương Chủ bộ vội bác bỏ.

Lục Thất gật đầu, đáp:

- Trọng thúc đã quyết định ứng tiến, vậy ta sẽ nói với người đưa thư, hôm sau mời Vi Hạo đại nhân âm thầm hợp tác.

Vương Chủ bộ gật đầu, nói:

- Nếu thực sự có thể vô tư hợp tác, vậy thì đoạt thế ở Nhiêu Châu cũng không quá khó khăn, thực ra Thứ sử và Trưởng sử mới là chức quan to nhất chế ước lẫn nhau.

Hai người bí mật nói chuyện một lát, Lục Thất mới tự mình hộ tống Vương Chủ bộ trở về cửa thành phía tây, trên đường một mình quay lại Vọng Giang Bảo, Lục Thất thong dong bước, hắn đang nghĩ làm như vậy có chính xác không.

Trong lòng hắn, Vương Chủ bộ là một gian quan trí tuệ, là một nhân vật tham quyền đoạt lợi, nếu Mạnh Thạch thật sự dùng Vương Chủ bộ, vậy thì mình đạt được lợi ích gì chứ?

Đáp án thì chưa biết, có lẽ lòng quân binh dũng mà hắn vất vả có được sẽ làm cơ sở thăng tiến cho Vương Chủ bộ, còn hắn sẽ chẳng thu được gì.

Lục Thất khẽ thở dài, mắt nhìn ánh trăng trên bầu trời xa, hắn cười nhẹ nhàng, Vương Chủ bộ nói đúng, muốn có được thì phải chấp nhận mất đi, hắn nên đánh cược, chính là vì các huynh đệ quân binh dũng đó, hắn cũng nên cược xem cơ hội lần này có là cơ hội để đám Đỗ Dũng đạt được chức võ quan hay không.

Mà quan đồ của hắn rất khó đề bạt các huynh đệ binh dũng quân, thân là quan ở kinh thành liên lụy phức tạp, thực sự không thể liên lụy đến nhiều huynh đệ tốt như thế, hắn vốn muốn từng bước thu nạp binh dũng quân, sau này trở thành tướng sĩ trung thành trong quân doanh của hắn, nhưng lúc này hắn đã nghĩ thông suốt rồi, không còn luẩn quẩn ở được mất trước mắt.

- Nếu quan đồ của ta sau này thuận lợi, thì ta sẽ là trụ cột quan mạch của huynh đệ quân binh dũng, nếu quan đồ của ta sụp đổ, kể cả ta trực tiếp thống lĩnh quân binh dũng cũng sẽ đánh mất họ.

Lục Thất sau khi nghĩ thông liền quất ngựa phi, vứt bỏ suy nghĩ lợi ích được mất, lao thẳng về ngôi nhà ấm áp.

Sáng sớm hôm sau, phủ vệ của Vi Hạo nhận được thư hồi âm, chắp tay cáo từ vội vã rời đi.

Lục Thất đuổi được Phủ vệ đi, an nhàn hưởng thụ cả buổi sáng ở hiệu thuốc gia đình, buổi trưa vừa qua, Lục Thất mặc áo bào xanh ngọc cùng Tân Vận Nhi và tiểu Vân ngồi xe xuất phát rời khỏi Giang Vọng Bảo.

Xe ra khỏi Vọng Giang Bảo, Lục Thất mỉm cười nhìn thê thiếp xinh đẹp đối diện, Tân Vận Nhi đoan trang mỉm cười, còn Tiểu Vân lại ẩn chút không vui.

- Vận Nhi, Tiểu Vân, có phải không thích ta tới Tống phủ?

Lục Thất mở miệng hỏi.

- Thất lang, không có.

Tân Vận Nhi dịu dàng đáp lại.

Tiểu Vân, nàng thì sao?

Lục Thất quay đầu cười hỏi.

Tiểu Vân do dự một chút, khẽ đáp:

- Công tử, thiếp thân cảm thấy cái cô Tống Ngọc Nhi đó không đáng để công tử muốn nữa.

