Editor: ChieuNinh
Thật ra thì Lỗ Đạt Mã hiểu lầm rồi.
Anh Hắc Báo thật sự là một con Tiểu Báo tốt “nhiệt tình, chính trực“.
Thử nghĩ một chút, thiếu hụt nguồn nước, đừng nói là tắm, từ lúc bi thống bị xuyên qua, Lỗ Đạt Mã ngay cả mặt cũng không có rửa. Lại ngày ngày mò mẫm lăn lộn ở trong đống cỏ rác, nổi lửa nướng thịt, trên mặt mũi này mà có thể sạch sẽ được thì mới là gặp quỷ đấy.
Lúc này cái mũi cái miệng của nàng đều đen, hơn nữa mới vừa rồi nàng đổ một tầng mồ hôi, thì hoàn toàn là cái mặt mèo hoa, kết hợp với đầu tóc lung tung lộn xộn, ách...... Hình tượng này, quá hiện đại rồi. May mắn bên người nàng không có thứ đồ vật là gương, nếu không Lỗ Đạt Mã thấy hình tượng hiện tại của nàng, đoán chừng có thể đập đầu xuống đất.
Cho nên, lúc ban đầu hắc báo là thật tâm dọn dẹp vệ sinh cá nhân giúp Lỗ Đạt Mã, khi nó “dọn dẹp” đến trước ngực Lỗ Đạt Mã thì bị hai luồng căng phồng gì kia hấp dẫn.
Tối hôm qua bị Cự Mãng thương tổn sao, sưng lên? —— đây là độc thoại ở trong lòng của hắc báo.
Phải xem xem, bị thương phải trị. —— đây vẫn như cũ là độc thoại ở trong lòng của hắc báo.
Vì vậy, hắc báo đưa ra “móng heo” hướng về phía 34C hết sức khả quan của Lỗ Đạt Mã......
Xem như nhìn thấy Lỗ Đạt Mã giống như là sinh khí dồi dào không có chuyện gì, hắc báo có chút ngoan ngoãn đi bộ qua một bên nằm xuống, cằm đặt trên chân trước to lớn, hai cái lỗ tai hơi tròn khẽ nghễnh về phía sau. Một đôi con ngươi màu tím sẫm khép hờ nhìn đông nhìn tây, cuối cùng cũng rơi vào trên người Lỗ Đạt Mã, sau khi nhìn mấy lần thì rất nhanh lại dời đi lần nữa.
Mà Lỗ Đạt Mã thì sao, nàng quyết định bỏ qua nhạc đệm lúng túng này, không muốn so đo với con hắc báo ngu ngốc kia. Nàng ngồi ở chỗ đó rất nghiêm túc mài “cốt đao“. Cho đến khi hai cánh tay mệt mỏi đến không giơ lên nổi, mới ngừng tay lại.
Giơ “cốt đao” lên nhìn một chút, gật đầu một cái, ừ, lúc này bộ dáng có chút giống như đao, ít nhất có vài phần nhìn qua giống “Lưỡi dao” rồi. Lỗ Đạt Mã tìm nhánh cây nho dại có chút thô to, vung lên cốt đao mới ra lò, chém gọt hai cái, hiệu quả tốt hơn so với trong tưởng tượng của mình.
Nhìn nhánh cây trở nên bén nhọn, Lỗ Đạt Mã có suy nghĩ mới. Tương lai dời “Nhà” đến rừng cây nho dại, nàng có thể đào một vòng chiến hào vây quanh “Phòng ốc” của mình, bên trong phân bố nhánh cây bén nhọn như vậy, vừa có thể phòng mãnh thú bảo vệ an toàn của mình, lại có thể làm bẫy rập, bắt những dã thú rơi vào trong đó.
Có dã thú, thì có da thú, như vậy nàng có thể nghĩ biện pháp làm y phục.
Từ bên trong một thanh cốt đao, Lỗ Đạt Mã hình như thấy được cuộc sống nguyên thủy cơm no áo ấm hạnh phúc của mình.
Con người chính là như vậy, khi ngươi thấy được hi vọng, làm cái gì cũng tràn đầy năng lượng.
Lúc này Lỗ Đạt Mã liên tục hỗn độn trong mấy ngày đầu cũng trở nên linh hoạt hơn.
Nàng tự hỏi bản thân bước tiếp theo muốn làm cái gì.
Y phục cũng cần, khăn tắm còn có thể chấp nhận, trừ màu trắng biến thành màu xám tro ra, chất lượng vẫn là rất tốt, tuy bị cọ xát rách mấy lỗ nhỏ ở ngoài, vẫn có thể che kín thân thể.
Nhìn chân của mình hiện đầy vết thương, bây giờ nàng khẩn cấp cần một đôi giày, mỗi ngày ngồi ở trước đống lửa từ lòng bàn chân bốc mùi ra bên ngoài cảm giác thật sự không phải thối nát bình thường.
