Lục Thất gật đầu, lướt mắt nhìn thấy chung quanh đều là rừng trúc, hắn khoát tay ra hiệu cho đội ngũ ngừng lại, lệnh cho bốn gã truyền lệnh binh tiến vào rừng trúc ở bên trái xem xét, truyền lệnh binh lĩnh mệnh đi, một lát sau trở về báo cáo không có vấn đề, Lục Thất hạ lệnh vào rừng trúc nghỉ tạm, nhóm binh dũng vừa nghe liền chen chúc vào rừng trúc, đoạn đường này không có một lời oán trách hoàn toàn đều nhờ vào tác dụng của tiền, nếu không đã xôn xao oán thán cả một đám rồi.
Lục Thất không dám sơ suất, tự mình đi kiểm tra xe hàng, thấy không có tổn hao gì mới yên tâm, một mình hắn đứng canh gác trên đại đạo, nhóm binh dũng nhìn thấy không đành lòng, hơn hai mươi người đi ra muốn thay Lục Thất trực thủ, lại bị Lục Thất mỉm cười cự tuyệt, bảo nhóm binh dũng đều trở về, cho phép ngủ trưa một lát, nhóm binh dũng cảm động trở về rừng trúc, có hỏa đầu quân bắt đầu chôn nồi nấu cơm.
Dưới ánh nắng chói chan trực thủ, Lục Thất ngồi trên mui xe hàng cao cao, hắn thỉnh thoảng dõi mắt nhìn bốn phía, có lúc cũng tự hỏi sự thần kỳ của thuật luyện khí, trước kia thuật luyện khí mang đến cho hắn tai thính mắt tinh, hiện tại lại là nóng lạnh bất xâm, nhưng bất kể hắn có cảm giác đường đi của Tử Hỏa khí trong cơ thể thế nào chăng nữa, cũng không phát hiện ra lực lượng công kích thần kỳ gì cả, mà trên sách trúc chỉ có pháp môn tu luyện, không có phương pháp điều khiển.
Nghĩ không thông không nhất thiết phải chui vào ngõ cụt, có lẽ công phu thâm hậu phải thuận theo tự nhiên mà thấu hiểu. Lúc binh dũng gọi hắn dùng cơm, Lục Thất chợt nghe thấy tiếng bánh xe lăn và tiếng vó ngựa đang tiếp cận, hắn cảnh giác quát ra lệnh binh lính tập hợp kết trận phòng thủ, nhóm binh dũng cuống quít chạy ra rừng trúc kết trận bảo vệ xe hàng.
Một lát sau có hơn hai mươi kỵ, bảo hộ một chiếc kiệu xa hai ngựa kéo xuất hiện trong tầm mắt Lục Thất, Lục Thất nhìn kỹ sau mới phân phó hủy trận, nhóm binh dũng nghi hoặc trở về trong rừng trúc dùng cơm, hóa ra Lục Thất nhìn thấy rõ mặc trên thân hai mươi kỵ là trang phục Giáp vệ của quan phủ, Giáp vệ là thị vệ của quan lớn, trong quân đội Chủ tướng đều có Giáp vệ riêng, Lục Thất không muốn bởi vì kết trận khí thế hùng hổ đối lập, mà rước lấy phiền toái.
Rất nhanh xe và ngựa đã đi đến gần bên xe hàng, Lục Thất ngồi cao trên trần xe yên lặng nhìn, chợt đoàn xe dừng lại, một tên Giáp vệ đi cạnh kiệu xa hô lớn nói:
- Lục huyện úy, mời tới đây một chút.
Lục Thất sửng sốt trên mặt hiện ra vẻ ngạc nhiên, không thể nào ngờ được những người này nhận biết mình, hắn cảnh giác quét mắt nhìn qua, phi thân nhảy xuống xe đi đến kiệu xa, mắt nhìn gã Giáp vệ đã gọi hắn kia, gã Giáp vệ kia hơn ba mươi tuổi, mặt tròn mày rậm mắt to, nhìn chung là rất xa lạ.
Khi cách kiệu xa còn có ba thước, cửa kiệu xa bất chợt mở ra một thiếu nữ vận lục y bước xuống, dung mạo thuần khiết mỹ lệ.
- Thất ca ca.
- Tiểu Nghiên.
Lục Thất mạnh mẽ đi lên trước mấy bước, ngạc nhiên mừng rỡ nhỉn tiểu muội, hóa ra trong kiệu xa chính là muội muội của hắn.
- Thất ca ca.
Tiểu Nghiên lại thân thiết mềm mại hô một tiếng, một đôi mắt đẹp vui sướng nhìn Lục Thất.
Lục Thất khựng lại, nghe tiếng gọi mà mũi hắn đau xót, nước mắt chực rơi, hắn cố nén chua xót, ôn hòa nói:
- Tiểu Nghiên, muội sao lại đến nơi này.
- Thất ca ca, muội và tiểu thư muốn đi kinh thành thăm người thân, lúc đi, thì nghe Vương đại nhân đến tiễn nói qua, Thất ca ca hôm nay áp tải lương thuế đi Trì Châu, cho nên tiểu muội mới có thể tại nơi này gặp được Thất ca ca đấy.