Lục Thất cười nói:

- Tiểu Vân, một số chuyện không thể nghe lời đồn đại mà đoán yêu ghét, ta tới Tống phủ là vì một chữ tín, nói cách khác, ta phải chịu trách nhiệm về hôn thư ta đã lập, chỉ có nghe thấy chín miệng Tống Ngọc Nhi bội ước, ta mới bỏ qua.

Tiểu Vân gật đầu, Lục Thất lại nhìn Tân Vận Nhi, ôn tồn nói:

- Vận Nhi, chữ tín là gốc để người đàn ông lập thân, thất tín chuyện nhỏ thường sẽ diễn biến thành kết cục thảm hại. Chuyện của Tống Ngọc Nhi coi như là chuyện nhỏ, nhưng nếu ta không để ý bỏ quả thì sẽ để lại ấn tượng không đáng tin cho Vương Chủ bộ và rất nhiều người dân huyện Thạch Đại.

Tân Vận Nhi gật đầu, dịu dàng nói:

- Thiếp thân hiểu.

Lục Thất vui mừng mỉm cười, nói:

- Ta dù sao đã là quan ở kinh thành, chỉ có lập tín mới lôi kéo được người ủng hộ lâu dài, thân là kẻ bề trên, nói ra thì phải làm được, một khi thất tín sẽ gây nên lục đục.

Tân Vận Nhi và Tiểu Vân đồng loạt gật đầu, Lục Thất lại dặn dò:

- Những lời ta nói, các nàng nhất định chớ nói ra ngoài, người nhà cũng không được.

Tân Vận Nhi gật đầu, Tiểu Vân khẽ nói:

- Công tử yên tâm, lời hôm nay sẽ không truyền ra ngoài.

Lục Thất nhìn nàng tỏ ý khen ngợi gật đầu, tiếp đó quay lại nhìn Tân Vận Nhi, cúi người xuống trước giơ tay ra nắm lấy bàn tay ngọc, ánh mắt dịu dàng ngắm nhìn Tân Vận Nhi.

- Thất lang.

Tân Vận Nhi bị nhìn đến mức gò má ửng đỏ, khẽ gọi.

- Vận Nhi, đêm nay ta sẽ cố gắng hơn, nhất định sẽ gieo giống cho nàng.

Lục Thất nghiêm trang nói.

Đôi mắt đẹp của Tân Vận Nhi hờn dỗi liếc mắt với hắn, khuôn mặt xinh đẹp cúi xuống, Lục Thất giơ cánh tay lên ôm lấy cơ thể mềm mại ngồi vào lòng mình, mỉm cười nhìn xuống, bỗng cúi đầu hôn một cái.

*****

Tống phủ trong Thất Lý bảo là hương tộc tồn tại mấy trăm năm ở huyện Thạch Đại, nếu luận về lai lịch căn cơ, hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất thế gia hương tộc.

Lục Thất dẫn thê thiếp tới hỏi thăm, được Tống phủ tiếp đón long trọng, Tống Kỳ lão hơn năm mươi tuổi là ông già nho nhã, có bộ râu đẹp, ông ta dẫn theo mười mấy con cháu có địa vị nghênh đón ở cửa phủ, trong đó có Tống Huyện úy, tuy nhiên Tống Huyện úy lúc này vẻ mặt vô cùng quy củ, thấy Lục Thất mỉm cười văn nhã, thoáng như đã thay đổi cả con người.

Lục Thất tỏ thái độ khiêm tốn, bái kiến bằng lễ vãn bối, vẻ mặt hữu ý vô ý thể hiện niềm vui bất ngờ, sau khi khiêm nhường được mời vào trong phủ, tới sảnh chính ngồi xuống nói chuyện, còn Tân Vận Nhi và Tiểu Vân được một nữ quyến mời đi thẳng ra hậu trạch.

