Binh khí bình thường sau hai ba năm sẽ có chỗ tổn thương, ba năm năm sau sẽ có tổn hại, tuổi thọ sẽ không vượt qua mười năm, tốt một chút thì tuổi thọ có thể đạt tới hai mươi ba mươi năm. Danh khí hoặc là có thể đạt tới 50~60 năm nhưng cuối cùng sẽ hư hao.
Bảo khí cũng đồng dạng, có thể chi trì được lâu một chút. Bảo khí huyền giai chỉ cần không bị bảo khí phẩm chất cao làm hư hao thì có thể bảo trì hơn 100 năm, bảo khí thượng phẩm thậm chí có thể bảo trì hai trăm năm trở lên.
Mà Địa cấp bảo khí có thể tự động hấp thu thiên địa tinh hoa, thời gian bảo trì lâu hơn Huyền cấp bảo khí rất nhiều, , ít nhất cũng có thể bảo trì hoàn hảo 500 năm trở lên.
Số năm này là dưới tình huống một mực sử dụng, còn nếu cất kỹ thì thời gian còn dài hơn, coi nhu là bảo trì mấy trăm năm cũng bình thường. bảo khí nếu như mật giấu càng có thể bảo trì hơn một ngàn năm, thậm chí mấy ngàn năm.
Sau khi Lãnh Vô Huyết xuất thủ, trong tay Xích Đông Đình cũng xuất hiện một cây trường thương không phải là chân nguyên ngưng tụ mà thành nữa, mà là một bảo khí huyền giai thượng phẩm mang theo quang hoa chói mắt.
Cường giả Địa giai cảnh tuy rằng có thể chân nguyên tụ binh, có được cường độ chắc chắn hơn bảo khí huyền giai, đây chẳng qua là nhằm vào cường giả địa giai cảnh cường đại mà thôi.
Cường giả Địa giai cảnh sơ kỳ đỉnh phong có cường độ chân nguyên tụ tương tự bảo khí huyền giai thượng phẩm, thậm chí cường giả địa giai cảnh nhất trọng, nhị trọng có chân nguyên tụ binh còn không bằng.
Dù sao cường giả địa giai cảnh, tu vi càng cao, trong cơ thể chân nguyên càng nhiều, ngưng tụ thành binh khí chắc chắn và cường đại.
Một thanh bảo khí huyền giai thượng phẩm đối với địa giai cảnh sơ kỳ cường giả làm cho thực lực tăng thêm rất ít, không đến một thành nhưng có thể tăng thêm một chút. Huống chi cường độ chân nguyên tụ binh cũng không có kết hợp chắc chắn bằng đem chân nguyên kết hợp với bảo khí huyền giai thượng phẩm.
Lãnh Vô Huyết xuất hiện không thể khiến Lăng Dật Trần thu tay lại.
Đệ tử nội môn Thiên Kiếm Tông đều là huyết nhục trong lòng Lăng Dật Trần, duy nhất một lần bị Lăng Vân Tông hại ba người, Lăng Dật Trần nếu không thể thay đám người báo thù giết chết hung thủ thì sao có thể thu tay.
Bất quá, Lăng Vân Tông nhiều hơn một cường giả địa giai cảnh Lãnh Vô Huyết, hơn nữa còn có được bảo kiếm và toàn bộ Lăng Vân Tông nội môn trưởng lão tạo thành Phong Hỏa lưỡng cực đại trận. Tốc độ huyết kiếm khách nhanh như gió, hỏa hệ chân nguyên của Xích Đông Đình bành trướng, hai người mượn trận pháp chi lực, thực lực tăng gấp đôi, hơn nữa Hoa Thiết Y cùng Mộc Thường Thanh ở một bên tương trợ sẽ tạo xu thế ngang nhau với Lăng Dật Trần.
Toàn bộ đỉnh Lưu Vân Phong kiếm khí phóng lên trời, kiếm quang thoáng hiện, chiếu rọi thập phương.
Khí thế cường đại nhấc lên trận trận khí lãng, mà ngay cả đám mây trong không khí bốn phía cũng bị khuấy lên.
