Kiếm Sống Nơi Hoang Dã

Chương 72: Phát sốt, hái thuốc, kinh hồn

Editor: ChieuNinh

Lỗ Đạt Mã tắm rửa ra ngoài, lại đẩy Dạ đi vào. Mình thì an vị cạnh đống lửa, nướng cá, cũng tự hỏi mình phải làm như thế nào.

Nàng hâm mộ cha mẹ mình kề vai sát cánh cùng chung gánh vác nguy hiểm. Nàng đã từng nghĩ tới, nếu như có một ngày mình tìm được một nửa kia, cũng muốn có phương thức chung đụng giống cha mẹ.

Nàng biết mình kế thừa quá nhiều gen mạo hiểm trên người cha mẹ, mà hiện tại hoàn cảnh chỗ mình đang ở cũng sâu sắc kích thích gen tiềm ẩn trên người nàng. Nếu như nói thời điểm mới vừa xuyên qua tới đây, nàng còn có thể thận trọng vì sinh tồn, cân nhắc chu toàn. Nhưng mà, ngay sau khi Dạ xuất hiện, không thể nghi ngờ đã trở thành hậu thuẫn cường đại của nàng. Dạ cho nàng cảm giác an toàn, cũng bồi dưỡng nàng tìm kiếm kích thích, tâm muốn mạo hiểm.

Lỗ Đạt Mã không thể không thừa nhận, nàng muốn gánh vác với Dạ chỉ là một nhân tố trong đó, trong tiềm thức nàng muốn mạo hiểm mới thật sự là nguyên nhân chân chính......

Lỗ Đạt Mã còn ngồi ở chỗ đó trầm mặc, Dã đã tắm rửa xong đi tới, ngồi xuống ghế đôn ở bên cạnh nàng, nhận cá nướng trong tay nàng, loại bỏ phần cháy khét đen ở bên ngoài. Lúc này Lỗ Đạt Mã mới hoảng hốt tỉnh lại, nàng thất thần, cá cũng nướng cháy rồi.

"Thật xin lỗi......"

Lỗ Đạt Mã nghiêng đầu, mắt nhìn về Dạ. Nàng nói "thật xin lỗi" không riêng gì bởi vì nướng cháy cá, còn vì nàng tùy hứng.

Dạ cười cười với nàng, lại tiếp tục cúi đầu xé nướng bỏ da cá bị cháy.

......

"Hắt xì! Hắt xì!"

Lỗ Đạt Mã liên tục nhảy mũi hai cái. Nàng bị cảm, từ lúc mạo hiểm mưa to đi ra ngoài bắt cá ngày đó, nàng liền bị cảm, nước mắt nước mũi không ngừng chảy ra, khó chịu muốn chết rồi. Cầm khăn lông nhỏ lên xoa xoa chóp mũi hồng hồng của mình, Lỗ Đạt Mã đi tới cửa động, nhấc lên rèm da thú nhìn ra phía bên ngoài.

Mấy ngày nay mưa vẫn luôn không ngừng, hơn nữa có khuynh hướng càng ngày càng lớn. Trong hẻm núi, vũng nước trên mặt đất và nước trong dòng suối nhỏ tràn ra khắp nơi hợp thành một thể, nếu như không quen thuộc tình huống, đã sớm không phân được ở đâu là dòng suối, ở đâu là đất liền. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Từ trên vách núi nhìn xuống, giống như một con sông rộng rãi.

Lau nước mưa trên mặt, Lỗ Đạt Mã lùi đầu về trong sơn động, vừa rồi chỉ mới duỗi đầu bên ngoài một cái, đầu ướt như vừa gội xong.

Dạ đi ra ngoài săn bắt còn chưa có trở lại. Phía ngoài nước càng lúc càng lớn, có rất nhiều địa phương cũng bị nước bao phủ. Hơn nữa, ban ngày khi mưa to tồn tại rất ít sấm sét tia chớp, vào ban đêm lại cực kỳ ngông cuồng. Vì an toàn, Lỗ Đạt Mã cưỡng chế Dạ, trời sáng rõ mới có thể đi ra ngoài.

