Editor: Ngốc Aki
Quà 1-5, bất quá mai kiểm tra học kỳ, giờ phải ôn bài cấm tốc. Không chữ vô đầu cũng phải ôn!!!!!!!!!!!!!!!!
Vũ Nguyệt Lưu Tạ trong phạm vi trăm dặm thực sự nổi danh, Vân Chiếu Ảnh không tốn nhiều sức lực mà tìm tới của, mắt thấy trong Bạch Nhật lâu cánh cửa khép hờ, đúng là lúc nghỉ ngơi, đang nghĩ như thế nào mới tìm được Hàn, chỉ thấy A Nhị đi từ bên trong ra, vẻ mặt hậm hực.
“A Nhị.”
A Nhị đang đau đầu, không ngờ tự nhiên có người gọi hắn. Ngẩng đầu lên, thấy một bạch y thanh niên, thiếu chút nữa nước mắt đầm đìa, vội đi lại cạnh y nói nhỏ: “Vân công tử ơi là Vân công tử, rốt cuộc ngài cũng tới. Ngài với thiếu gia từ biệt đã ba tháng, A Nhị lo cho ngài đến chết. Mau lên mau lên, đến giải quyết thiếu gia!”
Giải quyết? Vân Chiếu Ánh cảm khái, nhìn thấy A Nhị vẫn là Hiền Tuệ của ngày xưa, miệng lải nhải không thay đổi, tâm tình buông lỏng, khoái trá đứng lên, trên mặt vẫn không lộ cảm xúc.
“Thiếu gia cũng không biết bị trúng tà gì, mỗi ngày chạy đến nơi này uống rượu. Trước đây rất tốt, gần đây dường như đem thanh lâu thành nhà luôn. Gặp người đòi thi rượu, gặp người là bắt, ngay cả lão bản nơi này cũng đau đầu. A Đại A Nhị nói ngài ấy không nghe, còn nói A Đại A Nhị dong dài quấy rầy hắn. Vân công tử ngài nói cái này là lý gì? A Đại A Nhị dong dài không phải vì tốt cho ngài ấy sao? Cái này là làm ơn mắc oán đó…”
Nghe A Nhị nói như vỡ bờ, Vân Chiếu Ảnh đi phía sau khẽ nhíu mi. Tửu lượng của Hàn tuy là ngàn chén không sau, nhưng chưa bao giờ thi rượu như mạng như A Nhị nói, nếu không phải chuyện nghiêm trọng sẽ không như thế, lần đầu tiên trong tửu lâu biết nhau qua rượu, A Đại A Nhị cũng không lo lắng vậy.
“Vân công tử, thiếu gia ở bên trong.” A Nhị dừng bước, nhấc rèm che kéo lên.
Vừa vào cửa liền thấy mùi rượu xông vào mũi, trên mặt đất vò rượu rỗng ném lung tung, bên trong cửa sổ đóng chặt, ánh sáng u ám, cũng không biết là mấy ngày đã không thông khí, chướng khí mù mịt. Một người ngồi ở chỗ khuất, quay lưng về phía cánh cửa, nghe tiếng bức rèm che khẽ động, cười nói: “Nguyệt nương… Ách, gọi ngươi đi lấy vò rượu sao lại chậm như vậy. Đến đến, bồi bản công tử mộ vò. Yên tâm… Ách, ngươi nhìn đi, bản công tử uống nhiều ngày như thế cũng không say đâu.”
Vân Chiếu Ảnh lạnh lùng nhìn sang bên thấy A Đại đang vui vẻ và một bạch y nữ tử cầm rượu. Nữ tử bị ánh mắt lạnh lẽo của y đảo qua, kinh hãi cúi đầu. Y lấy vò rượu từ tay nàng, đi tới chỗ Hàn, vừa đi vừa đẩy Hàn ra.
Người nọ ngửi được mùi rượu, cười nói: “Phần Tửu ba mươi năm, Nguyệt Nương nàng thật tốt. Có rảnh thì thay ta cám ơn Dương tiểu đệ…”
Vân Chiếu Ảnh mở vò rượu ra, nhấc trên đầu Hàn Kinh Hồng, chậm rãi đổ xuống, hỏi: “Có ngon không?”
Như trời hạn gặp phải mưa, Hàn Kinh Hồng ngay lập tức nhảy dựng lên. “Ai?” Hắn vừa mắng vừa lắc cái đầu ướt sũng, xoay người lại, trên mặt đã có chút râu, ánh mắt trong trẻo nhưng lại như vô thần, còn đâu bộ dáng tiêu dao tiêu sái thường ngày?
Vân Chiếu Ảnh càng nhìn càng thấy lửa giận càng tăng, lạnh như băng ngạo mạn nói: “Ta!|
Nhìn vẻ mặt “Ngươi đòi làm khó dễ ta” của Vân Chiếu Ảnh, nếu là ngày xưa, Hàn Kinh Hồng nhất định không nói lời nào, hai người lao vào đánh nhau trước rồi nói chuyện sau. Nhưng hôm nay, Vân Chiếu Ảnh chỉ thấy hắn kinh ngạc nhìn mình, ánh mắt biến ảo khó lường.
Có điểm không rõ, Vân hừ một tiếng: “Ngươi ngạc nhiên sao?”
