Tân Vận Nhi nghe xong lòng chấn động, chần chờ một chút dịu dàng nói:
- Muội năm ngày rồi chưa gặp cô cô, chuyện gần đây của Chu phủ muội nào có biết, chuyện tỷ nói, có phải là phu nhân lệnh cho cô cô của muội đưa sổ sách qua không?
Thương Nhi nghiêm mặt nói:
- Không phải, Hạnh Nhi nói là Tân di nương chủ động đưa đến.
Tân Vận Nhi hạ giọng nói:
- Thương Nhi, muội đã rời khỏi Chu phủ, chuyện của Chu phủ tỷ không nên đến hỏi muội.
Thương Nhi dịu dàng nói:
- Vận Nhi, muội đã rời khỏi Chu phủ, nhưng chúng ta vẫn là tỷ muội tốt, chuyện này có mức kì lah, lão phu nhân luôn nghiêm cấm hai vị phu nhân nhúng tay vào việc quản lí tài vụ của Chu phủ. Nhưng Tân di nương bây giờ lại dám gạt lão tổ tông giao quyền sở hữu tài sản cho phu nhân, trong chuyện này nhất định có nội tình, muội chắc chắn biết, muội có thể nói cho tỷ biết được không?
Tân Vận Nhi vẻ mặt đờ đẫn, hạ giọng nói:
- Hạnh Nhi là tỳ nữ bên người phu nhân, điều nên biết Hạnh Nhi đều biết, tỷ hỏi muội chuyện Chu phủ, muội sao dám nói xằng bậy, tỷ vẫn nên dùng chút bạc hỏi Hạnh Nhi thì hơn.
Mặt Thương Nhi khẽ biến, quay đầu nhìn về phía khác suy nghĩ, một hồi lâu mới hạ giọng nói:
- Vận Nhi, đây là nguyên nhân muội nóng lòng muốn gả đi hay sao?
Tân Vận Nhi do dự một chút hạ giọng nói:
- Thương Nhi, chúng ta đều là nữ nhân xuất thân nghèo hèn, ở Chu phủ lâu như vậy, cũng biết một nô tỳ lắm mồm sẽ có kết cục rất thê thảm. Muội nhớ hai năm trước khi tỳ nữ Hương Thảo đi tiểu đêm, thấy một bóng đen đi vào phòng Mục di nương, lắm mồm nói cho người khác biết, kết quả Mục di nương thắt cổ chết rồi, Hương Thảo cũng bị vu oan hãm hại chủ nhân bị cho vào lồng heo thả xuống nước chết, chuyện này tỷ hẳn cũng biết đi.
Thương Nhi cả kinh, cau mày nói:
- Vận Nhi, muội nhắc tới chuyện này, là nhắc nhở tỷ không được nhiều lời hay sao?
Tân Vận Nhi hạ giọng nói:
- Muội chỉ tùy ý nói mấy câu thôi, còn có chuyện trước kia hiến nữ cầu quan, đều là muội tùy ý nói, bây giờ suy nghĩ một chút cũng chỉ là ăn nói bậy bạ. Chu kỳ lão đại nhân nổi danh là cha hiền, sao có thể vì tiền đồ của mình và đại công tử mà tặng con gái cho kẻ phú quí được. Còn có tiểu thư và đại công tử đều là do phu nhân thân sinh, bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, phu nhân sao có thể dùng nữ nhi để đổi lấy tiền đồ của con trai được, tỷ trở về nói với tiểu thư, những chuyện trước đây muội nói đều là giả, mong tiểu thư tha thứ.
Thương Nhi nghe xong sắc mặt trầm trọng, mắt nhìn Tân Vận Nhi dịu dàng nói:
- Vận Nhi, tỷ nghe nói thân thể lão tổ tông không tốt, có phải là thật không?
