Lục Thất nghe xong bốn chữ Trưởng Sử Trì Châu, biết mình đã có chút xem nhẹ Vương chủ bộ. Vương chủ bộ miệng nói tình hình có thể xấu, thực ra ông ta đang lo âu, nhưng cũng rất có thực lực, không chỉ có quan hệ ở kinh thành mà ngay cả Trì Châu cũng có mạng lưới quan hệ nữa, chức Trưởng sử gần với Thứ sử, đó là một người có quyền lực thật sự ở châu nha.
Hắn mỉm cười thay đổi đề tài nói:
- Trọng thúc, Thiên Phong là vãn bối, không phải là khách, mau mời thím vào đi.
Vương chủ bộ mỉm cười gật đầu, hô:
- Mân Nhi, vào đi.
Lên tiếng đáp lại là hai vị mỹ nữ mặc váy một trước một sau từ cửa bước vào. Người đi đầu mặc váy gấm màu xanh lam, khoảng 27-28 tuổi, thanh tú xinh đẹp, thần thái đoan trang.
Mỹ nữ phía sau quần áo trên dưới đều là màu xanh nhạt có thắt eo, khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, xinh đẹp tươi mát, đi đứng uốn éo hết sức lẳng lơ, nhất là một đôi mắt sáng vừa tiến vào đã nhìn thẳng vào Lục Thất, liếc mắt đưa tình không hề e thẹn, Lục Thất bị bất ngờ hốt hoảng mặt nóng tim đập, vội vàng quay đầu đi không chú ý.
- Mân Nhi, vị này chính là Lục hiền chất.
Vương chủ bộ ôn tồn giới thiệu.
Lục Thất vội định thần đứng dậy cung kính nói:
- Thiên Phong bái kiến thím.
- Lục hiền chất không nên khách khí.
Vương Nhị phu nhân dịu dàng nói xong, còn cố ý đánh giá Lục Thất một chút, nàng ở bên ngoài đợi thật lâu, không thể tưởng được phu quân tiếp khách trẻ tuổi đến như vậy, hơn nữa dường như không phải là quan viên.
- Mân Nhi, Trần phủ vừa mới gặp đại nạn, hôm nay nàng lại đến thăm hỏi một lần nữa, nhân đó mời các tiểu thư chưa gả từ mười hai tuổi trở lên của Trần phủ về nhà, nói là lão phu nhân tâm thần bất an, cần bọn họ đến chăm sóc. Nàng nhớ kỹ, một người cũng không để sót, cũng nhất định không được mang các tiểu thư đã đính hôn về. Sau khi chăm sóc cho mẹ ta hãy giữ bọn họ ở lại một đêm, cho mỗi người mười hai lượng bạc.
Vương chủ bộ ôn tồn chỉ bảo.
Vương Nhị phu nhân nghe xong ngẩn ra, nhưng dường như nàng rất hiểu chuyện, mặc dù rất ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi nhiều, dịu dàng đáp:
- Thiếp thân nhớ kỹ.
- Lục hiền chất là người luyện võ, hắn sẽ cùng với năm tên nha binh hộ tống nàng đi xã Đông Lưu.
Vương chủ bộ lại nói.
Vương Nhị phu nhân nhìn Lục Thất liếc mắt một cái gật gật đầu, Vương chủ bộ nói với cô gái xinh đẹp mặc đồ màu xanh nhạt kia:
- Lục Nga, đi ra quẹo trái nhà thứ ba có vũ khí, ngươi dẫn Lục công tử đến đó, rồi giúp Lục công tử chọn vũ khí.
- Vâng.
Cô gái nhỏ nhẹ đáp lời.
- Lục công tử mời.
Cô gái dịu dàng nói, đồng thời lại liếc mắt đưa tình một cái, Lục Thất mặt quẫn bách, vội cất bước đi ra phía ngoài.
Lục Thất vừa đi ra khỏi cửa, Vương Nhị phu nhân quay đầu vừa định hỏi nhưng Vương chủ bộ đã thấp giọng nói trước:
- Mân Nhi, nàng hãy mang tiểu thư Trần phủ đã đính hôn đi theo, nhất là Trần Tuyết Nhi.
- Trọng lang, chẳng lẽ ngài muốn vun vào chuyện hôn sự? Trần Tuyết Nhi đã định để làm thiếp cho cháu họ Tống Thanh.
Vương Nhị phu nhân ngạc nhiên hỏi.
- Ta biết.
Vương chủ bộ lạnh giọng nói.