Đợi ở trong động Lỗ Đạt Mã rất nhàm chán, nàng cũng lục lọi kiểm tra thức ăn chứa gần đây lần nữa, xem một chút có bị biến chất hay không.

Ở trong thời tiết như thế này, cho dù là thức ăn được ướp qua gia vị, cũng không thể giữ được quá lâu, cho nên bây giờ Lỗ Đạt Mã và Dạ, luôn ướp gia vị con mồi mới mẻ mới bắt trở về, ăn những thức ăn được ướp trước đó.

Cho dù như vậy, bọn họ cũng không thể dự trữ quá nhiều như mùa đông, số lượng chỉ có bốn năm ngày.

Lúc Dạ trở lại, trong tay ôm một con thỏ. Lỗ Đạt Mã đưa tay muốn nhận lấy, lại bị hắn tránh đi, ngược lại nghiêng vai lấy túi da thú vác trên người xuống giao cho nàng.

Cái túi nặng nặng, căng phồng phình ra.

Lỗ Đạt Mã mở ra, liền nhìn thấy bên trong tất cả là "khoai tây" lớn nhỏ tràn đầy. Thấy những thứ này, Lỗ Đạt Mã vui vẻ, thịt không thể để lâu, nhưng khoai tây thì có thể. Tại sao mình không nghĩ tới đây? Nhất định là đi theo Dạ ngày ngày ăn thịt, trong đầu chỉ chứa thịt. Về phần Dạ, sao động vật ăn thịt lại như thế nào mà nghĩ được rồi đi tìm đây? Lỗ Đạt Mã nhìn qua con thỏ xui xẻo kia, hiểu rồi, mười phần có chín phần là lương thực con thỏ tồn trữ.

Vì vậy, nàng nói cho Dạ, nếu như thấy những thứ tròn trịa gì đó thì tận lực mang nhiều trở về. Dạ rất nghe lời, gần như mỗi ngày đều có thể mang về cho nàng một chút. Cứ như vậy, khoai tây ở để dành ở bên trong, từ từ thì có một đống không nhỏ.

Lần này mưa lớn như thác đổ lại qua sáu bảy ngày, Lỗ Đạt Mã bị cảm mạo vẫn không tốt lên, hơn nữa càng ngày càng lợi hại. Cái này làm Dạ rất lo lắng, nhưng Lỗ Đạt Mã sợ lây cho hắn, không cho hắn nhích lại gần mình trong vòng năm bước, ngủ cũng phân giường. Chỉ là, dường như ý nghĩa phân giường không lớn, bởi vì mỗi ngày Lỗ Đạt Mã tỉnh lại, Dạ cũng nằm ở bên cạnh nàng. Nhưng mà, hắn không có quấn nàng như bạch tuộc giống như bình thường, mà là quy củ nằm thẳng tắp một bên. Lỗ Đạt Mã đoán, hắn là sợ đánh thức nàng.

Thân thể Lỗ Đạt Mã gay go, tình huống ngoài động càng thêm hỏng bét. Bởi vì mưa quá lớn, đất đai đã đến cực hạn, hiện tại khắp nơi trên mặt đất là nước, một lượng nước mua lớn từ trên vách núi dựng đứng chảy xuống, giống như một thác nước khổng lồ, làm Lỗ Đạt Mã cảm giác như mình đang ở trong Thủy Liêm động.

Mấy ngày nay Dạ đi ra ngoài săn bắt gần như là ngụp lặn trong nước mà đi, bơi lặn mà về. Động vật hẳn là đều đi tị nạn rồi, càng ngày càng không dễ bắt, hiện tại mỗi ngày Dạ đều ăn rất nhiều, cũng ngày ngày nhìn Lỗ Đạt Mã, để cho nàng ăn nhiều theo.