Tân Vận Nhi lắc đầu nói:
- Chuyện của lão tổ tông Chu phủ muội thật tình không biết, cô cô giao sổ sách cho phu nhân, theo muội thấy chín phần là do phu nhân yêu cầu, có lẽ chỉ là do phu nhân muốn xem sổ sách chứ không phải giao quyền quản lí tài sản gì cả, tỷ cũng biết cô cô ta là thiếp thất, phu nhân dặn dò sao dám làm trái.
Thương Nhi chau mày, giật mình suy nghĩ chốc lát, gật đầu nói:
- Vận Nhi, cảm ơn muội.
Tân Vận Nhi dịu dàng nói:
- Chúng ta là tỷ muội tốt không cần khách khí.
Thương Nhi đứng dậy dịu dàng nói:
- Vận Nhi, tỷ phải trở về rồi.
Tân Vận Nhi cũng đứng dậy hạ giọng nói:
- Thương Nhi, chuyện lai lịch vị công tử kia, muội đã nhờ Lục công tử thăm dò hộ, trước khi có tin chính xác, tỷ và tiểu thư đừng nên tiếp xúc với vị Lư công tử kia.
Thương Nhi mắt nhìn Tân Vận Nhi dịu dàng nói:
- Tỷ nhớ rồi, chúng ta vĩnh viễn là tỷ muội tốt.
Tân Vận Nhi mắt có chút cay đầy lệ quang, gật đầu tiến lên, duỗi tay ngọc ngà nắm lấy đôi bàn tay trắng nõn của Thương Nhi.
Lục Thất quất ngựa đi khỏi Vọng Giang Bảo, trên đường đi đến nơi luyện quân, tâm tình của hắn rất vui, từng giấc mộng phú quí nhân sinh đều biến thành sự thật, trong đầu của hắn, hổi tưởng lại đủ loại cực khổ cùng ngọt ngào, cũng thấy được tương lai đầy triển vọng của Lục thị.
Tuy rằng Lục Thất trở thành tâm phúc của Vương Chủ Bộ và là người có thực quyền nhất, nhưng trong tâm lại hiểu được rõ ràng quyền lực không ổn định. Hắn quản lí trận tự ở phía tây thành và phố Tây Đại, nếu như hắn được một tấc lại muốn một thước đi xâm chiếm lợi ích của vương Chủ Bộ, kết quả thế nào có thể nghĩ đến.
Trước đây hắn chỉ cần được chỗ cổng thành hối lộ thì đã thấy đủ rồi, tuyệt đối không tiếp tục mở cửa hàng ở trên đường phố Tây Đại, cho dùng dùng thủ đoạn để mua tiệm kinh doanh, vẫn có thể khiến cho thế lực của Vương Chủ Bộ nghi kị bài xích, một câu, hắn không thể làm giàu nhanh chóng ở trong huyệnThạch Đại.
Không thể phát triển kinh doanh trong thành Thạch Đại, tâm tư của Lục Thất chuyển đến xã, mở rộng phát triển kinh doanh ở xã có thể tránh được việc xung đột với thế lực trong thành, hắn làm hộ quân huyện úy cũng đã chiếm được ưu thế trước mặt quan trên.
Nhưng ở xã nếu dựa vào việc mua điền sản, thu tô thuế, như vậy không thể phát triển nhanh được, mua đất số lượng lớn cũng sẽ xung đột với thế lực thân hào ở nông thôn, Lục Thất nghĩ đi nghĩ lại, lại từ việc Đông Thanh luyện chữ tìm ra được chủ ý.
Lúc hắn còn trong quân chinh chiến, từng tiến vào một nhà xưởng tạo giấy qui mô lớn, từ xưởng làm giấy tìm được một bộ bí quyết làm giấy, lúc ấy trong quân cuộc sống nhàm chán, bộ bí quyết làm giấy kia chính là thứ để hắn đọc giải trí, lật xem không dưới trăm lần, sách tuy rằng đã mất nhưng nội dung vẫn còn nguyên trong đầu.
