Lục Thất đứng bên cạnh bàn, thấy trong hộp gỗ có con dấu, trâm cài tóc châu báu và tờ giấy được gấp vuông vắn. Hắn giật mình hỏi:
- Tỷ tỷ, tờ giấy trong hộp kia có phải là văn tự bán mình của Lục Châu không?
Ngọc Trúc vừa đếm xong ngân phiếu, nghe vậy vội vã giơ tay ra nắm lấy tờ giấy ấy, sau đó cảnh giác nhìn Lục Thất.
Lục Thất nhìn thế mỉm cười, ôn tồn nói:
- Tỷ tỷ, cho ta xem một cái, tỷ yên tâm, nếu ta muốn cướp, tỷ có chặn cũng không được.
Ngọc Trúc do dự một lát đưa tờ giấy ra, Lục Thất giơ tay cầm lấy giở ra nhìn thì ra là hai tờ khế ước, toàn là văn tự bán mình của Lục Châu, một tờ trên đó viết họ tên thân phận ban đầu của Lục Châu, nguyên nhân là do gia tộc đã phản bội đầu hàng Việt quốc, trên đó có dấu vân tay và ấn quan Tín Châu, đây rõ ràng là chuyện ác mà Hồ đại nhân đã cấu kết quan phủ làm.
Một tờ khác là văn khế bán mình cho Khổng Tước lầu, được viết chi tiết hơn, trên đó đóng ti ấn của Giang Ninh giáo phường. Lục Thất thở dài trả lại văn khế cho Ngọc Trúc, Ngọc Trúc khẩn trương gập lại nhét vào thắt lưng.
Sau đó thở phào, cầm ngân phiếu nói:
- Lục công tử, chỗ ngân phiếu này tổng cộng tám ngàn lượng, cộng với hai vạn lượng của ngươi cho ta, ngươi cầm hết đi tới đại lao Hình bộ, mua lại nữ quyến trực hệ của nhà Lý Thị lang, có thể mua được bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, đặc biệt chủ yếu là tỷ muội song sinh tên là Lý Tư Trúc và Lý Tư Ngọc, hiểu chưa?
Lục Thất suy nghĩ một lát, hỏi lại:
- Tỷ muội mà tỷ nói nhỡ may bị người ta mua mất rồi thì sao?
Ngọc Trúc nói:
- Cho lính coi ngục ít tiền, điều tra xem ai đã mua, cố gắng mua lại từ tay người khác.
Lục Thất biết rằng mua phạm phụ sẽ có hậu họa, hắn nhíu mày thoái thác:
- Ta sợ để lỡ chuyện, chi bằng tỷ tỷ mời người có thể tin cậy đi.
Ngọc Trúc oán giận nói:
- Ta muốn mời Ngô lão gia giúp đỡ, ngươi nghĩ ông ấy còn đến lần nữa không, xin ngươi mau đi đi.
Lục Thất bất đắc dĩ giơ tay nhận lấy ngân phiếu, Ngọc Trúc nhìn hắn nói:
- Đây là toàn bộ tâm huyết của ta, hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng, ta tin ngươi sẽ làm tốt chuyện này cho ta.
Lục Thất ôn tồn nói:
- Tỷ tỷ yên tâm đi, trước đây ta đã cùng người khác tới huyện nha làm việc rồi, chuyện trên quan trường ít nhiều hiểu được một chút, hơn nữa hai vạn lượng của ta đều đưa cho tỷ rồi, còn cướp mất tám ngàn lượng này sao?
Ngọc Trúc gật đầu nói:
- Là ta nghĩ nhiều rồi, trời sắp tối rồi, ngươi mau đi đi.
Lục Thất cất kỹ ngân phiếu, gật đầu đi ra ngoài, quay đầu nhìn ánh mắt mong chờ của Ngọc Trúc, mỉm cười rời đi.
Đại lao Hình bộ ở đâu hắn không biết, nhưng tiêu ngân lượng sẽ rất dễ tìm được ra, trước tiên hắn đi tới cửa hàng quần áo mua bộ áo gầm giày gấm cũ mặc vào che đi bộ quần áo rách, tiện tay bảo chủ cửa hàng đưa cho cái quạt gấp, phe phẩy một cái cũng giống đại gia giàu có. Những đạo cụ này là cần thiết, nếu không lũ quan lại mắt chó coi thường người kia sẽ không thèm liếc hắn một cái.
Hắn thuê xe thuận lợi đi tới ngoài đại lao Hình bộ, dặn dò tay lái xe chờ ở bên ngoài, sau đó đi tới trước cửa nhà lao cao lớn, ngoài cửa đại lao lại chỉ có một tên Phủ vệ xách đao canh gác.
Lục Thất đi tới chắp tay nói:
- Quan gia, bây giờ đã vào được chưa?
