“Ô… Ô… Nhị thiếu gia, ngài mau tỉnh lại đi, ngài đừng dọa nô tài, nô tài sai rồi, không dám dẫn ngài đến gần nước nữa, ô… Nhị thiếu gia.”
“Nhị thiếu gia.”
“Ngọc Đường, Ngọc Đường, tỉnh lại nào, đừng dọa ca ca, tỉnh lại ca ca dẫn ngươi ra ngoài chơi, Ngọc Đường…”
Thật ồn ào, đầu đau quá, mí mắt thật nặng, thế nào mà toàn thân không có lực? Bạch gia đây là làm sao chứ, sao lại thế này? Đúng rồi, tên khốn Triệu Tước cư nhiên đặt bom ở căn phòng kia, may mắn gia đúng lúc đẩy Trân Nhi ra ngoài, đại ca bọn họ hẳn là cũng không có chuyện gì đi! Ai nha! Thảm rồi, đầu đau? Bạch gia sẽ không phải đụng đầu bị thương chứ, não chấn động coi như thôi đi, ta cũng đừng bị hủy dung đó! Mẹ nó! Chờ gia khỏe rồi nhất định phải đem đám người Triệu thị kia thiên đao vạn quả, dám động người bên cạnh Bạch gia ta thì cứ đợi tập đoàn Triệu thị vĩnh viễn xoá tên khỏi giới kinh doanh đi.
“Đừng ồn nữa, đầu đau chết rồi!” Bạch Ngọc Đường chậm rãi mở mí mắt ra, bệnh viện xảy ra chuyện gì vậy, ồn ào thế này làm sao bệnh nhân nghỉ ngơi?
“Ngọc Đường ngươi rốt cục tỉnh rồi, thật tốt quá, không có việc gì nữa, không có việc gì nữa, hù chết ca rồi.” Một bạch y thiếu niên hưng phấn mà ôm lấy hắn, thanh âm có chút run run.
“Nhị thiếu gia, thật tốt quá, tỉnh rồi…” Đám nô tài nha hoàn bên cạnh cũng đều cao hứng kêu ra tiếng.
Ca? Thanh âm này như thế nào… Bạch Ngọc Đường đẩy hắn ra một chút, dụi dụi mắt nhìn kỹ. Trước mắt là một thiếu niên ước chừng mười bảy mười tám tuổi, đôi mắt hoa đào lóe ra tia hưng phấn, mũi cao đẹp, môi mỏng mang nét cười, còn có khuôn mặt trắng như tuyết, một thân bạch y đến siêu phàm thoát tục, hảo một thiếu niên tuấn tú.
Bạch Ngọc Đường quả thực không thể tin được, thử gọi một tiếng: “Ca?”
“Ừ, ta đây, Ngọc Đường đừng sợ, không có việc gì rồi.” Bạch y thiếu niên ôm lấy hắn nhẹ nhàng vỗ lưng, trấn an. Bọn hạ nhân cũng chậm rãi lui ra ngoài, dành thời gian cho hai huynh đệ.
Nước mắt nhịn không được rơi xuống, “Ca, ta rất nhớ ngươi!” Bạch Ngọc Đường thật không nghĩ tới đời này còn có thể thấy ca ca Bạch Kim Đường của mình. Chính mình vừa ra đời nương liền vì khó sinh mà mất, không lâu cha cũng bệnh mà mất, là ca ca tân tân khổ khổ nuôi mình lớn, từ nhỏ muốn ánh sao nhất định không đưa ánh trăng. Vẫn nói huynh trưởng như cha, ở trong lòng hắn Bạch Kim Đường chẳng khác gì phụ thân. Bạch Ngọc Đường hắn không nghĩ tới sau khi mình chết ở Tống triều liền đầu thai chuyển thế đến một ngàn năm sau, cư nhiên còn nhớ rõ kiếp trước của mình, ở hiện đại sống đến 28 tuổi… Từ từ, ta thế nào lại gặp ca chứ, hắn cư nhiên còn trẻ như vậy, còn có thanh âm của ta như thế nào không đúng, Bạch Ngọc Đường cúi đầu thoáng nhìn thân thể chính mình, sao lại nhỏ như vậy, đại khái chỉ mới hai ba tuổi đi, véo mình một chút, thật đau, không phải là mơ, chẳng lẽ ta xuyên trở lại Tống triều rồi?
“Ngọc Đường, ngươi sao vậy?” Thấy biểu tình đệ đệ kỳ quái như thế, Bạch Kim Đường không khỏi lo lắng lên tiếng hỏi.
“Không có việc gì, không có việc gì.” Bạch Ngọc Đường cười nói: “Đúng rồi, ca, ta đây làm sao thế?”
“Ngươi đó!” Bạch Kim Đường nhìn hắn sủng nịch nói: “Không nhớ rõ nữa? Bạch Phúc dẫn ngươi đến hoa viên chơi, ngươi một hồi trèo lên sơn giả, một hồi muốn đến hồ nước bắt cá, không cẩn thận liền rơi xuống hồ, làm Bạch Phúc sợ chết khiếp, cũng làm ta sợ hãi.”
