Kiêu Phong

Quyển 1 - Chương 24: Mua hiệu thuốc

Sau khi Lục Thất làm bộ suy tư thì hắn quay đầu nghi ngờ nói:

- Tỷ tỷ! Đệ chưa từng tiếp xúc với người tên là A Á đó, đệ thật sự đã gọi tên người đó sao?

Ninh Nhi nhìn bộ dạng không giống đang giấu diếm gì của Lục Thất, chuyện này dường như cũng không cần phải giấu, trong lòng Ninh Nhi đột nhiên dấy lên một suy nghĩ. Nàng nhớ là khi Lục Thất còn nhỏ, hắn ta dường như bị trúng tà một lần, tiếng la thất thanh của Lục Thất đêm đó thật kinh hãi, nhưng không phải là những lời nói xằng nói bậy bị trúng tà trong đêm được. Loại trúng tà này kiêng kỵ nhắc lại ký ức của người bị trúng tà, như vậy sẽ rước thêm tai họa thôi.

Trong lòng nàng ta sợ hãi, vội nói:

- Đệ đừng nghĩ nữa, có lẽ là ta nghe nhầm!

Lục Thất sửng sốt, gật đầu, ôn hòa nói:

- Đệ không nhớ nổi, sau này có lẽ sẽ nhớ được người tên là A Á đó là ai.

Ninh Nhi giơ tay sờ hai má của hắn, quan tâm, dịu dàng nói:

- Nếu như không nhớ được thì đừng nhớ nữa!

Lục Thất gật đầu, tâm trí chuyển sang chuyển khác. Nghĩ trong chốc lát, hắn ôn tồn nói:

- Tỷ tỷ! Đệ quên nói cho tỷ nghe chuyện này. Hôm nay, à phải là sáng hôm qua, đệ đến huyện nha làm việc thì tạm thời được bổ nhiệm làm Huyện Úy hộ quân của huyện Thạch Đại, chuyên trách hộ tống thuế lương thực.

- Thật sao? Đệ được làm Huyện Úy Thạch Đại sao?

Ninh Nhi vui mừng nói. Huyện Úy là một chức quan, mặc dù nhỏ nhưng cũng có thực quyền có bổng lộc, lớn hơn tán quan thất phẩm hư danh nhiều.

- Tỷ tỷ đừng quá vui mừng, cũng đừng phô trương ra. Huyện Thạch Đại có đầy đủ tả hữu Huyện Úy rồi, đệ chỉ là Huyện Úy hộ quân không thể can thiệp vào chính vụ thôi. Hơn nữa đệ cũng không có chỗ dựa, đoán chừng sẽ không làm lâu dài được chức quan này đâu. Nhưng làm quan cũng rất có uy, có chức quan Huyện Úy này thì việc buôn bán sau này của Lục gia ta sẽ giảm bớt được nhiều bóc lột hơn. Đợi đến khi Lục gia thật sự giàu lên thì sẽ không sợ gì nữa.

Lục Thất ôn tồn giải thích.

- Tỷ tỷ hiểu, chỉ có điều chuyện này cần phải để phu nhân và trưởng thiếu chủ phu nhân biết nữa.

Ninh Nhi dịu dàng nói.

- Đợi hôm nay rời khỏi Vọng Giang Bảo, đệ sẽ nói. Hôm nay, sau khi trời sáng đệ sẽ đến hiệu thuốc, ngày mai đệ đi nhậm chức huấn luyện binh sĩ. Qua mấy ngày, đệ đến huyện nha có việc quan trọng phải giải quyết, đợi sau khi giải quyết xong việc công, đệ lập tức cùng đại huynh đến Tuyên Châu buôn thuốc, quay về sẽ chính thức mở quán.

Lục Thất ôn tồn nói đến kế hoạch mấy ngày tới.

- Tuyên Châu rất xa, bây giờ xã hội rất loạn, đệ đi sẽ rất nguy hiểm, chi bằng đến Trì Châu gần đây để buôn thuốc.

Ninh Nhi lo lắng khuyên can.