Phủ vệ quan sát hắn một lát, lạnh nhạt đáp:
- Muốn gặp người nào?
Lục Thất giơ tay lôi ra năm lượng bạc từ trong ngực, đẩy đẩy trong tay, cười nói:
- Quan gia, tiểu nhân là người vùng khác tới, nghe nói có đại quan bị tịch thu nhà, con gái của đại quan gia đang bị quan bán, không biết có xinh đẹp hay không.
Phủ vệ vừa nhìn thấy bạc đã sáng mắt lên, cười nhạt nói:
- Ngươi muốn mua phạm phụ, đều rất xinh đẹp.
Lục Thất vội đưa bạc lên, ôn tồn nói:
- Quan gia, kết giao bằng hữu, có thể cho ta bớt tiêu một chút không, mọi người cũng nhận chút tiền vất vả.
Phủ vệ nhận lấy bạc cân nhắc, cười nói:
- Huynh đệ là một người hiểu biết, vào nói với đại nhân giám ngục của chúng ta đi.
Lục Thất vội vàng kéo gã nói:
- Quan gia, có thể để ta xem trước không.
Phủ vệ khẽ đút bạc vào trong ngực, lạnh nhạt nói:
- Được, đi theo ta.
Lục Thất bước vào đại lao u ám, trên đường lính coi ngục lần lượt làm lễ với Phủ vệ, còn các tù nhân bị giam giữ trong lao không dưới ba bốn trăm người.
Phủ vệ sầm mặt, ưỡn ngực với đi về phía nhà lao nữ, một nữ coi ngục áo đen từ bên trong mở cửa nhà lao ra, Phủ vệ dặn dò:
- Vị công tử này đến để mua phạm phụ đấy, ngươi dẫn đi xem nữ quyến của Lý quan phạm nhé.
Nữ coi ngục liếc nhìn Lục Thất một cái, sau khi đáp lại liền dẫn Lục Thất đi vào trong, rẽ qua hai lối rẽ, Lục Thất nhìn thấy xung quanh đại lao không có người, vội kéo tay áo nữ coi ngục, nhét năm lượng bạc đã chuẩn bị sẵn vào trong tay ả.
Nữ coi ngục lập tức chuyển sang tươi tỉnh, cầm bạc lên cười nói:
- Công tử khách khí rồi.
Dừng lại một lát hỏi tiếp:
- Công ty mua phạm phụ làm gì?
Lục Thất cười đáp:
- Ta là người vùng khác đến, nghe nói con gái của quan gia đều rất xinh đẹp, ta muốn mua mấy cô mang về.
Nữ coi ngục gật đầu nói:
- Xinh đẹp thì đúng, sáu người còn lại này toàn là cháu gái và thiếp thất của phạm quan.
Lục Thất ngẩn ra, kinh ngạc hỏi:
- Đại quan đó sao chỉ có mấy nữ quyến này?
Nữ coi ngục lắc đầu nói:
- Có người được nhà mẹ đẻ mua rồi, còn có người tự sát, nữ tì rẻ, trả tiền đều bán hết rồi.
Lục Thất hỏi:
- Số còn lại rất đắt không?
Nữ coi ngục liếc nhìn hắn, đờ đẫn nói:
- Đắt là một chuyện, chủ yếu là không ai dám mua, sợ khinh thường mua về muốn sống muốn chết, cũng sợ thân thích của phạm quan tìm tới gây rắc rối, người vùng khác đến như ngươi, mua về thì vấn đề không lớn.
Nói rồi, ả đã dẫn Lục Thất tới trước một tòa lao, Lục Thất nhìn vào bên trong mờ tối, có năm cô gái mặc áo tù đang mệt mỏi nằm sấp, còn có một cô bị treo hai tay lên trần nhà.
- Sao cô ta lại bị treo?
Lục Thất chỉ người con gái bị treo đó hỏi.
Nữ coi ngục lạnh nhạt đáp:
- Cô ta là cháu gái trưởng của phạm quan, hôm nay tú bà của lầu Phương Hương chọn trúng cô ta, cô ta lập tức muốn tự sát, đành phải treo lên để trị cô ta, không thể để cho bạc sắp vào tay bay đi mất được.
Lục Thất hỏi:
- Bán bao nhiêu bạc?
Nữ coi ngục hừ một cái trả lời:
- Con mụ gái điếm già ấy rất keo kiệt, chỉ trả một ngàn lượng.
Lục Thất lại lấy ra năm lượng nhét vào tay nữ coi ngục, ôn tồn nói:
- Đại tỷ, để ta chọn một lát.
Nữ coi ngục nhận lấy mỉm cười, lập tức hướng ra xa hô:
- Bốn người lại đây.