“Thực xin lỗi, ca”
Bạch Kim Đường ngẩn người, xoa xoa đầu hắn cười nói: “Ngươi về sau nếu cứ ngoan như vậy thì tốt rồi.”
Bạch Ngọc Đường lè lưỡi, hắn khi còn nhỏ rất bướng bỉnh sao? Còn bắt cá rơi xuống nước, thực mất mặt, quả nhiên, gia trời sinh có thù oán với nước. Còn có, gia nhất định không phải bắt cá, hái hoa còn được đi, mèo mới bắt cá chứ. Mèo… Mèo…
“Sao vậy, có phải chỗ nào không thoải mái sao?” Bị biểu tình cô đơn, đau thương, hối hận của đệ đệ mình dọa sợ, lo lắng hỏi.
Bạch Ngọc Đường nhanh chóng điều chỉnh tâm tình một chút, thanh âm mang theo nũng nịu nói: “Ca, ta mệt quá.”
“Vậy ngươi nghỉ ngơi chút đi, ta ra ngoài trước, có việc gọi ta.”
“Dạ.”
Bạch Kim Đường ra ngoài rồi chậm rãi đóng cửa lại.
Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn căn phòng bốn phía một mảnh cổ phong, lẩm bẩm nói “Mèo, Mèo con… Thực xin lỗi.” Mèo con, ta lại trở lại Tống triều rồi, ta có phải có thể hy vọng xa vời rằng gặp lại ngươi, chúng ta còn có khả năng một lần nữa bắt đầu đúng không? Hay, từ nay về sau ta nên rời xa ngươi, như vậy sẽ không lại làm tổn thương ngươi, ngươi sẽ thành thân cùng Đinh Nguyệt Hoa, nếu không có ta, ngươi sẽ yêu nàng đi!
Một trận đau đầu, quên đi, không nghĩ nữa, dù sao đã sống lại rồi, từ từ rồi tính đi! Dù sao vẫn là thân thể tiểu hài tử, lại rơi xuống nước, có chút mệt, thân nằm xuống liền mơ mơ hồ hồ ngủ.
“Ngọc Đường, ngươi đã xong chưa, đi thôi.” Bạch Kim Đường hướng trong phòng gọi.
“Đến đây, đến đây.” Một tiểu hài tử khoảng ba tuổi chạy từ trong phòng ra, một thân cẩm y bạch sắc, thắt lưng treo một miếng ngọc bội bạch sắc, chân mang đôi giày bạch sắc, một đầu tóc dài đen nhánh cũng buộc một dây gấm bạch sắc. Lại nhìn dáng vẻ hắn, thật có thể nói là phấn điêu ngọc trác, ngọc tuyết khả ái, như tiểu tiên đồng từ trong tranh bước ra, hắn chính là Bạch Ngọc Đường. Từ lúc hắn trở lại Tống triều đến nay đã hơn nửa tháng rồi, cũng lại một lần nữa dần dần thích ứng với cuộc sống Tống triều, lại một lần nữa trở về làm nhị thiếu gia Bạch gia Kim Hoa. Bởi lần trước rơi xuống nước, Bạch Kim Đường đến nay vẫn quản hắn rất chặt, chỉ lo hắn lại xảy ra chuyện gì, sợ hắn buồn chán lại vừa lúc có người tìm mình bàn chuyện làm ăn, liền nghĩ thuận tiện dẫn hắn ra ngoài một chút.
“Chạy chậm thôi, cẩn thận ngã.” Bạch Kim Đường giữ chặt bàn tay nhỏ bé của hắn cười nói.
“Sẽ không đâu, gia có ngốc như vậy sao?” Bạch Ngọc Đường một bộ không phục.
Thấy bộ dáng Bạch Ngọc Đường khả ái như thế, Bạch Kim Đường lắc lắc đầu, nắm tay hắn dẫn theo vài gia đinh đi ra ngoài.
Trên đường quả nhiên thập phần náo nhiệt, bên đường nhà san sát nối tiếp nhau, có trà phường, tửu quán, khách điếm, hàng thịt… Còn có người bán rong rao hàng, trí nhớ xa xôi chậm rãi sống lại trong đầu, uống rượu ngâm thơ, thúc ngựa giang hồ, luận võ đấu (võ) mồm…
Bạch Kim Đường dẫn hắn đi vào một tửu lâu tên “Hương Mãn lâu”, vừa vào cửa tiểu nhị liền tiến lên đón: “Vị gia này, ta dẫn ngài lên lầu hai đi, lầu hai nhiều chỗ trống, thanh tĩnh.”
Bạch Kim Đường khoát tay áo nói: “Có hẹn, Hoàng Vạn.”
“Ôi, nguyên lai là Bạch gia, Hoàng chưởng quỹ sớm đã ở nhã gian lầu ba chờ ngài, ta dẫn ngài lên.” Tiểu nhị vội vàng vắt khăn lên vai dẫn người lên lầu ba.