- Trì Châu thành là nơi thiếu dược liệu, nếu như buôn thuốc ở đó đến Thạch Đại chỉ thu được rất ít lợi. Tỷ yên tâm đi, đệ buôn thuốc sẽ không có chuyện gì đâu.

Lục Thất tự tin nói.

Ninh Nhi trầm ngâm, nàng lo lắng duỗi cánh tay ôm chặt lấy Lục Thất. Lục Thất vỗ nhẹ vai ngọc ngà của nàng, nhìn mái tóc của nàng, trong lòng hắn chợt nhớ đến một thiếu nữ yếu đuối, xinh đẹp.

- Tỷ tỷ! Tiểu Linh Nhi của Bạch gia giờ ổn không? Có phải là thành thân rồi không?

Lục Thất ôn tồn hỏi.

Ninh Nhi run rẩy cả người, một hồi lâu mới thở dài:

- Hồng nhan bạc mệnh! Đệ vẫn nhớ Tiểu Linh Nhi à?

Lục Thất kinh ngạc, vội hỏi:

- Tỷ tỷ! Tiểu Linh Nhi hiện giờ không được ổn sao?

Ninh Nhi buông Lục Thất ra, nhỏ giọng nói:

- Chắc là không ổn! Đệ đi được hơn một năm thì Tiểu Linh Nhi được gả cho Huyện thừa đại nhân làm thiếp rồi.

- Tỷ nói sao? Tiểu Linh Nhi gả cho Huyện thừa. Tỷ nói là lão Huyện thừa hiện giờ sao?

Lục Thất kinh ngạc vội hỏi, trong đầu hắn lập tức hiện ra hình ảnh lão Huyện thừa gần sáu mươi tuổi, to béo, tai to mặt lớn.

- Ừm! Là do phụ thân Tiểu Linh Nhi muốn để con cả của mình được nhậm chức Huyện Tá sử nên đã gả Tiểu Linh Nhi cho Huyện thừa làm thiếp.

Ninh Nhi nói với giọng cảm thông.

Hai mắt Lục Thất đăm chiêu, hắn ‘ồ’ buồn một tiếng rồi tinh thần suy sụp. Tiểu Linh Nhi tên thật là Bạch Linh Nhi, là mỹ nhân nổi tiếng huyện Thạch Đại, nhà chuyển từ Giang Bắc đến, cách Lục gia chỉ trăm bước. Bạch Linh Nhi thường cùng mẫu thân đến Lục gia tìm Trình di nương học thêu, lúc đó Lục gia giàu hơn Bạch gia một chút.

Đúng như câu “yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”, Lục Thất với thân thể của người mười lăm mười sáu tuổi, mỗi lần nhìn thấy Tiểu Linh Nhi thì mặt đỏ tim đập loạn nhịp, chính hắn cũng không thể nói rõ là tại sao. Lý di nương rất tâm lý đã phát hiện ra “bí mật” của hắn, sau khi trêu đùa thì đã nói với Lục mẫu. Lục mẫu rất long trọng mời mối đến cầu hôn.

Thật không ngờ đã bị phụ thân của Bạch Linh Nhi từ chối, hơn nữa mẹ con Linh Nhi sau đó cũng không đến Lục gia nữa. Lục Thất vì điều này mà buồn rầu rất lâu, thường tự mình chạy ra ngoài thành để thổi tiêu giải sầu. Sau này Lý di nương nói cho hắn biết, không chỉ có Lục gia đến cầu hôn bị từ chối, mà những nhà giàu có điều kiện tốt hơn Lục gia đến cầu hôn cũng bị từ chối. Bạch gia đã nói, Bạch Linh Nhi chỉ được gả cho quan. Lục Thất sau khi biết được điều này thì đã từ bỏ hy vọng.

- Tiểu Thất! Đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa, đây là do Tiểu Linh Nhi không may mắn có phụ thân hám lợi thôi. Tiểu Linh Nhi đã gả cho người ta, mặc dù lấy người rất già nhưng cũng coi như được sống trong vinh hoa phú quý, đệ có nghĩ cũng vô ích.

