Vừa nghe thấy là bạn của Tam công tử nhà Huyện lệnh, nha dịch giật mình rồi nhìn Lục Thất một cái, tiếp đó dường như không dám chậm trễ, nét mặt mang theo nụ cười nói:
- Ngài là bạn của Tam công tử à, Ngài đến không đúng lúc rồi, Tam Công tử đang đi ngao du ở bên ngoài.
Vẻ mặt Lục Thất hiện ra chút bất ngờ ồ lên một tiếng, ôn tồn hỏi:
- Xin hỏi lão huynh! Ta và Lư Tam công tử đã một năm nay không gặp, không biết Lư Tam công tử đã thành thân chưa?
Nha dịch nghe xong nhìn Lục Thất, vẻ ngoài như cười nhưng bên trong không vậy, nói:
- Đây là bí mật của nhà đại nhân, tiểu nhân không dám nói lung tung.
Lục Thất thầm mắng một câu, lấy ra một lượng bạc vụn đưa lại. Nha dịch giơ tay ra lấy bạc, cười nói:
- Tam công tử đến nay vẫn chưa lấy bất cứ thê thất nào, chỉ nạp bảy thị thiếp thôi.
Lục Thất ồ một tiếng không muốn hỏi nhiều nữa, hắn quay người rời khỏi huyện nha, cùng hai cô gái về nhà tỷ tỷ. Về đến nhà thì lão tổng quản đã đợi ở đó, vì vậy Đông Thanh ở lại trông nhà, những người khác đều lên phố.
Trên đường đi, lão tổng quản nói trưởng phu nhân đã đồng ý với yêu cầu của Lục Thất, còn chủ động bán cho Lục gia cửa hàng lớn của Dương gia ở phố nam. Lục Thất nghe xong trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút nhưng hắn biết đó không phải là Dương gia chủ động mà do vị lão tổng quản này giúp mà thôi.
Nhìn cửa hàng ở phố nam, Lục Thất rất hài lòng. Cửa hàng có hai tầng, bên trong dài hai mươi mét, đã ngăn cách thành ba mặt cửa hàng chia làm buôn bán tổng hợp. Sau cửa hàng còn có một nhà lớn cách thức nhà quan, cửa chính ở phía sau, cửa sau thông với cửa hàng. Dương gia bán với giá bốn nghìn lượng, Lục Thất vừa ý với cửa hàng này, vả lại cũng không muốn lão tổng quản khó xử nên vui vẻ lấy bạc ra mua.
Sau khi thương lượng xong, quyết định ba cửa hàng chia một cái để buôn bán văn phòng tứ bảo kiêm đồ cổ thi họa, một cái để buôn bán thuốc, còn một cửa hàng để bán nữ công và đồ trang điểm. Mọi người trong nhà đều rất vui mừng, đặc biệt là hai tỷ muội Tiểu Nguyệt Tiểu Kỳ vui sướng chạy đi chạy lại trong nhà.
Nhà quan rất lớn, hình chữ nhật chia làm hai nhà, nhà chính kề phòng khách có tổng cộng mười chín gian, chủ nhân trước đây cũng là quan lớn, sau đó dời đến kinh thành mới bán cho Dương gia. Vốn ở phía đông của nhà còn có một hoa viên, một thư phòng và hai tiểu lầu trong hoa viên nhưng đã bị Dương gia chặn hai cửa thông nhau bán đi rồi.
Sau khi xem xét xong, Lục Thất trịnh trọng phân gian chính cho Tân Vận Nhi và tỷ tỷ của mình. Tân Vận Nhi không hiểu Lục Thất bỏ ra bốn nghìn lượng bạc để mua nhà lớn như vậy ở Huyện Thanh Dương làm gì, chỉ có điều nàng vẫn chưa vào Lục gia nên không dám nhiều lời khuyên ngăn. Giờ đây Lục Thất chỉ định phòng của nàng thì dường như sau này muốn chuyển nhà đến Huyện Thanh Dương rồi.
Nàng kinh ngạc, không kìm nổi bèn hỏi:
- Thất Lang! Sau này chàng muốn đến đây sống lâu dài sao?
Lục Thất mỉm cười, ôn tồn nói:
- Chưa chắc! Đây là cách “thỏ khôn có ba hang” (tức nhiều nơi ẩn nấp) thôi. Sau này nếu như không thể hòa cùng cuộc sống ở huyện Thạch Đại thì sẽ chuyển đến tạm cư, hơn nữa những số bạc này ta có được cũng rất dễ dàng nên mua nhà ở Huyện Thanh Dương sẽ tốt hơn mang về nhà.