Hàn Kinh Hồng chậm rãi lộ ra khuôn mặt tươi cười. “Vẻ mặt thúi như vậy, đúng thật rồi…”
Sắc mặt đại biến, tiến lên vài bước, dùng sức ôm Vân: “Ngươi rốt cuộc đến đây.”
Lo lắng cùng phẫn nộ mấy tháng qua, hoàn toàn tan biến trong cái ôm này.
Trong nháy mắt tim như ngừng đập, trong nháy mắt nhảy lên như sấm, hóa ra trầm luân đơn giản như vậy.
Trong lòng Hàn Kinh Hồng, thấy ngực áo ướt sũng toàn là mùi rượu, lại bị ôm mạnh như thế, tuyệt đối không thể nói thoải mái, nhưng thật ấm áp. Thân thể cùng thân thể tiếp xúc gần gũi, lắng nghe tiếng tim đập, hồi lâu sau Vân Chiếu Ảnh mới dùng tay đẩy ra. “Cút ngay, thối tửu quỷ!”
Nào ngờ Hàn ôm chặt cứng, một chút phản ứng cũng không thấy. Vân đang muốn một cước đá văng hắn, A Đại lại nhắc nhở: “Vân thiếu gia, hình như công tử ngủ rồi.”
A Nhị bổ sung nói: “Ngài ấy lần này uống say lại ba ngày liền không ngủ, nhìn thấy Vân công tử thì lập tức thả lòng… Xem ra người thiếu gia tin tưởng chỉ có Vân công tử, những người khác tới gần liền bị thiếu gia đuổi đi, mà vừa nhìn thấy công tử liền lập tức thả lỏng.”
Tin tưởng như thế, không biết may hay xui nữa, Vân cố gắng nghiêng đầu, nhưng Hàn vùi đầu trên vai y, căn bản không biết gì, chỉ nghe thấy hô hấp thong thả đều đều. Hơi thở thổi tới bên tai y, ướt ướt ngứa ngửa, ngay bên vùng da cổ mẫn cảm, trừng mắt nhìn A Đại A Nhị: “Các ngươi cứ để hắn uống thế liền ba ngày?”
“Vân công tử, ngài cũng biết, thiếu gia muốn làm chuyện gì, A Đại A Nhị vụng miệng, làm sao nói được ngài ấy. Ban đầu ngài ấy phái A Đại đi mua rượu, A Đại mua nhầm rượu trộn nước, kết quả ngài ấy liền sai người trong viện đi mua rượu ngon lâu năm, cũng không để ý chi tiền…”
“Được rồi.” Ngắt lời A Đại A Nhị, thấy đau đầu vô cùng, lại thấy được ôm như vậy cũng chướng tai gai mắt. “Mau tới giúp ta đỡ cái tên túy quỷ này.|
A Đại A Nhị bước lên phía trước, ba người dùng hết khí lực mới gỡ được Hàn Kinh Hồng ra. Hàn bị ép rời khỏi gối ôm, bất mãn hai tay vung vẩy, tay trái duỗi ra rồi, muốn ôm lấy A Đại. Vân Chiếu Ảnh nhanh tay nhanh mắt, một tay tóm lấy cổ áo A Đại ném ra ngoài, một tay kia khéo léo cử động, ném Hàn lên ghế thái sư.
Lăn qua lăn lại như thế, Hàn vẫn không tỉnh lại, thân mình dựa về phía sau, đầu lệch mà dựa trên tay vịn ngủ.
“Vân công tử –” A Đại bị ném ra ngoài cửa, xoa xoa thắt lưng ai nha ai nha đi đến, không biết bị đụng vào chỗ nào. “A Đại không phải thiếu gia, chịu không được, lần sau xin đừng ném A Đại.”
Vân Chiếu Ảnh hừ một tiếng, chỉnh lại bạch y có chút nhăn, lại dính rượu, coi như đã trả lời. Nhìn Hàn ngủ say, lông mày khép chặt, khóe môi khẽ nhếch rất vô tội. Trông ngủ có chốt không an ổn.
Không còn nụ cười sáng ngời tươi cười, Hàn thoạt nhìn có chút xa lại. Vươn tay, hất ra tóc mái ẩm ướt trên trán hắn.
A Nhị nói: “Vân công tử, xem thiếu gia có chút không an, không bằng…” Hắn do dự, nói tiếp. “Tìm một phòng tạm nghỉ ngay tại Vũ Nguyệt Lưu Tạ đi.”
Hồi tưởng lại cảnh trước sơn trang, Vân Chiếu Ảnh cười lạnh. “Cần gì? Đây không phải cũng trong phạm vi của Thùy Hồng sơn trang sao?”
“Chỉ là…” A Nhị hạ giọng, tâm có điều cố kỵ, còn do dự không nói, Vân đã xen vào:
“Nếu các ngươi sợ thân phận bị vạch trần sẽ mang lại phiền toái cho Hàn, cứ nói là đi theo ta.”
“Khoan đã, chúng tôi cũng phải đi?” A Đại A Nhị trợn trừng mắt.
Vân Chiếu Ảnh liếc ngang hai người một cái. “Chẳng lẽ các ngươi muốn ta tự thân vác tên tửu quỷ này lên núi?”
Nhìn công tử luôn mặc bạch y cao quý trắng trong thuần khiết, A Đại A Nhị không nói gì, dùng sức lắc đầu.