Tâm trạng Ninh Nhi nặng trĩu, nói.

- Tỷ tỷ! Đệ hiểu, đệ hiểu đây là chuyện của quá khứ rồi.

Lục Thất lấy lại tinh thần và ôn tồn nói, mộng tình của thời niên thiếu cuối cùng cũng chỉ là giấc mộng. Tiểu Linh Nhi không gả cho lão Huyện thừa kia thì cũng không đến lượt hắn, điều này trong lòng Lục Thất rất rõ. Hắn chỉ cảm thấy đau lòng khi Tiểu Linh Nhi gặp bất hạnh.

- Tiểu Thất! Có chuyện tỷ tỷ vốn không muốn nói với đệ nhưng không nói thì sẽ rất đáng tiếc. Trong lúc Tiểu Linh Nhi xuất giá, nàng ấy đã đưa đến Lục gia một đôi chuông bạc mà nàng thường đeo bên mình. Lúc đó đã đưa cho Tiểu Nghiên, Tiểu Linh Nhi nói là tặng Tiểu Nghiên làm kỷ niệm, hiện giờ đôi chuông đó đang ở chỗ phu nhân. Đệ biết là được rồi, nhất định đừng đến chỗ phu nhân lấy.

Ninh Nhi dịu dàng căn dặn.

Lục Thất khẽ nhăn mặt, trầm ngâm một lát rồi thở dài:

- Đệ đến lấy thì có tác dụng gì chứ!

Ninh Nhi bất an nói:

- Tiểu Thất! Thật ra tỷ không nên nói chuyện này ra!

Lục Thất mặt giãn ra mỉm cười, dịu dàng nói:

- Tỷ tỷ là người phụ nữ tốt của đệ.

Nói xong rồi ôm chặt lấy Ninh Nhi.

*****

Ngày hôm sau Lục Thất và Ninh Nhi dậy rất sớm, Ninh Nhi đến thỉnh an và hầu hạ Lục mẫu. Lục Thất ở trước phòng hít thở vài cái, rèn luyện thể thể và lấy lại tinh thần. Hôm nay hắn có rất nhiều việc cần làm, nếu như thật sự có được hiệu thuốc đó thì phải bận một thời gian dài.

Sau khi ăn bữa sáng cùng với người nhà Chu gia, Lục Thất và huynh trưởng đưa Đông Thanh và Tiểu Vân đi phố tây. Tiểu Vân qua một đêm được nghỉ ngơi an dưỡng, hơn nữa lại được ăn uống hồi phục lại bình thường, tiểu cô nương này mặc dù sắc mặt vẫn vàng vọt nhưng động tác đã linh hoạt hơn rất nhiều.

Đến phố tây rồi, bốn người đi thẳng đến hiệu thuốc, vừa đến nhìn đã thấy hiệu thuốc thật lớn. Bề mặt rộng mười mét, bước vào trong là quầy thuốc rộng trăm mét vuông. Phía tây quầy là những tủ thuốc được xếp dày đặc, trước những tủ thuốc là một quầy thuốc nhỏ dài hai mét. Phía đông bắc quầy thuốc có một lối ra cửa sau, phía sau có lẽ là sân và nơi ở. Kết cấu này không khác lắm so với hàng gạo nhà Vương Nhân Thọ.

Trong hiệu thuốc có một người trung niên tầm bốn mươi tuổi, mặc một chiếc áo màu lam, giặt nhiều đến mức trắng bệch ra rồi, mặt dài, mắt nhỏ, trông rất bình thường. Lúc này, vừa mở cửa đã thấy có khách đến nhưng sắc mặt cũng không mấy vui mừng.

- Hai vị gia gia, dược liệu vẫn chưa nhiều, xin hỏi các ngài cần loại nào?

Chủ tiệm hỏi với giọng bình thản.

Lục Thất cười nhạt, bán hàng mà dùng giọng điệu đó để tiếp đón khách, cho thấy rõ sự thiếu lễ phép. Hắn ôn hòa hỏi:

- Ông là chủ tiệm này sao?

