Editor: ChieuNinh
Đối với cách làm Lỗ Đạt Mã dùng bùn dán lên thân chim rồi sau đó ném vào trong lửa, Dạ rất khó hiểu, đây là phương pháp kỳ quái gì? Dán bùn lên còn ăn thế nào đây?
Lỗ Đạt Mã nhìn về phía hắn cười cười sâu xa mà không giải thích. Cúi đầu đùa nghịch một khối rể cây thực vật trong tay. Đây là mới vừa rồi lúc nàng đào bùn đất thì đào nó lên theo, dáng vẻ có chút giống gừng, chỉ là màu sắc hơi hồng. Nàng cũng không xác định vật này có thể ăn được hay không, có lòng hỏi Dạ, nhưng rồi lại thấy, hắn nhìn chằm chằm hai quả cầu bùn trong đống lửa không chớp mắt, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Thật ra thì hỏi Dạ, nhất định hắn cũng không rõ ràng, dù sao Dạ là động vật ăn thịt, nếu như trái cây sinh trưởng trên cây gì đó, hắn có thể rõ ràng, bởi vì có thể nhìn thấy động vật khác ăn vào. Nhưng thứ này đào ra ở trong đất, có mười phần là Dạ không thể nào biết.
Có độc hay không? Có thể ăn được hay không? Có phải gừng hay không?
Điều này làm cho Lỗ Đạt Mã rất rối rắm.
Nàng không muốn ăn thử, lại nghĩ không tới biện pháp gì tốt, không thể làm gì khác hơn là trước tiên cất miếng tương tự như gừng này vào trong túi da thú đeo lưng.
Xem chừng thịt chim nướng chín, Lỗ Đạt Mã cầm một nhánh cây thô khiều cục đất từ trong đống lửa ra ngoài. Giơ nhánh cây dùng sức mà gõ, vỏ ngoài bằng đất nứt ra, tróc ra theo cùng với nó còn có những sợi lông vũ trên thân chim chưa bị Dạ nhổ sạch sẽ. Thịt non trắng nõn lộ ra ngoài, mùi thịt bốn phía.
Dạ đang ngồi ngốc ở bên cạnh, vốn là vẻ mặt rối rắm, thấy một màn biến hóa này thì tinh thần lập tức tỉnh táo. ChieuNinh~dien~dan~lequydon Hắn không để ý bị phỏng tay, nắm lên một miếng vỏ đất nhìn phải nhìn trái, sau đó ngẩng đầu vui vẻ nhìn về phía Lỗ Đạt Mã lấy lòng. Thì ra là lông chim có thể lấy xuống như vậy, cái này quá thần kỳ.
Lúc này thịt chim không giống với mùi vị nướng ra được. Mỗi ngày Dạ chỉ ăn một bữa cơm, hôm nay phá lệ ăn hết một con chim béo choai choai làm cơm trưa.
Thật ra Lỗ Đạt Mã thì vẫn có một ý tưởng, nàng muốn sửa lại thói quen của Dạ một chút. Một ngày ba bữa, ăn ít mà ăn nhiều bữa mới có thể trợ giúp thân thể kiện khang, "ăn uống quá độ" giống như Dạ vậy là rất không đáng khen. Mùa đông thức ăn khan hiếm, điều kiện không cho phép, có được cái để ăn sẽ phải biết đủ. Mùa xuân đến, con mồi đối với Dạ mà nói, muốn bắt thì có, như vậy sau khi tìm được muối, có phải nàng nên bắt đầu sửa lại thói quen ăn uống của Dạ không đây?
Lỗ Đạt Mã phát hiện, kế hoạch của mình thật đúng là không ít.
Ăn xong cơm trưa, nghỉ ngơi một lát, Lỗ Đạt Mã liền dùng đất chung quanh dập tắt đống lửa, chuẩn bị lên đường với Dạ.
Tiến vào thảo nguyên, không khó khăn giống nhưng trong rừng rậm, Lỗ Đạt Mã tính toán tự mình đi. Tiếc rằng Dạ không có thương lượng, chỉ cho Lỗ Đạt Mã lựa chọn một trong hai con đường, là để cho hắn cõng hay bị hắn khiêng.
Đối với Dạ cố chấp và bá đạo, Lỗ Đạt Mã chỉ có phần thỏa hiệp. Nàng lại nằm úp sấp lên lưng Dạ một lần nữa. Ăn uống no đủ, vui vẻ đi theo Dạ một chút, một lát sau, Lỗ Đạt Mã liền mơ hồ nằm ở trên bả vai dày rộng của Dạ. Tỉnh lại lần nữa thì chung quanh chỉ còn là Đại Thảo Nguyên mênh mông bát ngát, cũng không biết Dạ cõng mình đi như vậy bao lâu rồi.
"Dạ! Ngươi có khát hay không? Có mệt hay không? Chúng ta nghỉ một lát đi?"
Nàng ngủ một giấc này thế mà cũng ngủ hơn hai giờ, Dạ cứ ngốc nghếch cõng mình đi như vậy, thói quen không lấy hình thái Tiểu Báo lặn lội đường xa đối với hắn là rất không dễ dàng đi.