Vân Chiếu Ảnh cười lạnh.
Đã có ta cùng ngươi, ta thật muốn biết, người sơn trang kia đãi ngộ ngươi như thế nào.
Nếu như có chút bất công, ta sẽ thay ngươi đòi lại.
______________
Mặt trời lên đến đỉnh, hoa nở tươi đẹp. Nữ tử cung trang bích lục ngồi ở bãi trống, sửa hoa và cây cảnh, tóc buộc chỉnh tề, quần áo không một chút rườm rà, ngồi ngay ngắn, thắt lưng thẳng, nhất cử nhất động đều phù hợp cấp bậc lễ nghĩa, là người giáo dục hoàn mỹ không khuyết điểm.
“Nhị phu nhân, Nhị phu nhân, Ngũ thiếu gia đã quay về.”
“Hừ!” Bức tranh nữ tử hoàn mỹ rốt cuộc xuất hiện tì vết, răng rắc một tiếng, chặt đứt nụ hoa mới nhủ. Sắc mặt nàng trầm xuống, đứng lên. Tới gần mà nhìn, khóe mắt hàng mi đã có chút son phấn không thể xóa đi dấu vết thời gian. “Trở về thì trở về, có gì quan trọng, chẳng lẽ bản phu nhân còn phải tự thân nghênh đón hắn?”
“Không phải.” Tiểu nha hoàn thở dốc. “Thiếu gia uống rượu, được ba người mang về đó.”
“Uống rượu?” Giọng của Nhị phu nhân trở nên sắc nhọn. “Sao hắn không uống chết luôn đi? Mặt mũi để đâu không biết, ngươi cố tình chọc tức bản phu nhân sao?”
“Không phải, là tại bên ngoài náo loạn.” Tiểu nha hoàn rốt cuộc cũng nói tới trọng điểm, làm ngừng giọng điệu phẫn nộ của phu nhân.
“Ai dám gây sự ở Thùy Hồng sơn trang?”
“Là ba người đem Ngũ thiếu gia về, bọn họ vào vừa lúc gặp phải Tam thiếu gia cùng Đại tiểu thư…”
Biết con mình gặp phải nghiệt chủng kia sẽ nảy sinh chuyện gì, Nhị phu nhân hài lòng gật đầu. “Bọn họ là khách mà còn dám làm loạn, đáng đời bị giáo huấn.”
Biết rõ Nhị phu nhân tin tưởng con mình như thế nào, tiểu nha hoàn cẩn thận nhìn phu nhân, nơm nớp lo sợ nói. “Tam công tử cùng Đại tiểu thư trước đó là với ba người kia xích mích, sau đó có người nhận ra, hai người cõng Ngũ thiếu gia, là Huyết Ảnh song sát…”
“Cái gì?!” Phu nhân hoa dung thất sắc.
“Sau đó, Tam công tử cùng Đại tiểu thư bị người mặc bạch y phong ấn kì kinh bát mạch.” Tiểu nha hoàn vừa nói vừa có chút ngơ ngác, không biết Huyết Ảnh song sát là ai, vì sao mọi người lại đánh nhau.
“Cái gì?!” Phu nhân mặt mày vặn vẹo. “Báo cáo trang chủ chưa?”
“Chưa ạ, trang chủ đang có khách quý.”
Nghĩ đến thân phận khách quý, sắc mặt phu nhân càng thêm vặn vẹo, không cam lòng mà cầm khăn thêu trong tay xoắn lại. “Lấy gương đến.”
Tiểu nha hoàn vội lấy ra gương đồng tùy thân. Phu nhân soi soi, xác định mình tóc mai một tia không có, trên mặt trang dung hoàn mỹ không tì vết, ra lệnh cho tiểu nha hoàn. “Tìm thêm môn khách ổn định chỗ đó, đừng để Đại phu nhân biết việc này, ta đi tìm trang chủ.”
—
“Phu quân.” Ở ngoài cửa Lý Y Cư, vội vàng bước vào Tụ Anh thính (thính: sảnh lớn, khách sảnh.) mi xanh có chút bất an khẽ nhăn. “Hồng nhi đã trở về.”
Hàn trang chủ không nghĩ tới Nhị phu nhân mình lại xuất hiện lúc này, vuốt râu, cảnh cáo liếc nàng, ha hả cười nói: “Trở về là tốt rồi, nàng dẫn nó đi nghỉ trước, không thấy ta cũng Tiêu tiên sinh đang nói chuyện sao?”
“Chỉ là…” Nhị phu nhân muốn nói ra, thập phần ủy khuất. “Thiếp thân lo lắng Hồng nhi kết giao nhầm người. Phu quân cưng chiều nó thành thiên chi kiêu tử ( con cưng) , đứa nhỏ này cũng luôn luôn cư xử tốt đẹp. Chỉ là gần đây, chẳng những lưu luyến rượu hương, còn kết bạn…”
Hàn trang chủ trừng mắt nhìn Nhị phu nhân đang ủy khuất, Tiêu tiên sinh bên cạnh đã trầm giọng. “Kết bạn với ai?”