Chủ hiệu thuốc sửng sốt, gật đầu nói:

- Đúng vậy! Khách gia có chuyện gì không?

Lục Thất lại quan sát cửa hàng một chút, cho tay vào ngực lấy ra năm thỏi một trăm lượng bạc đặt ở quầy, ôn tồn nói:

- Ta nghe nói ở đây bán cửa hiệu với giá một trăm lượng. Ông mang khế ước đến đi.

Chủ hiệu thuốc ngây người ra, nhìn chỗ bạc đó, kinh ngạc nói:

- Ngài nhầm rồi thì phải, chỗ chúng tôi không nói là sẽ bán quầy thuốc này.

Vẻ mặt Lục Thất sửng sốt, quay người lại nhìn trước sau một lượt, giơ tay vỗ đầu, nói:

- Ồ, không phải nơi này sao? Ta đã nhầm à?

- Ồ, thật xin lỗi, ta đến cửa hàng khác để hỏi vậy.

Nói xong, hắn cất bạc về.

Xoay người định đi thì Lục Thất bỗng nhiên quay lại nói với chủ hiệu thuốc:

- Xin hỏi một chút, ông có biết cửa hiệu nào đang định bán không. Bạn của ta nói phố tây có ba cửa hiệu đang muốn bán, ta đã quên hỏi tên cửa hàng ấy rồi.

Chủ hiệu thuốc sửng, cúi xuống nhìn tay của Lục Thất một cái, ôn tồn nói:

- Tôi cũng không biết cửa hiệu nào đang bán, khách gia mua cửa hiệu ở đây làm gì?

Lục Thất nói:

- Không nhất định là hiệu thuốc, ta từ huyện thành đến, muốn mua cửa hiệu buôn bán ở đây, mua được cửa hiệu nào thì làm đó. Tất nhiên tốt nhất là cửa hàng gạo, thu hoạch gạo năm nay mà bán đúng là được lợi lớn.

Chủ hiệu thuốc nhìn Lục Thất một cái, do dự một chút rồi nói:

- Cửa hiệu này cũng có thể bán nhưng phải một trăm hai mươi lượng.

Lục Thất sửng sốt, nói:

- Cửa hiệu của ông cũng bán à?

Chủ hiệu thuốc gật đầu, nói:

- Cũng bán!

Lục Thất nhìn lướt qua, lắc đầu nói:

- Bạn của ta nói, cửa hiệu ở đây chỉ đáng giá một trăm lượng thôi, ta mua một trăm hai mươi lượng thì sẽ lỗ rất nhiều.

Chủ hiệu thuốc vội nói:

- Không lỗ đâu! Đây là hiệu thuốc, dược liệu hiện giờ ít nhất cũng đáng giá năm mươi lượng, tôi bán cả cửa hiệu và cả thuốc đó.

Lục Thất gật đầu nói:

- Là thế sao?

Lục Thất nói xong liền quay đầu nói với Lục Thiên Hoa ở sau lưng:

- Đại huynh! Mua cửa hiệu này rồi, chúng ta cũng bán thuốc được không?

Lục Thiên Hoa ngây người ra, gật đầu nói:

- Cũng được!

Lục Thất quay đầu lại, lại lấy bạc ra, sáu thỏi bạc đặt trước quầy, thẳng thắn nói:

- Được! Ta mua, ông lấy bạc còn để lại cửa hiệu và thuốc.

Chủ hiệu thuốc ngẩn người ra, nhìn chỗ bạc đó một cái rồi lại chần chờ. Lục Thất không kiên nhẫn được, nói:

- Ông có bán không, không bán thì ta đi đây!

Chủ hiệu thuố do dự một chút, cắn răng một cái, gật đầu nói:

- Tôi bán, nhưng đồ dùng sau nhà và chăn màn quần áo tôi đều mang đi.

Lục Thất gật đầu nói:

- Những cái đó chắc chắn phải mang hết đi chứ. Lập khế ước đi!