Cuồng phong kịch liệt lan tràn ra bốn phương tám hướng, bao phủ càng lúc càng lớn, phạm vi đạt tới hơn mười dặm.
Phong vân biến sắc!
Lăng Vân Tông có tứ đại cường giả Địa giai cảnh, lại phối hợp với mấy chục trưởng lão nội môn tạo thành Phong Hỏa Lưỡng Cực đại trận, một cổ Thiên Địa đại thế từ đó sinh ra, bao phủ lên người tứ đại cường giả Địa giai cảnh.
Bốn người càng đánh càng hăng.
Nhất là Huyết Kiếm Khách Lãnh Vô Huyết, trong tay có được một thanh bảo kiếm Địa cấp vô cùng sắc bén, đối với Lăng Dật Trần có uy hiếp cực lớn. Chân Nguyên Tụ Binh của Lăng Dật Trần ở trước mặt bảo kiếm Địa cấp phải kém sắc rất nhiều.
Đại chiến tại tiếp tục, Lăng Vân Tông cơ hồ dùng lực cả tông đánh với một mình Lăng Dật Trần, dần dần lấy được thượng phong.
Lăng Dật Trần dưới công kích của tứ đại cường giả Địa giai cảnh dần dần lui về phía sau, thời gian dần qua liền lui lại lôi đài.
Dùng lực lượng một người, khiêu chiến toàn bộ Lăng Vân Tông, tuy rằng Lăng Dật Trần rơi vào hạ phong, nhưng trong nội tâm Huyền Thiên hắn cũng có được thực lực khó lường.
Cường giả Địa giai cảnh tam trọng, Huyền Thiên không phải chưa nhìn thấy, cuộc chiến giữa cường giả Địa giai cảnh Huyền Thiên cũng không phải chưa thấy qua, hắn có thể khẳng định thực lực của Lăng Dật Trần trong số cường giả Địa giai cảnh tam trọng cũng hoàn toàn thuộc về loại đỉnh tiêm.
Rơi vào hạ phong, không phải do thực lực của Lăng Dật Trần yếu, mà là lực toàn tông Lăng Vân Tông quá mạnh mẽ.
Huống chi Lăng Dật Trần chỉ còn một cánh tay, nếu còn cả hai tay thì thực lực còn cường đại hơn rất nhiều.
Một cánh tay cũng đã thuộc loại đỉnh tiêm trong cường giả Địa giai cảnh tam trọng, nếu hai tay hoàn hảo thì thực lực của Lăng Dật Trần hoàn toàn có thể vượt cấp giết người, thuộc về loại bất thế thiên tài.
Lập tức Lăng Dật Trần lui về trên lôi đài, toàn bộ quảng trường đã lui một nửa, ngay khi Huyền Thiên cho rằng Lăng Dật Trần khó có thể địch nổi ở trước mặt lực toàn tông Lăng Vân Tông thì bỗng một đạo kiếm quang màu tím bắn ra.
Một thanh trường kiếm màu tím xuất hiện trong tay Lăng Dật Trần.
Hào quang bảo hoa màu tím chậm rãi lưu động, Thiên Địa nguyên khí bốn phía cũng chảy vào trong trường kiếm màu tím đó.
Ánh mắt Huyền Thiên sáng ngời, là một kiện Bảo Khí Địa cấp.
Nội tâm Huyền Thiên giật mình một hồi, ngay cả Lăng Vân Tông cũng có Bảo Khí Địa cấp, Thiên Kiếm Tông với tư cách tông môn lục phẩm hàng thật giá thật sao lại không có được?
Lăng Dật Trần với tư cách là cường giả trấn tông của Thiên Kiếm Tông, tu vị Địa giai cảnh sơ kỳ đỉnh cao, có được một kiện Bảo Khí Địa cấp hạ phẩm là chuyện thập phần bình thường.