Lỗ Đạt Mã hiểu, đây là hắn đang tích mỡ trong thân thể, vì bắt không được thức ăn mà chuẩn bị. Mà loại tình huống này, Lỗ Đạt Mã cũng cảm thấy không thể ra sức, thời điểm mùa đông còn có thể dự trữ thức ăn, nhưng bây giờ mùa như vậy, thức ăn giữ được không vượt qua năm ngày. Lỗ Đạt Mã bắt đầu oán trách mình, tại sao không sớm tìm hiểu tình hình một chút với Dạ, để mà sớm đi chuẩn bị, cũng không trở thành tình cảnh như thế......

Hôm nay Lỗ Đạt Mã thức dậy hơi trễ, mà Dạ đã sớm đi ra ngoài. Nàng cảm thấy đầu có chút hỗn loạn, đã không còn triệu chứng chảy nước mũi, chảy nước mắt, Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh nhưng cả người lại rét run, giơ tay lên sờ trán của mình một cái, xong đời, sốt rồi! Vốn tưởng rằng chỉ là cảm vặt, uống nhiều nước một chút là có thể chống đỡ được, ai nghĩ tới còn lợi hại hơn.

Hiện tại nàng có thể nghĩ tới biện pháp hạ nhiệt chính là ngâm nước thôi. Lỗ Đạt Mã đun một bồn nước nóng lớn, sau đó đặt mình ở trong bồn tắm. Lỗ chân lông ở trong nước ấm nhanh chóng mở rộng, cảm giác ấm áp cả người, làm Lỗ Đạt Mã thở thật dài một tiếng, nàng hơi nhắm mắt lại, trong chốc lát hô hấp liền đều đều.

Thế cho nên, Dạ trở về lúc nào, nàng ra bồn tắm thế nào, những thứ này cũng không biết......

Không biết ngủ bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng, Lỗ Đạt Mã đã cảm thấy có người sở ở nách của nàng, cực kỳ nhột. Nàng vặn vẹo uốn éo trên người né tránh, mở mắt ra, chỉ thấy Dạ cầm trong tay một cái khăn lông nhỏ, rất nghiêm túc nhìn nàng.

Lỗ Đạt Mã cũng mở nửa cặp mắt mờ mịch nhìn hắn, hồi lâu sau, mới rõ ràng, đây là Dạ đang học theo biện pháp thời điểm ban đầu hắn phát sốt, nàng giúp hắn hạ sốt. Vì vậy cảm kích cười một tiếng về phía hắn, lại đột nhiên nhớ tới, mình trần trùi trụi cái gì cũng không có mặc, cuống quít kéo thảm da thú lên, bao kín mình thật kín kẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang tái nhợt cũng thoáng hiện vẻ đỏ ửng.

"Lạnh?" Dạ thấy nàng dùng thảm vây quanh mình, liền hỏi.

Lỗ Đạt Mã gật đầu một cái, nên để cho hắn nghĩ mình lạnh thôi. Lúc này nói với hắn cái gì mà "thẳng thắn gặp nhau" hắn cũng không hiểu được.

Lấy được trả lời khẳng định của Lỗ Đạt Mã, Dạ lại lôi một thảm da thú đắp lên trên người nàng, xoay người bưng một cái chén gỗ đi vào. Trong chén tỏa ra hơi nóng hầm hập.

"Đạt Mã, Uống....uố...ng!"

Dạ đưa chén gỗ tới trước mắt Lỗ Đạt Mã.

Đó là một chén canh cá nóng hổi, bên trong còn có mấy miếng cá. Nhìn thịt cá không còn trọn vẹn, rất rõ ràng là Dạ đã lựa hết xương.

