Editor: ChieuNinh
Mỗi ngày Dạ hái trở về cái loại lá cỏ có gân lá màu tím, một phần nhìn Lỗ Đạt Mã ăn, một phần thì bản thân hắn nhai nát rồi thoa lên trên vết thương giúp nàng. Lại cõng nàng bò xuống dốc núi, nấu cơm rửa sạch (da lông), hắn làm hết.
Lại còn học Lỗ Đạt Mã cách dùng mặt dây chuyền thủy tinh lấy lửa.
Mặt dây chuyền thủy tinh đối với Dạ mà nói, chính là một tồn tại rất thần kỳ. Khi Lỗ Đạt Mã lấy nó xuống từ trên cổ giao vào trong tay hắn, hình như có thể cảm thấy bàn tay của hắn nhẹ nhàng run lên một cái, cực kỳ cẩn thận cầm mặt dây chuyền thủy tinh nâng niu trong lòng bàn tay. Hắn không hiểu vật nho nhỏ tựa như giọt nước mưa này làm sao có thể sinh ra lửa đáng sợ như vậy. Lần đầu tiên thấy Lỗ Đạt Mã dùng nó lấy lửa, Dạ cảm thấy cái vật nhỏ này thật nguy hiểm. Đợi đến khi dần dần có thói quen đồng thời phát hiện ra chỗ tốt của lửa, Dạ lại cảm thấy, cái vật nhỏ này thật sự quá lợi hại cũng quá trân quý. Ngay cả mỗi ngày ánh mắt của hắn khi nhìn thấy nó đều từ e ngại dần chuyển thành gần như là sùng bái.
Nói đến sùng bái, Dạ cảm thấy Lỗ Đạt Mã thật là lợi hại. Vậy mà nàng lại có thể khống chế cái vật nhỏ này, còn có thể nghĩ ra, chế tạo ra nhiều thứ mới lạ cũng rất hữu dụng như vậy. Có thể gặp được nàng, được nàng cứu thật tốt, ừ, ngay cả biện pháp cứu người trị thương của nàng đều rất mới lạ.
Ngay đêm đó dùng phương pháp Lỗ Đạt Mã dạy hắn dấy lên đống lửa thì bản thân hắn cũng có chút không tin. Hắn thận trọng trả mặt dây chuyền thủy tinh lại cho Lỗ Đạt Mã, liền bắt đầu nhìn chằm chằm đôi bàn tay của mình ngẩn người. Trong con ngươi màu tím sẫm lộ ra kinh ngạc, hóa ra là, hắn cũng có thể sao?
Lỗ Đạt Mã lại bị cái dáng vẻ ngu ngơ kia lấy lòng rồi bật cười "Hì hì" một tiếng.
Dạ nghe tiếng thì ngẩng đầu ngắm nhìn nàng, lại nhìn tay mình một chút, quay sang Lỗ Đạt Mã vò đầu ngây ngô cười hai tiếng.
Qua ròng rã mười ngày, chân bị thương của Lỗ Đạt Mã còn chưa lành hẳn. Nhiệt độ mỗi ngày lại mỗi khác, càng ngày càng lạnh.
Dạ cũng trở nên không quá giống như trước kia, con mồi bắt trở về đều là loại có mỡ rất dầy mà trước kia hắn vô cùng không thích ăn. Đồng thời, hắn cũng bắt đầu ăn cơm số lượng lớn, mặc dù mỗi ngày vẫn chỉ ăn một bữa, mà lượng thức ăn lại có thể ăn gấp đôi trước kia, thậm chí nhiều hơn. Hơn nữa hắn còn trông chừng Lỗ Đạt Mã, để cho nàng cũng ăn nhiều.
Lỗ Đạt Mã cảm thấy đây là Dạ đang trữ mỡ, cũng chính là chúng ta hay nói "tích tụ mỡ". Xem ra sau đó không lâu thì mùa đông sẽ tới, thời gian quá gấp, nàng không thể đợi thêm nữa, vì vậy chân khập khiễng lôi kéo Dạ đi bắt dầu con rùa rồi.
Dạ bày tỏ hết sức không đồng ý, lại bị Lỗ Đạt Mã làm "Có thể có ý kiến, xin giữ lại đó."
Vì vậy, Dạ cau mày, mang theo "Giữ nguyên ý kiến" đi theo Lỗ Đạt Mã lên đường.
Đoạn đường này hết sức thuận lợi. Lỗ Đạt Mã và Dạ bắt ba con dầu con rùa, lượm mười cái trứng dầu rùa, liền về nhà. Không phải dầu con rùa không dễ bắt bớ, cũng không phải là trứng rùa khó tìm, mà hoàn toàn ngược lại. Đến nơi ở của dầu con rùa, không có phí công đi tìm, Lỗ Đạt Mã đã tìm được hố đất chôn mười cái trứng con rùa, mỗi trong hố đều có chừng mười trứng con rùa.
Mà Dạ cũng khá thoải mái bắt ba con dầu con rùa nát đầu, hơn nữa rất có khuynh hướng muốn đuổi tận giết tuyệt dầu con rùa khu vực này. Lòng dạ hẹp hòi, người này không phải lòng dạ hẹp hòi bình thường đâu, cũng bởi vì một con dầu con rùa cắn cái đuôi của hắn, hắn liền xem toàn tộc dầu con rùa nhà người ta làm thành kẻ thù.