Coi như là Lăng Dật Trần xuất ra một kiện Bảo Khí Địa cấp trung phẩm cũng không có gì là lạ cả. Bất quá, dùng ánh mắt Chuẩn Luyện Khí Sư của Huyền Thiên mà xem thì trường kiếm màu tím trong tay Lăng Dật Trần và trường kiếm màu đỏ trong tay Lãnh Vô Huyết là cùng một cái cấp bậc, đều là Bảo Khí Địa cấp hạ phẩm.
Lăng Dật Trần trong tay bỗng xuất hiện một thanh trường kiếm, nếu nói trên người hắn có không gian giới chỉ thì Huyền Thiên cũng không tin, tàng kiếm là một thủ đoạn của kiếm khách, kiếm khách cao minh, kiếm ở trên người lại khiến người không thể nào nhìn ra được, mặc dù là Huyền Thiên cũng có thể làm được.
Bất quá tàng kiếm chỉ có thể giấu một ít loại kiếm bình thường, chiều dài không thể quá dài, càng ngắn càng dễ dàng ẩn núp, nếu như là nhuyễn kiếm vậy thì càng dễ dàng.
Như Trọng Nhạc Kiếm của Huyền Thiên, vừa rộng lại dài, căn bản không thể nào tàng kiếm được, cho nên hắn một mực vác ở trên lưng.
Từ sau khi khi gặp được Long Tử Nghiên, Sơ Lam Kiếm Huyền Thiên ngược lại không thu hồi vào không gian giới chỉ, mà giấu ở trên người.
Trong tay Lăng Dật Trần có một thanh bảo kiếm Địa cấp, khí tức vốn bành trướng giờ càng thêm mãnh liệt, quần áo trên người không gió mà bay, tóc trắng bay múa trên không trung, lực lượng của kiếm ý tứ giai thủy chung quay chung quanh bốn phía, giữa hư và thật, kiếm quang thoáng hiện, tung hoành hư không, lóng lánh tứ phương.
- Là thần binh Địa cấp- - Tử Xuyên Kiếm!
Mộc Thường Thanh nhìn trường kiếm màu tím trong tay Lăng Dật Trần thét lên một kinh hãi.
Lăng Dật Trần cầm trong tay Tử Xuyên Kiếm, thanh âm lạnh lùng:
- Xích Đông Đình, hôm nay ngươi không giao ra bọn người Lăng Lạc Phong, Diêm Quan Tây thì lão phu quyết không bỏ qua, lão phu lửa giận bốc cháy lên các ngươi sẽ phải trả giá gấp mười lần đấy!
Xích Đông Đình vẻ mặt nghiêm trọng, nhỏ giọng nói:
- Nếu Vô Huyết còn chưa bước vào Địa giai cảnh, Lăng lão đầu sử dụng thần binh Địa cấp, chúng ta thật đúng không phải là đối thủ, hắn lấn lên sơn môn chúng ta cũng chỉ có thể nén giận để hắn tùy ý làm bậy, nhưng hiện giờ không như trước nữa, Vô Huyết đã bước vào Địa giai cảnh, cho dù Lăng lão đầu sử dụng Tử Xuyên Kiếm, bốn người chúng ta liên thủ, mượn nhờ Thiên Địa đại thế của Phong Hỏa Lưỡng Cực đại trận cũng không sợ hắn. Bất quá các ngươi phải cẩn thận chút, sự sắc bén của thân binh Địa cấp cũng không phải binh khí do Chân Nguyên biến thành có thể sánh được đâu.
Thấp giọng nói xong, Xích Đông Đình lớn tiếng nói:
- Lăng Dật Trần, đệ tử bổn tông đã đối chất nhau, sự mất tích của đệ tử Thiên Kiếm Tông không quan hệ gì đến bọn họ cả, ngươi lại lấn lên sơn môn, luôn mồm muốn bọn hắn tự vẫn chôn cùng, quả thực khinh người quá đáng. Thực lực bổn tông tuy rằng không bằng với Thiên Kiếm Tông ngươi, nhưng cũng không phải loại nhu nhược, ngươi nếu sớm thu tay lại, quay về Thiên Kiếm Tông thì việc này xem như thôi, còn nếu ngươi khư khư cố chấp, gian ngoan mất linh, bổn tông sẽ đánh với ngươi một trận. Lửa giận lão phu bốc lên, Thiên Kiếm Tông ngươi cũng phải trả một cái giá lớn gấp mười lần đấy.