Nhị phu nhân liếc Hàn trang chủ, sợ hãi cúi đầu, khóe mắt có thủy quang trong suốt (lóng lánh ánh lệ.) “Đều là thiếp thân quản giáo không nghiêm, không biết nó lại kết bạn với Huyết Ảnh song sát, chắc do uống nhiều rượu, liền kết giao lầm lỡ… Bây giờ đang náo loạn ở tiền trang.”
Hàn trang chủ nghe xong sắc mặt đại biến, nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên ở tiền trang có tiếng động lớn xôn xao, chỉ là cách xa, lúc trước không hề chú ý. Cơn giận này không nhỏ, tay vịn bằng gỗ nhất thời vỡ vụn. “Nghiệt tử này nghiệt tử…” Giận dữ quá, không nói nên lời, chỉ thở dốc không ngừng.
Phu nhân vô cùng ủy khuất nói tiếp. “Đình nhi cùng Dục nhi vì ngăn cản chúng, cũng bị đả thương. Phu quân, thương thế của chúng là chuyện nhỏ, nhưng Hồng nhi say rượu mà liên thủ, hạ thủ bất lưu tình, thiếp thân sợ nó thiếu niên đắc chí, gây ra chuyện…”
Tiêu tiên sinh nghe vậy trầm xuống, chắp tay nói. “Hàn trang chủ, việc kết hôn, tại hạ thấy nên hoãn lại chút. Quận chúa lần này hạ quyết định quá nhanh, lúc này lại đột nhiên rời đi, chắc có gì đó thay đổi…” Dừng một chút, lại nói: “Trang chủ cũng nên dạy dỗ hài tử thật tốt, trở thành quận mã, không giống thân phận giang hồ, nếu Hàn thiếu hiệp ở kinh thành mà cũng như thế… Tại hạ xin cáo từ.”
Thấy Tiêu tiên sinh nén giận rời đi, Hàn trong chủ tức đến xanh mặt, nhìn sang Nhị phu nhân bên cạnh vẫn khóc nức nở, cả giận nói: “Tóc dài kiến thức đoản, việc hôn sự thất bại, nàng liền cao hứng như thế?”
Nhị phu nhân ngẩng đầu lên, đã sớm không còn nước mắt. Nàng ngước đầu. “Đúng vậy thì sao? Ta cả đời này sống trong bóng ma của tiện nhân kia, ta không muốn Dục nhi bọn chúng cũng đi theo con đường đó.”
“Nàng… Hừ!” Phẫn nộ phất tay áo, Hàn trang chủ hướng tiền viện lao đi.
___
Nhìn A Nhị một mình một người, liên tục thoải mái mà đem hộ vệ sơn trang tùy ý gạt sang, vẻ mặt khát máu như kìm nén quá lâu.
“Vân công tử, loạn thành như thế không tốt đâu.” A Đại cõng Hàn Kinh Hồng đang say ngủ, nòng lòng muốn ra tay, đồng thời không thể tránh cười khổ — vì cái gì thiếu gia quay về lại náo nhiệt như thế, uy lực Kinh Hồng Chiếu Ảnh cùng một chỗ quả nhiên không cần kiêng kị.
“Ngươi không muốn thay Hàn xả giận?” Vân Chiếu Ảnh nói xong, lạnh lùng trứng mắt nhìn hộ vệ vây quanh phía trước ngăn chặn, không kiên nhẫn hỏi. “Trang chủ các ngươi còn không ra?”
Câu “Đó là chuyện không có biện pháp…” của A Đại và câu “Các ngươi đả thương nhiều người chúng ta như vậy” của bọn hộ vệ đồng thời thốt lên, Vân Chiếu Ảnh xoa nhẹ hai tai, nhíu mày.
Nghĩ đến một nam một nữ kia cùng Nhị thiếu gia không mấy khác biệt, đều nhìn Hàn bằng ánh mắt lạnh lùng khinh bị, Vân biết y không nen nhúng tay, vẫn là không nhịn được mà nổi giận. Cho nên khi người sơn trang nhận ra thân phận A Đại A Nhị, không giải thích cũng chẳng ngăn lại, bảo A Nhị tiếp tục nháo nhào mọi chuyện.
Hiện tại thì hơi bị huyên náo, chỉ sợ Hàn sau khi tỉnh lại, không thể ở lại sơn trang thêm nữa — Vân không phủ nhận mình có dụng ý riêng.
“Hết thảy dừng tay!” Một tiếng quát mười phần giận dữ vang lên, Hàn trang chủ rốt cuộc cũng xuất hiện. Ông ta nhìn thương binh tàn tướng đầu đất, lại thấy Hàn Kinh Hồng được cõng, A Đại vẻ mặt không quan tâm, A Nhị dữ tợn cuồng tiếu, mắt đầy sát ý, Vân Chiếu Ảnh lạnh lùng lẳng lặng đứng một bên, dù ông ta có tâm cơ thâm trầm như thế nào, cũng không khỏi tức giận.
“Không biết các hạ là ai, hôm nay tới Thùy Hồng sơn trang có gì chỉ giáo?”
Người này là phụ thân Hàn Khinh Hồng sao? Ngẩng đầu thản nhiên, Vân Chiếu Ảnh tiến lên từng bước, chắp tay nói. “Tại hạ họ Vân, thảo danh Chiếu Ảnh. Hôm nay đến trang có ý cầu kiến, không có rắp tâm.”