Lỗ Đạt Mã kêu hắn lại. Nếu như không phải là vì giữ mồi lửa qua mùa đông, vô luận như thế nào nàng cũng sẽ không chạy đến trong nhà dầu con rùa "Giết con rùa lấy trứng", đuổi tận giết tuyệt thì mới thôi. Cùng Dạ kéo ba con dầu con rùa, lưng mang chừng mười trứng con rùa về nhà.
Lấy trứng dầu con rùa cùng với lần trước mang về cùng bỏ vào trong thùng gỗ, ngâm ở trong nước suối lạnh lẽo, để phòng ngừa ngày nào đó không cẩn thận ấp ra dầu con rùa con, cũng có thể phòng ngừa bọn nó *. (* là của tác giả, tự dưng tới đây lại * như vậy cũng không biết là ý gì luôn @[email protected])
Lại xử lý ba dầu con rùa to, mỡ và dịch giống như dầu bỏ vào trong thùng gỗ to Dạ làm, niêm phong thật kỹ, ngâm vào nước suối. Mai rùa rửa sạch, chọn cái lớn nhất làm chậu than, thời điểm mùa đông đặt ở trong động để đốt củi sưởi ấm. Còn hai cái nhỏ hơn, lại chọn một cái nhỏ nhất, làm nồi nấu nước nóng, một cái khác làm một cái bồn rữa. Còn dư lại hai cái Lỗ Đạt Mã giữ chúng nó nó lại làm đồ dự bị.
Lại qua chừng mười ngày, lá trên cây bắt đầu dần dần khô vàng rơi xuống. Mỗi sáng sớm, Lỗ Đạt Mã đều có thể nhìn thấy hơi nước bản thân hô hấp mà sinh ra.
Khi gió Bắc thổi vù vù vào hẻm núi thì mùa đông tới.
Khu vực hoạt động của Lỗ Đạt Mã dọn vào trong động, phía ngoài gió quá mạnh, giống như dao nhỏ cắt vào mặt. Nàng bắt đầu cầm nhánh cây cháy đen viết một chữ "tháng giêng" tại trên vách động. Nàng muốn ghi chép lại xem nơi này mùa đông có bao nhiêu ngày. Dù sao nàng phải trở thành người thường trú ở cái thế giới này, phải phải tận lực nhiều hiểu rõ tất cả ở nơi này, như vậy thì bắt đầu từ mùa này đi. Biết mùa đông có bao nhiêu ngày, khí hậu có bao nhiêu ác liệt, mùa đông năm sau mới có thể chuẩn bị có phần chu đáo hơn. Nàng còn phải làm một bảng biểu ngày như lịch, cũng có thói quen nắm rõ ngày tháng như ở thế giới cũ. Từ khi mình tới nơi đây thì cuộc sống trôi qua cũng có chút ngây ngô dại dột (đần độn) rồi, ngay cả bản thân Lỗ Đạt Mã cũng không biết mình đã sinh sống bao nhiêu ngày ở cái thế giới này.
Lỗ Đạt Mã làm một cái "Man Hoang lịch" ngay tại trên vách động, nàng lấy cái ngày nghe được gió Bắc thổi vào khe núi thì ấn định là "Mùa đông ngày thứ nhất" sau đó cứ thế mà suy ra "Mùa đông ngày thứ hai, ngày thứ ba......". Nàng không hiểu làm sao để nhìn thiên can địa chi cùng tiến hành song song, như vậy thì lấy cách đơn giản nhất là mùa để phân chia thôi.
Dạ, vẫn như cũ là rạng sáng mỗi ngày đi ra ngoài săn bắt, sau khi trở lại, ở dưới vách núi lột da cắt thịt con mồi, ngay cả da thú cũng xử lý sạch sẽ rồi mới cầm lên sân thượng bên ngoài động. Hắn vẫn giống như trong quá khứ, không cho phép mang thức ăn đi vào trong động. Lỗ Đạt Mã sẽ trùm lên mấy tầng da thú thật dầy ở trên người, đi tới sân thượng, nhóm lên đống lửa, cùng nướng thịt với Dạ. Ăn no trở lại trong động, Lỗ Đạt Mã sẽ dạy Dạ nói chuyện để giết thời gian.
Dạ giống như không biết lạnh, trong ngày mùa đông, đứng ở trong gió Bắc thổi vù vù cũng chỉ mặc một cái tạp dề da thú, cánh tay để trần. Mỗi ngày nhìn thấy hắn cả người ăn mặc như vậy, Lỗ Đạt Mã cũng không nhịn được mà muốn rùng mình, rét run thay hắn. Vì vậy mỗi ngày Dạ săn bắt trở lại, Lỗ Đạt Mã cũng sẽ lấy áo khoác da thú dài rộng ra đã làm giúp hắn mà mặc vào cho hắn, lại đun nước nóng để cho hắn ngâm tay ngâm chân.
Một là, Dạ là "Trụ cột" trong nhà, hai miệng ăn của hai người bọn họ còn phải dựa vào hắn không phải sao?
Thêm nữa, Lỗ Đạt Mã cũng đau lòng hắn. Đây là quan tâm lẫn nhau, Dạ biết nàng sợ lạnh, chuyện múc nước, kiếm củi, dọn dẹp......, hắn gần như gánh vác tất cả "công việc bên ngoài". Cho nên Lỗ Đạt Mã cũng muốn tận hết khả năng có thể suy nghĩ muốn làm chút gì đó cho hắn.