Lục Thất ôn tồn nói:
- Phúc gia gia! Tôi muốn bỏ ra ba nghìn lượngmua một cửa hàng ở Huyện Thanh Dương, tốt nhất là phía sau cửa hàng có nhà ở, tôi muốn mời tỷ tỷ thay tôi quản lý.
Lời này của hắn khiến tất cả mọi người đều sửng sốt, lão tổng quản kinh ngạc nói:
- Tiểu công tử mua cửa hàng là để Thiên Nguyệt tiểu thư ở lại lâu dài sao?
Lục Thất ôn tồn nói:
- Không hoàn toàn là vậy! Tôi đang xây xưởng sản xuất giấy ở Thạch Đại, sau khi thành sản phẩm muốn bán rộng rãi hơn. Sau khi bố trí cửa hàng ở Huyện Thanh Dương sẽ bán chủ yếu là văn phòng tứ bảo, tôi cần tỷ tỷ giúp tôi quản lý.
Lão tổng quản ồ lên một tiếng, ôn tồn nói:
- Hóa ra là tiểu công tử muốn mở cửa hàng bán giấy ở Thanh Dương, chuyện này thì không thành vấn đề. Chuyện cửa hàng lão nô sẽ mua cái tốt nhất cho tiểu công tử, đợi sau khi mở cửa hàng rồi, lão nô sẽ cố gắng giới thiệu với người quen của mình.
Lục Thất vừa nghe liền vội nói:
- Vậy thì làm phiền Phúc gia gia rồi!
Lão tổng quản khoát tay, ôn tồn nói:
- Làm việc cho tiểu công tử và Thiên Nguyệt tiểu thư là điều lão nô nên làm.
Lão tổng quản ngụ ý vẫn muốn đền tội cho Dương gia mà không quản ngại vất vả.
Quyết định xong chuyện cửa hàng, Lục Thất lại nói với tỷ tỷ:
- Tỷ tỷ! Hiện giờ tỷ đã là người của Lục gia, bây giờ Lục gia trên dưới một trăm miệng ăn đã tụ hợp thành một tộc và đẩy cho đệ làm gia chủ. Thân làm gia chủ Lục gia, đệ có quyền quyết định tất cả cuộc đời của tỷ. Bây giờ đệ lệnh cho tỷ thay mặt Lục gia chủ kinh doanh mở cửa hiệu ở Huyện Thanh Dương. Ngoài ra tỷ tỷ hãy đưa thư từ vợ của Dương gia cho đệ.
Lục Thiên Nguyệt nghe xong thì sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lục Thất một cái, do dự một chút đứng dậy đi lấy thư từ vợ và một bản khế ước nô tì. Lục Thất nhận lấy thư từ vợ, bên trên có viết lý do là không ngoan hiền không có con, có dấu điểm chỉ của bộ tộc Dương thị, một khế ước nô tỳ khác là nữ tỳ khả ái nhỏ nhắn kia, tên là Vũ Nhi.
Lục Thất trả khế ước nô tì lại cho tỷ tỷ, đưa giấy từ vợ cho Tân Vận Nhi, sau đó nghiêm mặt nói:
- Tỷ tỷ! Hiện giờ tỷ là con gái Lục gia, sau này gặp được người phù hợp, đệ sẽ làm chủ chọn gả cho tỷ!
Lục Thiên Nguyệt nghe xong mặt đỏ lên, muốn nói lại thôi, sau đó cúi đầu không nói gì nữa.
Lục Thất nghiêm mặt nói với lão tổng quản:
- Phúc gia gia! Tình nghĩa của Lục gia chúng tôi và bậc cha chú của Dương gia đến đây là chấm hết, giờ đây mối liên quan duy nhất là hai cháu ngoại tôi. Tiểu Nguyệt Tiểu Kỳ dù gì cũng là người của Dương gia, Lục gia không có quyền giữ nuôi. Vì vậy tôi mong Phúc gia gia làm người trung gian nói hộ một chút, sau này tỷ tỷ tôi thay mặt Lục gia sống lâu dài ở cửa hàng ở Huyện Thanh Dương, không cần đến bạc của Dương gia nữa, cũng không có giằng co không rõ ràng gì với Dương gia. Chỉ cần mỗi tháng Tiểu Nguyệt Tiểu Kỳ được quyền thăm mẫu thân mười ngày, nói cách khác là Tiểu Nguyệt Tiểu Kỳ có thể do Dương gia nhận về phủ nuôi dưỡng nhưng mỗi tháng mười ngày ra phủ sống với tỷ tỷ tôi.
- Không, Tiểu Thất! Tỷ không muốn con gái mình về Dương gia!
Lục Thiên Nguyệt lập tức phản đối kịch liệt.
