Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 1276: Huyền Thiên chiến Tào Khánh Đằng (2)

Một kiếm này cơ thể Tào Khánh Đằng bị Tam đại Áo Nghĩa chi lực của Huyền Thiên phá hư, bị thương rất nặng.

Trong mắt Tào Khánh Đằng lộ vẻ kinh hãi, Huyền Thiên thật sự chiến thắng hắn, hơn nữa còn làm hắn bị thương, chiến lực của Huyền Thiên cường đại đến tình trạng như thế, vượt qua ba cảnh giới giết địch cũng không khó khăn.

Dùng chiến lực khủng bố như thế của Huyền Thiên hiện tại đủ để đánh đồng cùng vương giả đạt trình độ cao nhất, theo Tào Khánh Đằng thấy vương giả đạt trình độ cao nhất cũng khó khăn mà chống đỡ hắn.

Tào Khánh Đằng lui về phía sau, điểm vài cái vào chỗ bị thương ở ngực, thuận theo thế bay ngược quay ngươi xông vào trong sơn động phía sau cũng không quay đầu lại chạy như điên.

Hắn bị thương rất nặng, không dám dừng lại thêm một giây.

Huyền Thiên không cừu hận gì với hắn nên không có đuổi giết, giờ phút này, ánh mắt của hắn đang kinh ngạc nhìn phía trước.

Hiện tại hắn mắt mở con mắt thứ ba, ánh mắt nhìn xuyên sơn thạch, thấy phía trước núi đá sâu hơn trăm mét có một mũi tên chỉ vào phương hướng bên kia động sảnh.

Bên trong núi đá không có khả năng tự nhiên tạo ra một mũi tên, bộ dánh của nó là một khối đá dài hơn mười mét bị cắt thành mũi tên, đây tuyệt đối là con người làm ra.

Mũi tên này sâu trong núi đá cả trăm mét, không có đôi mắt xem thấu vật thể giống Địa Nhãn Thần Đồng căn bản nhìn không tới.

Trong lòng Huyền Thiên lập tức nhớ tới thượng cổ Kiếm Hoàng tìm kiếm long mạch, hắn chính là tu luyện Địa Nhãn, Thiên Nhãn.

- Chẳng lẽ, đây là một loại chỉ dẫn? Cố ý lưu cho hậu bối tu luyện Địa Nhãn, Thiên Nhãn?

Huyền Thiên thầm nghĩ.

Lập tức trong lòng Huyền Thiên muốn bay lên theo mũi tên này xuống dưới xem xét.

Hắn nhìn Phạm Băng Nhi, nàng vẫn còn hấp thu linh khí tinh hoa, hắn cùng với Tào Khánh Đằng chiến đấu thời gian cũng không dài, Tào Khánh Đằng tiến công ba chiêu, Huyền Thiên phá hắn ba chiêu, sau đó phản kích đánh hắn trọng thương, không tới một phút.

Bất quá linh khí tinh đã gần bị Phạm Băng Nhi hấp thu xong.

- Ngươi tiếp tục hấp thu, ta đi trước một bước!

Huyền Thiên nói, theo sơn động mũi tên chỉ rất nhanh liền biến mất trong sơn động.

Lại qua một phút đồng hồ, Phạm Băng Nhi mở ra mắt phượng, ánh mắt nhìn sơn động Huyền Thiên biến mất lộ ra cả kinh, nàng lẩm bẩm:

- Trên đời này, thậm chí có vương giả cảnh khiêu chiến ba cái cảnh giới, năng lực vượt cấp khiêu chiến của hắn còn đáng sợ hơn Kiếm Nhân Hạo nhiều lắm.

- Thật sự là không thể tưởng tượng nổi!

Dừng một chút, Phạm Băng Nhi lại tiếp tục sợ hãi thán phục.

Đột nhiên trong mắt phượng Phạm Băng Nhi lóe lên linh quang tự nhủ nói:

- Người thần bí đeo mặt nạ chẳng lẽ là hắn? Kiếm khí màu vàng, cánh tay màu vàng, Lôi Đình kiếm khí khủng bố....

Sau nửa ngày ngày, Phạm Băng Nhi lại lắc đầu, lẩm bẩm nói:

- Không đúng! Không đúng! Tu vi của hắn không hợp, Kiếm Nhân Hạo cao hơn hắn hai cảnh giới, cho dù hắn có chiến lực khiêu chiến ba cái cảnh giới hiện tại cũng không phải đối thủ của Kiếm Nhân Hạo...

- Ý. Ta quản hắn là ai là gì chứ? Thật nhàm chán!

Sắc mặt Phạm Băng Nhi như là bịt kín một tầng băng sương đứng đi về hướng trong sơn động khác.

Trong sơn động Huyền Thiên đi mấy ngàn thước, phía trước lại xuất hiện một cái động sảnh kết nói lấy ba sơn động, Huyền Thiên từ một cái sơn động trong đó đi tới.

Trong sơn động không có mở thêm thông đạo, núi đá hai bên cũng không có xuất hiện mũi tên mà động kết nối lấy động kết nối lấy sơn động bất đồng cần phải lựa chọn phương hướng, nếu như mũi tên là đúng thì động sảnh này có lẽ có mũi tên chỉ thị phương hướng.