“Vân Chiếu Ảnh?” Hàn trang chủ vẻ mặt xanh mét nói. “Ngươi là “Phù Vân Phiêu Bình” nổi danh cùng ngô nhi? (cách gọi con cái trong nhà.) Nếu đã như vậy, vì cái gì mang theo Huyết Ảnh song sát tới đây gây sự?”
“Huyết Ảnh song sát năm đó một trận mà thua, hạ mình làm nô, sớm cải tà quy chính. Hôm nay theo vãn bối lên núi, cũng là theo lẽ, không dám nhiều chuyện. Là Tam công tử và Đại tiểu thư của quý trang vừa thấy chúng ta liền khiến trách, còn nói hai người thân phận bất minh, hạ lệnh tấn công.”
“Nói như thế là lỗi của sơn trang chúng ta?” Hàn trang chủ không phải không biết thái độ của người thân với Hàn Kinh Hồng, nhưng hôm nay mọi việc không thuận lợi, lại có nhiều người bị thương như vậy, há có thể xem nhẹ. “Ngay cả Vân công tử cũng biết Huyết Ảnh song sát thân phận bất minh, thì không nên đưa bọn họ vào Thùy Hồng sơn trang. Thùy Hồng sơn trang luôn luôn lấy thi thư gia truyền, không dung tặc tử vào cửa.”
*thi thư gia: kinh thi và thư kinh. Ở đây chỉ nhà có gia giáo.
“Song sát đã sớm cải tà quy chính. Thùy Hồng sơn trang thi thư gia truyền, vậy mà không thể chấp nhận hai người đã thay đổi thành người tốt.”
“Cải tà quy chính cũng chỉ là lời mình ngươi. Chúng nếu thực sự cải tà quy chính, mấy thương binh tàn tướng trước mặt này là do đâu?”
“Là tại người quý trang gây sự quá mức tới không thể dung thứ. Huống hồ nếu họ nếu chưa cải tà quy chính, e rằng nơi này không phải là thương binh tàn tướng mà là thây chất đầy nhà.”
“Thật to gan! Dám uy hiếp bản trang chủ sao?”
“Không dám, tại hạ chỉ là theo lý nói thẳng.” Vân Chiếu Ảnh một bước cũng không nhường, nói đến đây, cũng hiểu được Hàn trang chủ không quan tâm nhân sự, cố ý để cho Song Sát, cùng mình với Hàn trên lưng đến kêu oan, sắc mặt trầm xuống. Liếc A Đại A Nhị, đang muốn ra hiệu, đột nhiên có người kinh ngạc nói:
“Đây không phải là Vân thế tử sao?”
Vừa lên tiếng quả là Tiêu tiên sinh thu thập hành lý mà đi chậm một bước. Hắn nguyên là muốn lặng lẽ rời đi, nhưng thấy một banh y thiếu niên nhìn thập phần quen biết, nhịn không được gọi một tiếng.
Hàn trang chủ không biết Tiêu tiên sinh cùng Vân Chiếu Ảnh quen biết, nghe vậy cũng ngẩn ra. Người giang hồ biết Vân Chiếu Ảnh xuất thân bất phàm, đến từ kinh sư, hằng năm ở lại Cô sơn Đãng Tuyết tiểu trúc. Nhưng đối với xuất thân thật sự thì không rõ ràng lắm. Đã từng có người điều tra, chỉ là trong kinh người họ Vân, thân phận cao nhất cũng gì là Thượng Thư Vân Tử Thai. Mà Vân Tử Thai này có một nam một nữ, đều ở kinh thành. Cho nên Vân Chiếu Ảnh rốt cuộc xuất thân ra sao, với người giang hồ vẫn là một bí mật.
Vân Chiếu Ảnh nhìn thấy Tiêu tiên sinh, chần chờ một lát.”Tiêu Bình tiên sinh?”
“Đúng là Tiêu Bình bình sinh bất tiếu.” (sinh ra ko cười…)” Tiêu tiên sinh nhìn thấy Vân Chiếu Ảnh, hết sức cao hứng, tiến lên vài bước chào nói: “Thế tử mấy năm nay chưa thăm Tĩnh nam vương phủ, Vương gia thập phần chờ mong thế tử tới cửa. Nhìn khắp kinh sư, cũng chỉ có Vân thế tử là nhân tài. Vương già thường hận không được như Vân thế tử ngài, ha ha…”
“Tĩnh thúc khách khí quá rồi.” Vân Chiếu Ảnh ho nhẹ. Tiêu tiên sinh có ý gì, y chẳng lẽ không hiểu. Kinh sư không phải không nhân tài, mà dựa theo tuổi tác có thể xứng đôi cùng Vô Trần chỉ có mình. Trước đây chưa rời kinh, thường bị Vi đại nhân trêu ghẹo. Hôm nay ôn lại ác mộng, thấy đúng là xui xẻo. “Tiêu tiên sinh đến Thùy Hồng sơn trang, không gì có chuyện gì?”
Tiêu tiên sinh thấy Vân Chiếu Ảnh, không thể nói ra là vì hôn sự, cười lớn, thịnh ý muốn mời Vân Chiếu Ảnh về kinh. Vân Chiếu Ảnh mượn cớ nói mới vừa rời kinh sư, Hàn trang chủ bị lãng quên nửa ngày rốt cuộc cũng có cơ hội xen vào. “Không biết Tiêu tiên sinh cùng Vân hiền chất là…”
Lúc này lại gọi hiền chất, Vân Chiếu Ảnh xốc mi dưới, cảm thấy cười lạnh.