Huyện Thạch Đại là vùng sông nước, cây trúc mọc lan tràn, thích hợp làm giấy, bây giờ Đường quốc cao thấp đều trọng chữ nghĩa, yêu cầu rất lớn đối với giấy. Nếu Lục thị gia tộc đầu tư làm giấy, như vậy tài nguyên nhân lực cao thấp của toàn tộc đều được phát huy, Lục Thất suy nghĩ tốt hướng đi, quyết định xây dựng phường làm giấy ở xã Vọng Giang Pha, sau này giao cho Tân Vận Nhi toàn quyền quản lí.
Lúc hoàng hôn sau khi về nhà, thấy nhà cũ của mình đã tu sửa xong, ở phía đông viện nhiều thêm một cái cửa sổ, đây là do mẫu thân mua lại nhà hàng xóm chuyên để cho Lục Thất khi về ở lại. Ninh Nhi và Vi Song Nhi dọn phòng phía đông viện, phòng để cưới tiểu thư Trần phủ cũng đang được bố trí, hơn mười người nam nữ của Lục thị ở trong nhà cũ, vẻ mặt tươi cười bận rộn.
Sau khi Lục Thất chào hỏi người trong tộc thì đi gặp mẫu thân, lúc vấn an nói đến chuyện lập phường làm giấy, mẫu thân tỏ ra rất đồng ý. Sau đó nói cho Lục Thất, nhị phu nhân Vương Chủ Bộ phái người đến, mời Lục Thất sáng mai đến phủ có chuyện cần bàn bạc.
Bởi vì hai vị tiểu thư xinh đẹp của Trần phủ là do Vương nhị phu nhân giúp đỡ làm mối, Lục Thất rất cóthiện cảm với Vương nhị phu nhân.
Hôm sau hắn đến nơi huấn luyện, lấy ra hơn hai mươi lượng bạc, lệnh cho Vương Đạo đi điều tra lai lịch của Lư công tử hiện đang ở Chu phủ, lại phái mười binh lính đi Vọng Giang Bảo và Đông Lưu Bảo thay nhau tuần tra, sau khi an bài xong công vụ hắn lấy cớ đi tuần tra, trở về thành đi đến phủ của Vương Chủ Bộ.
Lúc tới Vương phủ Vương nhị phu nhân tự mình ra nghênh đón, sau khi Lục Thất cung kính chào, được mời vào trong một phòng khách thanh nhã. Vừa vào phòng khách, Lục Thất thấy một nữ nhân mặc váy màu trắng ngồi trong sảnh.
Nữ nhân thấy có người đi vào lập tức đứng lên, Vương nhị phu nhân cười nhu hòa nói:
- Thiên Phong, đây là muội muội của ta, phương danh Tống Ngọc Nhi, hôm nay đúng lúc có chuyện đến tìm ta.
- Ngọc muội, vị này chính là Lục huyện úy.
Vương nhị phu nhân giới thiệu hai người với nhau.
Lục Thất vừa nghe xong thì đã biết là Vương nhị phu nhân mời hắn đến là để gặp mặt, lòng hắn không khỏi có chút khẩn trương. Mắt nhìn thẳng hướng về Tống Ngọc Nhi, vừa nhìn đã khiến tim hắn đập liên hồi, Tống Ngọc Nhi trong ánh mắt của hắn mới có hai mươi tuổi, khí chất uyển chuyển, mặt trái xoan, đôi mi thanh tú tựa như trăng khuyết, một đôi mắt đẹp dịu dàng long lanh, da trắng như tuyết, thân mình cao gầy, khiến cho đôi mắt của Lục Thất như phát quang.
- Tiểu nữ khấu kiến Lục đại nhân.
Tống Ngọc Nhi đỏ ửng gò má cúi đầu hành lễ chào Lục Thất.
Thanh âm mềm mại lọt vào tai Lục Thất khiến tim hắn nhảy mạnh, vội vàng khách khí đáp:
- Thiên Phong hữu lễ.