Lúc này Tân Vận Nhi mới hiểu, Lục Thất lo lắng chức Huyện Úy hộ quân làm không được lâu dài. Một khi không làm được Huyện Úy, sau khi thất thế, một là sẽ xấu hổ gặp họ hàng, hai là những kẻ đối địch sẽ không ngừng làm khó dễ. Đến lúc đó chuyển nhà đến đây để tránh tất nhiên là cách tốt nhất để giải quyết tất cả.
Hiểu ra như vậy nên tất cả mẫu thuẫn của Tân Vận Nhi đều không còn, nàng cười nói:
- Thỏ khôn có ba hang, giờ đây chàng đã có hai hang rồi, vậy hang thứ ba sẽ bố trí ở đâu?
Lục Thất ngẩn người ra, lời nói đùa của Tân Vận Nhi lại khiến hắn phải suy nghĩ nghiêm túc. Một lát sau mới ôn tồn nói:
- Thỏ có ba hang, người càng phải có nhiều đường thoát hơn. Sau này ta sẽ bố trí sản nghiệp của quê cha đất tổ ở một nơi phồn thịnh cách hơi xa một chút. Nếu có thể, ta hy vọng sau này có thể có một nơi ở kinh thành cho ta nương náu.
Má lúm đồng tiền của Tân Vận Nhi khẽ động, nàng vội nói:
- Thất Lang! Chúng ta hiện giờ đã rất tốt rồi, sau này bố trí sản nghiệp cũng được. Kinh thành xa quá, hay là không đi thì hơn.
Lục Thất mỉm cười, ôn tồn nói:
- Vận Nhi! “Nước thường chảy xuống thấp, người luôn leo lên cao”. Ta là quan võ, quan càng lớn thì tính mạng càng phải được bảo đảm. Nếu như có cơ hội, ta vẫn muốn làm Trung Lang Tướng ở kinh thành, vừa được hưởng vinh hoa lại vừa an toàn. Nhưng đó cũng chỉ là nghĩ vậy thôi, nàng đừng để trong lòng.
Tân Vận Nhi nhìn Lục Thất một cái, dịu dàng nói:
- Thất Lang! Thiếp thích tất cả thuộc về chàng bây giờ hơn!
Lục Thất ôn tồn nói:
- Vận Nhi! Ta biết nàng thích cuộc sống yên bình. Chỉ có điều thân làm nam nhi như ta, không thể chỉ biết sống yên ổn mà không suy nghĩ. Nếu như ta hài lòng với hiện thực, chỉ biết ăn chơi vui đùa, chỉ biết sống an nhàn sung sướng không có chí tiến thủ, như vậy sớm muộn gì ta cũng mất tất cả. Vận Nhi! Xã hội này không thể thỏa mãn với hiện thực được, “đi thuyền ngược nước, không tiến sẽ phải lùi”. Ta không thể để thuyền của Lục gia vừa mới xuất phát đã bị đắm chìm bởi những tảng đá ngầm được.
Tân Vận Nhi và những người phụ nữ khác khi nghe xong đều biến đổi sắc mặt, nhất là Trần Tuyết Nhi nhìn Lục Thất với đôi mắt đẹp đầy kinh ngạc. Tân Vận Nhi cảm động nói:
- Thất Lang! Thiếp hiểu rồi, chúng ta cùng nhau bố trí ngôi nhà này, đây sẽ là “cảng tránh gió” mới của chúng ta.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, bàn bạc cách bố trí các phòng với mọi người, hôm đó để tỷ tỷ từ nhà thuê bên ngoài chuyển đến nhà mới, bận cả một ngày mọi người cùng ăn bữa cơm tối đoàn viên.
*****
Sáng sớm hôm sau, Lục Thất và thê thiếp rời Huyện Thanh Dương. Lúc tiễn ở trước cửa, tỷ tỷ và hai cháu ngoại đều rơi lệ tiễn đưa, ngay cả Vũ Nhi cũng lén kiềm chế nước mắt. Lục Thất để lại cho tỷ tỷ một nghìn lượng bạc để tỷ tỷ mở hai gian hàng trước và mua mấy nô bộc và nô tì. Đợi mấy ngày nữa ổn định rồi hắn sẽ đến đón cả nhà tỷ tỷ đến gặp mẫu thân.
Xe đang trên đường về quê, thời tiết mát mẻ vào sáng sớm khiến con người ta sảng khoái trong lòng. Lục Thất ngồi trên ngựa nói kết quả điều tra cho Tân Vận Nhi nghe. Nàng ta nghe xong, vẻ mặt có chút lo lắng.
Lục Thất an ủi nàng, cười nói:
- Vận Nhi! Nàng không cần lo lắng, lần này trở về ta sẽ tự mình đi điều tra, nếu là giả thì chắc chắn y sẽ bị bại lộ.
- Tại sao? Thất Lang! Chàng đã dò la được tướng mạo của Lư Tam công tử rồi sao?
Tân Vận Nhi dịu dàng hỏi.