Lục Thất nhìn về phía tỷ tỷ, ôn tồn nói:
- Tỷ tỷ! Tiểu Thất hiểu lòng người làm mẹ như tỷ, nhưng hiện thực vốn tàn khốc như thế đấy. Tỷ tỷ không để con gái về Dương gia, không đầy hai năm Dương gia cũng nhất định cướp về thôi. Lúc đó, tỷ muốn gặp cũng không gặp được, bây giờ chỉ có làm Dương gia áy náy thì chúng ta mới có thể lập điều ước bình đẳng này với họ, mỗi tháng mười ngày có thể đoàn tụ còn hơn là mãi mãi không được gặp.
Lục Thiên Nguyệt nghe xong giật mình, Lục Thất lại ôn tồn nói:
- Tỷ tỷ! Tiểu Thất nói lại hiện thực một chút. Giờ đây Dương gia là danh gia vọng tộc, Tiểu Nguyệt, Tiểu Kỳ sống ở Dương gia mới có thể có được sự dạy dỗ cao quý. Nếu như tỷ tỷ không chịu để con gái về Dương gia thì có lẽ sẽ có một ngày Tiểu Nguyệt Tiểu Kỳ sẽ hận tỷ, hận tỷ để chúng mất đi cơ hội được sống trong vinh hoa phú quý.
Thân thể Lục Thiên Nguyệt khẽ run lên, lo sợ nhìn về phía hai con gái. Hai cô bé kinh hoàng nắm lấy áo mẫu thân, sợ hãi nói:
- Mẫu thân! Con không muốn rời xa mẫu thân!
Lục Thiên Nguyệt đau lòng rơi lệ, hai cô con gái thấy mẫu thân khóc nên cũng khóc theo. Lúc đó trong phòng tràn đầy không khí bi thương, đám người Tân Vận Nhi đều ngậm ngùi rơi lệ.
- Tiểu Thất, tỷ tỷ sẽ nghe lời đệ!
Lục Thiên Nguyệt nghẹn ngào nói, cuối cùng nàng ta cũng bị Lục Thất thuyết phục.
Lão tổng quản khẽ thở dài:
- Được rồi! Lão nô sẽ đến cầu xin trưởng phu nhân làm chủ, chuyện cửa hàng ngày mai lão nô sẽ làm thỏa đáng cho tiểu công tử. Lão nô xin cáo từ!
Lão tổng quản cũng ngậm ngùi rơi lệ, nói xong đứng dậy. Lục Thất cũng vội đứng dậy, cùng người nhà tiễn lão tổng quản rời khỏi căn nhà.
Trở lại phòng, Lục Thiên Nguyệt vẻ mặt đau khổ ôm hai con gái. Lục Thất khổ não nói:
- Tỷ tỷ! Đệ chỉ là một tiểu quan, hiện giờ không đấu được với Dương gia, đệ không muốn nói mạnh miệng để trấn an tỷ tỷ, chỉ muốn nói với tỷ một câu. Xã hội này là cá lớn nuốt cá bé, nếu như có một ngày đệ gặp may mắn thì sẽ để tỷ tỷ được ở bên con gái lâu dài.
Lục Thiên Nguyệt cảm động nói:
- Tỷ hiểu, có thể được như vậy đã là rất tốt rồi.
Đúng lúc đó tỳ nữ Vũ Nhi nói:
- Thiếu phu nhân! Trời sắp tối rồi, nô tì ra ngoài mua chút thức ăn.
Lục Thiên Nguyệt ừ một tiếng, vội vàng gật đầu nói:
- Được! Để ta lấy tiền đưa em!
- Tỷ tỷ! Không cần đâu! Đông Thanh! Em đi cùng Vũ Nhi đi.
Tân Vận Nhi vội nói, Đông Thanh đáp lại một tiếng, chủ động lên trước kéo Vũ Nhi đi ra ngoài.
Cơm tối là do Đông Thanh làm hết, mọi người sau khi ăn xong thì luôn miệng khen. Lúc này Lục Thiên Nguyệt mới để ý đệ đệ của mình có hai thị thiếp, một người mười bảy mười tám tuổi xinh đẹp kiều diễm, một người mới mười ba mười bốn tuổi, xinh đẹp giản dị. Hóa ra cô gái xinh đẹp giản dị này có tài bếp núc tuyệt vời như vậy, chẳng trách có được danh phận thị thiếp.
Ban đêm, Lục Thiên Nguyệt thấy một việc rất lạ, đệ đệ lại ở một mình một phòng. Nếu như nói Tân Vận Nhi là vị hôn thê thì không thể cùng phòng, Đông Thanh tuổi còn nhỏ cũng có thể không cùng phòng, vậy tại sao thị thiếp đẹp như Tuyết Nhi cũng không cùng phòng?
Lục Thất ngồi dưới ánh đèn mờ ảo, Vũ Nhi đang trải giường cho hắn. Lần đến thăm người thân này lại khiến Lục Thất đau lòng. Trước đây có tiểu muội làm gia nô cho nhà quan lớn không quay về, bây giờ lại có tỷ tỷ vì nhà mẹ đẻ không có quyền thế mà bị bỏ. Hai lần sỉ nhục này đều làm tổn thương sâu sắc đến lòng tự tôn của Lục Thất. Hai nhà quyền quý Tiêu phủ và Dương gia đều đã trồng ‘hạt giống” thù hận trong lòng hắn rồi.