Nói đến giày, Lỗ Đạt mã nhớ lại con Cự Mãng kia, da của nó dầy mà bền chắc, nếu như xử lý một chút có thể làm đôi giầy thật tốt.
Lỗ Đạt Mã đứng dậy, đi lấy da Cự Mãng, ánh mắt trong lúc vô tình quét qua hắc báo ở một vểnh tai hí mắt len lén nhìn nàng, trong ánh mắt kia mang theo chút uất ức, lộ ra chút bị thương.
Lỗ Đạt Mã đột nhiên nhớ tới, mới vừa quá chuyên tâm làm việc nên quên mất hắc báo rồi. Từ lúc thái độ của nàng nghiêm nghị xua đuổi Tiểu Báo tránh sang một bên sau đó lại không để ý đến nó, ách...... Không phải là không có quan tâm tới, mà căn bản là quên mất tiêu rồi.
Động vật cũng có tình cảm, tại sao nàng có thể bỏ quên cảm nhận của hắc báo nha, một con mèo lớn làm sao sẽ “Giở trò lưu manh” đây.
Lỗ Đạt Mã mím môi cười một tiếng “Hắc hắc” với hắc báo rồi đi tới, duỗi ra ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp lỗ tai tròn tròn của nó nghểnh về phía sau. Hắc báo rên lên một tiếng, lỗ tai run lẩy bẩy, xoay đầu về phía khác.
Ách...... Đây là đang phát cáu rồi hả?
Dỗ dành nữa đi, ai kêu mới vừa rồi thái độ của mình không tốt làm chi. Lỗ Đạt Mã cố gắng nhớ lại sở thích của mèo. Nghĩ đến đối với “mèo bự” như hắc báo chắc là cũng có tác dụng, liền đưa tay gãi gãi sau cổ của nó. Hắc báo “Ừng ực” một tiếng, mà vẫn khó chịu nghiêng đầu.
Tính tình còn không nhỏ, Lỗ Đạt Mã nhíu mày.
Nàng quyết định dùng “Đòn sát thủ” khi còn bé dụ dỗ con mèo nhỏ, đưa tay dời tới chỗ dưới cằm hắc báo, như có như không gãi một cái.
Mới đầu hắc báo còn không được tự nhiên ưỡn ẹo vặn đầu sang hướng khác, cũng không tới một lát sau thì hơi híp mắt lại đắc ý bắt đầu ngáy khò khè rồi.
Lỗ Đạt Mã hài lòng cười, chuyện nhỏ, không cần biết là mèo nhỏ mèo lớn gì bản cô nương cũng ăn hết.
Cảm thấy đã dụ dỗ được Tiểu Báo không sai biệt lắm, Lỗ Đạt Mã quyết định tiếp tục “đại kế làm giày “ của nàng.
Rút tay về, vỗ vỗ đầu hắc báo nói: “Phải ngoan nha, không được tức giận, ta phải tiếp tục công việc á.” Rồi đứng lên chuẩn bị đi làm việc.
Ai ngờ, mới vừa đứng lên, lại bị hắc báo dùng cái đuôi thật dài của nó vòng chặt eo nàng, lại lôi trở về.
Hắc báo đưa ra cái chân trước bên trái lay cánh tay Lỗ Đạt Mã, nâng cằm, lười biếng khép hờ con ngươi, ý kia chính là kêu Lỗ Đạt Mã tiếp tục gãi.
Lỗ Đạt Mã hứng thú ngồi xuống, gãi gãi cái cằm ngửa lên của nó, sau đó xoa xoa lỗ tai tròn tròn của nó nói: “Không gãi nữa, phải làm việc.”
Muốn đứng dậy, eo ếch lại bị cái đuôi hắc báo quấn thật chặt.
“Này, không cho ngươi chơi xấu như vậy nha.” Lỗ Đạt Mã đưa tay kéo cái đuôi của nó đi.
Ai ngờ càng kéo thì cuốn lấy càng chặt, vốn là con mắt khép hờ thì chợt mở ra tròn xoe, từ bên trong thế nhưng lại toát ra ánh mắt ai oán. Lỗ Đạt Mã rút rút khóe mắt, thỏa hiệp.
“Lại gãi một lát nữa thôi.”
Nói xong, đưa tay đưa về phía cằm hắc báo lần nữa.
Trong chốc lát, hắc báo được gãi thích ý đột nhiên lật người một cái, tứ chi chổng lên trời, nguyên cái bụng cũng hiện ra ở trước mặt của Lỗ Đạt Mã. Cái đuôi thật dài vòng cánh tay Lỗ Đạt Mã kéo xuống cái bụng mình, ý là, cũng gãi gãi chỗ này nữa.
Hết chương 15.