Tiểu Nghiên dịu dàng nói.
Lục Thất vừa nghe trái tim cả kinh, thất thanh nói:
- Muội muốn đi kinh thành.
- Đúng vậy, Thất ca ca, xin Thất ca ca thay Tiểu Nghiên vấn an mẫu thân, thăm hỏi huynh tẩu.
Tiểu Nghiên dịu dàng nói.
Lòng Lục Thất có hơi rối loạn, hắn lo lắng gấp gáp suy nghĩ một chút, ôn hòa nói:
- Tiểu Nghiên, Thất ca có mấy câu muốn nói riêng với muội, muội có thể tới đây một lát không?
Tiểu Nghiên sửng sốt chần chờ:
- Tiểu Nghiên, đi đi.
Trong kiệu xa truyền đến một giọng nữ dịu dàng.
Tiểu Nghiên lúc này mới đi về phía Lục Thất, Lục Thất vì Tứ tiểu thư Tiêu phủ thông tình đạt lý mà cảm động, nghiêm nghị chắp tay thi lễ nói:
- Đa tạ Tứ tiểu thư.
Tạ ơn xong liền cùng tiểu muội đi ra ngoài mười thước, Lục Thất ôn hòa nói:
- Tiểu Nghiên, muội đi kinh thành thăm thân sao?
- Là sinh mẫu của Vinh đại nhân bệnh nặng, tiểu thư thân là nàng dâu tương lai cần phải đi thăm bệnh săn sóc.
Tiểu Nghiên mềm mại giải thích.
Lục Thất do dự một chút, ôn hòa nói:
- Tiểu Nghiên, muội có thể đáp ứng Thất ca một việc không?
- Là việc gì? Thất ca ca huynh nói đi.
Tiểu Nghiên dịu dàng nói.
Lục Thất nghiêm mặt nói:
- Thất ca muốn muội đáp ứng trong vòng ba năm, cố hết sức duy trì sự hoàn bích của thiếu nữ.
Mặt Tiểu Nghiên ửng hồng, thẹn thùng lấy làm lạ hỏi:
- Thất ca ca, huynh sao lại nói chuyện này nha.
Lục Thất nghiêm mặt nói:
- Việc Thất ca ca nói muội có thể đáp ứng hay không?
Tiểu Nghiên chần chờ một chút, ngượng ngùng gật đầu, Lục Thất nhẹ nhàng thở ra, ôn hòa nói:
- Thất ca biết Tiêu tứ tiểu thư đối xử với muội rất tốt, nhưng muội về sau cũng phải tự mình bảo trọng nhiều đấy.
- Cảm ơn Thất ca ca.
Tiểu Nghiên dịu dàng nói.
Kiệu xa bên kia, Tiêu tứ tiểu thư ngồi trong xe thanh âm mềm nhẹ hỏi:
- Đường Cửu, theo ngươi vị Lục huyện úy này là người thế nào?
Giáp vệ vừa rồi lên tiếng gọi Lục Thất thấp giọng nói:
- Hồi tiểu thư, Lục huyện úy hẳn không phải là vật trong ao.
- Ồ, ngươi là căn cứ theo biểu hiện gần đây của Huyện úy, mà nói đấy sao?
Tiêu tứ tiểu thư dịu dàng hỏi.
- Đó chỉ là một mặt rất nhỏ, tiểu nhân nói hắn không phải vật trong ao, là chỉ thực lực bản thân hắn.
Giáp vệ Đường Cửu hạ giọng nói.
- Thực lực? Võ đạo của hắn còn cao hơn ngươi sao?
Tiêu tứ tiểu thư hoài nghi.
- Võ đạo nông sâu phải thử sức mới biết, là tiểu nhân thấy hắn dưới ánh nắng mặt trời chói chan lại không hề có vẻ nóng nực, ngược lại tạo cho người ta một loại cảm giác lạnh lẽo, điều này nói rõ nếu không phải trên người hắn mang dị bảo, chính là có tu luyện qua một loại dị công nào đó.
Giáp vệ Đường Cửu thấp giọng giải thích.
- Tu luyện dị công?
- Đúng vậy, tiểu thư, người luyện võ tu luyện dị công cực kỳ lợi hại, tu luyện tới cảnh giới cao thâm có thể cách vật giết người trong vô hình, tuy nhiên vị Lục huyện úy này tuổi còn rất trẻ, dị công nhiều lắm cũng chỉ mới nhập môn, ngày sau nếu tu luyện được thâm sâu nhất định không phải là vật trong ao.
Giáp vệ Đường Cửu thấp giọng giải thích.
- Đường Cửu, ngươi cũng có dị công à?
- Hồi tiểu thư, tiểu nhân không có, nhưng tiểu nhân có một vị sư bá tu luyện dị công, nhập môn dị công rất khó, tu luyện tiến cảnh cũng chậm, giai đoạn đầu tu luyện cần phải dùng ít nhất hai ba mươi năm thời gian.
Giáp vệ Đường Cửu thấp giọng giải thích.