Lập tức bốn cô gái coi ngục khỏe mạnh chạy tới.
Một người trong đó hỏi:
- Hoa tỷ, có chuyện sao?
Nữ coi ngục ôn tồn đáp:
- Vị công tử này muốn mua phạm phụ, mở ra để hắn nhìn một chút.
Người nữ coi ngục kia vội nói:
- Hoa tỷ, họ đã được lầu Phương Hướng mua đi rồi, tỷ không biết sao?
Nữ coi ngục sầm mặt xuống, trách mắng:
- Nói bậy, còn không mở cửa?
Ả nữ coi ngục kia sợ hãi vội mở cửa lao, Lục Thất được mời vào trong, năm người nữ phạm kinh động ôm nhau run lẩy bẩy, sợ sệt nhìn người bước vào.
Trong lao dù tối, Lục Thất vẫn nhìn rất rõ, quả thật có một cặp tiểu cô nương sinh đôi rất xinh đẹp, khoảng mười bốn mười lăm tuổi, đang kinh hãi ôm lấy nhau.
Ba người kia cũng là những cô gái dung mạo mỹ miều, tuổi đều không lớn. Bốn nữ coi ngục không đợi chỉ bảo liền xông lên trước giống như bắt lợn, túm lấy một cô gái xinh đẹp, thuần thục lột áo phạm nhân ném xuống dưới chân Lục Thất, khiến Lục Thất nhảy dựng lên, tiếp theo là người thứ hai, thứ ba.
Ba thân hình trắng như tuyết gần ngay dưới chân, khiến Lục Thất tim đập dồn dập.
Nữ coi ngục bước tới, giơ tay túm lấy bắp chân của một cô gái lõa lồ, nhấc mạnh lên đưa đến trước mặt Lục Thất:
- Công tử, ai nấy đều mập trắng đẹp thơm, tự chọn đi.
Chọn người mà giống như mua cừu non, Lục Thất cố tự trấn định, gật đầu đáp:
- Không tồi.
Nữ coi ngục lại nói:
- Ngài xem mông của họ, vừa trắng vừa tròn, nở nang, chắc chắn là có thể sinh đẻ.
Lục Thất gật đầu, đưa mắt lên nhìn cặp tỷ muội song sinh, nữ coi ngục buông tay ném bắp chân ngọc lõa lồ đó xuống, cười nói:
- Công tử thích non, đáng tiếc đã đến muộn, cặp bảo bối đó được lầu Phương Hương đặt giá cao rồi, ngày mai sẽ trao tay.
Lục Thất chau mày, nữ coi ngục lại quay người túm lấy cô gái bị treo, nói:
- Công tử, không được thì ngài xem người này, chắc chắn là mỹ nữ, ngài xem rồi hẳn sẽ chọn trúng.
Nói xong liền khoát tay.
Bốn nữ coi ngục đi tới, một người túm lấy mái tóc cô gái hất về phía sau, để lộ ra một khuôn mặt đẹp như tranh, lúm đồng tiền oán giận xinh đẹp như tiên, đôi môi đỏ của nàng siết dây thừng, ánh mắt căm tức nhìn Lục Thất sắc lẹm.
Lục Thất nhìn ngây người, kinh sợ với vẻ đẹp của cô gái đó, lại thấy đám nữ coi ngục xé toạc áo tù của cô, lột một nửa người, để lộ ra tấm thân ngọc ngà tuyệt đẹp mê người, hai vú cao nhọn, thắt lưng nhỏ trắng mịn, mặc cho cô giãy dụa thế nào thì cũng đã lộ toàn bộ cảnh xuân.
Tim Lục Thất đập thình thịch, sợ hãi trước ánh mắt lửa hận của cô gái, vội cúi đầu đi ra ngoài.
Nữ coi ngục đi theo ra cười nói:
- Ta biết công tử đã chọn trúng rồi, cô ấy thiếu chút nữa được gọi vào hoàng cung làm phi đấy.
Lục Thất điềm tĩnh, lắc đầu nói:
- Đúng là rất đẹp, nhưng lỡ mua về chết mất thì cũng không tốt.
Nữ coi ngục lúng túng mỉm cười, ôn tồn nói:
- Công tử có thể trả bao nhiêu?
Lục Thất suy nghĩ một lát đáp:
- Một ngàn lượng.
Nữ coi ngục biến sắc mặt lạnh lùng đáp:
- Vậy thì không bằng con mụ tú bà kia.
Lục Thất cười nói:
- Ý của đại tỷ ta hiểu, trước tiên nói xem sáu người này tổng cộng bao nhiêu đi?
Nữ coi ngục biến sắc mặt, nghi hoặc hỏi:
- Sáu người này đều muốn, ngài có quan hệ gì với bọn họ?