- Vẫn chưa! Ta chỉ cần dùng thân phận là bạn của Lư Tam công tử đến gặp, nếu như y giả mạo thì chắc chắn sẽ lộ ra chân tướng. Nàng cứ yên tâm!
Lục Thất tự tin nói, Tân Vận Nhi kinh ngạc gật đầu.
Bánh xe lăn vòng, tiếng vó ngựa chầm chậm, mặt trời lên cao nhiệt độ cũng đẩy lên cao dần. Lục Thất cởi áo ngoài ném vào trong xe, ba cô gái trong xe cũng thấy nóng đổ mồ hôi. Đông Thanh và Tuyết Nhi cố ý quạt cho Tân Vận Nhi nhưng bị nàng từ chối, ba cô gái ai quạt của người ấy.
Gần trưa lại xảy ra chuyện, xe đi qua huyện giới chưa được bao lâu thì phía trước đường lớn có hơn ba mươi tên thổ phỉ. Bọn chúng ăn mặc xộc xệch, binh khí trong tay đa số là gậy gộc, trong đó còn có sáu bảy tên cầm cung tên.
Phu xe bị hù đến mức dừng xe lại, chợt nghe phía sau cũng có động tĩnh, quay đầu lại nhìn thì phu xe sợ đến mức sắc mặt tái nhợt đi. Phía sau lại có hơn bốn mươi tên thổ phỉ vây quanh, trời ơi, tổng cộng là hơn tám mươi tên. Phu xe trượt người xuống xe một cái, ôm đầu quỳ sát đất.
Ba cô gái trong xe vừa thấy thanh thế bọn cướp lớn nên sợ đến mức sắc mặt tái nhợt người run rẩy, đồng loạt sợ hãi nhìn ra Lục Thất ở ngoài xe. Sắc mặt Lục Thất vẫn thản nhiên, quay đầu cười nháy mắt với ba cô, khiến các cô ngây người ra, sợ hãi cũng giảm đi rất nhiều.
- Oa! Cỏ này là ngươi trồng, đường này là ngươi mở, ngươi đợi lấy bạc rồi “cho mượn” đường đi!
Chưa đợi thổ phỉ mở lời, Lục Thất đột nhiên hét lớn, hét xong tay vung ra mười lượng bạc, vứt về phía thổ phỉ.
Bọn thổ phỉ bị Lục Thất quát lớn thì kinh hãi đồng loạt đứng lại, sau khi bạc bay đến rơi xuống đất, có tên thổ phỉ nhặt lên đưa cho một người đàn ông đen, cường tráng. Gã ta ước lượng số bạc, ngẩng đầu quát:
- Ông bạn cũng biết quy tắc đấy, nhưng chỗ này ít quá, lấy ba trăm lượng ra, hoặc là để hai người con gái lại.
Lục Thất lạnh nhạt nói:
- Bạc “mượn” đường ta đã đưa rồi, các vị không tha cho, vậy chỉ còn cách chơi thật thôi, các vị đợi đến đây đi!
Tên thổ phỉ cường tráng hừ lạnh một tiếng, vừa khoát tay thì bảy tên cầm cung trong đám thổ phỉ đồng loạt bắn tên về phía Lục Thất.
- Bắn!
Tên cầm đầu ra lệnh một tiếng, bảy mũi tên bắn vào Lục Thất.
Ba cô gái trong xe hoảng sợ thét chói tai, mắt thấy bảy mũi tên bắn đến gần Lục Thất. Lục Thất bất động, tên đến mới xoay người giơ tay nắm chặt lấy mũi tên bắn đến đầu ngựa, có hai mũi tên bắn trên người hắn lại bay xuống đấy, bốn mũi tên khác bắn không chính xác, bắn lên không trung, khoảng cách này chỉ có hai mươi mét.
Đám thổ phỉ một phen kinh hãi, rất nhiều tên ý thức được lùi về phía sau mấy bước. Bởi vì mũi tên nhọn không bắn vào thân thể của “dê béo”, chuyện ác độc như vậy, đám thổ phỉ ngu muội sao có thể không kinh hãi chứ.
Tên cầm đầu còn chút hiểu biết, biết đã gặp phải đối thủ lợi hại rồi. Thật ra gã thấy một kỵ một xe dám đi trên đường lớn thì hiểu rõ tài chủ này không dễ động vào nên lệnh cho mọi người không được ra cướp mà vây rồi dùng tên bắn. Giờ đây vừa thấy cung tên không có tác dụng gì, gã cũng biết ý, vội thi lễ với Lục Thất, nói hai câu luật rừng, khoát tay cầm mười lượng bạc tung hô.
Bọn chúng vừa đi, ba cô gái hoảng sợ xuống xe đi đến trước ngựa của Lục Thất quan tâm hỏi han. Thấy áo Lục Thất trúng tên có lỗ thủng, lộ ra có điểm trắng trên làn da hơi đen.