- Trọng lang, nếu Trần Tuyết Nhi hủy hôn gả cho người khác, vậy ngài và Tống phủ thật sự cắt đứt rồi.
Vương Nhị phu nhân khiếp sợ nói.
- Tống phủ thực sự đã đoạn tuyệt với ta rồi, hơn nữa chỉ là vì một chức hộ quân Huyện Úy mà không tiếc hạ bệ ta, muốn mạng của ta, lòng tốt của ta, Tống phủ cảm kích sao?
Vương chủ bộ tức giận gầm nhẹ.
- Trọng lang, Tống Toàn rất muốn lên làm hộ quân Huyện Úy, Tống phủ vẫn luôn ủng hộ ngài , không phải ngài vẫn luôn tìm cách có quan hệ tốt với Tống phủ hay sao?
Vương Nhị phu nhân khủng hoảng nói, nhà mẹ đẻ thành đối tượng thù hận của trượng phu, sau này nàng phải làm cái gì bây giờ.
- Tống Toàn muốn thì sẽ thích hợp sao? Nàng xem Tống Toàn kia nam không ra nam nữ không ra nữ, quan binh thấy đều ghê tởm, y có thể phục chúng sao? Gã cũng chỉ là tâm can bảo bối của Tống Kỳ lão mà thôi, đọc hai ngày binh thư liền tự xưng là Tống Khổng Minh, thật sự là buồn cười tới cực điểm.
Vương chủ bộ tức giận châm chọc.
- Trọng lang.
Vương Nhị phu nhân sợ hãi buồn bã kêu một tiếng.
Vẻ giận dữ của Vương chủ bộ theo tiếng kêu mà mềm lòng, ông ta tự tay đỡ lấy Vương Nhị phu nhân, thành khẩn nói:
- Mân Nhi, tuy rằng nàng chỉ sinh một đứa con gái nhưng trong lòng ta đối với nàng vẫn trước sau như một, hiện giờ Tống phủ căn bản cũng không để ý nàng, nếu bây giờ ta không phản kích, vậy sau này chúng ta sẽ mất đi hết thảy, chúng ta sẽ rất khổ đấy, khi đó ta đây sẽ nuôi không nổi mọi người, mẹ con nàng đều sẽ biến thành nô bộc, cho dù là Tống phủ thu nhận và giúp đỡ mẹ con nàng thì cũng trở thành đối tượng chi phối của Tống phủ, nàng nên vì nàng mà ngẫm lại đi, Tống phủ đối với nàng mà nói, không phải là nhà mẹ đẻ có thể cho nàng hạnh phúc lâu dài.
Vương Nhị phu nhân chảy nước mắt nói:
- Trọng lang, thiếp thân là người của ngài , vĩnh viễn cũng sẽ không phản bội.
Vương chủ bộ gật gật đầu, nói:
- Mân Nhi, ta nói phản kích không phải muốn đối phó với Tống phủ, mà là một lần nữa điều chỉnh hệ thống quyền lực, từ khi ta đến huyện Thạch Đại này, quá mức ỷ lại vào quyền mưu, cũng quá mức ỷ lại vào Tống phủ, Trần phủ và thế lực của Ngưu Huyện Úy, hoàn toàn không để ý đến chuyện lâu dài, mà thế mới là căn bản đáng kể, hiện tại Tống phủ không cần ta, Ngưu Huyện Úy cũng có dấu hiệu rời bỏ, nếu thật sự Ngưu Huyện Úy rời bỏ ta, y cũng sẽ kiếm cớ điều đi các quân binh trung thành với ta, khi đó ta ra mệnh lệnh sẽ không có ai chấp hành, đồng nghĩa với mất đi quyền lực.
Vương Nhị phu nhân nghi ngờ nói:
- Trọng lang, không phải ngài có quan hệ với người kinh thành sao? Trưởng sử Trì Châu cũng là bạn cũ với tiên phụ, cũng là chỗ dựa vững chắc ủng hộ ngài mà.