- Thất công tử, giường đã trải xong rồi. Người cũng mệt cả ngày rồi, nên đi ngủ sớm đi.
Giọng nói mềm mại văng vẳng bên tai của Lục Thất.
Lục Thất ồ một tiếng nhìn về phía Vũ Nhi, thấy Vũ Nhi đáng yêu duyên dáng cười nhìn hắn. Đôi mắt như biết nói, bốn mắt nhìn nhau khiến trái tim Lục Thất rung động.
- Được rồi! Ngươi đi ra đi!
Sau khi tim rung động, Lục Thất quyết đoán cúi mặt xuống dặn dò. Hắn không muốn có bất cứ quan hệ gì với tỳ nữ của tỷ tỷ mình, nếu như để đám người Tân Vận Nhi biết thì cũng không biết ăn nói ra sao.
- Thất công tử, Thiếu phu nhân bảo nô tì rửa chân cho Người, nới lỏng gân cốt rồi mới được quay về.
Giọng nói mềm mại truyền đến tai, Lục Thất ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Vũ Nhi.
Đôi mắt Vũ Nhi mở to nhìn Lục Thất. Hắn khẽ ừ một tiếng, trên thực tế trong lòng hắn giờ đây rất áp lực, rất muốn tìm chuyện gì đó để giải tỏa. Hắn cúi mặt xuống:
- Ngươi đi lấy nước đi!
Vũ Nhi dịu dàng mỉm cười, xoay người đi ra ngoài, rồi đột nhiên vang lên hai tiếng gõ cửa “Cốc, cốc”!
- Công tử! Thiếp mang nước đến rồi!
Giọng nói nhỏ nhẹ, Lục Thất nghe ra đó là giọng nói của Trần Tuyết Nhi. Hắn ngơ ngác nhìn về phía Vũ Nhi, nhỏ giọng nói:
- Ngươi đi trước đi! Đợi khi nàng ấy đi rồi thì ngươi lại đến!
Ánh mắt Vũ Nhi có chút thất vọng, gật đầu đi ra phía cửa. Mở cửa ra thấy thiếp đẹp của Thất công tử bưng chậu nước đến, cô ta hữu hảo tránh sang một bên. Trần Tuyết Nhi cúi đầu đi vào nhà, Vũ Nhi đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
- Công tử! Tân chủ mẫu bảo thiếp tới hầu hạ Người.
Trần Tuyết Nhi cúi đầu nói, giọng nói lạnh nhạt.
Lục Thất không nói gì, đứng dậy đến trước giường. Trần Tuyết Nhi đi lại đặt chậu nước xuống, sau đó giúp Lục Thất cởi áo ngoài ra. Sau khi cởi áo ngoài, Lục Thất quay thân ngồi trên giường, Trần Tuyết Nhi ngồi xổm cởi giày quan cho hắn, một mùi mồ hôi bốc ra. Trần Tuyết Nhi giơ tay kéo chậu nước lại, Lục Thất nhấc chân đặt vào chậu nước, Tuyết Nhi chần chờ một chút mới giơ tay ngọc của mình vào chậu để rửa chân cho hắn.
Lục Thất yên lặng nhìn Trần Tuyết Nhi, mái tóc mềm mại, gáy ngọc trắng như tuyết khiến hắn suy nghĩ. Bao nhiêu năm qua hắn đau lòng khi mất đi Bạch Linh Nhi, khi trưởng thành cũng không thể hàn gắn lại vết thương lòng đó. Kiếp sống trong quân đội nguy hiểm tà ác khiến hắn bị nhiễm không ít tật xấu, giết người cướp bóc, đùa giỡn phụ nữ, những thứ đó trong lòng hắn đã giống như cơm bữa rồi.
Có những lúc, lương tâm mách bảo hắn làm người không được xấu xa quá, hắn cũng tỉnh ngộ rồi, sau khi về quê cũng muốn tìm lại mình lương thiện chất phác của năm nào. Nhưng đáng tiếc, những thứ hấp dẫn con người ta ở trên đời này quá nhiều, quyền thế; hư vinh; mỹ nhân. Ba thứ thuốc phiện này đã xâm nhập vào linh hồn Lục Thất, gia đình nghèo khổ đã phá vỡ ý nguyện trở lại làm người tốt của hắn. Vì sự thịnh vượng của gia tộc, vì chức vị thực quan bé nhỏ, Lục Thất bất chấp tất cả để bảo vệ lợi ích của mình.
Trần Tuyết Nhi rửa chân cho Lục Thất rất cẩn thận. Tim Lục Thất dần dần rung động, dường như hắn nhìn thấy hình ảnh của Bạch Linh Nhi. Năm đó, mỗi lần Bạch Linh Nhi nhìn thấy hắn đều ngượng ngùng nhìn không chớp mắt, hắn cũng xấu hổ không dám nhìn thẳng vào người mình yêu. Chỉ có mỗi lần Linh Nhi rời đi, hắn mới dũng cảm nhìn bóng hình nàng