Lỗ Đạt Mã mím môi cười cười với Dạ, nhận lấy chén gỗ, nhẹ nhàng thổi thổi rồi uống một hớp nhỏ. Là tư vị cá tươi, cũng không phải nấu từ cá ướp muối của bọn họ. Từ lúc nước mưa tràn lan hòa làm một thể với nước suối rồi, cá vốn ở trong suối cũng không biết chạy đi nơi nào, Dạ có thể bắt được cá hẳn rất không dễ dàng.

Đôi mắt Lỗ Đạt Mã có chút hồng, lỗ mũi cũng có chút chua xót. Nàng buồn bực trong đầu không nói lời nào, chậm rãi từ từ uống cạn một chén ngay cả thịt trong đó đều ăn vào trong bụng.

Bởi vì bị bệnh, mấy ngày nay khẩu vị của Lỗ Đạt Mã cũng không tốt như vậy, ăn được rất ít. Hôm nay lập tức ăn nhiều như vậy, Dạ thật vui mừng, hắn xoay người lại đi múc thêm một chén nữa, giơ lên trước mặt của Lỗ Đạt Mã.

Lỗ Đạt Mã không nói hai lời, cũng không quản bỏng miệng, sảng khoái uống sạch lần nữa.

Ngay sau đó thời điểm Dạ lấy thêm chén thứ ba, Lỗ Đạt Mã vỗ bụng của mình, lắc đầu một cái: "Dạ ta ăn no rồi, ngươi cũng mau ăn đi!"

Dạ đáp một tiếng, cũng không có múc canh, hắn xoay người cầm một miếng thịt muối, chống lên chậu than nướng ăn. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Lỗ Đạt Mã biết, hắn là muốn để canh cá lại cho mình.

Ngâm qua nước nóng, lại uống hai chén lớn canh cá, trên người của Lỗ Đạt Mã toát ra một lớp mồ hôi mỏng, trên người rõ ràng dễ chịu hơn rất nhiều. Nàng ôm lấy thảm da thú nằm xuống, cảm giác xem chừng mình ngủ tiếp một giấc, ngày mai có lẽ là tốt. Trong bụng nghĩ như vậy, trong chốc lát liền ngủ thật say......

Dạ ăn xong rồi không có việc làm, cũng bò đến bên người Lỗ Đạt Mã chợp mắt. Ngủ vốn là sở trường động vật họ mèo, hơn nữa dưới dạng khí trời này, ngủ càng có thể giảm bớt tiêu hao thể lực, không để cho mình dễ dàng bị đói như vậy.

"Mẹ...... Ba...... nhớ hai người......"

Nửa đêm, Lỗ Đạt Mã lẩm bẩm mê sảng làm đánh thức Dạ ngủ nông ở bên cạnh.

"Đạt Mã? Đạt Mã?"

Khẽ gọi Lỗ Đạt Mã, đồng thời bàn tay Dạ lôi kéo cánh tay của nàng, rất nóng. Lỗ Đạt Mã bệnh nghiêm trọng, phát sốt chính là như vậy, vừa đến nửa đêm cũng rất dễ dàng thay đổi.

Gọi không tỉnh, đút nước lại không vào được, Dạ nôn nóng, không chút suy nghĩ sẽ có hậu quả thế nào mà vọt vào trong màn mưa, hắn muốn đi tìm thuốc cho Lỗ Đạt Mã.

Động vật đều có một loại bản năng, đó chính là ngã bệnh sẽ tự mình đi tìm một chút lá cây linh tinh gì đó các loại mà ăn. Những thứ đó có thể là thuốc chữa bệnh, mà Dạ, cũng có loại bản năng này. Mỗi lần thời điểm hắn bị bệnh, đều là cậy vào thân thể cường tráng của mình, sức đề kháng khỏe, còn có Lỗ Đạt Mã dùng là phương pháp cấp cứu sơ, cũng gắng vượt qua. Về chuyện thuốc men, Lỗ Đạt Mã cũng liền bỏ quên, nàng không hỏi, dĩ nhiên Dạ cũng không nghĩ ra mà nói.