Trong sảnh, Lục Thất ngồi ở ghế khách, khiêm tốn nói mấy lời khách sáo, sau đó nói dụng ý tới nhà, nói hôn ước với Tống Ngọc Nhi là do Vương nhị phu nhân dắt mối, hiện giờ Vương nhị phu nhân ở kinh thành chưa về, cho nên đành phải tự mình đến nhà hỏi tâm ý của Tống Ngọc Nhi, để mong một kết quả không nuối tiếc.

Tống Kỳ lão chỉ mỉm cười, sau đó nói chuyện ở kinh thành với Lục Thất, qua đó Lục Thất mới biết Tống Kỳ lão mười năm trước từng làm quan ở kinh thành, từng là Chủ sự Công bộ, đó là chức quan nhỏ cửu phẩm, quan mặc dù nhỏ nhưng dù sao từng lăn lộn ở kinh thành, nói chuyện ở kinh rất thành thạo.

Tống Kỳ lão tìm hiểu rất kỹ chức quan của Lục Thất ở kinh thành, Lục Thất cũng trả lời từng cái một, nhưng thấy Tống Kỳ lão sau khi nghe xong vẻ mặt thong dong, không hề thể hiện phản ứng kinh ngạc nào, khiến cho trong lòng Lục Thất có đôi chút mất mát.

Lát sau, Tân Vận Nhi và Tiểu Vân quay lại từ tòa nhà phía sau, nói với Lục Thất, Tống Ngọc Nhi nói hôn ước trước đây là cô bị ép buộc, hiện giờ không thể thừa nhận, xin Lục Thất thứ lỗi, Lục Thất nghe xong trầm lặng gật đầu, sau đó lễ phép cáo từ rời khỏi Tống phủ.

Ba người Lục Thất đi khỏi, đám đông ở Tống phủ tản đi, chỉ còn lại Tống Kỳ lão và một người trung niên mặc áo bào đi vào trong sảnh, vừa bước vào, người trung niên liền mở miệng hỏi trước:

- Cha, tên họ Lục này cũng xem như không tệ.

Tống Kỳ lão liếc nhìn người trung niên, lạnh nhạt nói:

- Tên họ Lục này là một nhân vật rất thâm độc.

Người trung niên ngẩn ra, không hiểu hỏi:

- Ý cha là, việc tên họ Lục tới nhà là có ý đồ xấu?

Tống Kỳ lão xoay người ngồi ở ghế chủ vị, lấy trà uống một ngum rồi mới ngẩng đầu nói:

- Tên họ Lục này, Tống gia chúng ta về sau chỉ có thể kính trọng nhưng giữ khoảng cách, không được đắc tội, nhưng cũng không thể thân thiết.

Người trung niên chăm chú gật đầu, Tống Kỳ lão hỏi:

- Vũ Tùng, nếu con là tên họ Lục, đối diện với việc hủy hôn của Ngọc Nhi, con có đến nhà hỏi không?

Người trung niên ngẩn ra, suy nghĩ một lát, lắc đầu nói:

- Con sẽ không đâu, không căm hận đã là rất tốt rồi.

Tống Kỳ lão gật đầu, nói:

- Cái tên Lục Thiên Phong này thân là người luyện võ, nhưng làm việc lại rất linh hoạt, nhìn lại thành tích của hắn ở huyện Thạch Đại trước đây và thành tựu bây giờ, tuyệt đối là nhân vật gian hùng.

- Ý cha nói, thành tựu sau này của Lục Thiên Phong có thể sẽ rất lớn.

Người trung niên ngạc nhiên hỏi.

- Sẽ rất lớn, nhưng cũng có thể sẽ gây họa cho cả nhà, vì thế, chúng ta không thể có dính dáng tới hắn, Tống gia ta xưa nay luôn ở thế trung lập, không cầu đại phú đại quý gì.

Tống Kỳ lão thản nhiên đáp.

- Con trai ghi nhớ lời dạy bảo.

Người trung niên cung kính đáp.