Vương chủ bộ lắc đầu nói:
- Vô dụng, cái gọi là mạng lưới quan hệ đều dựa vào bạc mà gắn bó cả thôi, một khi ta mất đi thế lực vơ vét của cải, những quan hệ đó căn bản sẽ không tiếp tục ra mặt giúp ta, nhất là Trưởng sử Trì Châu, chỉ cần có người có thể thay thế ta cho bạc, cũng sẽ không nhớ tới cái gì là bạn cũ đâu, mà quan hệ ở kinh thành chỉ là để dọa người cả thôi, bản thân Thượng thư nhị công tử không có quyền thế gì, nếu Ngưu Huyện Úy chuyển hướng sang Tôn Huyện lệnh hoặc Triệu Huyện thừa, nhị công tử căn bản không giúp được ta trừng trị Ngưu Huyện Úy, chỉ có ta duy trì ở quyền thế của hiện tại, quan hệ với hai nơi này mới có lợi lớn, ta mới có thể thật sự vận dụng thế lực mạng lưới quan hệ, họ mới thực sự ủng hộ ta, đây là quan hệ hỗ trợ lẫn nhau giữa cấp trên và cấp dưới.
Vương Nhị phu nhân gật gật đầu, dịu dàng nói:
- Người thanh niên họ Lục vừa rồi kia, chính là vị hộ quân Huyện Úy ngài mới đề cử sao?
Vương chủ bộ gật đầu nói:
- Là hắn, hắn tỏ vẻ sẵn sàng góp sức cho ta, sau này hắn sẽ đem quân lực ủng hộ ta, ta sẽ đem quân giữ thành phía Tây để cho hắn quản lý, sau này nếu Ngưu Huyện Úy không cần ta nữa, quyền hành của ta sẽ do hắn nắm giữ, chỉ cần mệnh lệnh của ta có quân binh chấp hành, cả huyện Thạch Đại sẽ là của ta, về sau ta làm cho Tống phủ đến cầu ta, ta sẽ để cho Tống phủ có cái nhìn mới về ta, biết được tầm quan trọng của nàng đối với Tống phủ.
- Trọng lang, người này có thể tin được không?
Vương Nhị phu nhân lo lắng nói.
- Yên tâm đi, ta và hắn cùng có được lợi ích, bối cảnh gia tộc và cách làm người của hắn rất rõ ràng, là người rất đáng tin cậy. Chủ yếu nhất là, hắn là đại ân nhân của chúng ta, là hắn hiểu rõ tình hình bọn cướp phái người giám thị Đông Lưu Hương Bảo, kết quả đúng lúc tiến đến cứu Trần phủ, cũng giúp ta bảo vệ cung ngân.
Vương chủ bộ ôn tồn nói.
- Nói như vậy, người thanh niên này rất lợi hại nha.
Vương Nhị phu nhân kinh ngạc nói.
- Đúng, rất lợi hại, ta vốn là muốn hạ mình để cho mọi việc đều được êm đẹp định lấy lòng Tống phủ và Triệu Huyện Úy, nhưng chuyện cướp lần này ở Trần phủ đã làm cho ta tỉnh ngộ, ta thay đổi sách lược, từ bỏ thế lực cũ trước kia, một lần nữa bồi dưỡng thế lực quân binh của chính mình.
Vương chủ bộ ôn tồn nói, giọng điệu rất là kiên định.
- Thiếp thân hiểu rồi, thiếp sẽ thúc đẩy Trần Tuyết Nhi gả cho hắn.
Vương Nhị phu nhân ôn nhu nói.
- Không, nàng không cần cố ý thúc đẩy, cứ để chính hắn lựa chọn, tự hắn lựa chọn sẽ tốt hơn, hơn nữa nàng để ý quan sát hắn một chút, chỉ cần hắn vừa ý ai, ta sẽ xem xét toàn bộ cho hắn.
Vương chủ bộ rất hào sảng nói.
Vương Nhị phu nhân kinh sợ giật mình nhìn Vương chủ bộ, Trần phủ tiểu thư cũng không phải nô tì, đâu thể nói đôi ba câu là có thể đồng ý gả cho hắn.
Vương chủ bộ biết mình lỡ miệng, vội giải thích nói:
- Mân Nhi, không có hắn cứu viện, nữ nhân Trần phủ đều sẽ bị bọn cướp sát hại hoặc làm nhục, Trần phủ vì báo ân gả con gái cho hắn cũng là chuyện nên làm, chớ ngồi ỳ ở đó, mau đi chuẩn bị xe, sau đó gọi năm tên nha vệ tâm phúc đi theo.
Vương Nhị phu nhân hoàn hồn lên tiếng, mang tâm sự nặng nề mà đi, nàng biết cái người Lục Huyện Úy kia rất quan trọng đối với trượng phu của mình, quan trọng đến mức khiến cho trượng phu mất đi lý trí, vì thế sẽ không tiếc bất cứ cái giá nào. Loại sự tình này làm cho nàng lo lắng, nàng lo lắng trượng phu nhìn lầm người, sẽ gây ra thất bại thảm hại.