Trong mắt người tình sẽ là cúp A
Tôi và Văn Lâm cùng ngồi trong nhà ăn cơm. Tôi phát hiện trên cổ tay anh xuất hiện một chiếc đồng hồ mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Điều này bỗng nhiên khiến tôi rất bất an. Văn Lâm cũng nhận ra tôi cứ nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ đeo tay đó.
“Anh tự mua đấy.” Anh ấy nói.
“Em đâu có hỏi anh.” Tôi cố tình tảng lờ vẻ không để ý.
“Nhưng em cứ nhìn chằm chằm vào đồng hồ của anh.” Anh cười hiền hòa.
“Thật sao?”
“Anh mua chiếc đồng hồ này từ mười năm trước rồi, tự dưng mấy hôm trước lôi ra đeo.”
“Thật sao?” Tôi trả lời vẻ thờ ơ, không quan tâm.
“Chẳng lẽ em nghĩ ai đó tặng anh sao?”
“Em không biết.”
“Ngoài em ra, chẳng còn người phụ nữ nào tặng quà cho anh đâu.” Anh đặt bàn tay ấm áp của mình trên vai tôi.
Đột nhiên tôi cảm thấy cơn bi thiết cuộn trào lên cổ họng, khóe mắt bỗng nhiên cay xè. Bởi tôi không phải người đàn bà duy nhất ở bên cạnh anh ấy, chính vì thế mà chỉ một chiếc đồng hồ thôi cũng khiến tôi phải nghĩ ngợi nhiều đến thế, chỉ một chỉ tiết dù nhỏ nhoi thôi tôi cũng không thể bỏ qua.
“Em cũng nào muốn nhìn chằm chằm vào đồng hồ của anh chứ.” Tôi nghẹn ngào.
“Đừng khóc nào.” Văn Lâm lấy khăn tay của mình ra lau nước mắt cho tôi.
“Sao lúc nào em cũng khóc vào những lúc vui vẻ nhất thế? Chúng ta khó khăn lắm mới có những giây phút ở bên nhau thế này, đáng lẽ em phải vui vẻ lên mới phải.” Giọng Văn Lâm xót xa.
“Có lẽ anh nói đúng, em nên vui mới phải, bởi vì em không biết đến lúc nào sẽ không còn được gặp anh nữa.”
“Trừ khi anh chết.”
“Em muốn hỏi anh một lần nữa, liệu anh sẽ ly hôn chú?” Đột nhiên tôi đủ dũng khí để buột miệng hỏi Văn Lâm câu đó.
Anh ấy không trả lời.
3 giờ sáng, Du Dĩnh gọi điện thoại đến.
“Cậu vẫn chưa ngủ đấy chứ?” Cô ấy hỏi tôi.
“Tớ không ngủ được.”
“Sao vậy?”
Có lẽ tôi đang quá cần có một sự an ủi, mà Du Dĩnh lại là người bạn thân của tôi thời thơ ấu, nên tôi đã kể hết chuyện của mình và Văn Lâm cho cô ấy nghe.
“Tớ không ngờ...” Giọng Du Dĩnh buồn thiu.
“Không ngờ tớ là kẻ thứ ba phải không?”
“Tuy tớ không nghĩ cậu là một người mẹ hiền vợ đảm, nhưng thật sự không bao giờ tớ có thể ngờ rằng cậu lại trờ thành kẻ thứ ba như thế. Tớ nhớ hồi trước khi chuyển đi, cậu là một đứa con gái rất độc lập.
“Thì chính những người phụ nữ độc lập mới trở thành kẻ thứ ba mà! Chính cái cá tính độc lập ấy mới có thể chịu đựng được sự cô độc, còn những quý cô cá tính chỉ cần có chút dựa dẫm, ỷ lại thì chắc chắn đã trở thành chính thất rồi.” Tôi nói một lèo.
“Thế như tớ thì nên làm chính thất hay kẻ thứ ba?” Du Dĩnh hỏi.
“Cậu... thật sự quá khó nói, nhưng với tình hình hiện nay thì cậu là chính thất rồi còn gì, hơn nữa trong tương lai còn là phu nhân của vị luật sư nữa kia đấy. À Đại Hải đâu?”
“Anh ấy đang ngủ trong phòng, tớ đang ở trong bếp gọi điện cho cậu.”
“Trong bếp?”
“Lúc nãy không ngủ được nên muốn tìm cái gì đó để ăn, nhưng vào trong bếp rồi lại chẳng muốn ăn gì nữa, chỉ muốn gọi điện thoại cho cậu thôi.” Giọng Du Dĩnh ngập tràn những nỗi niềm.
“Có chuyện gì sao?” Tôi hỏi.
“Tớ ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ lạ trên xe của Đại Hải.”
“Mùi nước hoa lạ?”
“Nước hoa tớ dùng là Moschino No5, còn mùi kia chắc chắn là mùi Dior.”