Không ngoài dự liệu của Huyền Thiên!

Một thạch bích trong động sảnh này, chỗ dưới sâu trăm mét lại có một hòn đá mũi tên, chỉ về phía một sơn động.

Huyền Thiên có thể khẳng định, đây là mũi tên vị Kiếm Hoàng Thượng Cổ kia lưu lại để chỉ dẫn hậu bối có Thiên Nhãn hoặc Hậu Nhãn.

Căn cứ theo hướng mũi tên chỉ, Huyền Thiên đi vào trong một sơn động.

Đi tới mấy ngàn thước, lại đến một cái hố sảnh, Huyền Thiên lần nữa đi xuống thêm trăm mét, thấy được mũi tên chỉ thị!

Cứ như vậy, Huyền Thiên căn cứ theo hướng mũi tên chỉ, lần lượt đi xuống động sảnh.

Thông đạo này rất lớn, Huyền Thiên đã đi qua mấy trăm động sảnh, trong đó mấy lần đụng phải Vương giả chính đạo hoặc là tà phái !

Như chỗ này như mê cung vậy, Huyền Thiên không biết đi qua bao nhiêu động sảnh, Huyền Thiên rốt cục cũng đi đến một động sảnh kế nối với một sơn động, cũng chính là sơn đông mà Huyền Thiên muốn đến.

Tựa hồ động sảnh này đã là điểm cuối.

So sánh với các động sảnh phạm vi bảy tám chục mét hoặc là hơn trăm mét thì cái động sảnh này nhỏ hơn nhiều, phạm vi chỉ hơn mười mét.

Bên trong cũng không có thủy đàm, trống trơn!

Huyền Thiên dùng Địa Nhãn Thần Đồng có thể nhìn thấu núi đá mấy ngàn thước, nhưng cũng không thấy phía trước có một mũi tên chỉ chị hoặc là thông đạo nào cả.

Ngoại lệ duy nhất là trên thạch bích phía trước Huyền Thiên có một lỗ khảm.

Lỗ khảm này tứ tứ phương phương, đoan đoan chánh chánh.

Nhìn lỗ khảm, Huyền Thiên chợt nhớ tới thứ gì đó trong không gian giới chỉ, lập tức liền lấy ra, là Phong Long Ấn, lớn nhỏ rất vừa khít.

Huyền Thiên cho Phong Long Ấn vào trong, chợt, thạch bích bình thường này vậy mà nổi lên hào quang, lỗ khảm kia chính là nguyên điểm của hào quang, là nơi kịch liệt nhất.

Huyền Thiên lập tức lấy Phong Long Ấn ra, hào quang bên trong lỗ khảm lập tức bắn ra bao phủ lấy Huyền Thiên.

Một cổ hấp lực cực lớn sinh ra, Huyền Thiên cảm giác như mình ở trong truyền tống trận vậy, lập tức không tự chủ được bị hào quang kia hút vào, chui luôn vào lỗ khảm.

Nháy mắt sau đó, hào quang biến mất, cả sơn động khôi phục trở thành nguyên trạng, nhưng - - - - Huyền Thiên biến mất!

Huyền Thiên cảm giác cảm giác như mình xuyên qua hư không, nháy mắt sau đó, hắn liền xuất hiện trong một thạch thất trống trải.

- Đây là nơi nào?

Huyền Thiên trong nội tâm rùng mình


- Ta xuyên thẳng qua hư không rồi, nhưng vẫn còn trong lòng đất, cách Long Mạch có xa lắm không?

Đây là một thạch thất rất lớn!

Huyền Thiên rất nhanh liền ổn định tâm thần, cảm giác được một cổ linh khí chấn động mãnh liệt, lập tức xoay người nhìn lại, chỉ thấy trước mắt hắn có một tòa đài cao chín bậc, trên đó có một đoàn linh khí tinh hoa cực lớn.

Đoàn linh khí tinh hoa này cơ hồ tương đương với gần mười người đứng chung một chỗ, lớn gấp ba lần đoàn mà lúc trước Huyền Thiên hấp thu.

Huyền Thiên mừng rỡ trong lòng:

- Nhiều linh khí tinh hoa như vậy đủ cho ta đột phá đến Vương giả đại thành rồi!

Lần này mười tên thiên tài hậu bối tiến vào trng Long Mạch tối đa chỉ có năm sáu người là có thể may mắn đạt được linh khí tinh hoa, đột phá tu vị, bởi vì linh khí tinh hoa có hạn, hơn nữa, linh khí tinh hoa tiêu hao đã đến trình độ nhất định, Long Mạch sẽ tự hành di động, phi thiên nhập địa, biến mất không thấy gì nữa.

Đầu Long Mạch này không biết rộng lớn bao nhiêu, dưới mặt đất thông đạo rậm rạp chằng chịt như mạng nhện, nhưng linh khí tinh hoa cũng chỉ có ba bốn mươi đoàn, muốn tìm được một đoàn linh khí tinh hoa cũng không dễ dàng.