“Tiêu Bình nào dám trèo cao. Hàn trang chủ không biết đó thôi, Vân thế tử lấy họ mẹ, cha họ Hiên Viên, là đương kim hoàng thúc Bảo thân vương gia.”
Hàn trang chủ thấy Tiêu tiên sinh biết Vân Chiếu Ảnh, cảm thấy có chút không ổn, thân phận thật sự của Vân Chiếu Ảnh quả không nhỏ. Không ngờ Vân Chiếu Ảnh đúng là hoàng thân lại còn đến từ một trong Tam gia – Bảo Thân vương phủ, người trợn mắt há mồm rất nhiều, nói không ra lời.
Thái độ của Hàn trang chủ thay đổi, có thể nói ngoài ý liệu, trong dự tính. Ngay cả mấy vị tiểu thư công tử bị Vân Chiếu Ảnh giáo huấn qua thoạt nhìn cũng vô cùng nhiệt tình. A Đại A Nhị tất nhiên không hề hoài nghi mà được vào sơn trang — có ai dám hoài nghi thế tử của Bảo Thân vương phủ?
Vài cái liếc mắt lạnh thoát khỏi sự nhiệt tình chiêu đãi của mọi người, Vân Chiếu Ảnh đi tới Ủng Thúy Các.
Lầu các sớm được quét qua, không nhiễm một hạt bụi. Thang lầu rung động cũng trải lên cẩm điếm. Nơi nơi rực rỡ hẳn lên, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một chút vết tích ngày trước.
Dừng bước ngắm kỹ bức họa trên tưởng một lát, bức tranh vẽ một nữ tử cười tươi như hoa, tươi đẹp vô cùng.
“Đây là Hàn bá mẫu?”
A Nhị đứng một bên do dự gật đầu.
“Ngươi không định nói gì cho ta biết sao?”
A Nhị cắn môi dưới. “Vân công tử không muốn thiếu gia tự mình nói ngài biết sao?”
“Nếu như là chuyện cũ đau thương, ta cần gì Hàn tự nói ra.”
A Nhị chọn từ, một lúc lâu mới thán: “Thiếu gia có thể biết Vân công tử, thật không hiểu là tu phúc mấy đời.”
Là vậy sao? Nghĩ đến bản thân không thể mở miệng, không thể cho ai biết dụng ý, Vân tim đập nhanh hơn, lạnh lùng nói. “Không biết.”
A Nhị quen thói nhìn Vân Chiếu Ảnh lạnh lùng, chưa phát giác điều khác thường, chỉ chậm rãi nói: “A Nhị gần đây cũng mới nghe nói. Mẫu thân của thiếu gia, là Tam phu nhân của Hàn trang chủ. Nghe nói Hàn trang chủ năm ấy với bà nhất kiến chung tình, không để ý mình đã có hai vị phu nhân, cưỡng người ta thành thân. Đáng tiếc Tam phu nhân không thích ông ấy, năm thiếu gia năm tuổi đã bỏ trốn lấy chồng.”
“Sao?” Nghĩ đến tính cách Hàn trang chủ đầy sĩ diện, cố gắng như vậy lại bị người ta vứt trở lại vào mặt, khó trách trên dưới sơn trang đối với Hàn có thái độ kì quái. Đại khái, lòng Hàn trang chủ có điều cố kỵ không thể trả thù, mới dung túng cho những người kia mắt lạnh nhìn Hàn
“Không chỉ như vậy.” A Nhị nhìn lên trên lầu, nhỏ giọng nói: “Nghe nói sau khi Tam phu nhân bỏ trốn, thiếu gia cũng đi tìm, kết quả lại thấy bà ấy bị tình nhân tức giận giết chết. Khi thiếu gia bị mang trở lại sơn trang, cả người si ngốc. Hàn trang chủ mặc kệ ngài ấy, những người khác muốn trông nom cũng không dám trông nom, thiếu gia năm đó chỉ một mình ở tại Ủng Thúy Các này, sau đó không biết tại sao học được võ công, mười bốn tuổi rời sơn trang, mới quen Vân công tử ngài.”
A Nhị vừa nói vừa bất bình tức giận, thay thiếu gia nhà mình ủy khuất.
Một đứa nhỏ mới năm sáu tuổi, bị mẫu thân bỏ rơi, không hề từ bỏ ý định tìm kiếm, lại phải chứng kiến cái chết mẫu thân, Hàn khi đó đã chịu nhiều đả kích nặng như thế? Sau khi trở lại sơn trang, lại bị người ta ném sang nơi mẫu thân từng sống qua? Nơi này ngay cả ban ngày cũng có vẻ tăm tối, hắn tuổi còn nhỏ, rốt cuộc sống như thế nào mà không phát điến? Hắn vì cái gì còn có thể cười đến sáng ngời chói mắt như thế?
Vân Chiếu Ảnh nghĩ năm đó, cảm thấy kích động, cảm xúc trào dâng, sự thương tiếc đối với Hàn, sự tiếc nuối khi mình không làm được gì, như sóng cả mênh mông. Nhưng Vân không đem cảm tình biểu lộ trên mặt. Y chỉ gật đầu, nói: “Ta biết rồi… Ta lên trên xem hắn.”