“Thế cậu làm thế nào?”
“Tớ hỏi Đại Hải: loại nước hoa nào mà thơm hơn mùi của tớ thế.” Du Dĩnh cười lớn trong điện thoại.
“Cậu thoải mái đến sao?” Tôi hơi ngạc nhiên.
“Tớ cũng thật sự ngạc nhiên khi thấy mình thoải mái đến thế, hay có phải tớ không còn yêu anh ấy nữa?”
“Thế Đại Hải trả lời sao?”
“Anh ấy bảo không hiểu tớ nói cái gì.”
“Có phải loại nước hoa mà cô Olivia Hồ kia dùng không?” Tôi hỏi.
“Không, cô ta dùng L’Eau d’Issey Florale.”
“Thế thì chắc là Đại Hải đã tiện đường đưa cô nào đó về nhà, mà cô ta lại dùng nước hoa Dior.” Tôi an ủi.
“Tớ cũng tự an ủi mình như vậy.”
“Mũi quá nhạy cảm cũng là một khuyết điểm.” Tôi nói.
“Đúng thế! Nếu không ngửi thấy mùi nước hoa ấy thì hôm nay đã không bị mất ngủ như vậy.”
“Cậu không biết tớ ngưỡng mộ cậu như thế nào đâu. Cậu và Đại Hải được sống chung với nhau như thế, đáng lẽ phải nên trân trọng từng giây từng phút, đừng nghi ngờ lẫn nhau như thế.”
“Nếu cậu và Văn Lâm có thể được sống chung với nhau như vậy, có lẽ cậu cũng sẽ có những lúc buộc phải nghi ngờ thế này.” Du Dĩnh nói.
Có lẽ cô ấy nói đúng, lúc nào tôi cũng mong muốn mình có thể được sống chung với Văn Lâm, nhưng không nghĩ được rằng, hôm nay chúng tôi còn đang yêu nhau, yêu đến sâu đậm, nồng cháy cũng bởi vì chúng tôi không thể sống bên nhau. Còn khi đã được sớm tối bên nhau, cuộc sống lúc bấy giờ lại trở thành một chuỗi liên hoàn những việc khiến người ta phải đau đầu, chán ngán.
“Hai người sao vẫn chưa kết hôn? Kết hôn rồi có phải cậu sẽ an tâm hơn không?” Tôi hỏi.
“Trước đây khá lâu anh ấy có đề cập đến vấn đề này. Nhưng hai năm trở lại đây anh ấy không còn nhắc đến chuyện này nữa. Mà anh ấy không nhắc thì tớ cũng không đả động. Có thể nhiều người sẽ cho rằng tớ ngốc nghếch, đã ở bên anh ấy tận bảy năm trời thì đủ lý do để bắt anh ấy kết hôn với mình, nhưng tớ lại không thích uy hiếp người khác, tớ hy vọng anh ấy sẽ cam tâm tình nguyện lấy mình chứ không phải vì đã làm mất mát đi tuổi thanh xuân của tớ nên mới kết hôn. Hai việc này khác hẳn nhau. Hơn nữa tớ cũng cảm thấy mình không còn yêu anh ấy nhiều như trước nữa.”
“Chẳng phải cậu cũng rất lo lắng cho anh ấy sao?”
“Có lẽ chúng tớ chỉ quen cuộc sống có nhau, sống bên cạnh nhau mà không muốn phải làm lại từ đầu với một người khác.”
“Tớ cho rằng cậu yêu anh ấy nhiều hơn trước.” Tôi nói.
“Sao cậu lại nghĩ thế?”
“Chính bởi càng ngày càng yêu một ai đó mà càng ngày càng cảm thấy sợ mất đi người ấy. Bản thân mình không thể chịu đựng nổi áp lực đó nên đã tự nhủ với mình rằng, mình không còn yêu người ta nhiều nữa. Nghĩ như vậy để ngộ nhỡ mất người ta thật sẽ không quá đau lòng.”
Cô ấy lặng thinh.
“Có phải tớ đã nói đúng không?” Tôi hỏi.
Cô ấy hít sâu một hơi rồi nói. “Tớ chỉ là một thư ký, dù có cố gắng đến mức nào cũng vẫn chỉ là thư ký, không bao giờ có thể gây dựng cho mình một sự nghiệp riêng. Nhưng sự nghiệp của Đại Hải lại khác, không phải tớ đố kỵ gì với anh ấy, hai người thân thuộc với nhau như vậy thì không nên có sự đố kỵ, nhưng tớ lúc nào cũng thấy mình có cảm giác không an toàn, tương lai của anh ấy vô cùng sáng lạn, còn tớ thì gần như đã đến đích.”
Cuối cùng tôi cũng hiểu nguyên nhân khiến Du Dĩnh buồn lòng đến vậy. Cô ấy vừa mong muốn Đại Hải thành công trong sự nghiệp, nhưng cũng lại sợ sau đó khoảng cách giữa hai người sẽ ngày càng lớn.