Dạ hóa thành Tiểu Báo, như một tia chớp màu đen chạy như điên ở trong màn mưa. Trên bầu trời tiếng sấm "đùng đoàng" vang dội, thật giống như có ý thức mà đuổi theo Dạ. Trong rừng nước đọng đã gần tới bụng của hắn rồi.

Động vật họ mèo trời sanh liền thích sạch sẽ, nếu như là lúc trước, Dạ đã sớm leo lên trên cây, nhảy đi tiếp, quyết sẽ không đứng ở trong nước đục ngầu này. Nhưng hôm nay hắn nhớ Đạt Cách Mã đã từng nói qua: "Lúc sấm sét ở dưới tàng cây rất nguy hiểm" mặc dù lội qua nước sình bùn lầy làm hắn rất không thoải mái, lại vẫn tận lực cách xa cây cối như cũ.

Đi tới lùm cỏ trong ký ức của hắn, nước đọng đã bao phủ toàn bộ mảnh cỏ này, cũng cản trở mùi truyền ra. Dạ không thể dựa vào khứu giác tìm kiếm thảo dược, hắn chỉ đành hóa thành hình người, mò lá cây ra từ trong nước, cẩn thận ngửi mùi từng lá từng lá mới có thể phân biệt được.

Tốn một ít thời gian, rốt cuộc Dạ tìm được loại thảo dược hắn muốn.

Bởi vì đi ra gấp, Dạ không có mang bất kỳ đồ vật gì có thể chứa đựng. Hắn nhổ một bó lớn thảo dược, lấy hình người đi xuyên qua trong cơn mưa to như trút nước ở giữa rừng. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Đối với thói quen Dạ lấy hình thái Tiểu Báo qua lại ở giữa rừng, cái này không thể nghi ngờ càng thêm khó khăn cho hắn đi tiếp.

Nghĩ tới Lỗ Đạt Mã bị bệnh nghiêm trọng, Dạ tận lực tăng nhanh tốc độ dưới chân hắn, cố gắng giẫm xuống nước đọng vẩn đục bùn sình mà chạy, chỉ là, hắn không có quên tránh ra những cây cối cao lớn kia. 

Khi một tiếng "đùng đùng đoàng đoàng" nổ vang lên, một trái cầu lửa thật lớn rớt xuống từ trời, bổ trúng một gốc cây đại thụ cách Dạ chỉ có gần hai thước.

Tiếng cây đại thụ bẻ gảy vang lên, đỉnh tán cây khổng lồ bị ngọn lửa đốt cháy ngã xuống ở một bên, tiếp tục nện vào trên một cây khác, thế lửa bởi vì mưa to không có cháy được bao lâu liền bị dập tắt.

Mà Dạ lại ngây ngốc đứng ở trong mưa, trong lúc nhất thời, không thể trốn đi từ trong kinh hồn.

Nếu như không có lời nói của Lỗ Đạt Mã...... Nếu như hắn không có nghe lời Lỗ Đạt Mã nói...... Lấy thói quen của hắn tất nhiên sẽ nhảy vọt ở trên cây đó, như vậy lúc này hắn đã là một đống thịt vụn nám đen.

Nghĩ tới đây, cố gắng ổn định tinh thần một chút, Dạ siết chặt thảo dược trong tay, bước nhanh chạy về, Đạt Mã vẫn còn đang ngã bệnh, đang ở trong nhà chờ hắn......

Trong mơ hồ lúc này Lỗ Đạt Mã ngủ ở trong động, toàn thân nóng ran khó nhịn, giống như Tôn hầu tử bị ném vào Lò Luyện Đan của Thái Thượng Lão Quân. Nàng khát vọng có người có thể cứu nàng đi ra ngoài.

