Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 485: Thu mà dùng (3)

Đến bên cạnh khôi lỗi Bạch Hổ, bởi vì có nó nên không gian thu nhỏ một nửa, mà khôi lỗi triển khai công kích về phía Huyền Thiên càng ít, Huyền Thiên ứng đối càng thêm thuận buồm xuôi gió.

Huyền Thiên khống chế khôi lỗi Bạch Hổ cùng hắn đi vào trong thông đạo, bởi vì khôi lỗi Bạch Hổ cũng là khôi lỗi, công kích của khôi lỗi kiếm sĩ đánh vào người khôi lỗi Bạch Hổ chỉ lưu lại vài vết màu trắng mà thôi, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra, đối với khôi lỗi Bạch Hổ căn bản không tạo thành hư hao gì.

Huyền Thiên không ngừng đánh và rút lui, đợi tới khi Huyền Thiên lui vào trong thông đạo ba mươi mét thì toàn bộ khôi lỗi đã ngã xuống, Ma Linh Thạch trong mi tâm toàn bộ đều lăn xuống, Huyền Thiên lông tóc ít bị tổn thương, giải quyết toàn bộ bảy mươi bảy khôi lỗi.

Hô hấp của Huyền Thiên dồn dập, tuy nhìn thì nhẹ nhõm, nhưng đối mặt với bảy mươi bảy khôi lỗi, tình thế thật là hung hiểm, hiện tại đã giải quyết toàn bộ, Huyền Thiên mới buông lỏng một hơi, hiện tại mọi sự đại cát.

Kế tiếp chính là thời khắc thu hoạch, Huyền Thiên đem tất cả Ma Linh Thạch thu lại, cải biến tinh thần ấn ký của từng cái.

Sau đó đem Ma Linh Thạch nhét vào mi tâm của khôi lỗi kiếm sĩ, tất cả khôi lỗi toàn bộ đã thành thủ hộ giả của Huyền Thiên.

Một đầu khôi lỗi Bạch Hổ, bảy mươi bảy khôi lỗi kiếm sĩ, Huyền Thiên cảm giác mình có được một chi quân đội, yếu nhất cũng tương đương với cường giả Địa giai cảnh tam trọng, thực lực kinh người.

Mấu chốt nhất là chi đội quân này không có thống khổ, không có nhu nhược, không có sợ hãi, không có huyết nhục, không có sinh mạng, chỉ cần Huyền Thiên ra lệnh một tiếng khôi lỗi Bạch Hổ cùng tất cả khôi lỗi sẽ không do dự làm theo lệnh của Huyền Thiên, hoàn toàn do tinh thần ý niệm của Huyền Thiên khống chế, thẳng đến khi bị đánh thành cặn bã, hoặc là đem Ma Linh Thạch đánh rớt ra ngoài, nếu không chỉ cần Huyền Thiên ra lệnh thì bọn chúng sẽ công kích không ngừng nghỉ.

Lực lượng cường đại như vậy không đủ quét qua toàn bộ Địa giai cảnh, nhưng mà trong cường giả Địa giai cảnh thì Huyền Thiên ít nhất cũng có lực tự bảo vệ mình, mặc dù hắn mới bước vào Địa giai cảnh, nhưng không sợ bất cứ cường giả Địa giai cảnh nào.

Những khôi lỗi này là lá bài tẩy của Huyền Thiên, tốt nhất là che dấu, vào thời khắc mấu chốt lấy ra sử dụng.

Nhưng mà dưới mắt đây là cấm địa thí luyện, Huyền Thiên cũng cần một ít khôi lỗi hộ pháp, tăng cường thực lực.

Huyền Thiên đem bảy mươi khôi lỗi kiếm sĩ thu nhập vào không gian giới chỉ, chỉ để lại bảy khôi lỗi kiếm sĩ, cùng khôi lỗi Bạch Hổ đi theo bên cạnh hắn, hơn nữa thực lực bản thân Huyền Thiên ở trong cấm địa thí luyện Địa giai cảnh sơ kỳ có lực lượng khủng bố.

Huyền Thiên cưỡi khôi lỗi Bạch Hổ, bảy khôi lỗi kiếm sĩ xếp thành một hàng đi tới đại điện.

Bảy khôi lỗi đều có có thực lực Địa giai cảnh tam trọng, mở đường cho Huyền Thiên, trường thương chọc từ dưới đất của đại diện lên bị bảy khôi lỗi chém đứt, mở ra con đường ra cửa lớn.

Bên ngoài cung điện, trong hạp cốc.

Hà Phong mang theo ba Địa giai cảnh nhị trọng, ba Địa giai cảnh nhất trọng đứng bên ngoài cung điện chờ đợi.

Bọn họ hiện giờ đã đợi mười bảy ngày, hoàn toàn không muốn chờ đợi nữa, nhưng rời đi sẽ chống lại mệnh lệnh của Lý Cuồng, phải đợi tới khi cấm địa thí luyện chấm dứt, bằng không bọn họ đã sớm rời đi rồi.

Nhiều ngày qua đi, bọn họ nhất trí cho rằng Huyền Thiên đã chết, không có khả năng lại từ trong cung điện hung hiểm vạn phần kia sống lâu như vậy.