Đi đã hồi lâu, quả thật Dạ cũng mệt mỏi. Hắn tìm một bãi cỏ sinh trưởng không quá tươi tốt mới nhẹ nhàng để Lỗ Đạt Mã xuống. Nhận lấy túi nước da thú nàng đưa tới rồi uống "ừng ực" từng ngụm lớn.
Lỗ Đạt Mã móc cái khăn lông nhỏ từ trong túi da thú, nhẹ nhàng lau mồ hôi rỉ ra trên trán Dạ. Khăn lông nhỏ là dùng từ cái khăn tắm lớn vây quanh người khi nàng xuyên qua mang tới. Cái khăn tắm lớn kia hôm nay đã biến thành hai cái băng vệ sinh, hai cái quần lót nhỏ, còn có mấy cái khăn lông nhỏ hình vuông.
Nhìn nam nhân ngốc này, Lỗ Đạt Mã có chút đau lòng, khát cũng không biết tìm nàng lấy nước uống nữa, còn ngốc nghếch cõng mình đi. Nếu nàng vẫn ngủ thẳng tới buổi tối, có phải hắn muốn đi thẳng đến trời tối hay không.
"Đói?"
Dạ uống nước xong, trả túi nước lại cho Lỗ Đạt Mã, rất tự nhiên hỏi ra một câu.
Lỗ Đạt Mã lắc đầu một cái, buổi trưa ăn được rất no, một buổi chiều chỉ nằm ngủ ở trên lưng Dạ, cũng không làm gì tiêu hao thể lực, lúc này nàng cũng không có cảm giác quá đói. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Ngược lại là Dạ......, Lỗ Đạt Mã cảm khái, người đàn ông này để cho nàng cảm thấy làm sao lại đáng tin như vậy đây.
"Dạ, ngươi đói chưa?"
Dạ cũng lắc đầu một cái: "Không!"
"Chúng ta còn phải đi bao lâu mới có thể đến chỗ có muối?"
Lỗ Đạt Mã duỗi lưng một cái, hơi ngữa về phía sau nằm ở trên cỏ. Thuận tay cũng kéo Dạ sắp ngây ngốc vì không biết nên biểu đạt còn phải đi bao lâu thế nào nằm xuống.
Đầu mùa xuân, thời tiết còn lành lạnh, chỉ nằm một lát, Lỗ Đạt Mã liền cuộn mình thành một quả cầu. Dạ cứ như vậy tự nhiên mà ôm nàng vào trong lòng.
Lại hơi nghỉ ngơi một lát, Dạ đứng dậy lại cõng Lỗ Đạt Mã trên lưng lần nữa, bắt đầu lên đường.
Lần này lại đi gần một giờ. Thời điểm Lỗ Đạt Mã lại sắp ngủ một lần nữa, đột nhiên Dạ ngừng lại. Hai bàn tay to của hắn giữ chặt ở trên lưng Lỗ Đạt Mã.
Trong ánh trăng mờ Lỗ Đạt Mã cảm thấy đột nhiên bắp thịt toàn thân của Dạ căng thẳng. Mở mắt ra liền thấy gò má của Dạ, hắn mím chặt môi mỏng, mày kiếm nhăn nhíu, trong con ngươi màu tím sẫm là một mảnh băng hàn, từ trên thân mơ hồ tràn ra lệ khí.
Theo ánh mắt Dạ nhìn lại, trên đồi nhỏ cách đó không xa, mơ hồ có thể thấy được trong bụi cỏ cao cỡ nửa người, có bóng dáng tương tự như sói. Hô hấp của Lỗ Đạt Mã cũng khẩn trương theo. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh
Sói là động vật quần cư, nếu như thật là một con sói, như vậy chung quanh đây nhất định có một bầy sói. Nàng và Dạ phải làm sao?
Trốn?
Dưới sự vây bắt của đám sói, bọn họ chạy thoát sao? Nếu như Dạ không có cõng cái gánh nặng là nàng đây thì còn có thể.
Liều lĩnh đánh cuộc?
Tục ngữ nói "Song quyền nan địch tứ thủ", Dạ có cường hãn hung mãnh hơn nữa, cũng là thế đơn lực bạc, huống chi hắn còn có một gánh nặng trên người.
Là hai người cùng nhau biến thành con mồi của bầy sói, hay là ném mình xuống rồi chạy trốn, đề tài lựa chọn này, Dạ sẽ đáp lại như thế nào?
Đột nhiên Lỗ Đạt Mã phát hiện, nếu như Dạ ném nàng xuống, nàng cũng sẽ không trách hắn, nàng muốn hắn sống sót thật tốt. Nhưng mà, lại không biết tại sao, nàng lại kiên định tin tưởng như vậy, Dạ sẽ không bỏ nàng xuống.
"Ngao......"
Đột nhiên, trên đồi nhỏ có một con sói ngẫng cao đầu, phát ra một tiếng hú thật dài. Nàng và Dạ bị phát hiện rồi.
Hết chương 54.