"Tốt một cái khư khư cố chấp, gian ngoan mất linh, những lời này, nguyên mấy hoàn trả. "
Lăng Dật Trần hét lớn một tiếng:
- Đúng sai, há lại để ngươi đổi trắng thay đen.
Trong khi nói chuyện, Lăng Dật Trần thi triển một thứ kiếm chiêu, trong nháy mắt chém ra mấy chục trên trăm kiếm, kiếm quang màu tím nhanh như hào mang, một lớp tiếp một lớp, như sóng biển đánh tới bốn người Xích Đông Đình.
Bốn người Xích Đông Đình lập tức lui về phía sau, trọn vẹn lui hơn năm mươi mét mới đứng vững thân thể, bốn người bọn họ cách đám trưởng lão nội môn tạo thành Phong Hỏa Lưỡng Cực đại trận càng gần, Thiên Địa đại thế có thể vận dụng sẽ càng cường thịnh, thực lực càng mạnh hơn.
Trong lúc nhất thời chiến đấu nổi lên, so với lúc trước càng thêm kịch liệt.
Tử quang, huyết quang, hai loại kiếm quang liên tiếp thoáng hiện, đao mang chưởng mang, cũng tầng tầng lớp lớp.
Lăng Dật Trần thay đổi thế trận chiếm cứ thượng phong, đối với bốn vị cường giả Địa giai cảnh của Lăng Vân Tông triển khai ra công kích như cuồng phong bạo vũ.
Bất quá, tuy rằng bốn người Xích Đông Đình đang ở hạ phong, nhưng bốn người có Thiên Địa đại thế nơi thân, kết hợp trận pháp, lực phòng thủ cực kỳ nghiêm mật, Lăng Dật Trần mặc dù thế công như nước thủy triều, chiếm cứ thượng phong nhưng cũng không cách nào thủ thắng.
Chiến đấu tuy rằng kịch liệt, nhưng lại lâm vào giằng co.
Huyền Thiên đứng dọc theo quảng trường nhìn năm vị cường giả Địa giai cảnh chiến đấu kích liệt, thức hải lúc nào cũng tập chiêu thức của năm người và phương pháp phá giải.
Tuy rằng đây không phải lần đầu Huyền Thiên trông thấy cường giả Địa giai cảnh chiến đấu, nhưng mấy năm trước hắn còn chưa bước vào kiếm đạo, hơn nữa lúc trước còn đang bị đuổi giết, nào có tâm tư lưu ý kỹ xảo chiến đấu của người khác chứ?
Mà bây giờ thì khác, Huyền Thiên đã là một tân tinh kiếm đạo, đang nhanh chóng quật khởi, ngộ tính đối với kiếm, Huyền Thiên vượt qua người thường rất rất nhiều. Mặc dù tu vị chỉ là Tiên Thiên cảnh, chiến đấu giữa cường giả Địa giai cảnh vô cùng nhanh, rơi vào trong mắt là một mảnh hỗn loạn, nhưng hắn vẫn có thể bắt được một ít quỹ tích, khiến hắn được lợi rất nhiều.
Cứ xem như vậy, không biết đã qua bao lâu, thẳng đến khi trên bầu trời có hai đạo quang mang phi tốc tới, rơi vào trên lôi đài của Lăng Vân Tông.
Hai người đều là lão giả tuổi chừng lục tuần, nếu là phi hành tới cũng đủ để chứng minh bọ họ đều là cường giả Địa giai cảnh.
Một người sau lưng lưng mang một thanh trường đao trắng tinh như tuyết, một người thân hình cao lớn, cơ bắp thập phần cuồn cuộn, trên tay đeo một cái bao tay hắc quang đen thui.
Trường đao và bao tay đều lưu động bảo quang, hấp thu lấy Thiên Địa nguyên khí trong hư không, đều là Bảo Khí Địa giai .