Bảy đệ tử Địa giai cảnh phân biệt ngồi dưới bậc đá của cung điện, có hai người đang nói chuyện phiếm, có một người ngồi ở một bên nhàm chán.

- Không hề nghi ngờ Hoàng Thiên tiểu tử kia chết chắc rồi, chúng ta ở chỗ này chờ hơn mười ngày, thật sự là không thú vị, lúc này cấm địa thí luyện chúng ta không có tý cơm cháo nào rồi.

- Đúng vậy a, chúng ta không có chút thu hoạch nào, toàn bộ là vì Hoàng Thiên tiểu tử kia, hắn chết thì chết, còn liên lụy chúng ta.

- Hôm nay xong, còn có ba ngày nữa đấy, có thể là bọn ta đợi...

- Đừng ồn ào, chỉ cần Hoàng Thiên chết thật trong cung điện, vậy mọi sự đại cát, chúng ta cũng hoàn thành nhiệm vụ, như vậy có người truy tra cũng có thể nói không rõ hạ lạc của Hoàng Thiên, nếu như Hoàng Thiên không chết, chúng ta vất vả mới phí công.

- Ngươi đây có thể yên tâm, Hoàng Thiên hẳn phải chết không thể nghi ngờ, có thể từ trong cung diện này còn sống lao ra là không có ai, bản thân của hắn bị trọng thương, ngay cả đại sư huynh cũng không ngoại lệ, Hoàng Thiên không có khả năng còn sống, chúng ta ở chỗ này nhìn xem, như vậy mới triệt để an tâm.

- Cho dù an tâm, chúng ta cũng tốn thời gian ở chỗ này, Hoàng Thiên chết, chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, cũng sẽ có ban thưởng cho chúng ta, nhưng mà thu hoạch trong cấm địa thí luyện...

...

...

Phanh - -

Đang lúc có người nghị luận Huyền Thiên hẳn phải chết không thể nghi ngờ, thời điểm bọn họ có thể an tâm đi báo cáo kết quả, trong lúc đó một tiếng nổ vang lên.

Bảy người chấn động, lập tức ngẩng đầu, chỉ thấy một cánh cửa đá bay xoẹt qua đẩu của bọn họ, bay ra ngoài vài trăm mét, sau đó bành - - một tiếng, rơi vào trong hạp cốc.

Đột nhiên phát sinh biến hóa làm cho bảy đệ tử Địa giai cảnh sơ kỳ thần sắc đại chấn, đồng thời quay đầu nhìn qua cửa lớn của cung điện.

Giờ phút này cửa đá của cung điện đã biến mất, vừa rồi cánh cửa đá bay xoẹt qua chính là cửa của cung điện.

Cánh cửa lớn không còn, từ bên ngoài nhìn vào trong là một mảnh đen kịt, nhìn không thấy thứ gì.

Nhưng mà tình huống hiện nay làm cho bảy đệ tử Địa giai cảnh sơ kỳ đều sởn hết cả gai ốc, cũng không dám dừng lại trước cửa cung điện toàn bộ đều lui trăm mét, kinh hồn chưa định nhìn qua cửa cung điện.

Ba! Ba! Ba! ...

Âm thanh va chạm cực lớn từ cửa lớn truyền ra.

Rất nhanh một con khôi lỗi hổ màu trắng đi ra, trong bóng tối lộ ra cái đầu, ngay sau đó là cổ, rồi tới thân thể...

Hà Phong và sáu đệ tử Địa giai cảnh sơ kỳ khác sắc mặt hoảng hốt, không thể tin nổi, trên lưng khôi lỗi Bạch Hổ chính là thiếu niên chừng mười sáu tuổi, anh tuấn phi phàm, chính là Huyền Thiên.

- Hoàng Thiên vẫn không chết?

Bảy người đồng thời thét lên một tiếng, quá sợ hãi.

Khôi lỗi Bạch Hổ cả thân thể đều xông tới, đứng ở bên ngoài cửa cung điện.

Huyền Thiên ngồi trên lưng của khôi lỗi Bạch Hổ, ánh mắt như kiếm nhìn chằm chằm vào bảy đệ tử Địa giai cảnh sơ kỳ.

Bảy khôi lỗi kiếm sĩ xếp thành một hàng, đứng sau lưng của khôi lỗi Bạch Hổ, đứng trong bóng tối của cửa lớn, người bên ngoài không thể trông thấy.

- Đúng vậy, ta còn sống! Làm các ngươi thất vọng, cũng làm cho rất nhiều người thất vọng.

Âm thanh của Huyền Thiên có chút lạnh như băng, mang theo sát ý.

Khôi lỗi Bạch Hổ bị Huyền Thiên khống chế thì không tỏa ra chút khí tức nguy hiểm nào, nhìn nó giống như một khối kim loại, làm cho người ta không cảm nhận được chút uy hiếp nào.

Bảy đệ tử Địa giai cảnh sơ kỳ tập trung trên người Huyền Thiên, xem nhẹ khôi lỗi Bạch Hổ.