Tống Ngọc Nhi sau khi hành lễ xong quay đầu nhỏ giọng nói:
- Tỷ tỷ có khách, Ngọc Nhi đến nhà sau đợi tỷ tỷ.
- Muội đi đi.
Vương nhị phu nhân vừa nói, Tống Ngọc Nhi liền rời bước đi khỏi phòng khách, Lục Thất không kìm được nhìn theo bóng dáng yểu điệu thướt tha của Tống Ngọc Nhi.
- Thiên Phong, có thích nàng ấy không?
Vương nhị phu nhân thức thời mỉm cười hỏi.
Lục Thất mặt nóng lên, chần chờ một chút gật đầu, Vương nhị phu nhân lại cười nói:
- Muội muội của ta tính tình dịu dàng qui củ, thật vất vả mới có thể lừa nàng đến đây, nếu ngươi đã thích, đợi qua trăm ngày tang sự, ta sẽ làm mối cho ngươi.
Lục Thất ngẩn ngơ, kinh ngạc nói:
- Nàng ấy không biết hôm nay đến gặp mặt sao.
Vương nhị phu nhân nhu hòa nói:
- Nàng ấy đang để tang chồng, ngày thường không ra khỏi cửa, nếu ta nói đến hai chữ gặp mặt chắc chắn nàng sẽ không tới. Nhưng ngươi yên tâm, chuyện của muội muội ta, ta là người định đoạt, ta tuyệt đối sẽ không để nàng ấy trở lại Tống phủ, trở về Tống phủ nàng sẽ lại bị gả đi vì tiền tài lợi ích, ta hiện tại liền tìm cho nàng một trụ cột vững chắc.
Lục Thất nghe xong chau mày, hòa nhã nói:
- Trọng phu nhân, chuyện chung thân đại sự cho chính nàng ấy quyết định, phu nhân để ta đơn phương gặp mặt cũng không được hay cho lắm.
Vương nhị phu nhân dịu dàng nói:
- Thiên Phong, ta biết ngươi tôn trọng ý kiến của nàng ấy, nhưng hoàn cảnh hiện tại của nàng ấy rất khó, nàng ở nhà chồng không có nơi đi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bán đi. Nếu trở về Tống phủ, cũng bị gả đi vì tiền tài, cho nên hiện tại ta phải tìm nơi cho nàng giao phó cả đời, ngươi là huyện úy, nàng có thể hứa thân cho ngươi là vận may của nàng, có sự bảo hộ của ngươi có thể yên tâm trong lòng.
Lục Thất nghe xong lại chau mày, Vương nhị phu nhân giành nói:
- Thiên Phong, ngươi đã đáp ứng ta rồi đấy.
Lục Thất ngẩn ra, cân nhắc một chút thản nhiên nói:
- Thiên Phong đã đáp ứng Trọng phu nhân, việc này Thiên Phong sẽ nghe theo sự an bài của Trọng phu nhân.
Vương nhị phu nhân mặt giãn ra cười nói:
- Đây mới là lời nam nhân nên nói, được rồi, việc này quyết định như vậy đi, ta lập tức lập hôn thư cho ngươi, chỉ cần có hôn thư, sau này có ai dám cướp muội muội của ta ngươi có thể hợp tình hợp lí đứng ra ứng cứu.
Lục Thất sửng sốt, hành động vội vã của Vương nhị phu nhân khiến hắn có chút hoang mang, nhưng một là hắn trước đó đã hứa, hai là hắn quả thực động tâm trước dung mạo tuyệt mĩ của Tống Ngọc Nhi, lập tức cũng không nhiều lời, có chút bị động. Lúc Vương nhị phu nhân lấy ra hai tờ hôn thú để kí tên và đóng dấu, một tờ do Vương nhị phu nhân thay mặt giữ lại còn một tờ để hắn cất vào trong người, hôn thư này được định đoạt nhanh chóng như trò đùa