- Vậy thì có tác dụng gì? Chờ đến khi tu được thâm sâu người cũng đã già nua rồi.
Tiêu tứ tiểu thư khinh thường nói.
- Tiểu thư nghĩ như vậy là sai rồi, người tu luyện dị công thành công khi trăm tuổi dáng vẻ vẫn như tráng niên, sư bá của tiểu nhân năm nay tám mươi hai, năm năm trước tiểu nhân may mắn được gặp qua một lần, trông chẳng khác một vị văn sĩ trung niên ba bảy ba tám tuổi, hơn nữa người tu luyện dị công thời kỳ đầu không có đại dụng, nhưng lại được lợi trợ giúp tăng trưởng ngoại công, lực tai mắt cũng sẽ tăng gấp bội, độ nhanh nhẹn của cơ thể cũng sẽ linh hoạt kinh người, then chốt thắng bại trong đọ sức võ đạo, kỳ thực chính là chiếm được tiên cơ.
Giáp vệ Đường Cửu thấp giọng giải thích.
- Cho nên ngươi tự xưng là Điện Kiếm Đường Cửu.
- Đúng vậy, kiếm của tiểu nhân chính là lấy tốc độ thắng nhân.
Đường Cửu không chút khiêm tốn nói.
- Thực lực của ngươi rất mạnh, chờ đến kinh thành rồi ta sẽ đề cử cho ngươi nhập sĩ.
Tiêu tứ tiểu thư dịu dàng hứa hẹn.
- Đa tạ tiểu thư, tiểu nhân vĩnh viễn ghi nhớ đại ân của tiểu thư.
Đường Cửu cung kính nói.
- Người ngươi nên tạ ơn nhất chính là lão tổng quản đấy, nếu không có lão tổng quản giới thiệu, Tiêu phủ chắc hẳn sẽ không cho ngươi nhập môn đâu.
Tiêu tứ tiểu thư dịu dàng nói.
- Điều này tiểu nhân biết được, lão tổng quản là đường thái gia của tiểu nhân, ân huệ của lão nhân gia, tiểu nhân chỉ có thể ghi ở trong lòng.
Đường Cửu cung kính nói.
Đang nói giữa chừng thì Tiểu Nghiên đã trở lại, Tiểu Nghiên xoay người lại cùng ca ca vẫy tay từ biệt, sau khi lên xe đội ngũ xe và ngựa liền chạy về phía trước, nhìn đoàn người ngựa đã đi xa, Lục Thất thẫn thờ trong lòng có vài phần vui mừng.
Trong kiệu xa, Tiêu tứ tiểu thư dịu dàng nói:
- Tiểu Nghiên, ca ca ngươi nói gì với ngươi?
Tiểu Nghiên ngượng ngập nói:
- Tiểu thư, ca nô tì nói mấy lời quan tâm nô tì thôi, còn nói rằng nô tì tuổi còn nhỏ, muốn nô tì đáp ứng huynh ấy trong vòng ba năm không được hầu hạ Vinh đại nhân, nô tì đã đáp ứng rồi.
Trong xe trầm mặc một hồi, Tiêu tứ tiểu thư dịu dàng nói:
- Vị ca ca này của ngươi tâm khí cũng thật cao ngạo, ta thành toàn cho yêu cầu của hắn, sang năm xuất giá rồi sẽ không để ngươi hầu phòng cho Vinh công tử.
- Nô tì tạ ơn tiểu thư.
Tiểu Nghiên cảm kích nói.
- Còn ngươi nữa tiểu Đạm, ta đã đáp ứng một việc cho Tiểu Nghiên rồi, ngươi cũng nói ra một việc đi.
Tiêu tứ tiểu thư dịu dàng nói.
- Tiểu thư đối với nô tì ơn trạch sâu nặng, nô tì không có sở cầu gì.
Trong xe vang lên một giọng nữ mềm mại khác, là một thiếp thân nô tì khác của Tiêu tứ tiểu thư.
Nhóm binh dũng sau khi ngủ trưa một canh giờ, mỗi người tinh thần phấn chấn lên đường, bọn họ đối với vị Lục đại nhân khoan dung nghiêm khắc vừa phải này vô cùng tâm phục, trăm chúng một lòng thoải mái hăng hái mà đi.
Lại đi một mạch hơn năm mươi dặm tiến vào ranh giới huyện Quý trì, cách thành Trì Châu còn có hơn hai mươi dặm, đây là đoạn đường nguy hiểm nhất phải vượt qua, dọc trên đường đi chưa gặp phải phỉ đội tập kích quả là chuyện may mắn.
Giữa lúc đội xe tốc hành tiến lên trước, mắt thấy sắc trời sắp tối rồi, đến thành Trì Châu rất có thể sẽ không vào được thành, Triệu chấp sự có kinh nghiệm, nói cho Lục Thất không cần phải gấp, đoàn xe đưa lương ngân cho dù có nửa đêm chạy tới, cửa thành cũng sẽ mở ra cho vào, bằng không lỡ như đoàn xe ở ngoài cửa thành xảy ra chuyện gì, đó chính là trách nhiệm của quan viên Trì Châu