Hai người đúng là thái thượng trưởng lão của Thần Đao Môn cùng Bá Quyền Phái nghe được tin tức Lăng Dật Trần đánh lên Lăng Vân Tông.
Chương Nhất Đao và Thiết Khôn Đồ nhìn nhau, đồng thời hô:
- Lão quỷ Thiên Kiếm Tông và Lăng Vân Tông, bốn đại tông môn đồng khí liền cành, có chuyện gì có thể hảo hảo trao đổi, không nên ở trước mặt tiểu bối đấu đến ngươi chết ta sống, không chỉ không mang lại gương tốt, ngược lại còn khiến bọn tiểu bối chê cười nữa.
Kiếm quang màu tím nổ bắn ra, Lăng Dật Trần một kiếm bức lui bốn người, bứt trở ra, thân thể như mũi tên, trong nháy mắt liền về tới trên lôi đài.
Nhìn thoáng qua Chương Nhất Đao và Thiết Khôn Đồ, Lăng Dật Trần nói:
- Chương Nhất Đao, Thiết Khôn Đồ, hai người các ngươi thật là nói chuyện người mà không đau thắt lưng, nếu đệ tử nội môn của Thần Đao Môn và Bá Quyền Phái một lần bị người hại chết ba người, các ngươi sẽ làm thế nào?
- Còn thế nào nữa, tự nhiên phải thay bọn hắn báo thù, khiến hung thủ hoàn trả lại gấp 10 lần.
Chương Nhất Đao và Thiết Khôn Đồ đồng thanh nói.
Lăng Dật Trần nói:
- Vậy tốt, ba đệ tử nội môn của Thiên Kiếm Tông ta bỏ mạng dưới tay môn hạ Lăng Vân Tông, trong đó một đứa năm nay gần 18 tuổi đã bước chân vào Tiên Thiên cảnh tam trọng, là nhân vật thiên tài ngày sau có khả năng đạt tới Tiên Thiên cảnh hậu kỳ, trở thành trưởng lão nội môn, ta có nên thay bọn hắn báo thù, đòi lại công đạo không?
Chương Nhất Đao nói:
- Nếu thực sự có chuyện này thì cũng nên làm
Thiết Khôn Đồ cũng nhẹ gật đầu.
- Lăng Dật Trần, ngươi cũng đừng ngậm máu phun người.
Xích Đông Đình cũng đi về hướng này, lớn tiếng nói:
- Chương Nhất Đao, Thiết Khôn Đồ, các ngươi có thể đừng nghe hắn nói bậy. Đệ tử bổn môn an phận thủ thường, chưa bao giờ làm chuyện hại người, đệ tử bọn họ mất tích không quan hệ gì đến bổn tông, vừa rồi đã đối chất nhau, bốn vị đệ tử bổn tông ở Âm Phong Trấn từng cùng đệ tử Thiên Kiếm Tông đánh một trận, đều là bại tướng dưới tay Hoàng Thiên. Làm sao có thể trêu chọc đệ tử Thiên Kiếm Tông trong sơn mạch Âm Phong chứ? Đây không phải là tự tìm đường chết sao? Lăng Vân Tông tuy rằng thực lực thấp kém, nhưng bị người đánh lên sơn môn cũng có dũng khí đánh trả, Chương Nhất Đao, Thiết Khôn Đồ, các ngươi nói xem, nếu có người đánh lên Thần Đao Môn hoặc là Bá Quyền Phái, các ngươi sẽ khoanh tay đứng nhìn sao?
"Ách - - !
Chương Nhất Đao và Thiết Khôn Đồ nhìn nhau, nói:
- Tự nhiên không rồi!
Lăng Dật Trần nói:
- Xích Đông Đình, ngươi còn muốn tiếp tục đổi trắng thay đen, lẫn lộn phải trái sao? Môn hạ đệ tử bổn tông tuy rằng cũng không phải đại hiệp sĩ gì đó, nhưng cũng biết tín điều kiếm khách: Dùng tâm luyện kiếm, lấy chân thành đối người. Chuyện nói ra đều là thật cả.