Bạch Kim Đường sai tiểu nhị mở một nhã gian ở bên cạnh, gọi một ít điểm tâm bảo Bạch Ngọc Đường vào đó chờ mình bàn chuyện làm ăn xong sẽ dẫn hắn đi dạo. Kêu hai người canh giữ ở cửa liền tiến vào nhã gian bên cạnh.
Bạch Ngọc Đường nhàm chán ở trong phòng chờ, Bạch gia lại bị coi là tiểu hài tử mà đối đãi, tuy nói Bạch gia đây mang thân thể tiểu hài tử, nhưng linh hồn thực không tiểu, đã làm tiểu hài tử hai lần rồi. Vươn tay cầm khối điểm tâm, ngửi ngửi, ừm, hoa quế cao, có một mùi hoa quế nhàn nhạt, cắn một miếng, không tồi, ngọt mà không ngán, trong miệng lưu lại hương thơm. Mặc dù chính mình không sao yêu thích nổi, nhưng mèo kia nhất định thích ăn. Vỗ vỗ vụn điểm tâm trên tay, giẫm lên ghế mở cửa sổ ra để có thể nhìn tình cảnh trên đường, úp sấp bên cửa sổ nhìn đi nhìn lại cả con phố. “Ai…” Thở dài.
Mấy ngày này Bạch Ngọc Đường đã nghĩ rất nhiều, tự hỏi thật lâu, cuối cùng quyết định: Buông tha cho con mèo kia, không thực tế. Giang hồ nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng liền nhỏ, cho dù gia không đi đạo tam bảo, chọc Ngự Miêu, cũng không thể có khả năng cả đời không tình cờ gặp con mèo kia đi? Trốn? Không phải tác phong của gia. Nếu sau này gặp nhau rồi còn có thể khống chế chính mình không để ý tới hắn sao? Thấy hắn cùng người khác như keo như sơn mình có thể không ghen ghét đố kị sao? Không có khả năng! Kiếp trước, không đúng, kiếp trước trước gia thấy Mèo con thân cận nói với người khác nhiều vài câu chút, trong lòng đã không thoải mái, làm sao có thể chịu đựng được, đến lúc đó gia sẽ nổi điên. Nếu đã vậy, kiếp này cũng không buông tay con mèo kia. Thế nhưng, gia thề nhất định sẽ sủng hắn, yêu hắn, thương hắn, nhường hắn, bảo vệ hắn, quyết không lại làm tổn thương hắn, cũng không cho phép người khác tổn thương hắn, nợ hắn, kiếp này chắc chắn hảo hảo bồi thường. Chính mình quyết không lại không tin hắn nữa, sớm nên hiểu rõ mèo của gia quyết không phụ lòng mình, trời xanh có phụ hắn, vĩnh viễn phụ thì hắn vẫn có mình, mèo ngốc.
Nhớ lại những việc trải qua khi đó ở Tống triều, cùng với từng trải hai mươi năm sống ở hiện đại, nhìn chung ngàn năm, để về sau có thể cùng Mèo con sóng vai giang hồ, không để hắn bị tổn thương, nhất định phải biến mình thành mạnh mẽ, nếu không thì lại chỉ có thể mặc cho người quyết định, Cẩm Mao Thử, Nam hiệp thì sao, cho dù là Khai Phong Phủ cũng không phải là phải nghe hoàng gia sao, còn không phải phải nén giận, nghĩ lúc trước mình và Mèo con phải chịu bao nhiêu chèn ép cũng vì không quyền không thế. Nền móng Bạch gia trước là hắn phát triển, kinh doanh hai đời rồi, có thể khó được hắn? Đặc biệt còn từng sống ở hiện đại. Hắn phải nắm giữ mạch máu kinh tế của Tống triều, thế lực không những phải trải rộng Tống quốc, còn phải kéo dài đến Tây Hạ, Liêu quốc, Đại Lý, hắn cũng không quên lúc trước chính là Lý Nguyên Hạo hãm hại Mèo con của hắn, khiến hắn hiểu lầm lại tàn nhẫn mà làm thương Mèo con, còn có cái lần phá lâu gì đó kia, huống hồ những chỗ này cũng dễ kiếm tiền. Hắn xây dựng Bạch gia thành một quốc gia trong quốc gia, trở thành cây đao ghim trên trái tim của Đại Tống, đao rút, Đại Tống cũng sống không nổi. Chỉ cần không chọc tới hắn hắn cái gì cũng sẽ không làm, hắn không có hứng thú với thiên hạ, chỉ muốn hảo hảo cùng một chỗ với Mèo con, nếu không, đừng trách hắn không khách khí. Trừ cái này ra hắn còn phải nghiêm túc nghiên cứu kỳ môn độn giáp (xem phương – vị, kiểu chiêm tinh, tính nắng mưa gió bão) thuật cơ quan, cái này tác dụng rất lớn, nạn khi đó làm hắn thiếu chút nữa chết ở cái Trùng Tiêu Lâu kia. Còn có, võ công cũng phải hảo hảo luyện, thành thật mà nói võ công con mèo kia thực cao hơn gia quả một chút, vậy liền luyện nhiều một chút, không tin đời này không sánh bằng hắn.