Ba ngày sau, Đại Hải xuất hiện trong cửa hàng của tôi.
Tôi có chút ngạc nhiên trước sự đột ngột của anh ta.
“Tôi muốn tặng Du Dĩnh một món quà.” Đại Hải nói.
“Hóa ra thế.”
Xem ra quan hệ của hai người họ không tồi.
“Dạo này cô ấy mua khá nhiều sản phẩm của hãng này, tôi nghĩ chắc hẳn cô ấy rất thích nó.”
“Để tôi mang mấy mẫu đẹp nhất cho anh chọn.”
Tôi đem ra mấy mẫu áo ngủ bằng tơ lụa để Đại Hải chọn. Anh ta nhanh chóng chọn được một chiếc màu hồng phấn, đúng là luật sư, sự lựa chọn rất sáng suốt.
“Du Dĩnh đâu?” Tôi hỏi anh ta.
“Cô ấy có hẹn cùng bạn đi ăn trưa. Cô có thời gian không, cùng đi ăn trưa với tôi được không?” Đại Hải hỏi.
“Anh không sợ Du Dĩnh trông thấy lại hiểu lầm sao?” Tôi cười hỏi.
“Cô ấy không ghen đâu.”
Đúng là anh ta không hiểu Du Dĩnh, không biết cô ấy đã ghen đến thế nào.
Tôi cùng Đại Hải đến một nhà hàng Tứ Xuyên.
“Dạo này hình như Du Dĩnh có tâm sự gì đó.” Đại Hải hỏi tôi.
“Tôi cũng không biết.” Tôi nói, không muốn kể chuyện của cô ấy cho anh ta hay.
Đại Hải châm một điếu thuốc, ngả người ra ghế nói. “Tôi rất yêu cô ấy.”
Tôi vô cùng ngạc nhiên không hiểu sao Đại Hải lại bộc bạch tình yêu của mình với Du Dĩnh trước mặt tôi như vậy. Nhưng dù gì thì tình cảnh một người đàn ông có thể thẳng thắn nói với một kẻ khác rằng mình yêu bạn gái như vậy cũng khiến người ta vô cùng cảm động. Tôi nghĩ, trong giây phút này đây, sự buồn phiền, lo lắng của Du Dĩnh quả thật quá thừa. Bọn họ tuy đã yêu nhau, ở bên nhau bảy năm nhưng hình như vẫn không hiểu nhau. Anh ta không biết cô ấy đang ghen, cô ấy lại không biết anh ta yêu mình đến mức nào. Hai người này rốt cuộc đã chia sẻ với nhau những gì trong cuộc sống chung nhỉ?
“Sao anh lại nói với tôi điều đó?” Tôi hỏi Đại Hải.
“Cô là người bạn thân thuở ấu thơ của Du Dĩnh, từ trước đến nay cô ấy chưa từng có người bạn nào.” Đại Hải nói.
“Anh muốn tôi nói với cô ấy không?” Tôi muốn biết có phải Đại Hải muốn tôi chuyển lời của anh ta cho Du Dĩnh hay không.
Đại Hải lắc đầu. “Tôi có dũng khí để nói với cô rằng tôi rất yêu cô ấy, nhưng lại không thể mở miệng để nói cho cô ấy hay.”
“Tại sao?” Tôi không mấy ngạc nhiên.
“Cô ấy là kiểu người khó có thể mở lời nói yêu.”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy có một kiểu phụ nữ được người đàn ông yêu nhưng lại khiến họ không muốn biểu lộ tình yêu.
“Ý anh nói cô ấy không đáng được yêu?”
“Không.” Đại Hải đang nghĩ nên dùng từ ngữ nào thích hợp với ý anh ta muốn nói, có vẻ anh ta rất cẩn trọng với cách sử dụng từ, cũng giống như khi trên tòa án, anh ta muốn lời nói của mình phải chuẩn xác ở mức độ cao nhất.
“Cũng giống như một số luật sư, ta sẽ không nói thật với họ, bởi ta không biết họ sẽ nghĩ như thế nào, thậm chí còn không biết họ có tin vào lời nói thật của ta hay không.” Cuối cùng Đại Hải cũng nghĩ ra cách giải thích.
“Anh cho rằng cô ấy sẽ không tin tình yêu của anh sao?”
“Dường như cô ấy không quan tâm đến tôi lắm.” Rốt cuộc Đại Hải cũng nói rõ ý hơn một chút.
“Theo như tôi biết thì cô ấy rất quan tâm đến anh.”
Nếu Đại Hải biết rằng Du Dĩnh từng muốn mạo hiểm đi nâng ngực vì mình, chắc chắn anh ta sẽ không bao giờ nói ra câu ấy.
“Cô ấy nói vậy với cô sao?” Đại Hải hình như rất vui.