Đẩy cửa ra, Hàn thực đang ngủ, A Đại còn đang châm huân hương, nói cái gì trong phòng của công tử tiểu thư người ta đều có một cái, trong phòng thiếu gia nhà mình cũng nên có.
Vân không biết A Đại từ đâu nghe những lời sai lầm này. Chỉ biết đại khái là dùng không bao lâu, mùi huân hương nhất định sẽ khiến Hàn tỉnh lại. Y chẳng nói chẳng rằng, thổi tắt bình huân hương, đẩy cửa sổ để thông gió, lúc này mới tới cạnh giường.
“Say thành như vậy, ngươi rốt cuộc uống bao nhiêu rượu?”
Biết túy quỷ trên giường sẽ không trả lời, Vân Chiếu Ảnh nâng tay phải của Hàn Kinh Hồng, khẽ đưa cổ tay ra bên ngoài, dừng ở dưới ánh đèn.
Trên cổ tay mơ hồ có vết sẹo nhàn nhạt, tựa hồ có người dùng sức cắt lên vài đao.
Vân Chiếu Ảnh không ngờ lại khẽ cười, như nghi vấn trong lòng được chứng thật. Y luôn luôn ít cười, nụ cười này, băng tuyết như tan, xinh đẹp tuyệt trần tới không lời nào có thể diễn tả. “Ta biết mà…”
Ngón tay nhẹ vỗ về trên vết sẹo, ý cười trong mắt dần nhạt đi.
Ở Vũ Nguyệt Lưu Tạ chứng thật tình cảm lúc trước không hiểu quả nhiên là tình yêu nam nữ, cũng không làm Vân Chiếu Ảnh cao hứng. Loại cảm tình kinh thế hãi tục như thế, có thể nói sao? Gian nịnh liệt truyện trong sách sử, cho tới ông già cô quan xóm cô đầu, người nào từng đánh giá tích cực? Điều này mà nói ra, những gì nhận được đều là bùn đen.
Nhìn Hàn ngủ say trên giường, rượu trên mặt đã được lau khô, nhưng vụn râu trên mặt chưa được chùi đi. Vân vươn tay, chọc mạnh, (chắc là anh muốn chùi đi ấy mờ =))) đột nhiên thấy môi Hàn giật giật, giống như đang nói gì đó.
Cúi đầu đưa tai lại gần, nhưng không có âm thanh. Đang muốn ngồi thẳng dậy, nghe Hàn “Đừng” một tiếng. Nghĩ đến hắn đã tỉnh, vội vàng lau thật xa, lại nghe hắn “Đừng” một tiếng nữa, hai mắt nhắm nghiền, cũng không có vẻ tỉnh ngủ.
“Cái tên này…” Bất đắc dĩ nhìn xuống, Vân Chiếu Ảnh đem tay hắn để lại dưới chăn, mới nghĩ nên rời đi, đột nhiên tay bị Hàn nắm thật chặt, cả người vùng lên. “Đừng bỏ rơi ta!”
Ngã vào lồng ngực Hàn, Vân tim đập nhanh, hỗn loạn vô cùng, lại bị Hàn kêu như vậy, tê dại nhất thời biến thành bế tắc, khó hiểu lên tiếng. “Hàn Kinh Hồng… Buông.”
Nguyên là một tiếng quát lạnh, nhưng lại vì tâm tình chủ nhân mà thốt lên thập phần ôn hòa. Hàn Kinh Hồng mở mắt bối rối, cùng Vân Chiếu Ảnh gần trong gang tấc bốn mắt nhìn nhau hồi dài. “Ra là ngươi à…”
“Không thì ngươi nghĩ là ai?” Vân tức giận hỏi lại.
“Không… Mà ngươi ghé sát người ta vậy làm gì? Hay là ngươi có sở thích như thế?” Hàn Kinh Hồng cười cợt, một tiễn trúng hồng tâm, Vân Chiếu Ảnh không khỏi buồn bực đứng lên.
“Hàn thiếu hiệp, ngươi nhìn cho rõ đi, là ai cầm tay ai, ai có sở thích như vậy hả?” Lạnh lùng đem bàn tay nắm chặt của hai người lên, biết nanh vuốt ma quỷ của Hàn thành chứng cứ buộc tội. “Còn không buông tay.”
Lần này lời nói tuyệt đối thập phần lạnh tận xương tủy, Hàn Kinh Hồng sợ tới mức như vừa đụng phải tổ ong vò vẽ, vội vàng bỏ ra. Đang muốn ngồi dây, đầu váng một cái, nhất thời như có bảy tám chục nhát đao ở trong óc loạn chém, đau đến ôm đầu rên rit.
“Đáng đời.” Nói là nói vậy, đứng dậy lấy canh giải rượu A Đại sớm chuẩn bị trên bàn, vừa sờ vành bát đã thấy chút lạnh, liền dùng nội lực tăng nhiệt. “Ngươi…” Muốn hỏi hắn vì sao uống rượu giải sầu, lời vừa đến bên miệng, không biết mình có nên hỏi hay không. Lúc này trong lòng y vô cùng hỗn loạn, suy nghĩ nhất định không được để Hàn biết mình đối với hắn có chút khác thường. Bởi vậy vừa muốn hỏi, lại ngậm miệng.