Nàng giống như thấy được trong tay mẹ bưng đậu đỏ ướp lạnh nàng thích ăn nhất cho nàng, từng muỗng từng muỗng đút vào trong miệng của nàng. Chỉ là, đậu đỏ ướp lạnh này không phải là lành lạnh, ngọt ngào sao? Tại sao lại vừa đáng vừa chát, còn mang theo kéo sợi xù xì? Nàng muốn nhổ gì đó khó ăn trong miệng ra. Chợt mở mắt ra, chỉ thấy Dạ ngồi ở bên cạnh nàng, đang nhai thứ gì đó đút vào trong miệng của mình.

Lỗ Đạt Mã nhẹ nghiêng nghiêng đầu, né tránh đồ Dạ đưa lên.

"Đạt Mã, ăn." Dạ thấy Lỗ Đạt Mã tỉnh lại, hơn nữa cự tuyệt ăn thảo dược nữa, thì có chút nóng nảy.

Lỗ Đạt Mã cố gắng phân biệt thứ gì đó Dạ đưa tới, màu xanh lá, chẳng lẽ là thảo dược? Nàng nâng mắt có chút phù thủng lên nhìn về phía Dạ, lúc này mới thấy rõ, trên người của hắn còn dính đầy giọt nước, tóc ngắn mất trật tự cũng có nước tí tách rơi xuống.

Hắn đi ra ngoài hái thuốc cho mình? Đội mưa to? Mình ngủ bao lâu? Bây giờ là thời gian nào rồi?

Ngoài động vang lên tiếng sấm ần ầm âm hưởng không ngừng nói cho Lỗ Đạt Mã biết, lúc này đã vào đêm.

Dạ đội mưa đội sấm sét, khuya khoắt đi hái thuốc giúp mình chữa bệnh, cái này quá nguy hiểm. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

"Dạ, ngươi không được đi ra ngoài, quá nguy hiểm."

Nàng khàn khàn giọng lộ ra vẻ lo âu.

Dạ gãi gãi đầu, lộ ra cười khúc khích, đúng là rất nguy hiểm, nhưng hắn không muốn để cho Đạt Mã biết.

Thảo dược cầm trong tay lại lần lượt đưa tới trước mặt nàng: "Ăn đi!"

Lỗ Đạt Mã nhận lấy cây cỏ màu xanh biếc, cầm ở trong tay như có ngàn cân. Nàng mỉm cười về phía Dạ, xé rách môi khô khốc.

Thảo dược rất khó ăn, đắng, chát, còn có chút hơi cay, hơn nữa sợi thô ráp, xù xì chà xát đến đau họng. Nhưng Lỗ Đạt Mã vẫn nuốt vào từng miếng từng miếng rất nghiêm túc.

Đây là tâm của Dạ!

"Đạt Mã, đói?" Ăn xong thảo dược rồi, Dạ hỏi nàng.

Lỗ Đạt Mã gật đầu.

Dạ đưa canh cá nóng cho nàng.

......

Lỗ Đạt Mã liên tục sốt ba ngày.

Chỉ là, ăn thảo dược Dạ hái cho nàng, bệnh tình chuyển biến tốt hơn rất nhiều.

Ba ngày nay, cũng không biết Dạ bắt được cá từ nơi nào, dù sao nàng mỗi ngày nàng đều có canh cá mới mẻ uống. Trong ba ngày qua, Lỗ Đạt Mã cũng yên tĩnh suy nghĩ rất nhiều.

Nàng an bài "công việc" cho mình lần nữa.

Nàng đã suy nghĩ cẩn thận, ở trên cái thế giới này, mạo hiểm còn nhiều cơ hội, không cần mình đuổi theo tìm, nói không chừng ngày nào đó sẽ gặp phải. Mà nàng tự cho là đúng cũng không có giúp giảm bớt gánh nặng cho Dạ, ngược lại bởi vì tùy hứng mà sinh một trận bệnh nặng, thêm không ít phiền toái cho Dạ.

Phương pháp tốt nhất nàng có thể đến giúp Dạ là đầu của mình.

Hết chương 72.