“Ta làm sao? Muốn hỏi ta vì sao uống rượu giải sầu.” Người uống xong thuốc liền cười hì hì nói. “Đương nhiên là nhớ ngươi.”
Vân Chiếu Ảnh trừng mắt nhìn hắn. “Đừng có mà nói bậy.”
“Chẳng lẽ ngươi không nhớ ta?” Hàn Kinh Hồng lập tức kêu oan.
Vân Chiếu Ảnh dời mắt đi chỗ khác. “Trả lời phải trả giá đó…” Với ngươi thì không nhất định.
“Trả giá cái gì chứ?” Hàn Kinh Hồng phiết môi dưới, đột nhiên nhớ ra. “Ngươi đừng có lảng sang chuyện khác, ngươi lần này đi ba tháng mới tới đó.”
Vân Chiếu Ảnh hừ một tiếng. “Chúng ta hẹn gặp lại ở Đãng Tuyết tiểu trúc, ngươi cũng không phải là ở đây ba tháng không đi sao.”
Lời này hiển nhiên đánh trúng chỗ đau của Hàn Kinh Hồng, Hàn nhìn thẳng lên màn gấm phía trên, không nói gì thêm.
Hắn không nói Vân Chiếu Ảnh cũng không nói, hai người cứ như vậy trầm mặc.
Lúc lâu sau, Hàn Kinh Hồng đột nhiên mở miệng: “Vân, ngươi có cái gì muốn đến nỗi không có không được?”
Canh giải rượu hình như bị A Đại bỏ dược an thần, âm thanh Hàn có chút mơ hồ. Hắn không đợi Vân trả lời, nói tiếp. “Ta suy nghĩ rất lâu, dường như có rất nhiều, lại dường như… không có gì cả. Mà ta càng nghĩ…” Vân không nói gì, chỉ nghe Hàn thấp giọng thì thầm. “Khứ niên tử mạch thanh môn, kim tiêu vũ phách vân hồn. Đoạn tống nhất sinh tiều tụy, chích tiêu kỷ cá hoàng hôn..” (Năm trước đến Thanh môn ở kinh đô du xuân, đêm nay lại gặp mưa rơi. Muốn tra tấn một người, muốn hắn cả đời tiều tụy thương tâm, không cần gì nhiều, chỉ cần một hoàng hôn vắng vẻ. – Cái này là trích từ “Bắc Tống lưu yêm”. Ta dịch nghĩa thôi, haizzz.)
Đoạn tống nhất sinh tiều tụy, chích tiêu kỷ cá hoàng hôn.
Hàn, ngươi bây giờ vì ai mà tiều tụy?
__________
Hàn Kinh Hồng chính thức tỉnh lại, đã là chuyện của ngày hôm sau. Canh giải rượu của A Đại tuy vừa đắng vừa quái dị, nhưng hiệu quả thật không tồi. Cho nên Hàn Kinh Hồng sau khi thần trí thanh tỉnh nghe chuyện Vân Chiếu Ảnh đến sơn trang sinh sự, nghĩ muốn giả vờ say cũng không được.
Song chuyện hắn từng tỉnh lại, như thế nào nghĩ cũng không ra, lời nói lại càng không nhớ được. Vân muốn hỏi hắn lời kia là như thế nào, nhưng hắn không nhớ được, đành từ bỏ.
Từ chối khoản đãi và lời mời ở lại của Hàn trang chủ, Kinh Hồng Chiếu Ảnh xa cách giang hồ ba tháng rốt cuộc vào tháng năm mưa dầm chi sơ, tái xuất giang hồ.
Lương mã ký nhàn, lệ phục hữu huy, tả lãm phồn nhược, hữu tiếp vong quy.
Phong trì điện thệ, niếp cảnh truy phi. Lăng lệ trung nguyên, cố phán sinh tư. (*)
Truyền thuyết lại bắt đầu.
=============
(*) Bài thơ “Tặng tú tài nhập quân kỳ 09” của Kê Khang.
良馬既閑,
麗服有暈。
左攬繁弱,
右接忘歸。
風馳電逝,
躡景追飛。
凌厲中原,
顧眄生姿。
Lương mã ký nhàn,
Lệ phục hữu vựng.
Tả lãm phồn nhược
Hữu tiếp vong quy.
Phong trì điện thệ,
Nhiếp cảnh truy phi.
Lăng lệ trung nguyên,
Cố miện sinh tư.
Ngựa đẹp thư thả,
Mỹ lệ lắm thay.
Trái mang phồn nhược,
Phải cầm vong quy.
Rượt gió đuổi sét,
Bóng đuổi chim bay.
Chạy ra đồng cỏ,
Ngoảnh lại nhu mỳ.
Bài thơ này tưởng tượng việc sinh hoạt của anh trai khi ở trong quân nhung, biểu thị sự tán tụng kính bội, nhưng thực tế lại là do tâm trạng quá uỷ mị mà nói ngược lại. Trần Tổ Minh 陳祚明 đời Thanh từng nhận xét: “Kích ngang hữu khí, nhiên tự trào chi” 激昂有氣,然似嘲之 (Ngạo nghễ khí cốt, nhưng là cười nhạo).